Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

09

    "Thì ra là học trò của Lưu lão sư." Santa đại khái đã hiểu ý Lưu Vũ, cũng mỉm cười lặp lại.

    Lưu Vũ có chút bất đắc dĩ nói: "Vì đây là học sinh của tôi nên tôi không thể giúp Santa lão sư được rồi."

    "Đứa nhỏ này vẫn là giao cho Santa lão sư đi." Cậu thản nhiên nói xong câu này rồi cười khẽ, lui về phía sau mấy bước chuẩn bị trở về khu A của mình.

    Nhưng lại bị người nào đó bắt lấy cổ tay.

    Lòng bàn tay của đối phương rộng lớn chắc chắn, bởi vì phải nhảy nhiều động tác dưới sàn nhà mà mang theo nhiều vết chai.

    Đó là đôi bàn tay mà Lưu Vũ cả đời không thể quên.

    Đó là đôi tay tại đêm thành đoàn trên đảo Hải Hoa năm ấy đã nâng lấy khuôn mặt cậu, vừa hôn cậu vừa rơi nước mắt.

    Đó cũng là đôi tay tại mỗi kỳ phát tình đã trấn an cậu, bao dung cậu, ôm cậu khảm sâu vào tận trong máu xương mình.

    Đó cũng là đôi tay trong giáo đường hôn lễ ở Bắc Kinh, nắm tay cậu đi trên con đường rải đầy hoa hồng trắng.

    Quá khứ giống như chiếc đèn kéo quân lũ lượt kéo tới trong tâm trí Lưu Vũ, khiến cho cậu vô cùng thống khổ.

    Cùng với thanh âm của Santa truyền tới chính là tin tức tố mùi rượu mơ đầy áp bách của Alpha.

    "Có em ở đây cô ấy sẽ cảm thấy an tâm hơn một ít."

    Vành mắt Lưu Vũ có hơi phiếm hồng, quay đầu lại trừng Santa, dùng sức vùng khỏi tay hắn.

    Sau đó giơ tay làm một động tác với Lý Hinh: "Lý Hinh, em có thể bắt đầu rồi."

    Lý Hinh biểu diễn rất tốt, tuy chương trình《 Trung Quốc Vũ Giả 》này có rất nhiều vũ công ưu tú, cô lại chỉ mới mười chín tuổi, vẫn còn khá trẻ nhưng kiến thức vũ đạo cơ bản rất vững chắc, múa cũng ra một ít phong cách riêng của mình, cho nên không có gì dị nghị, Santa vừa cười vừa gật đầu, đưa cho cô một tấm thẻ vượt qua.

    "Lý Hinh, bạn múa rất tốt."

    Lý Hinh cười nhận lấy thẻ vượt qua, một bên cảm ơn Santa, một bên hướng Lưu Vũ nói: "Lưu giáo sư, lần này trở lại trường học thầy phải mời em ăn cơm nhé."

    "Em yên tâm, đến lúc đó gọi cả lớp cùng đi ăn cơm." Lưu Vũ nhẹ gật đầu, lập tức đáp ứng đề nghị của Lý Hinh: "Gọi bao nhiêu đều được, tôi trả tiền, em nếu có thể tiến đến vòng công diễn, tôi sẽ cho em thêm lì xì."

    "Một lời đã định!" Lý Hinh nở nụ cười, đột nhiên như vừa nhớ ra cái gì đó, hỏi: "Nhưng mà Lưu lão sư, chương trình này quay ít nhất phải ba ngày, con gái thầy phải làm sao ạ?"

    Nghe xong lời của tiểu cô nương, Lưu Vũ có hơi ngơ ngác một chút, nghiêng mặt nhìn thoáng qua Santa đang đứng bên cạnh mình sau đó nói ra một lời nói dối vô cùng thuần thục: "Tôi để cho... để chồng tôi đi đón, không được sao?"

    Santa đứng ở bên cạnh toàn thân chết lặng.

    Cả người đều sững sờ tại chỗ, sau nửa ngày vẫn không thể hồi phục.

    Cái gì con gái? Cái gì chồng? Cái gì? Cái gì thế?

    Lưu Vũ biết nếu tiếp tục ở lại khả năng sẽ bị Santa giữ chặt hỏi cả trăm vấn đề nên tranh thủ thời gian phất tay với Santa cùng Lý Hinh, sau đó trở về phía khu A của mình, cậu nói: "Vậy Santa lão sư, tôi quay lại bên kia đây, bye bye."

    Lưu Vũ đi rồi, nhưng Lý Hinh còn chưa đi, Santa nhanh chóng bắt lấy tay Lý Hinh, hai mắt mở to nhìn cô, thanh âm còn có một chút run rẩy hỏi: "Hai người vừa rồi... Nói cái mà? Cái gì con gái... Cái gì, cái gì chồng?"

    "Santa lão sư, ngài không biết?" Lý Hinh phất tay, có chút giật mình nói: "Lưu Vũ lão sư của chúng tôi có một cô con gái nhỏ, thầy ấy vô cùng thương yêu tiểu cô nương kia, vì để đón con gái tan học nên đã xin trường học không xếp mình vào những lớp học cuối cùng, nghe nói là theo luật định của phụ huynh Omega gì đó, nhưng tôi là Beta, sự tình cụ thể thì không hiểu rõ lắm!"

    "—— con gái? Cô nói là Lưu Vũ cậu ấy... cậu ấy có con gái rồi hả?" Santa quả thực bất ngờ tới trợn tròn mắt, nếu như không phải nơi này không thích hợp, hắn cảm giác một giây sau mình có thể khóc oà lên: "... Cậu ấy kết hôn?"

    "Hình như thế, hẳn là thầy ấy có một Alpha, tôi đã thấy qua một lần, trước đây từng lái xe tới trường đón thầy ấy." Lý Hinh nhớ lại một chút, mô tả: "Người đó rất cao... ừm... đoán chừng cũng 1m8 trở lên, vừa gầy vừa cao, lớn lên rất trắng, rất tuấn tú, đứng cùng với Lưu lão sư rất đẹp trai, ai nhìn vào đều nói một câu tuyệt phối đó!"

    Đương nhiên nếu như Santa cẩn thận suy nghĩ một chút có thể nghĩ đến người Lý Hinh nhắc tới này là Trương Gia Nguyên.

    Nhưng lúc này hắn đang hoàn toàn đau khổ, bị cảm xúc ảnh hưởng, đầu óc cũng trở nên đặc biệt không tốt.

    Santa đứng tại nguyên chỗ, không nói gì, không nhúc nhích, nhưng vành mắt đã hồng đến cực hạn.

    Lý Hinh giơ tay trước mặt Santa vẫy hai cái, hỏi: "... Santa lão sư? Ngài như thế nào không nói chuyện?"

    "Tôi không sao." Santa hít sâu một hơi, sau đó đem nước mắt trong hốc mắt mắt ép trở về, trông hắn có chút đau khổ, lại nhìn một vòng bốn phía xung quanh mở miệng nói.

    "Làm việc trước, làm việc trước đã —— những chuyện khác đợi xong việc lại xử lý sau."

    Trương Gia Nguyên cùng Châu Kha Vũ mỗi người một bên ngồi trên ghế salon, cả buổi hai người đều không mở miệng, không khí trong phòng trầm mặc suốt ba phút, Châu Kha Vũ phá vỡ tình huống bế tắc này trước, hắn đánh giá khuôn mặt Trương Gia Nguyên một phen rồi nói:

    "Em gầy đi rất nhiều."

    "Không có việc gì, tôi gần đây... cái kia... band nhạc sắp biểu diễn nên muốn giảm cân." Trương Gia Nguyên chớp mắt trả lời Châu Kha Vũ.

    Sau đó lại giơ tay lên vuốt vuốt mái tóc lộn xộn của mình, hỏi: "Ờm... Anh ăn cơm chưa?"

    "Anh vừa chụp tạp chí xong thì tới đây luôn, còn chưa có ăn cơm." Châu Kha Vũ lắc đầu.

    "Cái kia... nếu không... Tôi nấu vài món cho anh?" Trương Gia Nguyên chỉ vào phòng bếp nhà mình: "Mì xào, có ăn hay không?"

    "Có." Châu Kha Vũ nở nụ cười, nhẹ gật đầu nói: "Vậy anh đành ở chỗ em cọ bữa cơm."

    "Vậy anh, vậy anh... xem tivi một lát nhá? Hoặc là anh chơi trò chơi cũng được." Trương Gia Nguyên đem điều khiển TV cùng máy chơi game đưa cho Châu Kha Vũ rồi nói: "Anh muốn làm cái gì cũng được, tự do hoạt động, chỉ cần không đốt nhà thì thế nào cũng được."

    Trương Gia Nguyên kỳ thật cũng không muốn làm cơm, nhưng cậu lại hiểu rất rõ con người Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ bình thường đều tránh đến nhà người khác vào giờ ăn cơm, nhưng hôm nay hắn lại chạy đến đây đúng vào giờ cơm trưa, cái này rõ ràng là hắn muốn qua đây ăn ké.

    Hơn nữa so với việc ngồi cùng Châu Kha Vũ mắt to trừng mắt nhỏ, cậu vẫn thích đứng ở trong phòng bếp hơn.

    Vì để tránh nghe thấy mùi đồ ăn cùng khói dầu mỡ, Trương Gia Nguyên trước khi tiến vào phòng bếp đều mang theo một cái khẩu trang, tuy hiệu quả cũng chỉ tàm tạm, nhưng chỉ cần không phải tình huống đặc biệt nghiêm trọng thì có thể nhẫn nhịn một chút.

    Để không phải ở trước mặt Châu Kha Vũ môn ọe thành một kẻ ngu vkn~ (như bản gốc đó ạ @@), cách vài phút cậu lại mở cửa sổ thông gió để hít lấy chút không khí trong lành.

    Mì đã được làm sẵn, vốn là muốn để làm cơm tối cho Gạo Nếp Nhỏ, bây giờ lại lấy ra chiêu đãi Châu Kha Vũ, chỉ cần tùy tiện cắt một ít cà rốt cùng ớt xanh rồi bỏ vào trong nồi xào, lại chiên thêm một quả trứng đặt lên phía trên là xong.

    Mười lăm phút sau, Trương Gia Nguyên bưng một đĩa mì xào ra, đặt ở trên bàn, đi ra ngoài hô một tiếng: "Ăn cơm!"

    Lại thấy Châu Kha Vũ đang dọn nhà cho mình.

    Đem quần áo bẩn trên ghế sa lon ném vào trong máy giặt, đem mấy túi giao hàng trên bàn trà ném vào trong thùng rác.

    Trương Gia Nguyên thở dài một hơi, nói: "Không cần dọn đâu! Sao có thể để cho đại minh tinh như anh giúp tôi dọn phòng chứ, qua vài ngày tôi gọi dì giúp việc tới dọn dẹp."

    Châu Kha Vũ cười đáp: "Đại minh tinh thì sao, đại minh tinh cũng phải sinh hoạt thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro