Tg11: Cây khô gặp mùa xuân 1a
[ Nhiệm vụ chủ tuyến: Cứu vớt sinh linh, căn cứ vào số lượng cứu vớt tính toán tiến độ nhiệm vụ.]
Thượng Khả vừa mới khôi phục ý thức liền nhận được nhiệm vụ từ hệ thống, liền trọng tâm nhiệm vụ cũng chưa rõ ràng. Mở mắt thấy mình đang ở trong một khu rừng bốc cháy kéo dài vài dặm, cây cối đều chìm trong biển lửa, sức nóng đập vào mặt, khói nồng đến khó thở.
Thượng Khả ngạc nhiên khi thấy hỏa nguyên tố đang bao quanh mình, phát hiện ra đây là một thế giới có thể sử dụng ma pháp. Nhưng mà chỗ cậu không có nguồn nước, thủy nguyên tố lưu động xung quanh phần lớn đều bị hỏa diễm đuổi đi, căn bản không thể nào dập lửa.
Thời gian cấp bách, cậu không rảnh tự hỏi, chỉ có thể tận dụng khả năng của mình mà ngưng kết thủy nguyên tố ít ỏi xung quanh mình, thả ra tinh thần lực tìm kiếm những sự sống xung quanh, phát hiện lập tức đưa chúng nó đến bìa rừng.
Làn da không ngừng truyền đến cảm giác bỏng rát, bị khói hun đến chảy nước mắt bốn phía đều trở nên mơ hồ. tóc dài theo sóng nhiệt bay múa, ánh mắt xanh biếc phản chiếu hình ảnh của hỏa diễm, mồ hôi trên người đều chuyển thành thủy nguyên tố cùng giằng co với hỏa nguyên tố.
Quang mang từ trên tay phóng ra, xuyên qua hỏa diễm không biết mệt mỏi mà cứu vớt bao sinh linh.
Thời gian trôi qua, ngoài bìa rừng không biết đã tụ tập biết bao sinh linh cùng vô số thực vật. chúng nó đứng ở trên cao, một bên liếm láp vết thương, một bên không ngừng quan sát tiaa sáng xanh le lói giữa biển lửa kia.
Không gian dần bị bóng tối bao phủ, nhưng lửa lớn vẫn đang không ngừng thiêu đốt khu rừng.
Tinh thần lực của Thượng Khả hao hết cả người hư thoát mà tiến đến dòng sông nhỏ. Mát lạnh làm giảm đi sự bỏng rát trên cơ thể, cũng tẩy đi mùi khói ám trên cơ thể làm cả người hít thở không thông. Ngay sau đó, Thượng Khả phát hiện, cậu tựa hồ có thể thở được trong nước, nguyên tố thủy tựa hồ có thể bổ sung sinh mệnh lực cho cậu.
Bất quá cậu thực sự quá mệt mỏi, đã không có tâm trí tự hỏi những chuyện đó, tùy ý chìm nổi giữa dòng sông, nhìn ánh lửa đang ở khu ừng, cậu chậm rãi nhắm mắt lại.
Không biết hôn mê bao lâu, Thượng Khả tỉnh lại khi nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách xung quanh mình. Mở mắt ra nhìn thấy thủy nguyên tố đang phát sáng vây xung quanh lấy mình, hỏa diễm đã biến mất.
[ Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến ---- cứu vớt 50% sinh linh đang chìm trong biển lửa. Tổng số lượng sinh linh đã cứu vớt là 671, vượt mức 100% tiến độ nhiệm vụ, khen thưởng một lọ thuốc dưỡng thương.]
Cái gì? Hoàn thành nhiệm vụ rồi? Không thể nào dễ dàng như thế được.
[ Xin ký chủ không cần hoài nghi phán đoán của hệ thống, ký chủ đã khắc sâu việc cứu vớt chúng sinh vào trong tâm trí mình, mong ký chủ ở những thế giới sau tiếp tục giữ vững loại tinh thàn này.]
Thượng Khả lần đầu tiên có thể thoải mái hoàn thành nhiệm vụ có chút không dám tin tưởng. Thẳng đến khi nhìn thấy bóng hình bản thân mình dưới nước hắn mới phát hiện kỳ thực nhiệm vụ không có nhẹ nhàng như vậy. 90% cơ thể của hắn bị lửa làm phỏng, thương tích chồng chất, da thịt bị sưng đỏ thối rữa. Mái tóc nguyên bản thẳng dài giờ không khác gì tổ chim bị mưa gió dằn vặt, quần áo chỉ còn vài miếng miễn cưỡng che đi bộ phận bí ẩn.
Tuy rằng có thủy nguyên tố bảo vệ nhưng tinh thần lực lại tiêu hao quá độ khiến sự bảo vệ dần bị vô hiệu hóa. Cậu chỉ chuyên tâm cứu vớt sinh linh, hoàn toàn không phát hiện chính mình đã bị thương nghiêm trọng như thế nào.
Lúc này, bên tai truyền ra vài tiếng động, Thượng Khả ngẩng đầu, chỉ thấy mình đang được một đám sinh vật bao quanh. Có gấu đen, thanh dương, chồn tía, mèo rừng, hồ ly, mai hoa lộc, con thỏ, sóc, ngoài ra còn một đám sinh vật cậu không rõ giống nòi cùng với hơn mười quả tái cây màu xám.
Thượng Khả bắt đầu cho rằng kia chỉ là bình thường trái cây, nhưng ngay sau đó cậu lại cảm thấy sinh mệnh đang giao động xung quanh những trái cây kia, mới biết đó vốn không phải trái cây gì cả mà là những quả trứng.
Thượng Khả chậm rãi đứng lên, vết thương chằng chịt xung quanh cơ thể làm cậu trông giống như quái vật, nhưng đám sinh vật kia không hề sợ hãi, tồn đọng trong ánh mắt của chúng là sự tôn kính cùng kính yêu.
Đám động vật này trên người lộ ra linh tính, hoàn toàn không giống những con thú mà cậu đã gặp, loại linh tính này có liên quan đến việc đây là một thế giới có thể sử dụng ma pháp.
Cơ thể truyền đến từng trận đau đớn làm Thượng Khả tỉnh táo lại, cũng nhớ ra thuốc mà hệ thống đã đưa. Đem thuốc lấy ra, cậu uống một hơi, thân thể liền truyền đến cảm giác sảng khoái. Trên người tản ra ánh sáng nhàn nhạt, vết thương dữ tợn chậm rãi khép lại và dần trở nên bóng loáng, khiến những vết thương dữ tợn kia như chưa từng tồn tại.
Sinh vật chung quanh Thượng Khả ngạc nhiện, trong ánh mắt lóa lên sự ngạc nhiên cùng sùng bái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro