3
3.
Sáng sớm hôm sau, Mạc Quan Sơn mắt quầng thâm đi đến nhà ga.
“Mạc tử, tới rồi sao?”
“Ân.”
“Thấy ngươi rồi. Nhìn hướng bên trái đi.”
Mạc Quan Sơn quay đầu liền thấy chiếc xe Aston Martin màu bạc.
“Hồng mao!”
Thấy cửa sổ xe hạ xuống, hướng hắn vẫy tay là một đầu tóc vàng, dưới ánh mặt trời lóe đến quáng mắt.
Kiến Nhất cùng Triển Chính Hi ngồi ở ghế sau, Mạc Quan Sơn đành phải ngồi ghế phụ. Không gian tại đây nhỏ hẹp, khoảng cách cùng Hạ Thiên không đến nửa thước, sự tồn tại của người nọ cảm giác lại rất mạnh, vì thế không tránh được bảy tám phần nghĩ đến, tâm thần không yên.
Kiến Nhất miệng nói một lèo không ngừng, trước kia hắn mà như vậy thì Mạc Quan Sơn sẽ sớm phát hỏa, hiện tại ngược lại là cảm kích —— trình độ kia nhất định sẽ làm suy yếu lực áp bách vô hình trên người Hạ Thiên.
Hạ Thiên cảm thấy hôm nay Mạc Quan Sơn thực an tĩnh.
Mạc Quan Sơn hôm nay mang một cái mũ trắng, áo khoác bóng chày, phối hợp quần thể thao rộng thùng thình cùng giày đá bóng sọc xanh trắng, một đầu tóc hồng không có keo xịt tóc cố định, tán loạn mềm mại đáng yêu, làm hắn rất muốn sờ một phen thử xem xúc cảm.
Nhưng hiện tại không phải là thời điểm.
Nhẫn nại là đau, nhưng đó là vì kết quả ngọt ngào.
Cuối tuần cảnh chùa Hồng Ốc biển người tấp nập, Kiến Nhất mới rời xe liền hưng phấn mà xông vào phía trước, không có Triển Chính Hi sống chết túm lại thì sớm đã chạy đi không còn thân ảnh, Mạc Quan Sơn cùng Hạ Thiên ở phía sau đi theo, khoảng cách thật gần, đều là không nói gì.
Triển Chính Hi nghiêm túc làm công lược, mang theo bọn họ đi từ cửa hông vòng đến cửa vào núi Thanh Long, bước qua những dải đá trong ao Hồng Ốc mà vào, có thể bắt gặp một con ốc đỏ thẫm, so với đi qua cầu thú vị hơn nhiều.
Dải đá không lớn, chỉ có thể cho từng người đi, Hạ Thiên đi đầu, hắn đi nhẹ nhàng, Mạc Quan Sơn sợ nước, từng bước một đi thật cẩn thận.
“Mạc tử, ngươi quá chậm.”
Hạ Thiên nói liền túm cánh tay Mạc Quan Sơn kéo đi về phía trước, Mạc Quan Sơn mất thăng bằng, thiếu chút nữa hai người đều ngã vào trong nước.
“Thao mẹ ngươi ngươi làm gì vậy hả??!”
“Giúp ngươi a.”
Hạ Thiên buông tay, vẻ mặt vô tội.
Hàng người đi sau bắt đầu thúc giục, Mạc Quan Sơn đành phải căng da đầu kìm nén mà tiếp tục đi.
Cục đá cuối cùng cách trên bờ một khoảng khá lớn, Mạc Quan Sơn đang muốn nhấc chân, trước mắt xuất hiện một bàn tay.
“Tới.”
“Đừng chắn ta!”
Mạc Quan Sơn hất cái tay kia ra, một phát lực nhảy lên bờ hồ, không ngờ dùng sức quá liều, trán đập vào ngực Hạ Thiên.
“Mạc tử, ngươi đâm chết ta.”
Hạ thiên vuốt ngực giả bộ ủy khuất.
“…… Như thế nào chưa đâm chết được ngươi?!”
Mạc Quan Sơn tức giận phủi phủi quần áo, lập tức hướng phía trước đi.
Hạ Thiên ôm vai Mạc Quan Sơn
“Mạc tử, ngươi hảo vô tình ~”
“Cút đi.”
Qua hồ Hồng Ốc, trèo lên một cái sườn núi nhỏ mới là đến chùa Hồng Ốc.
Thềm trước Đại Hùng Bảo Điện có hai cây bạch quả lớn, đứng tương đối với nhau.
Đều nói một cây làm chẳng nên non, nhưng hai cây này thì không, tán cây thẳng lên trời cao, cành nhiều, rậm rạp lá, che khuất tảng lớn không trung.
“Ai, cái này kêu là bạch quả trống mái, cây cũng có phân giới tính a!”
Kiến Nhất ngồi xổm trước bia đá nhìn dòng chữ giới thiệu.
Triển Chính Hi giải thích cho hắn:
“Cái cây cao lớn thô tráng phía tây kia là cây trống, cây thấp hơn một chút phía đông chính là cây mái, mùa xuân cây trống sẽ nở hoa, ngươi xem sẽ thấy là hoa nhỏ màu vàng nhạt. Cây mái không khai hoa, nhưng là tới mùa thu sẽ kết quả tử. Hai khỏa cây bạch quả này đã sống hơn một ngàn năm, cũng làm phu thê hơn một ngàn năm, nên có biệt xưng nữa là cây phu thê.”
“Oa, như vậy thật là lãng mạn ~”
Kiến Nhất ôm cổ Triển Chính Hi, hưng phấn mà nói:
“Ta cùng Triển Hi Hi cũng muốn ở bên nhau trăm ngàn năm đều không xa rời nhau!”
Mạc Quan Sơn nghe được, da gà nổi lên bốn phía, tự động đối với hai vị cẩu nam nam phát ra bầu không khí tình ái này mà kéo ra khoảng cách.
Hạ Thiên đột nhiên không kịp phòng ngừa mà ở trên đầu Mạc Quan Sơn sờ soạng một chút, dọa Mạc Quan Sơn nhảy dựng.
“Ta thao!! Ngươi làm cái gì vậy……”
“Cánh hoa.”
Hạ Thiên mở lòng bàn tay ra, một cánh hoa nhỏ màu vàng nhạt nằm trên bàn tay.
Mạc Quan Sơn còn chưa bình phục tinh thần, người này thật là có độc, hại chính mình muốn có bệnh tim.
“Tối hôm qua không ngủ ngon sao?”
Họ Hạ sáng sớm đã liền chú ý tới quầng thâm xanh nhạt dưới mắt Mạc Quan Sơn, chỉ là không tìm được cơ hội thích hợp để mở miệng.
Hạ Thiên đột nhiên quan tâm làm Mạc Quan Sơn không kịp thích ứng.
Người này lại trúng bệnh gì……
“Như thế nào giống như học sinh tiểu học, buổi tối trước ngày đi chơi thế lại hưng phấn đến ngủ không yên”
“Lăn! Nếu không phải ngươi mong ta tới thì ta đã không tới!”
“Nga ~ đó là vì muốn gặp ta mới khẩn trương sao?”
“Ta……”
Mạc Quan Sơn không nghĩ tới Hạ Thiên ra một chiêu này, nhất thời nghẹn lời, muốn buông ra một lời phản bác, nhưng cũng bỏ lỡ thời cơ.
Chỉ có thể chạy trối chết.
“Mạc tử, ngươi đi đâu?”
Hạ Thiên ở phía sau kêu hắn, Mạc Quan Sơn làm như không nghe thấy.
Đi chỗ nào cũng được, dù sao cũng không thể cùng ngươi ở một chỗ !
“Mạc tử!”
Đám đông vốn là chen chúc, Mạc Quan Sơn kỳ thật căn bản chạy không xa được, Hạ Thiên chân dài chạy nhanh, không tới hai bước liền đem người bắt được trở về.
“Chạy lung tung cái gì.”
Hạ Thiên xách quần áo mũ Mạc Quan Sơn như xách gà con, Mạc Quan Sơn cảm thấy thật mất mặt, tay chân cùng giãy giụa, quần áo vạt áo bị túm lên, lộ ra một mảng lớn eo bụng.
Thật trắng.
Ánh mắt tham lam ở trên phiến da thịt kia lưu lại một lát, Hạ Thiên buông mũ của Mạc Quan Sơn, đổi lại bắt lấy cổ hắn, ở trong cổ Mạc Quan Sơn thổi vào hơi khí ẩm ướt, thấp giọng uy hiếp:
“Nếu lại chạy ta liền cởi quần ngươi.”
“Ta thao!!!”
Mạc Quan Sơn biết người này cực kì không biết xấu hổ, lại nói là sẽ làm được, không dám tiếp tục động. Khoảng cách gần như vậy có thể nghe được hương vị nước hoa nam tươi mát trên người Hạ Thiên, Mạc Quan Sơn cảm thấy trái tim chính mình nhảy càng nhanh, trên mặt cũng như phát sốt.
Ta như thế nào lại càng ngày càng không bình thường, Hạ cẩu kê hạ dược gì cho ta rồi??
“Hạ Thiên, Hồng mao! Hai ngươi nói nhỏ cái gì vậy?”
Kiến Nhất chạy tới chụp lấy bả vai Hạ Thiên, lực đạo không nhẹ, Mạc Quan Sơn bị Hạ Thiên bắt lấy cũng lảo đảo theo.
“Không có việc gì.”
Hạ Thiên có lệ tống cổ Kiến Nhất.
“Ân……?”
Tầm mắt hắn nhìn qua nhìn lại vẻ lúng túng trên mặt hai người Hạ Thiên cùng Mạc Quan Sơn, đôi mắt nhíu lại.
“Hai người các ngươi là có vấn đề.”
“Kiến Nhất, ngươi làm gì đâu rồi?!”
Triển Chính Hi ở một bên chờ đến không kiên nhẫn.
“Ai, ta tới!”
Rồi đẩy Hạ Thiên cùng Mạc Quan Sơn đi về phía trước, nói còn muốn đi chùa Quan Âm bái một bái, xô xô đẩy đẩy mà ra cửa hông phía đông.
(Còn tiếp)
----------
Đọc phần này trong đầu bắn liên thanh "vô sỉ vô sỉ vô sỉ" :^)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro