Hoàng Kì Hiên
Người của Hoàng Kỳ Hiên làm việc hiệu suất rất cao, ngay ngày hôm sau đã đưa Đường Thiên Tuyết đến trước mặt hắn.
-"Hoàng Kì Hiên,không ngờ lại là anh" cô ta ngạc nhiên khi biết hắn chính là người đã đưa ả ra khỏi chốn địa ngục đó,nơi mà cô bị đối xử thật nhục nhã.
-"Diệp Khải Phong thật tệ. Sao lại chăm sóc em như vậy chứ. Một nửa khuôn mặt của em..." hắn ta bỏ lửng không lên tiếng nữa. Thực chất trpng lòng hắn cũng đang rất tức giận. Làm sao hắn có thể chấp nhận cô gái mình nâng niu lại sắp bị hủy diệt dưới tay ả chứ. Nếu ả không còn gì lợi dụng hắn cũng muốn hành hạ đến khi ả chết mới dừng lại.
-"Anh đừng nói nữa." Ả ta hét lên, ánh mắt thù hận bắt đầu xuất hiện. " Tôi như thế này là đủ rồi."
-" Em làm anh thật đau lòng đấy. Gia đình em liệu có biết việc xảy ra vơid em" Hắn lại dùng giọng điệu ân cần hỏi ả ta.
-"Tôi muốn tự mình giải quyết việc của tôi,không cần gia đình tôi. Cảm ơn anh đã đưa tôi ra khỏi nơi quái quỷ dod" Ả ta lên tiếng,giọng nói của ả trở nên thật lạnh lùng không có một chút hơi ấm.
-"Em thật mạnh mẽ,nếu em cần anh sẽ giúp đỡ em trả thù." Hắn ta đưa ra đề nghị với ả,chỉ cần ả đồng ý tách được Mạc Dung ra khỏi Diệp Khải Phong vậy là đủ,còn ả sau này như thế nào cũng không liên quan đến hắn nữa. Ít ra ả bây giờ vẫn còn dùng đươjc.
-"Tôi liệu có tin được lời anh?" Ả nở một nụ cười khinh bỉ với hắn,Đường Thiên Tuyết biết hắn đưa cô ra chắc chắn khong phải vì ân tình mà là có mục đích,tham vọng của hắn cô hiểu rất rõ. Vẻ ngoài này tất cả đầu giả tạo.
-"Sao em lại nói vậy? Em làm anh đau tim đấy" Hắn ta tỏ vẻ như lời nói của cô làm anh buồn thật vậy,hai tay giả vờ ôm lấy ngực mình
-"Hừ." Đường Thiên Tuyết hừ lạnh không trả lời hắn,sự giả tạo của Hoàng Kì Hiên khiến ả thật buồn nôn,nếu không vì hắn đã giúp cô thì cô chắc chắn sẽ không thừa thời gian ở đây tiếp chuyện với hắn.
-"Em đừng lạnh lùng vậy chứ. Em dự định làm gì đây." Hoàng Kỳ Hiên thật muốn một tay bóp chết ả, hắn đã nhượng bộ như vậy mà ả còn tỏ ra bọ mặt khinh bỉ đấy sao. Đợi khi nào hết giá trị lợi dụng xem hắn sẽ xử lý ả thế nào.
-"Tất nhiên là giết Mạc Dung. Tất cả đều tại cô ta mà tôi mới thành ra như vậy." Vừa nhắc đến tên Mạc Dung,ả thật hận khong thể lập tức bóp chế cô. Ả thật muốn giết người ngay lúc này.
-"Em bình tĩnh,cách xử lý này của em thực sự rất không có lợi với em. Nếu em làm như vậy sẽ khong tránh khỏi khả năng em sẽ bị Diệp Khải Phon giết." Hắn ta khuyên ả nhưng thực chất cũng chỉ muốn dùng ả để giúp thực hiện mục đích của mình.
-"Sao? Có phải anh cũng không nỡ nhìn cô ta chết trong tay tôi." Ả nở một nụ cười giễu cợt,làm sao cô có thể không biết người Hoàng Kì Hiên yêu là ai chứ. Hắn làm sao mà có thể tự mình gián tiếp giết đi người mình yêu chứ.
-"Em sai rồi,anh sao lại có thể nghĩ vậy chứ. Anh cũng chỉ muốn tốt cho em thôi." Hắn ta vừa nói vừa đi lại gần ả,đến khi hai khoảng cách hai người rất gần nhau hắn nhẹ nhàng cúi đầu nói vèo bên tai- Bên mặt vẫn còn nguyên vẹn của ả nói nhỏ. " Anh thực sự lo cho sự an toàn của em, em mà xảy ra truyện anh thụec sự rất đau lòng đấy. "
-"Hừ. Cầu mong là thật." Đôi tay Đường Thiên Tuyết nắm chặt,đôi mắt vì tức giận mà đã muốn đỏ lên thật kinh dị. " Không biết anh có kế sách gì đây?" Ả ta hỏi hắn,giọng nói bỡn cợt không chứa cảm xúc.
-" Thực ra anh đã nghĩ ra cách rất tốt giúp em." Hắn ta dừng lại,chân lùi lại tạo một khoảng cách giữa hai nguòi. "Nếu Diệp Khải Phong đã yêu Mạc Dung thì tại sao chúng ta không tách họ ra chứ? Chỉ cần em tìm được cách để Mạc Dung bỏ trốn,không liên quan đến Diệp Khải Phong,Sau đó em có thể tìm cô ta rồi giết. Như vậy có phải là anh ta sẽ không làm được gì với em không?" Hắn ta bắt đầu thuyết phục ả, nói là vậy nhưng làm sao hắn có thể đứng đấy nhìn cô bị giết chứ. Chỉ cần làm cho cô tự nguyện theo hắn dời đi thế là mục đích của anh loàn thành rồi.
-"Anh nói cũng có lý. Tôi thật mong tất cả lời nói của anh đều là thật." Cô vẫn không nhịn được sự tức giận lên tiếng." Tôi cần một cái mặt nạ,tôi không thể đi ra ngoài bằng khuon mặt đáng sợ này được"
-"Em hãy tin tưởng anh. Anh sẽ giúp đỡ em,cần gì em cứ gọi anh sẽ chuẩn bị cho em." Hắn ta vẫn nói với giọng điệu rất quan tâm. " Bây giờ em nghỉ ngơi đi,anh đã chuẩn bị nơi ở mới cho em rồi." Khi đạt được mục đích hắn rất tự nhiên mà muốn dời đi.
...
Hôm sau cô tỉnh dậy, đi xuống không thấy anh. Chắc anh lại tức giận rồi,không sao như vậy cũng tốt,dù sao bây giờ cô cũng không muốn gặp anh,cô cần thời gian suy nghĩ về tương lai của mình. Cô không thể sốnng một cuộc sống thế này được.
Yêu anh. Nhưng cô không thể yêu anh mà đánh mất tự do của mình được,cô còn em gái, cô còn phải chăm sóc và bảo vệ nó.
Đang suy nghĩ thì điện thoại rung lên. Là anh "Diệp Khải Phong"
-"Đã tỉnh" Giọng anh không có vẻ lạnh lùng như mọi ngày, giọng nói này như có chút pha lẫn sự ấm áp ,quan tâm kì lạ.
-"Ừm" Cô chỉ ừ một tiếng rồi im lặng,cô không biết nói gì với anh.
-"Đợi tôi về. Tôi đưa em đi một nơi" Anh lại lên tiếng.
-"Đâu vậy?" Sao tự dưng đang yên lành anh lại muốn đưa cô đi đâu vậy. Anh luôn thần kì làm cho cô 0hair lo lắng, sự dịu dàng đột xuất của anh lại càng khiến cô lo sợ.
-"Đi rồi sẽ biết" Anh chỉ trả lời cô rất ngắn gọn rồi tắt máy.
-"Ô" Hôm nay sao Diệp Khải Phong kì lạ vậy? Sẽ không phải vì hôm qua mình nặng lời mà anh ghi thù trong lòng chứ, thật nhỏ nhen mà. Làm sao cứu mạng nhỏ này của cô đây.
Đang định ăn sáng sau khi nghe cuộc điện thoại của anh cô liền không có hứng ăn nữa. Làm sao cô có thể ăn khi cái nguy hiểm vẫn đang rình rập chứ.
Cô vừa ngồi vừa nghĩ cách chạy chốn, cô không muốn chịu sự trừng phạt của anh đâu.
"Két" Một chiếc Lamborghini Aventador S dừng trước cửa biẹt thự. Không cần nhìn cô cũng biết chủ nhân của nó là ai. Anh cũng thật nhanh mà, cô còn chưa nghĩ ra cách mà.
-"Hi Diệp tổng. Hôm nay anh thật đẹp trai." Đây là lời nói rất thật lòng của cô, hôm nay anh không mặc bộ vest như mọi ngày mà mặc một chiếc áo sơmi trắng đơn giản kết hợp với dáng chuẩn người mẫu của anh thật hoàn hảo. Cô tỏ vẻ rất vui mừng mà muốn nịnh hót anh.
-"Ôi Làn da hôm nay của anh thật đẹp,khuôn mặt này kết hợp với bọ đồ này thật không ai có thể sánh bằng. Tại sao anh không làm người mẫu chứ,thật tiếc cho một nhân tài đất nước mà." Cô bắt đầu càng ngày càng tâng bốc anh lên tận chín tầng mây. Dù sao cũng tại hậu quả hôm qua quá kích động mà chọc đến anh,cô đành vặn hết óc suy nghĩ ngôn từ để khen ngợi anh.
-"Cảm ơn lời khen của em" Môi anh co giật liên tục,cô như thế này cũng là lần đầu anh thấy nha. Tuy bộ mặt này của cô rất đáng yêu nhưng anh cảm giác được sự giả dối trong lời nói của cô cũng thật nhiều.
-"Ôi hôm nay anh đẹp như vậy anh phải đi tìm bạn bè vui chơi đi. Tôi sẽ không trách anh đâu, hôm khác tôi đi cùng anh sau. Tôi đi làm đây" Sau khi tấm tắc khen anh một hồi cô cũng đi đến hồi kết,vừa nói xong cô đã co chân muốn chuồn đi. Nhưng chân cô vừa nhấc lên cô đã bị anh phát hiện,tay anh chỉ cần đưa ra đã kéo co quay trở lại đối mặt với mình.
-"Chính vì hôm nay tôi rất đẹp nên tôi ssx đưa em đi chơi. Đi thay quần áo đi." Thì ra là cô không muốn đi cùng anh,thật là làm anh hơi thất vọng mà. Tại sao cô cứ muốn cách xa anh chứ.
-" Hả???Đi chơi. Không phải anh muốn trả thù tôi sao." Cô kích động quá mà nói ra ý nghĩ của mình.
-"Trí tưởng tượng của em cỹng thật thú vị" Môi anh lại co giật. Anh ác độc vậy sao? Sao anh chỉ vừa nói muốn đưa cô đi chơi cô liền có loại phản ứng này vậy.
-"A. Tôi đi chuẩn bị" Cô biết mình đã lỡ lời liền vội chạy lên lầu,chỉ cần anh không phải là đưa nguy hiểm đến cho cô là được.
Nhìn bóng dáng vội chạy đi của cô mà anh không khỏi phiền lòng, anh rất muốn bên anh cô sẽ không phải sợ hãi,rụt rè. Anh muốn nhìn thấy nụ cười ngây thơ của cô. Nhưng lúc nào cô thấy anh cũng đều muốn tránh đi càng xa càng tốt,cái này thực sự làm anh rất phiền não.
🐵🍀🍁Thần🍁🍀🐵
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro