Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 262

Thượng Khả bắt đầu suy nghĩ về việc kiếm tiền, hơn nữa là kiếm thật nhiều tiền. Tai nạn của cậu xảy ra sau khi tốt nghiệp không bao lâu, hơn nữa tiền lương dành dụm của mấy năm làm lặt vặt, tổng cộng tích lũy được mới hai mươi mấy vạn. Còn may là Úy Huân giúp cậu chi trả viện phí chữa bệnh, nếu không cậu hiện giờ khẳng định nợ ngập đầu.

Hai mươi mấy vạn đối với thanh niên vừa mới đi vào xã hội mà nói có lẽ đã thực không tồi, nhưng đối lập người nào đó gia thế cùng tài lực khủng bố như thế, Thượng Khả cho rằng mấy đồn này còn kém quá nhiều, quả thực không khác gì với cỏ dại ven đường. Cậu cũng không phải tự coi nhẹ mình, mà là để sóng vai với người yêu cao lớn như thế, chính mình cũng không thể quá khó coi.

Kiếp này chuyên ngành cậu theo học chính là máy móc điện tử công nghệ, cho nên nếu muốn kiếm tiền, tốt nhất là bắt đầu từ phương diện này, tùy tiện đặt chân vào ngành sản xuất khác dễ khiến cho người khác hoài nghi.

Kỹ thuật ngành sản xuất phân hóa thành hai cấp độ, kỹ thuật viên thu nhập cao và kỹ thuật viên công nghệ mới, mà cái Thượng Khả không thiếu chính là kỹ thuật mới. Trải qua vài thế giới, kỹ thuật và trình độ của cậu so thế giới này đều tiên tiến hơn vài bậc, chỉ là có sự chênh lệch về nguồn năng lượng, cơ sở vật chất, cũng như trình độ văn hoá và phát triển, nhưng về cơ bản thì đều có điểm tương đồng.

Suy tư mãi, Thượng Khả quyết định đem "Người máy gia dụng" làm hạng mục nghiên cứu phát minh kỹ thuật đầu tiên của mình. Hiện nay đã xuất hiện không ít người máy trí năng, chỉ là loại "Trí năng" này dưới con mắt của Thượng Khả kỳ thật còn xa mới đạt tới trình độ "Trí năng", chúng gần như chỉ có thể chấp hành một vài mệnh lệnh đơn giản như dọn dẹp vứt rác, làm đồ ăn, ghi chép lịch hẹn, còn các công năng như chuyển phát nhanh và thu phát, trang trí, khuân vác, cảnh báo trước nguy hiểm, chẩn đoán bệnh tật, an sinh, vân vân ... vẫn chưa làm được, hoặc là chưa thành thục. Việc mà Thượng Khả phải làm chính là dùng cơ sở kỹ thuật hiện có để tiến hành cải tạo, làm cho người máy trí năng trở nên phổ biến như máy tính có ở trong mọi nhà.

Chỉ là với tình trạng tài chính trước mặt của cậu, muốn thành lập công ty có chút lực bất tòng tâm, cho nên cậu dự định làm vài bản thiết kế trước công, sau đó đăng ký độc quyền rồi tìm kiếm người hợp tác. Với cùng loại kỹ thuật, cậu tùy tay là có thể lấy ra mười mấy ý tưởng, nhưng để hợp tác ban đầu thì một cái dự án người máy hẳn là đủ rồi.

Thượng Khả không nhịn được nghĩ, nếu cậu thành công xin được 50 hạng mục độc quyền kỹ thuật, không biết có thể triệu hoán được cáu đùi càng tên Uý Huân kia không. Nếu 50 hạng không được, vậy một trăm cái?

Ting... di động nhận được một tin nhắn, click mở ra, là Úy Huân.

Úy Huân: 【 Đi ăn tối với tôi. Khách sạn 808 Bảo Thuỵ. 】

Cái kiểu ra lệnh ngang ngược gì thế này? Cũng không thèm hỏi xem người khác hiện tại có thời gian hay không. Thượng Khả ném điện thoại lên sô pha, chụp lấy gối ôm hung hăng quật vài cái, sau đó đứng dậy đi thay quần áo.

Khi sắp ra cổng, Thượng Khả đột nhiên nhảy ra một ý, gửi cho Úy Huân một tin nhắn: 【 hôm nay em muốn ăn vịt nướng Mễ Nông Gia, có muốn đi cùng không? 】

Gửi xong tin nhắn, Thượng Khả tinh thần phấn chấn rời khỏi nhà, kêu một chiếc taxi, lập tức đi thẳng đến Mễ Nông Gia trước. Xe đi được nửa đường thì di động nhận được một tin nhắn mới: 【 Ừm. 】

Thượng Khả khóe miệng giương lên, mắt cong cong hiện lên sắc thái sung sướng.

Bảo tiêu hoài nghi người mình đang hộ tống chính là một vị Huân gia giả mạo. Huân gia là cái thân phận gì, thủ đô đệ nhất danh môn Thái Tử gia. Hắn đã chuẩn bị một bữa ăn xa hoa, hạ mình mà mời người tới ăn bữa cơm, kết quả đối phương chẳng những không đáp ứng, còn có ý đồ dùng một con vịt nướng câu Huân đi! Lại nói, Mễ Nông Gia cách khách sạn Bảo Thụy khách sạn gần 40 km, nếu như không kẹt xe cũng phải đi nửa tiếng mới tới nơi. Nhưng mà, Huân gia thế nhưng thật sự từ bỏ bữa tối xa hoa, không tiếc đi đường dài đến vùng ngoại ô để ăn với người ta, thật là khó có thể tin! Bảo tiêu vẫn là lần đầu tiên gặp được gia hỏa có thể trêu chọc Huân gia như thế, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Huân gia lại chiều ý một người như vậy.

Mễ Nông Gia là một quán cơm bình dân, vịt nướng là món đặc sắc nhất của nhà bọn họ. Thượng Khả đặt một gian ghế lô, mở cửa sổ là có thể nhìn thấy một mảnh rừng trúc xanh biếc cùng với vườn rau và đồng ruộng xa xa. Nơi này không có thành thị ồn ào náo nhiệt, không khí tươi mát, yên lặng tường hòa.

Thượng Khả lười biếng ngồi bên cửa sổ, một bên thưởng thức  phong cảnh ngoài cửa sổ, một bên thản nhiên phẩm trà. Lúc Úy Huân đi vào thì nhìn được hình ảnh này.

"Anh đã đến rồi." Thượng Khả buông chén trà, đứng dậy đón chào, vui vẻ mời hắn ngồi, sau đó cầm ấm trà lên, rót cho hắn một chén trà nóng.

Úy Huân đánh giá một chút hoàn cảnh bốn phía, tuy rằng không thể xưng là xa hoa, nhưng cũng có điểm đặc sắc khác.

"Anh muốn gọi món gì?" Thượng Khả ngồi xuống bên cạnh hắn, thuận tay đem thực đơn đưa cho hắn.

"Cậu gọi đi." Tầm mắt Úy Huân dừng ở trên người Thượng Khả, không dấu vết mà quan sát cậu.

"Vậy tôi tuỳ tiện gọi theo khẩu vị của tôi nhé." Thượng Khả cũng không khách khí, quay qua nhân viên phục vụ gọi bảy tám món ăn.

Úy Huân ánh mắt hơi tối, biểu tình không khỏi thư hoãn. Rất nhiều người cho dù cố tình biểu hiện bản thân tự nhiên cũng sẽ lộ ra sơ hở ở một vài chi tiết nào đó. Nhưng người trước mắt này không giống vậy, cậu xác thật...... không xem hắn là nhân vật gì ghê gớm.

"Uống rượu không?" Thượng Khả hỏi, "Nơi này chỉ bán rượu gạo, có lẽ sẽ kém rượu vang đỏ xa hoa một chút, nhưng cũng có phong vị khác."

"Được." Úy Huân cũng không dị nghị.

Thượng Khả là một tư thế tay "OK" với hắn, lại gọi nhân viên phục vụ mang tới một bầu rượu.

Chờ đồ ăn lên đủ, hai người bắt đầu vui sướng mà dùng cơm. Úy Huân trước nay vẫn luôn duy trì một thói quen đáng khen là không nói chuyện khi ăn, cứ trầm mặc đâu vào đấy mà ăn cơm. Thượng Khả thật ra có rất nhiều lời muốn nói, nhưng người nào đó biểu tình im lặng như một đống fân khô, không chỉ làm người ta nhấc không nổi hứng thú nói chuyện, mà còn ảnh hưởng đến hứng thú ăn uống của cậu.

Thượng Khả cầm lấy đũa, không lên tiếng mà gắp cho hắn một khối đậu hủ. Món đậu hũ chua cay này cũng là món đặc sắc nhất của Mễ Nông Gia, đậu hủ trắng nõn, thoạt nhìn có vẻ mềm mại ngon miệng, ăn vào lại phi thường...... bùng cháy.

Lần trước khi mới Uý Huân tới nhà ăn cơm, Thượng Khả liền nhìn ra gia hỏa này không quá thích ăn cay. Quả nhiên, nhân lúc Úy Huân không hề phòng bị mà đem khối đậu hũ kia bỏ vào trong miệng, trên mặt lập tức xuất hiện biểu tình nứt toạc. Thượng Khả tùy tay đem chén trà đựng đầy rượu đưa cho hắn, người sau uống một hơi cạn sạch, sau đó......

"Tôi đi toilet một lát." Úy Huân đột nhiên đứng lên, bước nhanh ra khỏi ghế lô.

Thượng Khả đã thành công làm một đống fân khô biến thành một đống fân tươi. Năm, sáu phút sau, Úy Huân trở lại ghế lô, sắc mặt đã khôi phục bình thường, chỉ là khi nhìn về phía Thượng Khả, trong mắt lộ ra vài phần hơi thở nguy hiểm. Hắn thừa nhận mình có chút hảo cảm đối người này, nhưng còn chưa đạt tới mức có thể mặc hắn trêu đùa.

"Tôi còn có việc, hôm nay cứ như vậy đi." Úy Huân rút thẻ chuẩn bị thanh toán

"Em đã trả tiền rồi." Thượng Khả đứng lên, nhìn Úy Huân cười nói, "Có thể cho em đi nhờ xe không?"

"Không thể." Úy Huân xoay người liền đi.

"Ui, đừng như vậy mà." Thượng Khả vội vàng đuổi theo, "Nể tình e đã mời anh bữa cơm, anh cho em đi nhờ một đoạn đi."

"Tự mình kêu xe đi." Úy Huân thẳng tắp đi tới nơi đậu xe của mình"

"Em liền kêu xe anh." Thượng Khả trước một bước chạy đến phía trước, thuận thế chui vào vị trí đã được bảo tiêu mở cửa sẵn.

Úy Huân dừng bước chân, âm trầm trầm nhìn chằm chằm cậu

"Lên đi a!" Thượng Khả vỗ vỗ vị trí bên người, cười đến hiền lành thánh thiện.

Bảo tiêu hãi hùng khiếp vía nhìn nhìn hắn, lại tiểu tâm cẩn thận mà đánh giá một chút sắc mặt Huân gia, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Huân gia, có cần thuộc hạ lôi cậu ta ra không?"

"Không cần." Úy Huân nghiêng người lên xe, lãnh tĩnh mà ngồi bên cạnh Thượng Khả, không gian lập tức trở nên phá lệ chật chội.

Ô tô chạy đi, bảo tiêu mắt nhìn thẳng chuyên tâm lái xe. Một đường không ai nói chuyện, không khí cứng đờ tới cực điểm. Thượng Khả lại là thần sắc bình thường, không thèm để ý chút nào đến người nào đó đang phát ra hơi thở âm u "Ta không vui thì ngươi cũng đừng hòng thoải mái".

Bảo tiêu lái xe chạy đến dưới lầu tiểu khu nơi Thượng Khả ở, sau đó xuống xe mở cửa cho cậu.

"Bữa cơm hôm nay tựa hồ ăn không quá tận hứng, lần sau lại mời anh ăn bữa khác đàng hoàng hơn nhé?" Thượng Khả nhìn về phía người nam nhân.

"Tôi rất bận." Không hứa hẹn.

Tuy rằng vẻ mặt của hắn thực đáng sợ, nhưng Thượng Khả cũng không cảm giác được bất luận cảm giác chán ghét gì từ trên người hắn. Đổi lại là những người khác chỉ sợ thật đúng là sẽ bị bộ dáng ác quỷ của hắn trấn trụ.

"Vậy chờ khi nào anh hết bận thì ta lại hẹn." Thượng Khả hướng hắn cười cười, xoay người xuống xe.

Úy Huân nhìn bóng dáng cậu đi xa, biểu tình càng thêm tối tăm. Cậu thế nhưng cứ như vậy mà đi rồi? Không xin lỗi, không giải thích, cũng không vuốt lông hắn một cái!Úy Huân sắc mặt cứng đờ, vuốt lông là cái quỷ gì?

"Huân gia, ngài tiếp theo muốn đi đâu?" Bảo tiêu hỏi.

"Khách sạn." Úy Huân ở nội thành có nhà riêng nhưng hắn rất ít trở về đó. Trong mấy khu dân cư cao cấp, cơ bản đều là nơi ở của các nhân vật có uy tín danh dự ở thủ đô, quan hệ thiên ti vạn lũ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, đối với người bị mù mặt như hắn mà nói, xã giao là vấn đề thập phần phiền toái. So với việc đi mua nhà ở nơi khác, còn không bằng trực tiếp ở trong khách sạn, dù sao khách sạn thuộc sở hữu của hắn cũng trải rộng cả nước, tùy ý chọn là có thể vào ở.

Một cổ mùi hương hoa hồng quanh quẩn bên mũi, đó là khí vị lưu lại của Thượng Khả. Úy Huân mày nhíu chặt, hồi tưởng lại tình cảnh hai người ăn cơm ban nãy, trong lòng dâng lên một loại cảm giác vi diệu cảm, vừa có lửa giận do bị trêu đùa, lại có chút sung sướng do được ai đó thân cận. Các loại cảm xúc hỗn tạp mâu thuẫn nảy sinh làm Úy Huân không biết phải xử lý như thế nào. Nhưng không thể phủ nhận, hắn thích cảm giác khi ở chung với Thượng Khả. Chỉ là trải qua sự việc lúc nãy, hắn chỉ sợ...... cậu ấy sẽ không bao giờ thân cận nhe trước với mình nữa? Nghĩ đến đây, Úy Huân nhịn không được bực bội, đúng lúc này, ngón tay tựa hồ đụng phải thứ gì. Cúi đầu nhìn lại, phát hiện trên ghế xe có một hộp quà nhỏ nhỏ nhỏ như hộp nhẫn, được đóng gói thật sự tinh mỹ. Úy Huân cầm lấy hộp quà, vừa bóc giấy gói ra, hàng mày nhíu chặt chợt buông lỏng, mơ hồ còn hiện lên một mạt ý cười nhợt nhạt. Trong hộp quà là một cái bánh kem hình gà con, gà con ngẩng đầu ưỡn ngực, cái đuôi cao cao nhếch lên, một bộ dáng anh dũng hy sinh, trên cái này bụng tròn trịa có khắc một chữ "Hữu" ánh vàng rực rỡ, ánh mắt dị thường sắc bén, biểu tình dị thường trang nghiêm. Trong nháy mắt, Úy Huân nhìn nó mà liên tưởng tới Thượng Khả, sau đó liền nhịn không được bật cười. Tâm trạng vốn đang nặng nề lập tức thoải mái lên. Bảo tiêu thình lình thoáng nhìn thấy Úy Huân cười, tay run lên, thiếu chút nữa phóng xe lên lối đi bộ. Ôi mẹ ơi, cười rộ lên so với không cười còn đáng sợ hơn!
(Chữ "Hữu" này là 友 trong bạn hữu, hữu hảo)

"' Hữu '?" Úy Huân nhướn mi, lẩm bẩm nói, "Cậu muốn làm bạn' gà ' hữu với tôi sao?" ( Thượng Khả: câu trả lời chính xác【bắn tim 🫰】. )

Úy Huân cầm gà con lên, lẳng lặng nhìn hồi lâu, sau đó mới cho vào trong miệng, chậm rãi nhấm nháp, một cổ mùi vị thơm ngọt tràn ngập khoang mũi, làm cả người hắn đều trở nên mềm mại lại.

Tác giả có lời muốn nói:

Úy Huân: Aiz, cái tên tiểu yêu tinh này, dám làm cho tim ta nhảy tưng tưng......

Thượng Khả: (@⌒_⌒@)ノ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đam