Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

𝐓𝐫𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧 𝐯𝐮̛̀𝐚: 𝐇𝐞̣̂ 𝐋𝐢𝐞̣̂𝐭 𝐃𝐚𝐧𝐡 𝐌𝐨̂𝐧 𝐓𝐫𝐚̣̂𝐧 𝐈
____________
𝐂𝐇𝐔̛𝐎̛𝐍𝐆 𝟑:

Một gáo nước lạnh đổ vào đầu Quân Minh làm hắn thoát khỏi cơn say rượu, lôi hắn từ giấc mơ mà tỉnh lại. Trước mặt hắn chính là Cao Hy Trầm. Nhìn quanh không phải căn hộ mà hắn thuê để trú ẩn, mà là địa bàn của Cao gia. Hắn cười khẩy, nhọc công trốn chạy khỏi sự truy sát như vậy cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay của Cao gia. Này gọi là chênh lệch thực lực mà Dũng thiếu gia đã từng cảnh cáo hắn hay sao?

Nhưng thật may là Hy Trầm không có trói Quân Minh, mà chỉ để hắn nằm bệt trên sàn, cả người ướt nhẹp.

- "Thật kém cỏi." - Hy Trầm khinh bỉ gõ cây pa-toong xuống nền, ngoắc tay gọi một người hầu mang một tách cafe nóng nhấp một ngụm - "Trông Dũng thiếu gia mới thê thảm làm sao... Nhìn này ai mà biết là thái tử gia giàu nứt đố đổ vách ăn chơi ba đời không hết, giờ sao như thằng ăn mày đầu đường xó chợ vậy?"

Quân Minh nhìn kẻ trước mặt nói chuyện mà không nhịn được phỉ nhổ, là ai dùng quyền lực quan hệ, từng bước từng bước tước đi tài sản của hắn, à không, của Dũng thiếu gia chứ. Lời đồn cả hai là bạn tốt chỉ là vỏ bọc bên ngoài che mắt truyền thông, một phần để bên cảnh sát e dè không đụng tới. Đằng sau luôn có sự đấu đá hai phe mà cả hai là cầm trịch. Ngoài mặt thì cười nói ôm vai bá cổ, bên trong không ngừng tính kế làm sao để tiêu diệt lẫn nhau.

Thật may mắn là khi đó hắn mang Mai Phương từ tay gã đi, nếu không, hắn không tưởng được Cao gia này sẽ hành hạ cô ấy thế nào nữa.

- "Thế nào? Cảm thấy bại dưới tay Cao Hy Trầm này không phục sao?" - Cao gia rít một điếu xì gà phả một làn khói trắng lên mặt Quân Minh - "Đáng tiếc là không có giới truyền thông lá cải ở đây, có lẽ sẽ viết cho chúng ta một chương giai thoại đầy lâm li bi đát, bắt đầu thế nào chú Trần nhỉ...?"

Quản gia Trần cầm một cuốn sổ nhỏ trên tay, đẩy chiếc kính lão già nua vâng một tiếng:

- "À... chuyện sẽ là Dũng thiếu gia phản bội tình yêu thầm kín với Cao gia, theo đuổi một cô gái tầm thường thấp hèn, vẽ ra câu chuyện hoàng tử Lọ Lem làm bao người điên cuồng. Cao gia không chịu được sự thật tàn khốc, nổi cơn thịnh nổ, từng bước bẻ gãy từng chiếc cánh của Dũng thiếu gia, khiến anh ta không thể trở mình, lại càng không thể bảo bọc người con gái kia. Người con gái kia ham hư vinh thấy Dũng thiếu gia sạt nghiệp thì bỏ đi không níu lại một cái, khiến trái tim Dũng thiếu gia đau khổ, trốn tránh trong một khu chung cư ổ chuột, ngày ngày lấy rượu giải sầu..."

Cao Hy Trầm gật gù:

- "Chú già rất có khiếu viết lách đấy."

- "Cám ơn ông chủ khen ngợi. Tôi sẽ cố gắng nhiều hơn."

Quân Minh nhìn chủ tớ Cao gia hợp xướng tâng bốc nhau mà lòng ghê tởm. Thật đúng là chủ nào tớ nấy, bày trận không những cướp tài vận của Dũng thiếu gia, lại còn muốn tước luôn cả thanh danh, không để cho thiếu gia có cơ hội quật khởi. Thế nhưng cũng không thể không phủ nhận cái khoản bịa chuyện ngôn tình dắt mũi người khác này của Cao gia và Dũng thiếu gia không biết do vô tình hay cố ý mà cực kì giống nhau.

- "Nhìn thái độ của Dũng thiếu gia có vẻ không hài lòng với tác phẩm này của tôi. Không lẽ anh có góp ý muốn trình bày sao?" - Quản gia Trần tiến lại gần Quân Minh, dựng hắn ngồi lên chiếc ghế một cách "tử tế".

Với hành động ân cần quái lạ của ông ta, Quân Minh không để vào mắt. Đảo con ngươi một vòng rồi nhìn thẳng tắp vào Cao Hy Trầm, người đàn ông thâm trầm như cái tên ấy cũng đang nhìn lại hắn, như con đại bàng lớn đang quắc mắt coi thường một chú chim sẻ, sẵn sàng giơ vuốt bẻ gãy cổ chim sẻ bất cứ lúc nào.

- "Có gì nói thẳng, đừng có vòng vo."

Hy Trầm nhìn thẳng vào đôi mắt Quân Minh, muốn tìm một tia sợ hãi trong con ngươi đen ấy, gã cảm thấy hắn thay đổi quá nhiều, đến mức như hai người khác nhau. Thế nhưng khi gã đem sự nghi ngờ ấy đem xét nghiệm ADN thì hắn đích thị là con trai của Nguyễn đại lão gia. Hai lần gã lấy được tóc của Quân Minh đều ra kết quả giống nhau, khiến gã luôn ngờ vực trực giác của mình do có tuổi, làm việc cật lực nhiều nên suy giảm rồi hay không.

Giơ tay lên ra hiệu, quản gia Trần cúi đầu hiểu ý, đi vào trong
- "Dũng thiếu gia, tất cả những gì anh có, giờ đều thuộc về tôi hết rồi, chứng tỏ rằng năng lực của tôi trên cơ của anh." - Ngừng vài giây, Cao gia quay người ra sau nói lớn về phía cửa vừa hay lúc đó, Quản gia Trần đẩy xe lăn đi ra. Trên xe, một ông lão đã ngoài 80 ngồi đang phải thở oxi, hổn hển nhắm mắt không biết là đang say ngủ hay hôn mê. Đẩy đến cạnh Cao gia thì dừng lại - " Nguyễn đại lão gia, mở to mắt ra ông nhìn thấy chưa? Đứa con mà ông luôn tự hào đã bại dưới tay tôi rồi, ông phải hối hận vì năm xưa đã khinh thường xuất thân của mẹ tôi mà đuổi cả hai mẹ con tôi ra khỏi cửa Nguyễn gia!"

Nguyễn đại lão gia, người đã rút khỏi thương trường hơn chục năm nay, bặt vô âm tín không ngờ lại nằm trong tay của Cao Hy Trầm, yếu ớt như cá nằm trên thớt mặc người xử trí.

Nhìn thấy Nguyễn đại lão gia, Quân Minh sững sờ không nói lên lời. Đúng như Dũng thiếu gia nói, tập đoàn của Nguyễn gia cùng các hoạt động làm ăn của Nguyễn gia phụ thuộc vào Cao gia là vì Cao Hy Trầm nắm giữ con át chủ bài này. Đã rất nhiều lần người Nguyễn gia thâm nhập tìm kiếm tung tích của ông chủ, thậm chí còn nhờ sự can thiệp của lực lượng chức năng nhưng cũng không thấy đầu mối. Vậy mà người nay đang sờ sờ ngay trước mắt này...
Mười năm trước, trong bữa tiệc mừng thọ 60 của lão gia, một nhóm mặc đồ đen tấn công bữa tiệc, bắt cóc Nguyễn đại lão gia, còn khống chế Dũng thiếu gia ép uống thuốc trừ sâu. Mặc dù đã được đưa đi cấp cứu kịp thời, nhưng nội tạng tổn thương nặng nề, sức khỏe giảm sút, không thể lấy lại được phong độ như trước, chỉ có thể sống tiếp một vài chục năm nữa.

Lão phật gia bị bắt cóc, đại thiếu gia thì sống chết như ngọn nến tàn, các chi trong dòng họ rục rịch nhăm nhe muốn chiếm đoạt quyền hành công ty, ép Dũng thiếu gia phải đề bạt một anh em trong họ lên điều hành cơ ngơi gia tộc tạm thời.

Vậy có nghĩa là người làm ra tất cả chuyện này chính là do Cao Hy Trầm một tay bày mưu tính kế, khiến cho Quân Minh hắn có mặt ở đây, dưới vỏ bọc là Dũng thiếu gia để dẹp yên loạn tặc trong nhà?

- "Lão già, ông còn giả câm giả điếc đến bao giờ, mở to mắt mà nhìn đứa con sắp chết của ông lần cuối đi, trước khi tôi tiễn hắn xuống mồ." - Cao Hy Trầm rút một khẩu súng lục, tiến đến chĩa thẳng vào thái dương của Quân Minh.

Nguyễn đại lão gia trừng lớn mắt về phía Cao Hy Trầm, miệng phát ra từng tiếng ngắt quãng:

- "Nghiệt súc! Năm ấy tao nên bóp chết mày mới phải!"

- "Đáng tiếc là ông không làm thế!" - Cao Hy Trầm cười lớn - "Để tôi có ngày hôm nay, phải không... cha? Năm xưa ông phong lưu bên ngoài sinh ra tôi, lại coi rẻ tôi không bằng một con chó! Trong mắt ông ngoài người vợ danh chính ngôn thuận ông cưới hỏi đàng hoàng và đứa con cưng kia, thì đâu xem mẹ con tôi ra gì. Tôi thà rằng sinh ra trong gia đình bình thường, còn hơn là có một người cha giàu có nhưng máu lạnh tanh lòng như ông!"

- "Mày không xứng gọi tao là cha!"

- "Tôi không xứng? Vậy ai mới xứng?" - Hy Trầm cười rét lạnh, dí mạnh nòng súng vào đầu Quân Minh - "Chẳng nhẽ là nó? Đứa con tài giỏi của ông đem cơ nghiệp ném ra ngoài này à?"

- "ĐOÀNGGGG!"

Chưa dứt lời, một tiếng súng cắt ngang lời gã.

Một phát súng bất ngờ nhắm thẳng vào vai trái của Cao Hy Trầm, gã loạng choạng ngã nhào xuống, quản gia Trần hô to tên hắn, vội bỏ xe lăn chạy đến đỡ dậy.

Trước cửa chính, Dũng đại thiếu gia hàng thật chống gậy đi đến, bên cạnh là một tay súng vừa bóp cò, phía sau là một đoàn người mặc vest đen tay cầm vũ khí trực chờ lệnh.

- "An ninh ở đây cũng quá lỏng lẻo rồi đấy Cao Hy Trầm." - Dũng thiếu gia cười nhếch môi, chống pa - toong đầy hào hứng khi đến "bữa tiệc" kịp lúc, khập khiễng đến bên xe lăn của Nguyễn đại lão gia nắm lấy tay ông bày vẻ cha con tình sâu nghĩa nặng - "Cha, con đến trễ rồi."

Bên ngoài, lính canh cổng cùng tay sai bảo vệ quanh biệt thự đều bị người của Dũng thiếu gia xử lí nhanh gọn. Đám còn lại đã bị khống chế toàn bộ.

- "Chuyện gì thế này? Có hai Dũng thiếu gia?" - Quản gia Trần lắp bắp không tin vào mắt mình. - "Vậy người nào mới là thật."

Cao Hy Trầm cảm thấy gai mắt khi thấy cảnh trước mặt, từ trước đến giờ, dù gã có làm gì cũng không nhận được ánh mắt tán dương của cha, cố gắng nỗ lực đến mấy, cũng chỉ là kẻ mọi rợ trong mắt ông. Lần này tính toán kĩ như vậy, năm lần bảy lượt thử kiểm tra, vậy mà vẫn thua sau Dũng thiếu gia sau một nước cờ sao?

- "Không nói nhiều." - Dũng thiếu gia lạnh lùng hạ sát - "Bắn chết ngay tại chỗ."

5 tên thủ vệ đứng thành hàng giương súng lên.

Kể từ ngày Hy Trầm bị đuổi khỏi Nguyễn gia, được đối thủ cạnh tranh thương trường của cha gã là Cao Minh nhận làm con nuôi, ông ta đào tạo gã trở thành quân cờ, Cao Hy Trầm đã hiểu mình không còn đường lui, đưa mắt với quản gia Trần, quản gia Trần cúi ghé tai gã nói nhỏ:

- "Tất cả đều chờ lệnh của ông chủ."

Cao Hy Trầm cười khục khục, cả hai người nhanh chóng tránh đạn nấp sau chiếc ghế nơi Quân Minh đang ngồi bất động, cúi xuống ấn một nút mật đạo trên mắt con rồng vẽ trên nền nhà. Một đường thông đạo mở ra, cả Cao Hy Trầm và quản gia Trần nhảy vào. Quân Minh rút khẩu súng trong ngực ra, bắn phát đạn ở cự li gần về phía Cao gia ngay trước khi cánh cửa thông đạo đóng lại.

- "Đuổi theo! Phong tỏa nơi này!" - Dũng thiếu gia mặt không biến sắc - "Thông đạo này có thể dẫn ra biển, có khả năng chúng sẽ vượt biên bằng tàu."

Dũng thiếu gia đến trước mặt Quân Minh vừa bất đắc dĩ thành bia đỡ đạn cho Cao Hy Trầm mà ăn hai phát vào bụng, thấy hắn ôm bụng không nói một tiếng nào, máu chảy ồ ạt, gã xoay người rời đi, để lại một lời nhắn:

- "Từ từ hãy chết. Đừng vội. Cảnh sát sắp tới rồi."

Một sát thủ đem tập hồ sơ kèm đĩa tài liệu bên cạnh Quân Minh, tất cả chứng cứ thu thập tố cáo tội ác mà Cao Hy Trầm đã làm, kể cả những gì Nguyễn gia làm, cũng nhân cơ hội này đổ thừa cho gã để tẩy sạch thanh danh. Lấy một người đổi lấy vinh quang gia tộc quá xứng đáng.

Được một người nặc danh thông báo có người nổ súng trong khu vực, khi Mai Phương cùng đồng nghiệp chạy tới biệt thự Cao gia, khuôn viên đã bị dọn sạch sẽ không còn một giọt máu, xông vào bên trong thì chỉ còn Quân Minh trơ trọi nằm trên sàn nhà giữa một vũng máu lênh láng. Mai Phương chạy đến nâng hắn dậy, vỗ vào má hắn mấy cái lay tỉnh:

- "Dũng thiếu gia! Mau tỉnh lại! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" - Quay sang một đồng nghiệp bên cạnh, cô vội vàng gắt lên - "Còn không mau gọi xe cấp cứu?!"

Quân Minh đã không thể mở nổi con mắt, môi nhợt nhạt hé ra một thanh âm mỏng manh:

- "Ph..ương.. "

Một cảnh sát trông thấy tập tư liệu hô lên:

- "Nhìn này, đây là bằng chứng buộc tội Cao Hy Trầm! Thủ phạm chủ mưu tất cả không phải Dũng thiếu gia mà lại là ông chủ Cao gia!"

Lúc này, Mai Phương không quan tâm đến điều đó nữa, điều cô ta sợ nhất bây giờ là Dũng thiếu gia chết ngay lúc này, đem bao công sức của cô đổ bể:

- "Anh không được chết! Anh nghĩ đây là những gì tôi muốn sao? Tôi còn chưa hỏi được tung tích của Quân Minh, rốt cuộc anh đã đưa Quân Minh của tôi đi đâu rồi?"

Không ngờ giây phút này, Quân Minh lại được nhắc cái tên thật bởi chính người hắn yêu thương, như một tia sáng nhỏ nhoi rọi vào trái tim tăm tối của hắn suốt bao lâu nay. Hắn mỉm cười, dành hết hơi lực cuối cùng của mình để nói:

- "Mai Phương... ngoài cái tên ra, anh chưa nói dối em điều gì..."
Nói rồi, bàn tay run run đầy máu cầm chiếc ví trong túi áo, lấy tấm ảnh sờn cũ bạc màu, chưa kịp đưa cho cô thì cánh tay vô lực rớt xuống.

Trong tư liệu của cấp trên, bàn tay thuận của Dũng thiếu gia chỉ có bốn ngón, còn hai bàn tay của người này, nhẵn nhụi 10 đầu ngón tay nguyên vẹn.

Mai Phương chậm chạp cầm tấm ảnh lên.

Trong ảnh, chính là tấm ảnh chụp chung cấp ba giữa Mai Phương và Quân Minh. Tấm ảnh này chỉ có hai bức, mỗi người cầm một chiếc. Cũng là tấm duy nhất giữa hai bọn họ. Như đoán ra được điều gì, nước mắt Mai Phương rơi vô thức, cô hoảng sợ điên cuồng lay Quân Minh:

- Không! Không phải sự thật! Quân Minh!!!

*

𝑁ℎ𝑖𝑒̂̀𝑢 𝑛𝑎̆𝑚 𝑡𝑟𝑢̛𝑜̛́𝑐...

𝑁ℎ𝑎̣̂𝑛 đ𝑢̛𝑜̛̣𝑐 𝑏𝑢̛́𝑐 𝑡ℎ𝑢̛ 𝑚𝑎̣̂𝑡, 𝑏𝑎̀ 𝑄𝑢𝑎̂𝑛 𝑚𝑜̛̉ 𝑟𝑎 đ𝑜̣𝑐, đ𝑒̂́𝑛 𝑑𝑜̀𝑛𝑔 𝑐𝑢𝑜̂́𝑖 𝑐𝑢̀𝑛𝑔, 𝑚𝑎̣̆𝑡 𝑏𝑎̀ trở lên 𝑠𝑎 𝑠𝑎̂̀𝑚. 𝑉𝑜̀ 𝑡𝑜̛̀ 𝑔𝑖𝑎̂́𝑦 𝑙𝑎̣𝑖, 𝑐𝑎̂̀𝑚 𝑏𝑎̣̂𝑡 𝑙𝑢̛̉𝑎 đ𝑜̂́𝑡 𝑠𝑎̣𝑐ℎ 𝑠𝑒̃, 𝑏𝑎̀ 𝑛𝑎̆́𝑚 𝑐ℎ𝑎̣̆𝑡 𝑡𝑎𝑦 hạ quyết định, 𝑏𝑢̛𝑜̛́𝑐 𝑣𝑎̀𝑜 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑛ℎ𝑎̀, 𝑑𝑜̣𝑛 𝑑𝑒̣𝑝 𝑡ℎ𝑢 𝑥𝑒̂́𝑝 𝑞𝑢𝑎̂̀𝑛 𝑎́𝑜.

- 𝑀𝑒̣, 𝑐ℎ𝑢́𝑛𝑔 𝑡𝑎 đ𝑖̣𝑛ℎ đ𝑖 đ𝑎̂𝑢 𝑠𝑎𝑜? - 𝑄𝑢𝑎̂𝑛 𝑀𝑖𝑛ℎ 𝑣𝑢̛̀𝑎 đ𝑖 ℎ𝑜̣𝑐 𝑣𝑒̂̀, 𝑛𝑔𝑜̛ 𝑛𝑔𝑎́𝑐 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑖𝑒̂̉𝑢 𝑐ℎ𝑢𝑦𝑒̣̂𝑛 𝑔𝑖̀.

- 𝑀𝑖𝑛ℎ 𝑎̀, 𝑐ℎ𝑢́𝑛𝑔 𝑡𝑎 𝑝ℎ𝑎̉𝑖 𝑟𝑜̛̀𝑖 𝑘ℎ𝑜̉𝑖 đ𝑎̂𝑦 𝑡ℎ𝑜̂𝑖, 𝑛𝑜̛𝑖 𝑛𝑎̀𝑦 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑐𝑜̀𝑛 𝑎𝑛 𝑡𝑜𝑎̀𝑛 𝑛𝑢̛̃𝑎.

𝑁ℎ𝑢̛𝑛𝑔 𝑐ℎ𝑢̛𝑎 𝑛𝑜́𝑖 𝑥𝑜𝑛𝑔, 𝑏𝑎̀ 𝑄𝑢𝑎̂𝑛 đ𝑎̃ 𝑛𝑔𝑎̃ 𝑥𝑢𝑜̂́𝑛𝑔 đ𝑎̂́𝑡, 𝑐𝑎̉ 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑡𝑖́𝑚 𝑡𝑎́𝑖, 𝑠𝑢𝑦 ℎ𝑜̂ ℎ𝑎̂́𝑝 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑜̛̉ 𝑛𝑜̂̉𝑖. 𝑁𝑔𝑢𝑦 𝑟𝑜̂̀𝑖, 𝑏𝑎̀ 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑐𝑎̉𝑛ℎ 𝑔𝑖𝑎́𝑐 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑡𝑜̛̀ 𝑔𝑖𝑎̂́𝑦 𝑐𝑜́ 𝑏𝑜̂𝑖 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑙𝑜̛́𝑝 𝑡ℎ𝑢𝑜̂́𝑐 đ𝑜̣̂𝑐.

𝑄𝑢𝑎̂𝑛 𝑀𝑖𝑛ℎ 𝑜̂𝑚 𝑏𝑎̀ 𝑥𝑜̂́𝑐 𝑙𝑒̂𝑛 𝑐ℎ𝑎̣𝑦 𝑟𝑎 𝑏𝑎̆́𝑡 𝑥𝑒 𝑝ℎ𝑖 𝑡ℎ𝑎̆̉𝑛𝑔 𝑣𝑎̀𝑜 𝑏𝑒̣̂𝑛ℎ 𝑣𝑖𝑒̣̂𝑛, 𝑛𝑔𝑎𝑦 𝑙𝑎̣̂𝑝 𝑡𝑢̛́𝑐 𝑏𝑎̀ đ𝑢̛𝑜̛̣𝑐 đ𝑢̛𝑎 𝑣𝑎̀𝑜 𝑏𝑢𝑜̂̀𝑛𝑔 𝑐𝑎̂́𝑝 𝑐𝑢̛́𝑢, 𝑛ℎ𝑢̛𝑛𝑔 𝑑𝑢̀ 𝑐𝑎́𝑐 𝑏𝑎́𝑐 𝑠𝑖̃ 𝑐𝑜̂́ 𝑔𝑎̆́𝑛𝑔 𝑛ℎ𝑢̛𝑛𝑔 𝑐𝑎𝑠𝑒 𝑝ℎ𝑎̂̃𝑢 𝑡ℎ𝑢𝑎̣̂𝑡 𝑡ℎ𝑎̂́𝑡 𝑏𝑎̣𝑖, ℎ𝑜̣ 𝑏𝑢̛𝑜̛́𝑐 𝑟𝑎 𝑙𝑎̆́𝑐 đ𝑎̂̀𝑢 𝑣𝑜̛́𝑖 ℎ𝑎̆́𝑛.

- 𝐶ℎ𝑢́𝑛𝑔 𝑡𝑜̂𝑖 đ𝑎̃ 𝑐𝑜̂́ 𝑔𝑎̆́𝑛𝑔 ℎ𝑒̂́𝑡 𝑠𝑢̛́𝑐. 𝐺𝑖𝑎 đ𝑖̀𝑛ℎ 𝑛ℎ𝑎̀ 𝑚𝑖̀𝑛ℎ ℎ𝑎̃𝑦 𝑣𝑎̀𝑜 𝑛𝑜́𝑖 𝑐ℎ𝑢𝑦𝑒̣̂𝑛 𝑐𝑢̀𝑛𝑔 𝑏𝑒̣̂𝑛ℎ 𝑛ℎ𝑎̂𝑛 𝑙𝑎̂̀𝑛 𝑐𝑢𝑜̂́𝑖 đ𝑖.

𝐶𝑎̉ 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑄𝑢𝑎̂𝑛 𝑀𝑖𝑛ℎ 𝑏𝑢̉𝑛 𝑟𝑢̉𝑛 đ𝑜̂̉ 𝑐𝑎̉ 𝑣𝑎̀𝑜 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑦 𝑡𝑎́, 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑛ℎ𝑎̂𝑛 𝑣𝑖𝑒̂𝑛 𝑦 𝑡𝑒̂́ 𝑐𝑜́ 𝑠𝑢̛́𝑐 𝑙𝑢̛̣𝑐 𝑐𝑎𝑜 𝑙𝑜̛́𝑛 đ𝑜̛̃ ℎ𝑎̆́𝑛 𝑑𝑖̀𝑢 𝑣𝑎̀𝑜 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔. 𝐵𝑎̀ 𝑄𝑢𝑎̂𝑛 𝑛ℎ𝑖̀𝑛 𝑡ℎ𝑎̂́𝑦 𝑐𝑜𝑛 𝑡𝑟𝑎𝑖, 𝑏𝑜̉ 𝑚𝑎̣̆𝑡 𝑛𝑎̣ 𝑘ℎ𝑖́ 𝑟𝑎, 𝑔𝑜̣𝑖 ℎ𝑎̆́𝑛 𝑔ℎ𝑒́ 𝑠𝑎́𝑡 𝑡𝑎𝑖 𝑣𝑎̀𝑜:

- 𝐶𝑜𝑛 𝑡𝑟𝑎𝑖 𝑙𝑎̣𝑖 đ𝑎̂𝑦 𝑚𝑒̣ 𝑛𝑔𝑎̆́𝑚 𝑛𝑎̀𝑜...

𝑄𝑢𝑎̂𝑛 𝑀𝑖𝑛ℎ 𝑛ℎ𝑎̀𝑜 𝑡𝑜̛́𝑖 𝑜̂𝑚 𝑐ℎ𝑎̂̀𝑚 𝑙𝑎̂́𝑦 𝑏𝑎̀, 𝑛𝑎̆̀𝑚 𝑎́𝑝 𝑚𝑎́ 𝑙𝑒̂𝑛 𝑡𝑎𝑦 𝑏𝑎̀ 𝑛ℎ𝑢̛ đ𝑢̛́𝑎 𝑡𝑟𝑒̉, 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑒̂̉ 𝑡ℎ𝑜̂́𝑡 𝑙𝑒̂𝑛 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑡𝑖𝑒̂́𝑛𝑔 𝑛𝑎̀𝑜. 𝐵𝑎̀ 𝑑𝑢̀𝑛𝑔 ℎ𝑒̂́𝑡 𝑠𝑢̛́𝑐 𝑛𝑎̂𝑛𝑔 𝑡𝑎𝑦 𝑥𝑜𝑎 đ𝑎̂̀𝑢 𝑐𝑎̣̂𝑢 𝑐𝑜𝑛 𝑡𝑟𝑎𝑖 𝑏𝑒́ 𝑛ℎ𝑜̉ 𝑐𝑢̉𝑎 𝑚𝑖̀𝑛ℎ, 𝐵𝑎̀ đ𝑎̃ đ𝑒̂́𝑛 𝑐𝑢̛̣𝑐 ℎ𝑎̣𝑛 𝑟𝑜̂̀𝑖.

- 𝑆𝑎𝑢 𝑘ℎ𝑖 𝑚𝑒̣ 𝑐ℎ𝑒̂́𝑡, ℎ𝑎̃𝑦 𝑚𝑎𝑢 𝑐ℎ𝑜́𝑛𝑔 𝑟𝑜̛̀𝑖 𝑘ℎ𝑜̉𝑖 𝑛𝑜̛𝑖 𝑛𝑎̀𝑦, 𝑎𝑛ℎ 𝑡𝑟𝑎𝑖 𝑐𝑢̀𝑛𝑔 𝑐ℎ𝑎 𝑘ℎ𝑎́𝑐 𝑚𝑒̣ 𝑣𝑜̛́𝑖 𝑐𝑜𝑛 - 𝑁𝑔𝑢𝑦𝑒̂̃𝑛 𝐷𝑢̃𝑛𝑔 đ𝑎̃ 𝑡𝑖̀𝑚 𝑡ℎ𝑎̂́𝑦 𝑐ℎ𝑢́𝑛𝑔 𝑡𝑎 𝑟𝑜̂̀𝑖. 𝑁𝑎̆𝑚 𝑎̂́𝑦 𝑚𝑒̣ 𝑜̂𝑚 𝑐𝑜𝑛 𝑟𝑜̛̀𝑖 đ𝑖 𝑐ℎ𝑖́𝑛ℎ 𝑙𝑎̀ 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑚𝑢𝑜̂́𝑛 𝑐𝑜𝑛 𝑟𝑜̛𝑖 𝑣𝑎̀𝑜 đ𝑎̂́𝑢 đ𝑎́ 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑔𝑖𝑎 𝑡𝑜̣̂𝑐 𝑐𝑢̉𝑎 𝑔𝑖𝑜̛́𝑖 𝑛ℎ𝑎̀ 𝑔𝑖𝑎̀𝑢. 𝐻𝑜̂𝑚 𝑛𝑎𝑦, 𝑛𝑒̂́𝑢 ℎ𝑎̆́𝑛 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑔𝑖𝑒̂́𝑡 đ𝑢̛𝑜̛̣𝑐 𝑐𝑜𝑛, 𝑡ℎ𝑖̀ 𝑡𝑎̂́𝑡 𝑠𝑒̃ 𝑡𝑖̀𝑚 𝑐𝑎́𝑐ℎ 𝑙𝑜̛̣𝑖 𝑑𝑢̣𝑛𝑔 𝑐𝑜𝑛 đ𝑒̂̉ đ𝑜̂́𝑖 đ𝑎̂̀𝑢 𝑣𝑜̛́𝑖 𝐶𝑎𝑜 𝐻𝑦 𝑇𝑟𝑎̂̀𝑚 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑚𝑎̂́𝑡 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑐𝑜̀𝑛.

𝑄𝑢𝑎̂𝑛 𝑀𝑖𝑛ℎ 𝑡𝑢́𝑚 𝑐ℎ𝑎̣̆𝑡 𝑡𝑎𝑦 𝑏𝑎̀, 𝑟𝑢𝑛 𝑟𝑎̂̉𝑦 𝑘ℎ𝑜́𝑐 𝑠𝑜̛̣ ℎ𝑎̃𝑖 𝑏𝑎̀ 𝑠𝑒̃ 𝑏𝑢𝑜̂𝑛𝑔 𝑡𝑎𝑦 𝑟𝑎.

- Đ𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑘ℎ𝑜́𝑐, 𝑐𝑜𝑛 𝑡𝑟𝑎𝑖 𝑚𝑒̣ 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑒̂̉ 𝑦𝑒̂́𝑢 đ𝑢𝑜̂́𝑖 𝑛ℎ𝑢̛ 𝑣𝑎̣̂𝑦. 𝐻𝑎̃𝑦 𝑛ℎ𝑜̛́, 𝑡𝑒̂𝑛 𝑐𝑜𝑛 𝑙𝑎̀ 𝑄𝑢𝑎̂𝑛 𝑀𝑖𝑛ℎ, 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑝ℎ𝑎̉𝑖 𝑁𝑔𝑢𝑦𝑒̂̃𝑛 𝑀𝑖𝑛ℎ.

𝑇𝑎̣̆𝑛𝑔 ℎ𝑎̆́𝑛 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑐𝑎́𝑖 ℎ𝑜̂𝑛 𝑡𝑜́𝑐 𝑎̂𝑢 𝑦𝑒̂́𝑚, 𝑏𝑎̀ 𝑚𝑖̉𝑚 𝑐𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑎𝑛 𝑡𝑢̛𝑜̛̀𝑛𝑔 𝑣𝑎̀𝑜 𝑔𝑖𝑎̂́𝑐 𝑛𝑔𝑢̉ 𝑣𝑖̃𝑛ℎ ℎ𝑎̆̀𝑛𝑔.

𝑀𝑎𝑖 𝑡𝑎́𝑛𝑔 𝑐ℎ𝑜 𝑚𝑒̣ 𝑥𝑜𝑛𝑔, ℎ𝑎̆́𝑛 𝑙𝑎̣𝑖 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 ℎ𝑒̂̀ 𝑙𝑎̀𝑚 𝑡ℎ𝑒𝑜 𝑙𝑜̛̀𝑖 𝑏𝑎̀ 𝑑𝑎̣̆𝑛 𝑑𝑜̀.
𝑀𝑒̣ 𝑚𝑢𝑜̂́𝑛 ℎ𝑎̆́𝑛 𝑠𝑜̂́𝑛𝑔 𝑎𝑛 𝑎𝑛 𝑜̂̉𝑛 𝑜̂̉𝑛, 𝑛ℎ𝑢̛𝑛𝑔 ℎ𝑎̆́𝑛 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑒̂̉ đ𝑒̂̉ 𝑚𝑒̣ 𝑐ℎ𝑒̂́𝑡 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑛ℎ𝑎̆́𝑚 𝑚𝑎̆́𝑡 𝑛ℎ𝑢̛ 𝑣𝑎̣̂𝑦, 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑔𝑖𝑒̂́𝑡 𝑚𝑒̣ ℎ𝑎̆́𝑛 𝑙𝑎̀ 𝑁𝑔𝑢𝑦𝑒̂̃𝑛 𝐷𝑢̃𝑛𝑔, ℎ𝑎̆́𝑛 𝑠𝑒̃ 𝑛ℎ𝑜̛́ 𝑘𝑖̃ 𝑐𝑎́𝑖 𝑡𝑒̂𝑛 𝑛𝑎̀𝑦.

𝐻𝑎̆́𝑛 𝑟𝑢́𝑡 ℎ𝑜̣𝑐 𝑏𝑎̣ 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑡𝑖𝑒̂́𝑝 𝑡𝑢̣𝑐 đ𝑖 ℎ𝑜̣𝑐 𝑛𝑢̛̃𝑎, 𝑏𝑎̆́𝑡 đ𝑎̂̀𝑢 𝑙𝑎̣̂𝑝 𝑘𝑒̂́ 𝑜𝑎̣𝑐ℎ, 𝑡𝑖̀𝑚 𝑖𝑒̂̉𝑢 𝑘𝑖̃ 𝑜𝑎̀𝑛 𝑐𝑎̉𝑛ℎ 𝑖𝑒̣̂𝑛 𝑡𝑎̣𝑖 𝑐𝑢̉𝑎 𝑁𝑔𝑢𝑦𝑒̂̃𝑛 𝑔𝑖𝑎, đ𝑒̂́𝑛 𝑛ℎ𝑢̛̃𝑛𝑔 𝑛𝑜̛𝑖 𝑚𝑎̀ 𝐷𝑢̃𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑖𝑒̂́𝑢 𝑔𝑖𝑎 𝑎𝑦 đ𝑒̂́𝑛 𝑐ℎ𝑜̛𝑖 𝑏𝑜̛̀𝑖 đ𝑒̂̉ 𝑥𝑖𝑛 𝑣𝑖𝑒̣̂𝑐 𝑙𝑎̀𝑚. 𝐶𝑢𝑜̂́𝑖 𝑐𝑢̀𝑛𝑔 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 đ𝑢̛𝑜̛̣𝑐 𝑛ℎ𝑎̣̂𝑛 𝑣𝑎̀𝑜 𝑙𝑎̀𝑚 𝑡𝑎̣𝑖 𝑝ℎ𝑜̀𝑛𝑔 𝑡𝑟𝑎̀. 𝐻𝑎̆́𝑛 𝑚𝑖𝑒̣̂𝑡 𝑚𝑎̀𝑖 𝑙𝑎̀𝑚 𝑣𝑖𝑒̣̂𝑐 𝑐ℎ𝑎̆𝑚 𝑐ℎ𝑖̉, 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 đ𝑒̂̉ 𝑙𝑜̣̂ 𝑠𝑜̛ ℎ𝑜̛̉. 𝐴𝑖 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑘ℎ𝑒𝑛 ℎ𝑎̆́𝑛 𝑐𝑜́ đ𝑜̂𝑖 𝑚𝑎̆́𝑡 𝑠𝑎́𝑛𝑔 𝑛ℎ𝑢̛ 𝐷𝑢̃𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑖𝑒̂́𝑢 𝑔𝑖𝑎 𝑛ℎ𝑎̀ ℎ𝑜̣ 𝑁𝑔𝑢𝑦𝑒̂̃𝑛. 𝑄𝑢𝑎̉ 𝑛ℎ𝑖𝑒̂𝑛, 𝐷𝑢̃𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑖𝑒̂́𝑢 𝑔𝑖𝑎 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑡𝑖̀𝑚 đ𝑒̂́𝑛 ℎ𝑎̆́𝑛.

𝐶𝑢𝑜̂́𝑖 𝑐𝑢̀𝑛𝑔, 𝑐𝑎́ đ𝑎̃ 𝑐𝑎̆́𝑛 𝑐𝑎̂𝑢.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro