Không gian 4: bảo bảo tới đây (2)
Sắp xếp cho Gia Khánh xong xuôi, ba mẹ Gia Khánh cũng qua thăm 3 em bé. Y Y mới thoải mái bước xuống nhà. Đứng trong phòng bếp rỗng rãi, cầm ly nước ấm uống 1 ngụm rồi nghĩ nghĩ cảm thấy có chút không yên tâm.
Nghĩ đến biểu cảm ngập ngừng lúc sáng của Bạch Dã liền quyết định lên phòng ông hỏi 1 chút, thuận tiện kiểm tra xem khi nào sẽ sinh nở. Vì cả 2 đều được cô thụ thai cùng 1 ngày nha !
Nghĩ rồi bước lên lầu 1, cuối cầu thang là phòng Bạch Dã. Cô đưa tay gõ cửa.
" Chú Bạch, tôi vào nhé ! "
1 lát sau cửa cạnh 1 tiếng mở ra. Bạch Dã đỡ cái bụng to đứng ở cửa.
" Gia Khánh vừa sinh xong rồi tôi nghĩ hai người cũng sát ngày nên qua hỏi thăm chú 1 chút "
" À..." ra là hỏi thăm thôi sao...
" Sao vậy ? "
Y Y nhìn người trước mặt, thần sắc có chút tái.
" À, không không có gì đâu, vẫn ổn lắm, chỉ là bọn nhóc đá hơi nhiều 1 chút thôi"
" Thật sao " Y Y nhìn cái trán lấm tấm mồ hôi của Bạch Dã khẽ nghi ngờ.
" Vậy để tôi xoa bụng cho chú đi " nói rồi đưa tay ra nhưng chưa kịp đặt lên bụng thai thì cái người trước mặt lùi về sau 1 bước.
A ! đây là không cho cô chạm ?
" Sao vậy ? " Y Y nghiêm giọng hỏi
" Không...không có gì, chỉ là cô chủ đỡ đẻ một buổi sáng chắc cũng mệt nên nghỉ ngơi đi thôi " Giọng ấm ức.
" Cô chủ ? " Y Y nhớ ra cái kiểu gọi này rất lâu rồi không nghe ai gọi. Chắc phải từ lúc lần cuối ở biệt thự kia của mẹ nguyên chủ. Lúc mà Bạch Dã còn là quản gia ? Nhưng giọng nói này có hơi run, nhìn người trước mặt hơi thở có chút gấp, mồ hôi hai bên thái dương cũng túa ra, Y Y thầm nghĩ không ổn. Cô cảm giác nếu để Bạch Dã đứng thêm vài phút chắc ông sẽ ngã ra mất.
Y Y nghĩ rồi liền dứt khoát bước tới, tất nhiên là ông bầu nặng nề không né được rồi, lúc cô hỏi, mắt nghiêm nghị, ông đã thấy lòng như kiến bò rồi mà cô bước tới vừa định quay đi liền bị Y Y túm vào lòng. Mắt đỏ lên, nước mắt ào ào tuôn ra.
Ôi cái người này, làm sao đã khóc rồi. Còn cái bụng bầu này nữa, cô vừa đụng vào đã thấy nó gò cứng. Vội dỗ dành
" Ôi sao lại khóc chứ, bụng cũng gò rồi này, chú đau từ khi nào thế ?"
Nhưng Bạch Dã vẫn gắng đứng ở đó, quật cường ngậm miệng, nước mắt vẫn tuôn, vai còn run rẩy lên. Bộ dạng ủy khuất khiến Y Y đau lòng cùng chột dạ. Rốt cuộc mình đã làm gì ?
" Được rồi, có gì từ từ nói, mau ngồi xuống cái đã, nhìn chú xem sắp sinh đến nơi còn cậy mạnh thế này, định đứng đẻ hay sao ?" Y Y vừa nói vừa giữ chắc người trong lòng ấn ông ngồi xuống giường. Sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh, xoa xoa bụng cho ông.
" Được rồi, mau nói tôi nghe xem, ai chọc giận chú thế này, hửm ?"
" Hức...huhuhu "
" Ngoan, nói đi "
" Có, có phải cô không cần tôi nữa không ? "
" Hả, ai nói thế, tôi bảo thế bao giờ ? "
" hức...ưm...lúc...lúc đó đã...đã nói là xem nhau như gia đình...hức hức..."
Nói rồi lại nghẹn nghào khóc. Y Y với lấy cái khăn giấy lau nước mắt cho ông bầu nhà mình rồi nói
" Đúng thế còn gì "
" Huống...huống chi cùng có bầu...nhưng...nhưng cô luôn coi trọng cậu ấy hơn...hức...tôi...tôi...huhu...a...đau"
Y Y nghe xong có hơi giật mình đấy. Chưa kịp lên tiếng Bạch Dã đã hít một hơi rồi nói tiếp.
" Có...có phải vì cậu ấy giàu hơn nên...ưm...nên cô không...không cần chúng tôi nữa ?... nếu...nếu vậy...ưm...vậy tôi sẽ...sẽ...hức hức "
" Sẽ làm sao, sẽ bỏ đi, hửm ? " Y Y cũng hơi bất ngờ khi ông nói chữ chúng tôi đấy, không nghĩ thời gian qua mình để ý Gia Khánh hơn mà khiến mọi người sinh lòng ghen tị. Vừa rồi lại còn chuyển nhà nữa. Nghĩ đi nghĩ lại liền cảm thấy bản thân có lỗi vô cùng, nhìn người bên cạnh đang cúi đầu nức nở, còn xoắn xuýt với câu nói vừa rồi của cô mà cứ tôi tôi khiến cô vừa thấy thương vừa thấy mắc cười. Liền ôm người vào lòng dỗ dành 1 phen.
" Được rồi, được rồi, không khóc không khóc, là lỗi của tôi, tôi không nên hành xử như vậy. Quả thật chỉ nghĩ là do Gia Khánh thai lần đầu với lại tính cách cũng nũng nịu quá nên mới hỗ trợ anh ấy nhiều hơn, không nghĩ lại khiến mọi người nghĩ nhiều như vậy, khiến bảo bối khóc nhiều như vậy, hửm ? Tôi hư thật, đúng là quên mất bảo bối nhà mình cũng đang mang thai đấy. Đây là sơ suất của tôi rồi, xin lỗi bảo bối nhé"
Y Y thành thật nhận lỗi, cũng dùng cách gọi mà người nọ thích nhất để dỗ dành. Bạch Dã không thích bị gọi là chú, Y Y cũng không muốn gọi vậy lắm vì vẻ ngoài Bạch Dã trẻ hơn nhiều.
Nhìn người trong lòng đã ngưng khóc, chỉ hơi hức hức lên. Y Y biết mình dỗ dành thành công rồi liền xoa xoa lên cái bụng bự của ông.
" Đau lúc nào sao không kêu, đã chịu đựng bao lâu rồi ? Định tự đẻ hay sao "
" Làm sao đau bằng đau lòng chứ !"
Nhìn đi, vẫn còn hờn dỗi đây này.
" Ôi, được rồi, xin lỗi bảo bối mà, không giận nữa nhé, mấy ngày tới sẽ ở bên cạnh bảo bối suốt luôn được không ?"
Mắt Bạch Dã lóe lên tia vui sướng, nhưng vì cúi đầu nên Y Y không nhìn thấy. Chỉ thấy ông hơi gật gật đầu, giọng nhỏ nhỏ:
" Đau...đau từ sáng. Không định tự..."
" Hảo, không định tự vậy sao không gọi ? định giận dỗi đến khi nào đây, làm vậy chẳng phải khổ chính mình, khổ bảo bảo sao ?"
Y Y vừa nói vừa dùng lực vừa phải, xoa 2 bên eo cho Bạch Dã bớt mỏi.
Bạch Dã được cô xoa eo thoải mái thở ra 1 hơi, nghe cô nói liền có chút tự trách, thấy có lỗi với mấy đứa nhỏ ở trong bụng. Vội khổ sở nói:
" Không đâu, là do có đi tìm nhưng lúc đó Y Y bận mất rồi, với lại chỉ là cảm thấy khó chịu trong lòng một chút, định chờ cho nó qua đi rồi cũng sẽ tìm mà "
" Thật không ? " Y Y hỏi nhưng giọng xót xa. Nếu lúc nãy cô mà không lên có phải người này ôm chăn khóc đến tối rồi không ? Trông cái sự giận dỗi này có giống nhanh chóng sẽ qua đi không chứ ? Haizzz nhưng mà cũng do mình nghĩ không chu toàn.
" Th...thật mà..."
Cô nâng mặt Bạch Dã lên, khuôn mặt thanh tú vì mang thai nên có hơi tròn 1 chút nhưng vẫn rất ưa nhìn, vì bình thường Bạch Dã đã rất điển trai rồi. Bây giờ mắt sưng vì khóc, mi mắt còn vương nước nhìn lại có chút đáng yêu. Cô lấy khăn giấy lau lau khuôn mặt lấm lem rồi nói
" Nhớ kĩ, chúng ta là gia đình !"
Khẳng định đầy chân thành khiến Bạch Dã cảm động ưm 1 tiếng mắt hơi nóng lên. Nhìn cái người trước mặt sắp khóc tới Y Y liền nhích tới ngoạm lấy đôi môi vì bị cắn mà hơi sưng kia. Bạch Dã bất ngờ quên cả khóc rồi nhanh chóng đáp lại cô.
Hai người thắm thiết hôn nhau thì bụng Bạch Dã gò mạnh 1 cái khiến ông hơi run lên, tay ôm bụng " A " lên một cái, nhíu mày thở dốc.
Y Y khẽ cười:
" Mấy đứa này không đợi nổi đòi ra rồi "
Sau đó đỡ Bạch Dã nằm ngửa lên giường, cởi bỏ quần áo. Quần vừa cởi bỏ, nước ối liền tuôn ào ạt ra giường. Bạch Dã thả lỏng người, dang rộng chân ra 2 bên, người tựa vào chăn đệm, tay nắm lấy drap giường dùng sức thật dài
" Hự...grrrrr aaaaa..."
Lỗ đít nhơ nhớp nước ối hé mở, lộ ra 1 chỏm tóc máu chống căng lên.
Hết hơi liền ngả người ra sau hít thở.
Quá trình nhanh đến nổi Y Y còn chưa điều chỉnh tư thế ngồi đã trơ mắt nhìn thấy người này rặn sắp ra cái đầu rồi.
" Vãi, nhanh như thế đã rặn sắp ra cái đầu, có phải chú nhịn đẻ từ lâu rồi không ? Nhỡ có chuyện gì phải làm sao đây ? " Giọng gắt lên, cô vừa bực vừa xót.
" hưmmm...a...đau...Y Y đau quá....ô...ô "
" Bây giờ chú mới biết đau sao ? "
" Hưm...a...aaa...ô Y Y...phù phù...ông xã...ưm bảo bối đau quá ưm...hự... "
Y Y nghĩ nghĩ cảm thấy mình nên trách mình thì hơn. Liền đưa tay miết nhẹ lên miệng huyệt cố định, tránh đầu ra quá nhanh, ra lệnh.
" Được rồi, được rồi, mau rặn thôi, đầu con đã ra gần hết rồi "
" Ưm...hự....aaa.. phù phù...Grrrrrrr..."
Nén hơi rồi rặn mạnh, cái đầu nhỏ dần dần trồi hết ra ngoài được Y Y đỡ lấy.
" Hô...hựmmmmmm...aaa...ô....awwww"
Vai đứa trẻ bật ra rồi trôi tuột ra ngoài, Y Y đỡ lấy nó rồi bỏ lên cái bụng còn cao ngất của Bạch Dã. Thằng bé khục 1 cái oe oe khóc lên.
Bạch Dã khẽ cười mĩm ngả đầu ra sau thở dốc. Thầm xin lỗi đứa nhóc mấy tiếng, bị ba ba chặn lối ra lâu như vậy. Y Y dùng khăn lau người nó, cái miệng chu chu tìm sữa. Bạch Dã thành thạo để núm vú vào miệng nó, thằng bé liền mút chùn chụt.
Bụng lại quặn đau như thủy triều, đứa nhỏ cũng đấm đá đòi ra, Bạch Dã nhăn mặt rên rỉ:
" A...đau...phù phù...hình... hình như đứa thứ 2 không chờ được rồi ô ư..."
Bạch Dã 1 tay ôm em bé đang bú sữa, 1 tay nắm chặt drap giường. Bụng co thắt dồn dập mà bên dưới lại cảm giác trướng căng nóng rát.
Y Y nhìn thấy lỗ đẻ hơi phồng lên liền thử sờ vào, phát hiện đầu đứa nhỏ thế mà đã chui ra gần sát miệng sinh rồi.
" A...hựmm...ư...phù phù... ô aaaaaaaa "
" Phù phù hựmmmmmm "
" hít thở, lấy hơi rặn mạnh lên 1 chút "
Y Y dùng tay banh rộng lỗ đẻ, có thể thấy được 1 chỏm tóc máu trong vách huyệt.
" Ưm...v...vâng....ô... Hự....ư ư...aawwww"
" Aaaaaaa grrrrr...." Bạch Dã nhắm mắt, nghiến răng dùng sức, bên dưới căng trướng nóng rát nhưng đứa nhỏ mãi không chịu ra.
" Hô...ưmmmm awwwwww phù phù "
Y Y nhìn thấy cái đầu cứ nhô ra rồi lại thụt vào liền ra hiệu Bạch Dã nghỉ ngơi 1 chút. Có lẽ vì nhịn đẻ quá lâu nên cũng bị mất sức đi.
Bạch Dã ngửa đầu ra sau thở dốc. Bụng đau như bị ai bóp cứ từng cơn từng cơn dồn dập, lỗ đít bên dưới lại căng đau. Y Y đỡ lấy đứa nhỏ đã ngủ say mang ra tẩy rửa.
Quay lại thấy lỗ đít hé mở trào nước ối từng đợt, đầu hơi nhô ra rồi lại thụt vào trong. Y Y đỡ Bạch Dã xoay người quỳ úp vào gối. Mông nhu cao, dang rộng ra nước ối vẫn rỉ rả tràn ra chảy dọc xuống bắp đùi. Bạch Dã vùi mặt vào chăn gối mềm mại, trầm thấp rên rỉ. Cảm giác đổi tư thế xong áp lực bên dứơi cũng nhiều hơn, bụng cũng bị ép xuống giường.
" Ưm...a...muốn...muốn rặn quá ô ưmm"
" ngoan, rặn đi " Y Y vừa nói vừa dùng tay vói vào trong khuếch trương.
" Grrrrrrr...hô....ách...hừ...phù phù ưmmmmmm...aaaaaaa..."
" Ôi đau quá...ư...aaaaaaa hựmmmm " Bạch Dã nắm chặt chăn, gồng người rặn đẻ đến run rẩy.
" Aaaaaaa...đau...rách...ô rách mất hu ưm "
Đầu đứa trẻ khá to, theo lực rặn của ba nó, nhích từng chút ra ngoài. Ra đến điểm rộng nhất liền kẹt lại ở đó. Miệng sinh bị kéo căng yếu ớt bao lấy nửa cái đầu thai, nước ối cũng bị chặn lại.
Y Y tách rộng 2 cánh mông ra rồi ra hiệu
" Rặn đi, sắp ra rồi, đầu ra được 1 nửa rồi "
" Ư...hựmmmmm...ô...to quá...ựmm aaaa"
" Phù phù...ách hô AAAAAAAAA "
Bạch Dã đau đến mơ màng, cảm nhận co thắt mãnh liệt trong bụng liền nắm ghì chăn, hét lên 1 tiếng.
" AAAAAAAAAA...."
" Phóc ! "
Đầu to của đứa trẻ trượt ra ngoài, Y Y dùng khăn lau sản dịch trên mặt nó, sau đó len ngón tay vào trong kéo từng bên vai ra rồi phối hợp với lực rặn của Bạch Dã lôi cả người đứa nhỏ ra ngoài
" Ào..."
Đứa trẻ vừa bị kéo ra, nước ối liền tuôn xối xả xuống giường. Bạch Dã cũng mệt mỏi mà nằm úp sấp xuống thở hồng hộc, cả người vẫn còn run rẩy.
Y Y cắt dây rốn rồi lau sơ người cho đứa trẻ. Đặt nó nằm đó sau đó đỡ Bạch Dã nằm ngửa ra rồi mới để nó lên để ông cho bú.
Y Y dùng khăn ấm lau mặt cho Bạch Dã.
Đến lúc đứa trẻ bú đủ được Y Y bế về cũi ngủ, bụng Bạch Dã vẫn không có dấu hiệu đau tiếp. Y Y sờ lên cái bụng đã xẹp bớt. Thấy nó hơi mềm ra liền an tâm. Lau sơ người rồi thay drap giường.
Lúc Y Y đang loay hoay sắp xếp mấy cái khăn thì nghe Bạch dã gọi
" Y Y, mau lại đây "
" Sao vậy, lại tới ?" Vừa hỏi vừa đi tới
" Không, mau lại đây " Bạch Dã ngồi ở vên giường vẫy cô lại. Lúc Y Y bước tới, hông cô ngang mắt Bạch Dã, thuận lợi cho ông bầu dâm đãng kéo tuột cái quần ngủ của cô xuống. Dương vật bán cương bật ra ngay lắp tự. Bạch Dã khẽ cười rồi nắm lấy tuốt lộng. Y Y bị hành động của ông làm cho bất ngờ. Côn thịt bị nắm tuốt khiến cô thoải mái rên hừ hừ 1 tiếng.
Đến khi tỉnh táo Y Y đã bị đẩy nằm ngửa trên giường, giữa 2 chân cô, Bạch Dã đang cúi đầu bú liếm con cặc đang cương cứng. Cái miệng dâm cứ há to phun ra nuốt vào cặc lớn.
Bạch Dã chết mê mùi cặc của Y Y, lúc đang đẻ đã để ý thấy đũng quần phồng lên của cô.
Y Y được ông bầu bú cặc đến nghiện, liền híp mắt tận hưởng. Bạch Dã càng bú, cơn nứng càng tăng, lỗ đít phát dâm co rút ra dâm dịch.
Cái bụng bự bị Bạch Dã quỳ đè ép xuống giường. Dù bụng có chút co thắt nhưng Bạch Dã mặc kệ. Dục vọng đã xâm lấn toàn bộ đầu óc, chỉ biết thè cái lưỡi ra quấn lấy con cặc của Y Y bú mút nó.
Mùi vị của dương vật làm cho Bạch Dã chìm vào khoái cảm. Tử cung bị kích thích càng co bóp mãnh liệt hơn.
Đang mút cặc say mê Bạch Dã bỗng gầm nhẹ. Lỗ đít run run tiết ra nước ối ào ạt.
Từ chiếc gương trên bàn trước mặt Y Y có thể thấy lỗ đẻ khép mở nhớp dính, theo nhịp thở dốc của Bạch Dã hơi hé ra.
" Đĩ dâm " Y Y khẽ mắng rồi nhấn đầu Bạch dã xuống sâu hơn, toàn bộ hơn nữa con cặc chôn sâu trong khoang miệng ấm nóng ướt át khiến Y Y phê đến sảng
" Ưm ưm " Bạch Dã bị nghẹn khẽ phát ra tiếng kêu.
" Hừ, đẻ đến nơi còn thèm cặc đến vậy hửm ? " Y Y vừa nói vừa nhìn vào gương. 1 chút tóc đen ướt át đã thập thò ở miệng huyệt. Cứ hơi nhích ra rồi lại thụt vào. Nước ối trào ra khiến lỗ đẻ sưng đỏ ướt ách nhóp nhép nước. Y Y nhìn cái lỗ kia mà cặc càng cứng thêm. Thật muốn đâm vào mà.
Nghĩ liền dùng tay ấn đầu Bạch Dã xuống mạnh hơn.
Bạch Dã cũng không có chống cự, ngược lại càng thích thú hơn. Đau đớn cùng khoái cảm xen lẫn khiến cả người ông tê dại.
" Mau kẹp lại, làm tôi bắn thì tôi cho chú đẻ " Y Y ra lệnh rồi thõa mãn tận hưởng sự phục vụ.
Nghe lệnh hai chận Bạch Dã hơi kẹp lại. Chỏm tóc đen cũng bị cưỡng chế thụt sâu vào trong vách huyệt. Thỉnh thoảng lỗ đít khép chặt vẫn không chịu nổi run run mở ra tí tách chảy xuống nước ối cùng máu loãng. Bụng cũng vì vậy mà co bóp dồn dập hơn.
Bạch Dã vừa bú cặc vừa cố kìm lại cơn rặn đẻ, mặt mũi liền đỏ gay lên. Nhưng miệng vẫn há to quyết không nhả ra thứ đồ mình yêu thích.
Khoảng 20 phút sau, Y Y bắn ra tinh dịch trắng đục, toàn bộ bị Bạch Dã nuốt xuống bụng. Bụng đau dồn dập, Bạch Dã muốn rặn đẻ lắm rồi. Vừa nuốt hết tinh dịch lại tham lam liếm sạch sau đó mới nhả ra con cặc yêu thích. Cảm nhận cơn đau mãnh liệt trong bụng liền ghì tay lên chăn mềm. Hai chân cũng dang rộng ra. Lỗ đẻ sưng đỏ lại hiện rõ trong gương.
" Ưm hự...ưmm aaa mau...ra...đi...aaa "
" Hô phù phù ựmmmmm aaaa "
" Ông xa ô ựmmmm đau quá...ưmmmm"
" Hô Aaaaaaa..."
Nước ối đã chảy gần hết nên cái đầu ra càng khó khăn hơn. Tóc máu đứa trẻ cọ vào vách huyệt khiến chỗ đó đã căng trướng lại thêm đau rát. Máu tươi dần túa ra theo nhịp rặn. Y Y quan sát qua gương rồi ra lệnh
" Hít sâu, rặn mạnh lên "
" V...vâng Hự...ưmmmmm phù phù "
Đầu nhích ra 1 chút, hết hơi lại thụt vào vào
" Tiếp tục, rặn mạnh lên ! "
" A đau...hô...a....ưm...ghrrrrrrr "
" Ô ưmmmmm....Aaaaaaa"
" Cố lên, đã ra được nửa cái đầu rồi "
" Huhu đau quá...aaaa...phù phù "
" Hự....aaaa "
" Ghrrrrrrrrrrr..."
" Kẹt...ưm đau...ô..ô...ông xã...ưm..."
" Cố 1 chút sắp ra rồi, dùng sức rặn mạnh lên "
" Hư...ưm AAAAAAAA"
" phóc "
Cái đầu trồi ra giữa 2 cánh mông trắng muốt của Bạch Dã. Ông hơi hạ mông xuống, hai chân dạng rộng hơn, cắn chặt chăn rặn đẻ. Co thắt cùng cơn đau rát bên dưới khiến Bạch Dã mơ màng, trán bóng nhẩy mồ hôi.
" Hựmnmmm...ư...aaaaaaaa"
" Ô...Aaaaaaaaaa "
" Ào..."
Thân hình của đứa nhỏ cuối cùng cũng rơi xuống giường, thằng bé vừa chào đời liền ngoác mồm khóc lớn, Bạch Dã mệt mỏi nằm gục xuống giường thở phì phò.
Y Y ngồi dậy xử lí cuống rốn rồi thay drap mới sau đó đỡ Bạch Dã nằm lên. Đắp chăn cho ông rồi hôn lên cái trán mướt mồ hôi
" Cực khổ bảo bối "
Người trên giường đã thiếp đi từ lâu...
Y Y tắm rồi bọc đứa nhỏ trong chăn lại đặt nó vào nôi cùng 2 anh trai của nó rồi bước ra ngoài.
_____________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro