
Chương 2: Giọng nói tưng tửng và nhiệm vụ đầu tiên
"Chào mừng Ký chủ Nguyễn Đức An đã đến với Hệ thống tấu hài phiên bản thử nghiệm 0.1! Chúc mừng bạn đã được chọn làm người kế thừa sự nghiệp tấu hài của vũ trụ! Hãy bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên ngay bây giờ!"
Đức An giật bắn người, buông chuột. Anh quay đầu lại, nhìn khắp văn phòng. Không có ai. Cánh cửa vẫn đóng chặt. Không có một tiếng động lạ nào ngoài tiếng quạt máy đang chạy đều đều và tiếng gõ lách tách từ bàn làm việc của sếp ở phía đối diện. Đức An nghĩ mình bị ảo giác. Có lẽ do anh đã làm việc quá sức rồi.
Anh lắc đầu, hít một hơi thật sâu, định quay lại với màn hình máy tính. "Làm sao mà tồn tại được chứ?" anh lẩm bẩm, cố gắng tập trung lại. Nhưng giọng nói kia lại vang lên, lần này có vẻ hối thúc hơn, đi kèm với một tiếng nhạc hiệu vui nhộn giống như trong game.
"Ký chủ! Nhiệm vụ đầu tiên: Hãy hát karaoke tại chỗ một bài nhạc trẻ 'cực hot' để giải tỏa căng thẳng cho sếp! Sếp của bạn đang rất stress! Phần thưởng: 1000 điểm tấu hài và một túi bỏng ngô vị bơ. Lưu ý: Giọng hát càng thảm họa, điểm tấu hài càng cao!"
Đức An suýt chút nữa thì ngã ngửa khỏi ghế. Hát karaoke? Giữa văn phòng? Cho sếp? Anh, một người ngay cả khi vào phòng karaoke với bạn bè cũng chỉ dám ngồi một góc, giờ lại phải hát giữa nơi làm việc? Anh thấy sống lưng mình lạnh toát. Mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán. Anh đứng bật dậy, đi lại quanh bàn làm việc, cố gắng tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh. Anh vỗ vỗ vào đầu, véo vào tay, rồi thậm chí còn sờ vào tai nghe của mình. Không có gì bất thường.
"Ngươi là ai? Ngươi muốn gì ở ta?" Đức An thì thầm, giọng run rẩy. Anh cảm thấy như mình đang nói chuyện với không khí, với một kẻ vô hình mà anh không thể lý giải.
"Ố là la! Ký chủ đang giao tiếp với Hệ thống! Thật vinh hạnh! Nhiệm vụ đang được đếm ngược, còn 5 phút! Nếu không hoàn thành, Ký chủ sẽ bị 'trừ điểm sự an yên' và nhận một quả trứng thối!" Giọng nói kia có vẻ cao hứng. "Đếm ngược... 5... 4..."
Một màn hình ảo trong suốt, với các con số điện tử màu đỏ, đột ngột xuất hiện trước mắt An. Nó không che khuất tầm nhìn của anh, nhưng lại rõ ràng như một chiếc kính thực tế ảo, hiện ngay trên khoảng không giữa anh và màn hình máy tính. Trên đó, một đồng hồ đếm ngược đang chạy, và một dòng chữ nhấp nháy: "Cảnh báo: Tự do và An yên đang bị đe dọa!"
Đức An hoảng loạn. Anh sống chỉ để cầu sự an yên, giờ cái thứ quái quỷ này lại đòi trừ nó đi? Lại còn... trứng thối? Anh không thể tin nổi. Anh nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ ảo đang chạy, rồi lại liếc nhìn về phía phòng sếp. Ông sếp Trưởng phòng đang ngồi đối diện anh, mặt mày cau có, vừa gõ máy tính vừa bứt tóc. Rõ ràng là đang stress thật.
"Ba phút!" Hệ thống hối thúc, giọng nói có vẻ thiếu kiên nhẫn hơn một chút. "Hãy hành động đi, Ký chủ! Niềm vui của sếp đang chờ bạn!"
Đức An siết chặt tay, đầu óc quay cuồng. Anh muốn chạy, muốn la lên, muốn vạch trần thứ kỳ lạ này. Nhưng anh biết, nếu anh làm thế, anh sẽ chỉ bị coi là một người điên, một kẻ bị áp lực công việc làm cho mất trí. Và quả trứng thối thì sao? Liệu nó có thật sự xuất hiện? Anh không dám mạo hiểm. Cái cảm giác bị theo dõi, bị điều khiển bởi một thứ vô hình khiến anh sợ hãi hơn bất cứ điều gì.
"Một phút rưỡi!" Giọng nói của Hệ thống giờ đây có chút phấn khích. "Nhanh lên nào! Sếp của bạn đang cần một liều thuốc tinh thần!"
Đức An cảm thấy một sức nóng lan tỏa khắp người. Anh đứng trước một sự lựa chọn kinh khủng: hoặc là trở thành một thằng ngốc trước mặt sếp và đồng nghiệp, hoặc là... nhận một quả trứng thối và sống trong sự lo sợ rằng anh sẽ mất đi sự an yên. Anh không biết "điểm sự an yên" là gì, nhưng nó nghe có vẻ rất quan trọng.
Cuối cùng, An hít một hơi thật sâu. Thôi thì... đành liều. Anh nghĩ, dù sao thì cũng không có ai ở đây. Chỉ có anh và sếp. Hát một bài, làm trò hề một chút, rồi mọi chuyện sẽ qua. Dù sao thì sếp cũng đang stress. Biết đâu, ông ấy lại thấy buồn cười thật và bỏ qua cho anh. Vâng, đúng rồi. Đây chỉ là một trò đùa, một trò đùa không hề vui.
An cầm chiếc bút bi trên bàn lên, giả vờ làm micro. Anh cố gắng lấy hết can đảm, đứng thẳng người. "Hệ thống," anh nói thầm, "ngươi... sẽ phải trả giá cho việc này."
"Ồ, Ký chủ đang có động lực rồi! Rất tốt! Đếm ngược còn 10 giây!"
"Khoan đã!" An hét lên. "Ta... ta cần một bài hát!"
"Bài hát đã được tải xuống! Hãy hát theo cảm xúc của Ký chủ!" Giọng nói Hệ thống có vẻ phấn khích hơn bao giờ hết.
An nhìn thẳng vào sếp. Anh nhắm mắt, và rồi, tiếng hát lạc tông của anh cất lên.
"Lạc vào trong chiếc gương, đi tìm người thương..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro