Chương 52
52
Lưu Vũ vừa nhét chocolate vào miệng liền nhìn thấy một viên thịt tròn nhỏ chạy ra từ phía sau sân khấu, lon ton chạy vào chỗ quay hình còn vừa chạy vừa khóc.
Santa liếc mắt liền thấy được người chạy vào là Gạo Nếp Nhỏ, hắn lập tức đứng dậy, sau đó vẫy tay với Gạo Nếp Nhỏ: "Gạo Nếp Nhỏ, Gạo Nếp Nhỏ, chúng ta ở đây!"
Gạo Nếp Nhỏ rốt cuộc cũng nghe được thanh âm quen thuộc, cái miệng nhỏ nhắn đang dẩu lên cũng dần hạ xuống, sau đó run run rẩy rẩy mà chạy về phía Lưu Vũ cùng Santa.
Mới đi tới nửa đường bé đã được Santa bắt được rồi bế lên quay trở lại chỗ ngồi của các huấn luyện viên.
Gạo Nếp Nhỏ ở trong ngực Santa duỗi tay muốn nắm tóc Lưu Vũ, hai mắt ngập nước, bởi vì vừa mới khóc nên ướt sũng, trông đặc biệt đáng thương, ủy khuất nói: "Cha... Santa thúc thúc..."
Lưu Vũ đứng dậy, nháy mắt với Santa sau đó lại mở miệng nói xin lỗi với những người khác trong trường quay: "Thực xin lỗi các vị, chậm trễ vài phút của mọi người, tôi đem bạn nhỏ về phòng nghỉ đã."
Phó đạo diễn cũng rất tâm lý nói: "Cũng quay lâu như vậy rồi, không bằng chúng ta cũng nghỉ ngơi nửa giờ đi."
Lưu Vũ cảm kích nhẹ gật đầu với phó đạo diễn: "Cảm ơn."
Santa ôm Gạo Nếp Nhỏ, Lưu Vũ đi theo phía sau, hai người đi trên con đường nhỏ dẫn vào hậu trường, ngay ở giao lộ liền gặp trợ lý Hàn đang rất lo lắng, trợ lý Hàn cũng mới tốt nghiệp không bao lâu, trong mắt Lưu Vũ cũng chỉ là một đứa trẻ.
Cậu ta có chút sợ hãi nói với Lưu Vũ: "Thực xin lỗi... Thực sự xin lỗi, Lưu lão sư, đều là lỗi của tôi."
"Không có việc gì, dù sao Gạo Nếp Nhỏ không bị thương, cũng không ảnh hưởng gì tới việc ghi hình." Lưu Vũ lắc đầu nói với trợ lý Hàn: "Cho nên tiểu Hàn, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao đột nhiên con bé lại chạy ra?"
"Giữa trưa tôi mua cơm nhưng bé không chịu ăn, vừa rồi bé lại đòi chó Shiba, tôi liền đến phòng của Santa lão sư tìm, kết quả là tìm cả buổi, thật vất vả mới lấy được Shiba về thì thấy phòng đã trống không rồi, tôi đoán chừng tám phần là bé muốn tới tìm Lưu lão sư nên lập tức nhanh chóng chạy tới." Trợ lý Hàn vừa thở dốc vừa giải thích với Lưu Vũ.
Sau đó lại bổ sung một câu: "Tiểu nha đầu này, người có một chút xíu nhưng chạy lại rất nhanh!"
Gạo Nếp Nhỏ nhoẻn miệng cười, kê khuôn mặt tròn vo của mình lên cổ Santa, ủy khuất nói: "Santa thúc thúc nói 12 giờ sẽ trở về, Gạo Nếp Nhỏ không muốn... không muốn ở một mình trong đó."
"Không phải có Hàn thúc thúc ở cùng con sao?" Lưu Vũ thoáng nhăn mày, ngữ khí thêm vài phần nghiêm khắc: "Lưu Huy Chân, buổi sáng không phải đã nói rõ với con rồi sao, giữa trưa Hàn thúc thúc sẽ mua cho con bánh bao hấp, đây là nơi công cộng, không nên đùa nghịch ở chỗ này."
Santa đang đứng bên cạnh vẫn luôn ôm Gạo Nếp Nhỏ đã nhịn không nổi nữa, hắn nhanh chóng mở miệng khuyên một câu: "Ài ài ài... Tiểu Vũ... Gạo Nếp Nhỏ còn nhỏ như vậy, em đừng hung dữ với con."
"Hu hu hu... Cha xấu xa, cha không thương con nữa..." Gạo Nếp Nhỏ đã có Santa làm chỗ dựa lại càng được đà, ôm cổ Santa khóc rống lên, nước mắt cùng nước mũi tèm lem làm cho bộ âu phục màu đỏ đậm của hắn ướt một mảng lớn, Santa vỗ nhẹ lên lưng Gạo Nếp Nhỏ để trấn an con gái.
Lưu Vũ thật sự không nói nên lời, thở dài nói với Santa: "Rõ ràng là con bé sai, anh còn không cho người ta nói hai câu."
Santa trầm ngâm vài giây, nhìn thoáng qua Lưu Vũ rồi lại nhìn thoáng qua Gạo Nếp Nhỏ đang làm ổ trong ngực mình, nói: "Tiểu Vũ, để anh nói chuyện với con, anh sẽ nói rõ với nó, em yên tâm, anh chắc chắn sẽ để cho con bé trở lại phòng nghỉ ăn cơm thật ngoan."
Lưu Vũ liếc Santa, gật đầu nói với hắn: "Được."
Thực ra trong lòng Châu Kha Vũ có rất nhiều lời muốn hỏi Trương Gia Nguyên, nhưng từ ngày đầu tiên đến bệnh viện tình trạng của Trương Gia Nguyên quá kém, năm ngày sau lại ở cùng Lưu Vũ cho nên Châu Kha Vũ đành phải nhẫn nhịn không nói ra miệng.
Châu Kha Vũ ngồi xuống ghế bên cạnh giường Trương Gia Nguyên, có chút khẩn trương xoa xoa đôi bàn tay, nói với cậu: "Nguyên nhi, anh có thể... hỏi một chút về nó không?"
Trương Gia Nguyên liếc nhìn hắn hỏi: "Nó là ai?"
Châu Kha Vũ hất cằm lên, chỉ xuống phần bụng của Trương Gia Nguyên: "Chính là nó đó."
"À." Lúc này Trương Gia Nguyên mới hiểu, nở nụ cười nói: "Nhũ danh của nó là Tiểu Hạch Đào."
Châu Kha Vũ ngơ ngác một chút, hỏi: "Là Tiểu Hạch Đào trong ma sói sao?"
Trương Gia Nguyên không giải thích mà chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó cười nói: "Có lời gì anh cứ hỏi đi!"
"Đầu tiên, vấn đề thứ nhất, Tiểu Hạch Đào là con trai hay con gái vậy?" Châu Kha Vũ suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Nguyên ca vỗ một cái lên bắp đùi của mình: "Vì sao mấy người đều hỏi vấn đề này vậy, nếu là con gái sao còn đặt tên là Tiểu Hạch Đào? —— Phải gọi là Thủy Mật Đào!"
Châu Kha Vũ khẽ cười một tiếng: "Tiểu Hạch Đào là cái rất tên dễ nghe, anh rất thích."
Châu Kha Vũ suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: "Còn có, cái kia... Anh còn muốn hỏi là, Nguyên nhi, rõ ràng kỹ năng bơi của em tốt như vậy, vì sao ngày đó ở dưới sông cả buổi vẫn không chịu lên?"
Trương Gia Nguyên dùng hai cánh tay che mặt nói: "Có lẽ là vì trước đó chưa khởi động nên khi xuống nước tư thế không đúng, hình như lúc đó tôi va phải thứ gì đó dưới sông, có thể là đá hay gì đó."
Nghe được lời Trương Gia Nguyên nói, Châu Kha Vũ nhịn không được cau mày nói: "Tiểu Hạch Đào còn chưa sinh ra đã phải chịu khổ rồi."
Trương Gia Nguyên híp mắt lại, chủ động hướng Châu Kha Vũ đưa ra lời mời: "A đúng rồi, Kha Vũ, anh có muốn sờ một chút không?"
"Hả?! —— anh có thể chứ?" Châu Kha Vũ sửng sốt, tuy là hắn muốn hỏi Trương Gia Nguyên một số chuyện về Tiểu Hạch Đào, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới việc Trương Gia Nguyên sẽ chủ động cho hắn sờ đứa nhỏ, quả thực là niềm vui ngoài dự đoán.
Trương Gia Nguyên không phải dạng người có thể dễ dàng nhìn ra là đang mang thai, cậu gầy như một tờ giấy, vóc dáng lại rất cao, mặc quần áo rộng một chút thì hoàn toàn không thể nhìn thấy gì, bằng không thì cũng không phải đến bây giờ Châu Kha Vũ mới phát hiện ra sự tồn tại của Tiểu Hạch Đào.
Trong năm ngày Trương Gia Nguyên ở cùng Lưu Vũ, Châu Kha Vũ ngược lại luôn mất ăn mất ngủ, một mực ở khách sạn ôm iPad học một ít kiến thức liên quan đến việc mang thai của omega.
Trương Gia Nguyên kéo tay Châu Kha Vũ đặt lên bụng của mình rồi nói: "Nhưng mà hình như bây giờ Tiểu Hạch Đào đã ngủ rồi."
Châu Kha Vũ hít sâu một hơi, nói ra cảm xúc của mình: "Anh còn tưởng rằng Tiểu Hạch Đào rất cứng, không ngờ là cũng rất mềm mại."
Trương Gia Nguyên trực tiếp giơ tay lên đập một phát lên trán Châu Kha Vũ, mắng: "Châu Kha Vũ, anh có bị ngốc không vậy? Tiểu Hạch Đào là tên, không phải là hạt óc chó thật."
-----------------------------------------------
Nay lại phải đăng trễ rồi, mình đang thi cuối kỳ một vài môn nên thời gian khá eo hẹp, nếu không thể đăng truyện thường xuyên thì mọi người cũng thông cảm nha. Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ nhé, mua mua ta
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro