Chương 42
42
Sáng hôm sau, Châu Kha Vũ đã quay xong cảnh cuối cùng liền ngồi trong sân cùng ăn bữa cơm cuối với đoàn làm phim, bữa ăn có hạt thông, ngô, bắp cải xào cùng hai cái cánh gà.
Châu Kha Vũ luôn sợ tăng cân, trước dây ở trong đoàn phim cơm cũng không dám ăn no, tối đa cũng chỉ có thể ăn một nửa, nhưng hiện tại tất cả các cảnh quay của hắn đều đã hoàn thành, rốt cục cũng có thể vui vẻ ăn một bữa cơm no.
Vừa gặm cánh gà, hắn vừa nghĩ khi về Bắc Kinh nhất định phải đi ăn một bữa vịt nướng Toàn Tụ Đức.
Rất nhiều người cũng đã diễn xong, vừa hơ khô thẻ tre (ý chỉ là đã hoàn thành việc quay phim) vừa đùa giỡn, ai cũng không muốn ở lại giữa sườn núi bèn nhao nhao muốn xuống núi trở về khách sạn để có thể sớm thu thập hành lý, buổi tối hôm nay ở khách sạn sẽ tổ chức một bữa tiệc hơ khô thẻ tre, buổi sáng ngày mai tất cả mọi sẽ trở về nhà.
Châu Kha Vũ cũng xuống núi rồi, nhưng mục đích của hắn không phải là về khách sạn, hắn muốn đi theo đoàn phim tới sông Nhị Đạo ở huyện Thông Hà.
Đây chính là nơi mà hôm nay Trương Gia Nguyên quay cảnh cuối của bộ phim.
Không biết vì sao hắn vẫn có chút không yên lòng.
Huyện Thông Hà nằm ở giữa tỉnh Hắc Long Giang, ở chân núi phía nam của dãy Tiểu Hưng An, trên bờ bắc của vùng trung lưu sông Tùng Hoa, giống với tên gọi của mình, huyện nhỏ này quả thực có nguồn tài nguyên thủy văn rất phong phú, thậm chí một thị trấn nhỏ đã có tận 27 nhánh sông.
Vai diễn của Trương Gia Nguyên trong 《 Duy nhất trong đời 》 là em trai của nữ chính, là một học sinh cấp 3 mắc bệnh trầm cảm nặng, tính cách của nhân vật này rất cực đoan, sau ba lần liên tiếp thi trượt đại học, bị đối xử lạnh nhạt cùng chỉ trích, cuối cùng không chịu nổi áp lực mà nhảy sông tự vẫn.
Nội dung của cảnh này là như vậy, sau khi tới trường học nhận được kết quả thi, biết được bản thân lại một lần nữa chịu thua số phận, ở nhà lại phải nghe lời châm chọc cùng chửi rủa của bố mẹ, cậu xé nát phiếu điểm, một mực theo đường lớn chạy tới bờ sông, cậu ngồi xổm ờ bờ tây con sông châm một điếu thuốc sau đó vừa hút vừa khóc rống, rồi chậm rãi đi từ bờ ra giữa lòng sông, vào lúc sắp bị nhấn chìm, cậu quay đầu nhìn vào màn ảnh rồi dần biến mất.
"Trương Gia Nguyên lão sư, bây giờ cậu ổn chứ?" Phó đạo diễn vẫy tay với Trương Gia Nguyên đang đứng cách đó không xa.
Trương Gia Nguyên mặc một chiếc áo len đen cùng một cái quần jean cũng màu đen, để thể hiện bệnh trầm cảm của nhân vật nên cậu đã cố tình để tóc mái dài che phủ mắt, cảm xúc của cậu rất tốt, dựng ngón tay tạo thế OK với phó đạo diễn.
Trương Gia Nguyên từ con đường nhỏ lảo đảo chạy tới, cậu chậm rãi ngồi xổm xuống đất, trên mặt mang theo nụ cười tự giễu, ở khúc này quay phim đặc biệt quay cận mặt cậu, cậu lấy ra một gói thuốc lá từ trong túi, một tay run rẩy đốt thuốc lên sau đó nhét vào trong miệng, nét mặt của cậu dường như thoáng ngưng trệ trong một lúc rồi nước mắt không tự chủ được trượt xuống xừ trong hốc mắt, đợi đến lúc cậu hút xong điếu thuốc, Trương Gia Nguyên thở dài một hơi, dùng mu bàn tay lau khô nước mắt trên mặt, bước từng bước một hướng tới phía tây con sông, bây giờ vừa đúng là kỳ triều cường của sông, nước sông trong vắt đập vào cổ chân Trương Gia Nguyên, cậu vẫn bước từng bước, vững vàng mà hướng về phía trước, tới lúc nước sông đã dâng đến ngực, cậu quay đầu lại thoáng nhìn vào máy quay, sau đó hoàn toàn chìm vào trong nước.
"Tốt! Diễn rất tốt, rất tự nhiên!" Đạo diễn rất hài lòng, lập tức khen ngợi Trương Gia Nguyên.
Nhưng Trương Gia Nguyên vốn có kỹ năng bơi lội rất tốt lại vẫn không hề ngoi lên khỏi mặt sông.
"Trương Gia Nguyên đâu rồi?" Phó đạo diễn quay mặt lại hỏi tổng đạo diễn.
"Tôi cũng không biết." Tổng đạo diễn không khỏi nhíu mày đứng lên, vừa mới chuẩn bị đi gọi nhân viên cứu hộ tới thì Châu Kha Vũ vốn đang đứng bên cạnh đã vọt lên, sau đó liền nghe thấy trợ lí của Châu Kha Vũ lớn tiếng hô hoán.
Ngay khi Châu Kha Vũ tới bên bờ sông chuẩn bị nhảy xuống nước thì đã thấy Trương Gia Nguyên trèo lên bờ, tóc tai cậu đều ướt sũng, nhưng nhìn đến Châu Kha Vũ vẫn nhịn không được nở một nụ cười.
Trái tim run rẩy của Châu Kha Vũ cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại, hắn nhanh chóng chạy lại nắm tay Trương Gia Nguyên kéo cậu lên.
Trương Gia Nguyên nhìn qua thì không thấy có vấn đề gì, ngoan ngoãn ngồi ở bên bờ sông.
"Lần này em thật sự —— diễn quá tốt, Nguyên nhi." Châu Kha Vũ sửng sốt nhìn vào mắt Trương Gia Nguyên vẫn đang thở dốc.
Sau đó lại lấy bịch khăn giấy từ trong túi ra, rút một tờ giúp Trương Gia Nguyên lau khuôn mặt đã ướt sũng rồi nhẹ nhàng hỏi: "Em có được không đấy? —— nếu không ổn thì chúng ta không tham gia tiệc rượu nữa, trở về phòng nghỉ ngơi một chút đi."
"... Không thể nói nam nhân Đông Bắc không được." Trương Gia Nguyên nhìn Châu Kha Vũ, vừa cười vừa nói.
"Được." Châu Kha Vũ gật đầu, trước chống chân đứng lên sau đó lại đỡ Trương Gia Nguyên, hắn nói: "Đừng ngồi ở đây nữa, bờ sông lạnh lắm, anh có mang quần áo tới cho em, chúng ta thay quần áo rồi trở về khách sạn."
Trương Gia Nguyên muốn mượn lực Châu Kha Vũ để đứng dậy, lại nhịn không được khom lưng ấn phần bụng của mình, sắc mặt của cậu có chút run rẩy, kêu lên một tiếng đau đớn: "Ai..."
"—— Nguyên nhi?" Châu Kha Vũ suýt chút nữa bị doạ chết khiếp, mồ hôi lạnh toát ra, hắn nhanh chóng dùng thân thể của mình đỡ Trương Gia Nguyên, ôm cậu vào ở trong ngực: "Có chuyện gì... Nguyên nhi, em làm sao vậy?"
"Không được... ai..." Thah âm của Trương Gia Nguyên nghe rất thống khổ, Châu Kha Vũ cách cậu vô cùng gần, có thể tthấy rõ trên trán cậu đã đổ mồ hôi: "Kha Vũ, gần đây, gần đây... Có bệnh viện không?"
"Ring ring ——" Lưu Vũ nghe thấy chuông cửa nhà mình vang lên liền nhanh chóng đặt đôi đũa trong tay xuống đi ra mở cửa, cửa vừa mở ra đã nhìn thấy Santa mặc một thân âu phục hồng nhạt đứng ở ngoài, nhìn thấy Lưu Vũ hắn lập tức dơ tay làm một động tác yeah, sau đó cười nói với cậu: "Buổi sáng tốt lành, tiểu Vũ."
Lưu Vũ nhẹ gật đầu với Santa nói: "Buổi sáng tốt lành."
Santa hoàn toàn không xem mình là người ngoài, chào buổi sáng xong liền trực tiếp lách qua khe cửa tiến vào nhà, lúc đi qua nhà bếp còn cùng Gạo Nếp Nhỏ bắt chuyện: "Gạo Nếp Nhỏ, buổi sáng tốt lành nha!"
Gạo Nếp Nhỏ không biết đang ăn cái gì đó, nói chuyện không rõ lắm: "Santa thúc thúc, chào buổi sáng!"
Santa như thường ngày đi vào phòng khách ngồi xuông sofa, vừa uống trà vừa đợi hai người bọn họ.
Lại không ngờ tới có thể nghe được tiếng Lưu Vũ từ trong nhà ăn nói vọng ra: "Santa, đến ăn sáng đi."
"Hả?!" Santa lập tức dứng dậy khỏi ghế sofa, vui mừng tới mức hận không thể nhào lộn vài vòng ngay tại chỗ, tiến vào phòng bếp liền lập tức tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó chân chó mà hỏi Lưu Vũ: "Có làm phần của anh sao?"
Quả nhiên trên bàn có ba phần sandwich thịt xông khói và trứng giống hệt nhau.
Lưu Vũ trợn mắt nhìn hắn nói: "Nếu anh không muốn ăn thì đừng ăn."
Santa lập tức kéo cái đĩa đên trước mặt mình rồi trịnh trọng nói: "Ai nói anh không ăn, anh ăn ăn ăn!"
Sau đó lại chắp tay trước ngực bổ sung một câu: "Đa tạ tiểu Vũ đã khoản đãi —— anh ăn đây!"
—————————————————————————
Cháu tôi mà có mệnh hệ gì tôi kí đầu hai người nhé Châu Khơ Dũ và Trương Da Doẻn🙂
Ha lẩu a cả nhà yêu. Như đã hứa thì sau khi edit xong Ngày xuân mình sẽ cố hoàn thành ABO sớm và cho ra lò một chiếc fic đồng nhân Harry Potter, nay thì chiếc fic lấy bối cảnh thế giới phép thuật đã lên sóng rồi. Mọi người nếu thích thì hãy vào dâng nước cho em nó nhé. Mua mua ta😘😘
Mà nói chứ spoil cho mọi người là vô ngay tập đầu đã được gặp bạn Châu Đan vô cùng dễ thương và cúp le giáo sư Lưu Vũ và giáo sư Santa vô tư bón cơm chó cho toàn thể học sinh rồi đó. Mọi người hãy vô dâng nước cho em nó nheeee
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro