love in the dark
LOVE IN THE DARK
Quà sinh nhật cho gia đình hạnh phúc YunJaeMin.
Author: Yami
Genre: S.A, fanfic
Pairing: YunJae
Rating: 12+
Disclaime: No one belongs to me >”<
Tình yêu của chúng ta, vốn có những thứ không cần hiện hữu.
1.
Có một lần, anh hỏi, từ đâu em yêu anh. Em trả lời rằng, bắt đầu bằng cảm nhận.
Em cảm nhận anh bằng đôi tai. Bắt đầu từ những lời hỏi thăm nhỏ nhặt hàng ngày. Nhưng từ đó, em biết đang có một người dành hết sự quan tâm cho em. Và cũng từ đó, hằng ngày em lại mong chờ những điều nhỏ nhặt ấy.
Như một thói quen. Như một cơn nghiện ngày ngày kiềm tỏa.
Rồi sau nữa, là một chút bóng gió xa xôi, là những lời hò hẹn. Anh nói, và em nghe. Kề môi sát vào tai, anh thầm thì cho riêng em. Hơi thở anh ấm nóng vành tai em. Một chút ngượng ngùng và nhột nhạt. Em giấu mặt vào bàn tay, khúc khích cười. Cảm thấy đây chính là hạnh phúc.
Một lần khác, anh, thật nghiêm túc, hỏi rằng, JaeJae à, nếu anh bớt béo một chút, em có yêu anh thêm một chút được không.
Em mím chặt môi, cố nén cười.
Có.
Nhưng anh à, không cần anh bớt béo, ngày ngày em cũng yêu anh thêm nhiều chút đấy thôi.
Tình yêu, vốn đâu được đo bằng cân nặng bao giờ.
2.
Rồi tình yêu làm ngọt ngào lan tỏa khắp nơi. Và cùng với cách mà anh thổ lộ tình yêu với tôi, nó đi vào tai Minnie, em trai tôi.
Minnie vào phòng tôi vào một buổi xế chiều. Chẳng cần vòng vo, nó ngồi phịch xuống giường, cạnh tôi.
Hyung yêu rồi à?
Hyung nói cho em nghe rồi mà, Minnie?
Tôi đáp lại câu hỏi của nó bằng một câu hỏi khác.
Nó im lặng một lúc. Chắc nó đang tự trách cái đầu thông minh bẩm sinh của nó sao lại hỏi một câu dư thừa thế này.
Hyung không giấu em gì hết, Minnie!
Tôi phá vỡ sự im lặng đó bằng một lời khẳng định. Tôi biết rằng, Minnie lo cho tôi thật lòng, tuy rằng cách quan tâm của nó có vẻ hơi cộc cằn một chút.
Không sao cả. Vì thế mới là Minnie.
Hyung chia tay đi!
Đúng là nó lo cho tôi thật lòng, dù cách lo lắng của nó quá chừng áp đặt!
Tại sao vậy? Hyung có gì không tốt à?
Gì mà hyung không tốt? Ai nói đâu, sao lại tự mình suy diễn thế? Là cái tên mồm rộng mắt đui ấy không tốt! Không phải hyung!
Nó nổi quạu, nắm lấy hai vai tôi mà lắc điên cuồng.
Vậy Yunho có gì không tốt?
Nó lại im lặng. Một lúc sau, nó lầm bầm trong miệng.
Tên ấy… quá dẻo mồm!
Em nghĩ vậy à?
Tôi nghiêng đầu.
Không phải là em nghĩ, mà đó là sự thật! Hyung không thấy hắn vừa nói nhiều vừa nói nhảm sao. Nói suốt ngày. Gặp là nói.
Lần thứ hai trong ngày, Minnie lại nổi quạu. Dạo này có vẻ tâm tình nó không tốt lắm.
Tôi mỉm cười, nắm lấy tay Minnie.
Hyung hiểu rồi, Minnie. Nhưng mà, Yunho nói nhiều là vì hyung đấy.
Thôi đi, cứ là bênh nhau chằm chặp!
Nó hậm hực ra khỏi phòng, trước khi đi hẳn nó còn nấn ná căn dặn.
Minnie bảo, đừng bao giờ yêu bằng tai. Mật ngọt chết ruồi. Và nó thì không muốn tôi lầm tưởng đớn đau trong những ngọt ngào giả tạo. Với nó, tôi chỉ là một hyung ngốc cần chở che.
Minnie à, hyung không mù quáng đến mức đó đâu.
Nó không tin. Một lần, hai lần, và nhiều lần nữa, nó cứ tình cờ bắt gặp tôi cười ngu ngốc một mình, tim hồng bay tá lả xung quanh. Và nó lại bắt đầu điệp khúc cũ. Minnie bé bỏng của tôi cứ lải nhải bên tai, hyung à, đôi tai góp phần chi phối con tim đấy, cái này em đọc trong báo, nhất định không sai đâu!
Hyung nhớ mà.
Hyung không nhớ! Hyung không nghe em!
Không biết bao lần nó giận dỗi. Không nhớ bao lần tôi dỗ dành. Rốt cuộc, người xuống nước, vẫn là tôi.
Em không tin hyung sao?
Không!
Sao vậy? Hyung là anh trai em mà.
Vì anh trai của em hiền và ngốc!
Tôi cười nhẹ. Chỉ có đứa em như Minnie mới nói anh mình ngốc mà thôi. Quá thẳng tính, nhưng lại đầy yêu thương nên không bao giờ giận được. Tôi chỉ hỏi nó rằng, Minnie à, có phải ai yêu cũng ngốc phải không?
Nó không trả lời. Hoặc có, chỉ là một tiếng ừ nhẹ hơn gió thỏang. Đứa em út của tôi chưa biết tình yêu nào khác ngòai thức ăn và những cuộc tình đau khổ thấy đầy trong sách báo, nên dĩ nhiên không thể chứng thực bất cứ điều gì.
Tôi quờ tay qua ôm lấy Minnie, ôm thật chặt. Nó không ôm lại tôi, chỉ tựa cằm nó lên vai tôi. Cái thằng này, lúc nào cũng cố tỏ ra lạnh lùng lãnh đạm.
Hyung đã cảm thấy được bảo vệ rồi. Cám ơn em.
Nhưng, Minnie, về mặt nào đó, cũng đúng một phần.
TBC
~~***~~
TBC
3.
Yunho ah, em yêu anh.
Em yêu anh đủ để lo sợ bị lừa dối. Em mong anh đủ để không muốn đợi chờ. Nên, em bắt đầu tìm đến anh.
Em tìm anh bằng bàn tay rụt rè của mình. Chạm vào anh. Giữ lấy anh. Anh mạnh mẽ ôm em trong vòng tay, cho em cảm nhận được những nồng ấm từ anh.
Mắt. Môi. Vai. Ngực. Tất cả những thứ này, là thuộc về anh.
Chạm vào. Và giữ yên. Em muốn ghi hết vào tiềm thức của mình. Mãi mãi không phai mờ. Vĩnh viễn không lãng quên. Đường nét, làn da, vóc dáng.
Xa hơn nữa, em tìm anh qua nụ hôn đầu tiên. Nụ hôn chưa thành thục, nhưng em đã say mất rồi. Sau này, sẽ tiến xa hơn, nhưng bây giờ thì chưa phải lúc. Nên em phải dừng lại ngay thôi. Không thể tìm anh thêm nữa.
Ít nhất một chục lần, trong đêm, trăn trở bên tiếng tích tắc của đồng hồ, em muốn hỏi rằng, những thứ này, anh, có thể thuộc về em không. Hoặc những cảm nhận này, em, có thể tỏ bày cho anh biết.
Mỗi giờ phút trôi qua, đã yêu anh thêm một chút mất rồi.
Từ khi bên anh, em mới biết tình yêu không cầu kì như những gì tiểu thuyết gia từng viết, và mỗi người không nhất thiết phải được vẹn tòan. Anh đã nói, anh hạnh phúc khi em sánh bước cùng anh, dù có một thứ, căn bản là em không bao giờ có được.
Như vậy có được không? Sau này sẽ làm phiền anh đó.
Tuy nói thế, tôi vẫn mang nỗi lo trong lòng. Tương lai của anh, có tôi, không chắc gì là suôn sẻ. Như khó khăn tôi đã gặp bao nhiêu năm qua, giờ đến lượt anh, thay cho em tôi phải cùng gánh vác. Càng gần ngày về nhà anh, cảm giác không muốn mình trở thành gánh nặng cho ai đó đã thắng lòng tự tin anh gầy dựng cho tôi từ ngày này sang ngày khác, hoặc có thể là, ngay từ đầu, tôi đã chẳng có niềm tin.
Sao lại không được? Em sợ hay sao?
Aida, anh à, sao lại bắt thóp người ta thế này. Là người ta sợ thật mà.
Nghĩ một đằng, nhưng tôi lại trả lời một nẻo.
Không.
Không nhìn, nhưng tôi biết anh đang cười. Như lời Minnie tả, là một kiểu cười nhảm nhí và ngu ngu. Tôi dịch lại là nụ cười dịu dàng và tỏa nắng.
Không sợ là tốt rồi.
Tôi cười, gật đầu với anh, Không sợ. Nhất định không sợ. Không có gì là to tát. Cứ sống như tôi vẫn sống. Yêu như tôi đang yêu. Bây giờ hay sau này cũng thế.
Nhất định rồi.
Đúng. Chẳng qua, chỉ là không nhìn thấy thôi mà.
Đơn giản là một đôi mắt có thể nhìn.
Có thì tốt, không có, cũng không còn quan trọng nữa.
Quen, rồi yêu anh, tôi dần biết rằng những khiếm khuyết có thể lấp đầy bởi yêu thương, và yêu thương được khơi nguồn từ những điều thân thuộc nhất.
Giống như Minnie ghét anh cái tật nói nhiều, vì nó biết rằng, anh đang giành phần của nó để kể cho em nghe mọi thứ xung quanh. Thay cho đôi mắt của em. Thay cho những đẹp đẽ em chưa từng nhìn thấy.
Giống như anh dạy cho Minnie những bài hapkido, không phải để nó góp sức bảo vệ em, mà là để nó có thể tự đánh bại những chông gai của cuộc đời.
Giống như em cảm nhận được tình yêu của anh, bằng tất cả những gì em có. Cảm nhận và yêu, thế là đã quá đủ rồi.
Bởi trong tình yêu, có những thứ vốn không cần hiện hữu.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro