Chương 70
70
Ngày 24 tháng 8, Châu Kha Vũ cảm thấy mình đã vượt qua mười mấy tiếng sóng gió nhất cuộc đời.
Trương Gia Nguyên rất thích thể thao, quanh năm tập thể hình nên thân thể vẫn rất tốt, quen biết nhau đã nhiều năm, Châu Kha Vũ hiếm khi nhìn thấy cậu đau đớn yếu ớt như vậy.
Hắn nhìn Trương Gia Nguyên quằn quại trên giường, lòng của hắn cũng quằn quại theo.
Vào buổi sáng vẫn chưa đau đớn như vậy, Trương Gia Nguyên vẫn an vị trên sofa vừa chơi trò chơi vừa nói chuyện phiếm cùng Châu Kha Vũ.
Chỉ thỉnh thoảng sẽ cảm thấy khó chịu nên phải nhắm mắt lại một hồi.
Sau đó liền chuyển thành không nói được nên lời, chỉ có thể ôm eo Châu Kha Vũ, gục đầu vào trong lồng ngực hắn.
Ngô Tử Đồng nhìn qua trạng thái của Trương Gia Nguyên liền đưa ra một đề nghị với Châu Kha Vũ: "Vào lúc này alpha có thể dùng tin tức tố để trấn an omega, hiệu quả rất tốt."
Châu Kha Vũ trầm ngâm vài giây, đột nhiên cảm thấy ảo não, hắn thở dài một hơi nói: "Thế nhưng... tôi đã không còn tin tức tố rồi."
Sau đó Trương Gia Nguyên vốn đang chôn trong ngực hắn đã ngẩng lên, khuôn mặt cậu tái nhợt vì đau đớn, nhìn qua có thể thấy đang rất yếu ớt, cậu cố gắng nở nụ cười với Châu Kha Vũ rồi nói: "Không có chuyện gì đâu... Kha Vũ, anh chỉ cần ở chỗ này là được rồi."
Tiểu bá vương Dinh Khẩu rất kiên cường, từ đầu đến cuối không hề rơi một giọt nước mắt.
Ngược lại Châu Kha Vũ, người đã sắp 30 tuổi ngồi ở bên giường, hốc mắt đã đỏ lên nhiều lần.
Trương Gia Nguyên kéo tay của Châu Kha Vũ, không nhịn được mở miệng chọc ghẹo hắn: "Anh sao lại khóc... sao lại không có tiền đồ như vậy?"
Châu Kha Vũ quay mặt đi, cố ý không cho Trương Gia Nguyên nhìn thấy vệt nước mắt trên mặt mình, lắc đầu nói: "Không có."
Châu Kha Vũ nhìn Trương Gia Nguyên đau mười mấy tiếng đồng hồ, ói ra bốn lần, sau khi làm vô số kiểm tra, cuối cùng Ngô Tử Đồng cũng đến nói với Trương Gia Nguyên là đã có thể thay áo phẫu thuật rồi rồi.
Tiểu Hạch Đào sinh ra vào rạng sáng ngày 25 tháng 8, cái đầu không lớn, năm cân bốn lạng (2.7 kg), là một tiểu soái ca cung Xử Nữ.
Nội tâm căng thẳng suốt một ngày nay của Châu Kha Vũ cuối cùng cũng được giải tỏa, hắn cúi người hôn lên cái trán đã thấm đẫm mồ hôi của Trương Gia Nguyên, toàn thân đều run rẩy: "Thật tốt, Nguyên nhi... thật tốt, cuối cùng em cũng được giải thoát rồi."
Từ trước đến nay Trương Gia Nguyên nhảy trên sân khấu suốt mấy tiếng đồng hồ cũng không đổ mồ hôi, ấy thế mà bây giờ lại giống như vừa được vớt ra từ trong nước, cậu đẩy nhẹ khuôn mặt của Châu Kha Vũ, nở nụ cười vui vẻ, dùng thanh âm khàn khàn của mình nói ra: "... Đi xem Tiểu Hạch Đào."
"—— A!" Lúc này Châu Kha Vũ mới kịp phản ứng, hắn vội vàng bước tới, như là lần đầu tiên bắt đầu tập đi tiến đến trước mặt y tá, cúi người nhìn thoáng qua tiểu gia hỏa mới sinh trong vòng tay của bọn họ.
Tiểu Hạch Đào thật xấu, nhăn nhăn nhúm nhúm, không xinh đẹp như baba nó, cũng không soái khí giống như bố nó.
Châu Kha Vũ nhìn thoáng qua liền bị dọa thụt về, lại lần nữa quay về bênh cạnh Trương Gia Nguyên nói ra nghi vấn của mình: "Tiểu Hạch Đào... ờmmmm... sao mà... sao mà xấu vậy?"
Toàn thân Trương Gia Nguyên đã rã rời, thật sự không còn sức để đánh Châu Kha Vũ nữa, chỉ có thể trừng hắn một cái, mở miệng nói thay Tiểu Hạch Đào một câu: "... Trẻ con vừa sinh ra đều xấu như vậy."
Trong đại sảnh đột nhiên vang lên bài hát 《 Nhất sinh sở ái 》, Lưu Vũ cùng Santa nhìn nhau vài giây, cuối cùng vẫn là nương theo trực giác của vũ giả, bắt đầu nhảy múa, cho dù Lưu Vũ đang mặc giày da nhưng cậu vẫn có thể kết hợp cùng Santa, hai bên tương tác qua lại.
(*) Nhất sinh sở ái là bài hát Santa Lưu Vũ battle quấn vào nhau đó quí dị
Lưu Vũ đối với bài hát này vốn rất quen thuộc, thậm chí có thể coi là ghi nhớ trong lòng.
Cậu nhớ tới rất nhiều năm về trước, về mùa xuân trên đảo Hải Hoa.
Được xưng tụng là màn battle vũ đạo lịch sử của Sáng tạo doanh 2021.
Là bài hát 《 Nhất sinh sở ái 》này đã gắn kết cậu cùng vũ công cừ khôi đến từ Nhật Bản, Uno Santa.
Thậm chí năm đó bọn họ kết hôn, nhạc nền hôn lễ cũng chính là《 Nhất sinh sở ái 》.
Tới khi âm nhạc kết thúc, hai người cũng ngừng lại.
Khoảng cách giữa hai người bọn họ rất gần gần, cảm giác như chỉ một giây sau là sẽ dính vào nhau.
Lúc này Lưu Vũ mới chú ý tới, xung quanh đại sảnh có một vòng người rất lớn, có rất nhiều người thân của bọn họ, có rất nhiều bạn bè của bọn họ, và người đứng gần nhất chính là mẹ của Lưu Vũ.
Lưu Vũ nhìn qua Santa, hạ giọng nói: "Mẹ của em anh cũng gọi đến rồi, quả là có chuẩn bị mà đến nha."
"Chính là sợ em từ chối anh thôi." Santa cũng hạ thấp thanh âm, cong khóe miệng cười nói.
Santa nói xong câu đó liền quay đầu nháy mắt với Gạo Nếp Nhỏ đang đứng cách đó không xa: "Gạo Nếp Nhỏ, mang thứ đó ra nào."
Sau đó Lưu Vũ liền nhìn thấy Gạo Nếp Nhỏ chạy tới, lấy một cái hộp nhỏ màu đỏ từ trong túi của mình ra, bé híp mắt lại cười vô cùng đáng yêu, đem cái hộp nhỏ kia đưa cho Santa nói: "Santa thúc thúc, cho chú."
Lưu Vũ đại khái cũng đoán được vật kia là gì, không nhịn được mở to mắt nhìn sau đó nới với Santa: "Anh sẽ không đặt chiếc nhẫn vào túi của đứa trẻ 3 tuổi đấy chứ? ... Anh cũng không sợ nó làm mất?"
Santa nhìn Lưu Vũ cười hỏi: "Vì sao lại không tín nhiệm Gạo Nếp Nhỏ chứ, Gạo Nếp Nhỏ rất cố gắng lại rất chân thành đấy!"
Hắn vừa nói vừa mở chiếc hộp ra trước mặt Lưu Vũ, khiến người thân và bạn bè xung quanh được dịp náo loạn.
"Trước đây em đã từng nói, chúng ta có tam quan khác nhau, quốc tịch khác nhau, quan điểm sống cũng khác nhau, cho nên chúng ta không thể ở bên nhau."
"Thế nhưng trên thế giới này có bao nhiêu cặp đôi thực sự có thể có được tam quan hoàn toàn giống nhau chứ?"
"Ít nhất thì bố mẹ anh là không thể đấy, bọn họ kết hôn hơn ba mươi năm, đến bây giờ mỗi ngày đều sẽ vì chuyện bất đồng mà cãi nhau, nhưng bọn họ đều hiểu rõ mình yêu đối phương, mà tình yêu có thể hóa giải hết mọi khác biệt."
"Anh tin là gần đây Lưu tiên sinh cũng hiểu được một đạo lý, đó là phương pháp giải quyết vấn đề không phải chỉ có chia tay."
"Em nói ra cái nhìn của em, chúng ta có thể giải quyết mâu thuẫn."
"Nếu như anh làm không tốt thì anh có thể sửa, nếu như em làm không tốt em cũng có thể sửa."
"Anh hy vọng mình có thể cùng em già đi, cũng hy vọng có thể cùng Gạo Nếp Nhỏ lớn lên."
"Điều mà hôm nay anh muốn thành toàn chính là nguyện vọng của hai người là anh và Gạo Nếp Nhỏ."
"Gạo Nếp Nhỏ cần một gia đình trọn vẹn, anh và em cũng như vậy."
"Quãng thời gian đã bỏ lỡ vừa qua, anh sẽ cố hết sức để bù đắp cho em."
Santa nhìn Lưu Vũ trìu mến: "Hy vọng chúng ta sẽ không lại bỏ lỡ nhau nữa —— tiểu Vũ."
Hắn nhìn thấy khóe mắt của omega được xưng là điển hình của hình mẫu omega độc lập tự chủ, Lưu giáo sư đã ửng đỏ, vì vậy liền cầm chiếc nhẫn ngập ngừng hướng tới ngón tay Lưu Vũ, Lưu Vũ không từ chối, rất ngoan ngoãn để cho Santa đeo cho cậu chiếc nhẫn thứ hai.
Santa cười nói: "Tiểu Vũ, đã qua rất nhiều năm, người đeo nhẫn cho em vẫn là anh, thật tốt quá."
-------
Nghĩ đến tương lai nhiều năm về sau họ vẫn bên nhau đi mọi người, nghĩ thôi cũng vui rồi đúng hăm(^_^)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro