5 (cuối)
5.
Cuối cùng leo đến thềm đá rồi, Hạ Thiên dắt Mạc Quan Sơn tiến vào chùa Quan Âm.
Hạ Thiên mang Mạc Quan Sơn đi mua hương, hai người mua mỗi người ba nén.
“Kế tiếp chính là dâng hương lễ Phật.”
Nhìn đến những người phía trước cũng đến dâng hương, còn có người dập đầu quỳ lạy, Mạc Quan Sơn hỏi:
“Còn phải như vậy sao?”
“Đương nhiên, nhìn người ta học như thế nào làm như vậy, nếu là bước đi nghĩ sai rồi chọc giận Bồ Tát chính là sẽ gặp báo ứng.”
Hạ Thiên nghiêm trang mà hù dọa Mạc Quan Sơn.
“Khủng bố đến vậy ư? Cái gì mà báo ứng?”
Mạc Quan Sơn từ nhỏ tiếp thu phương pháp giáo dục chủ nghĩa xã hội, giờ phút này cũng có chút sờ sợ.
“Cả đời làm xử nam ~”
“Ngươi ——”
Không chờ Mạc Quan Sơn nổi cáu, liền đến lượt bọn họ.
“Cùng ta làm.”
Hạ Thiên hơ lửa ba nén hương ở ánh nến bàn Phật, đi đến đệm quỳ lạy phía trước.
Đôi tay cầm hương đối diện tượng Phật, đem hương nâng cao lên cúi hạ xuống, lại theo thứ tự cắm vào lư hương.
Thắp hương xong còn phải bái Phật mới có thể hứa nguyện.
Mạc Quan Sơn học theo Hạ Thiên, chắp tay, tay phải hạ trước, ngay sau đó hai đầu gối chấm đất, quỳ xuống.
Ở lúc hứa nguyện, Mạc Quan Sơn nhớ rõ Hạ Thiên có dặn dò qua “Một lần chỉ có thể cầu một cái nguyện vọng”, ở trong lòng mặc niệm: Hy vọng mụ mụ khỏe mạnh bình an.
Mạc Quan Sơn liếc qua thấy Hạ Thiên dáng vóc thập phần chuyên chú, tò mò nhân duyên của người này đến tột cùng là ai.
Nghĩ nghĩ liền cảm thấy ngực bị đè nén đến không kìm được, rõ ràng cùng chính mình không có quan hệ gì…… Vì cái gì trong lòng như vậy lại không tự nhiên?
Muốn biết người kia là ai.
“Mạc tử, hứa nguyện cái gì thế?”
Hạ Thiên dùng tay ở trước mắt Mạc Quan Sơn mà quơ quơ.
Mạc Quan Sơn quay mặt đi, Hạ Thiên chỉ nhìn thấy một cái vành tai đỏ ửng.
“Loại sự tình này không phải nói ra liền không linh nghiệm sao. Có bản lĩnh ngươi nói trước a……”
Hạ Thiên để ý biểu hiện biến hóa nhỏ bé của Mạc Quan Sơn.
“Ngươi thật sự muốn ta hiện tại nói ra?”
Bị cặp mắt đen nóng cháy kia nhìn đến tim đập nhanh không thôi, Mạc Quan Sơn hoảng loạn nói:
“…… Ai thèm quản ngươi nói hay không!”
Hạ Thiên xoa xoa cái đầu tóc hồng của Mạc Quan Sơn.
“Chúng ta đi xuống đi.”
“Kia Kiến Nhất bọn họ làm sao bây giờ? Không đợi bọn họ cùng nhau đi a?”
Mạc Quan Sơn nhớ tới hai người kia, đi WC cũng không biết đến luôn chỗ nào vậy, hay là rớt hầm cầu rồi?!
“Không cần đợi, trước hãy đi xuống.”
Xem bộ dáng thực sốt ruột của Hạ Thiên, Mạc Quan Sơn không rõ nội tình, đi theo xuống núi.
Lại về tới Đại Hùng Bảo Điện dưới gốc cây bạch quả , Hạ Thiên nói với Mạc Quan Sơn:
“Mạc tử, chờ ta.”
Đem Mạc Quan Sơn lưu tại tại chỗ, bóng dáng ẩn vào đám người.
Mạc Quan Sơn một mình đứng ở bên gốc cây, bốn phía du khách phía trước phía sau, đến rồi lại đi, ở rào chắn lưu lại rất rất nhiều dải lụa hồng.
“Nghe nói đem dải lụa hồng cột cho nhau bên cạnh cặp đôi cây bạch quả, có thể trói chặt tình yêu đó a!”
Một người nữ lướt ngang qua trải qua Mạc Quan Sơn nói chuyện với bạn.
Mạc Quan Sơn nghe xong, trong lòng nghi hoặc, một cái dải lụa hồng liền có thể trói chặt tình yêu sao?
Mạc Quan Sơn không hiểu cái gì là tình yêu.
Cuộc sống khó khăn làm hắn không rảnh tự hỏi như thế nào là yêu.
Nhưng tâm hắn kêu la phản kháng, muốn có người mình yêu và được yêu lại.
Cho nên trong mắt hắn, rốt cuộc có người bước qua muôn vàn trở ngại mà đến.
Là Hạ Thiên.
Áo gió màu đen dài bọc lấy thân hình cao gầy, lông mày sắc bén tiếp theo đôi mắt đen, mang theo chấp niệm giấu kín nhiều năm cùng tình cảm đang gào thét mà ra, chỉ cần liếc mắt một cái, liền không người còn sống.
Mạc Quan Sơn ở dưới tàng cây nở đầy hoa, nhìn Hạ Thiên đi bước một đến gần.
Đi bước một, đi vào chính trong lòng mình.
“Mạc tử, đưa tay cho ta.”
Mạc Quan Sơn không nhúc nhích. Hạ Thiên cũng mặc kệ hắn, trực tiếp cầm lấy cánh tay hiện rõ khớp xương kia, lấy ra một dải lụa hồng tươi đẹp.
Mạc Quan Sơn nhẹ nhàng tránh, bị Hạ Thiên khẩn trương bắt được.
“Đừng nhúc nhích.”
Hạ Thiên đem dải lụa hồng kia ở cổ tay Mạc Quan Sơn vòng ba vòng, đánh cái kết.
“Như vậy, ngươi đã bị ta buộc lại —— rốt cuộc sẽ chạy không thoát.”
Trong cặp mắt đen nhánh phản chiếu bóng hình người thanh niên tóc đỏ mặt đỏ bừng có chút ngu đần biểu tình, sau đó chậm rãi phóng đại, thẳng đến khi màu đen nhiễm màu đỏ, màu đỏ cũng hòa vào màu đen.
Hạ Thiên nói một câu nói. Thanh âm hắn thực nhẹ, ở trong bốn phía ồn ào tạp tiếng, như gió nhẹ lặng yên thổi qua nơi tối tăm ẩm thấp, cũng giống như phiến lá tụ tập sương sớm, chảy xuống lướt qua bùn đất trong giây lát. Nhưng một câu nói nhẹ phiêu phiêu kia rót vào trong tai Mạc Quan Sơn lại như ở tâm biển sóng gió mãnh liệt gọi ra các tinh linh nhảy lên mà ca hát, các nàng xướng:
Thùng thùng, thùng thùng.
Kia ôn tồn đưa tới sấm sét, đưa tới sóng thần, vỏ trái đất cũng tùy theo mà chấn động; chỉ một thoáng, núi trở thành biển, biển trở thành núi, lại ở trong giây lát trở về vạn vật tĩnh lặng, phảng phất chung quanh hết thảy đều yên lặng, tiếng vang đều biến mất, chỉ còn văng vẳng giai điệu của lòng người hoảng hốt choáng váng ——
Thùng thùng, thùng thùng.
Đôi cây bạch quả gắn bó mà đã đi qua ngàn năm, một cái hoa nở tràn đầy, một cái cành lá tốt tươi.
Thanh niên tóc đen hôn môi thanh niên tóc đỏ, mùa xuân bướng bỉnh mà thổi qua huýt sáo, ngàn vạn dải lụa đào màu đỏ tùy theo mà động.
—— ngươi chính là duyên của ta.
Nguyên nhân, đời đời kiếp kiếp bất diệt.
- xong -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro