Chương 40
40
Ngày đó sau khi cúp điện thoại của Lưu Vũ, Trương Gia Nguyên ngủ thiếp đi trên giường của khách sạn.
Tối qua tới tận ba giờ sáng cậu mới được đi ngủ, tổng cộng mới ngủ được bốn tiếng thì hôm nay mới bảy giờ đã phải thức dậy.
Sau khi chuông báo thức cứ cách 10 phút lại vang lên được hai lần, lúc 7 giờ 20 Trương Gia Nguyên mới chật vật bò ra khỏi giường.
Trương Gia Nguyên mặc dép lê lẹt xẹt đi vào phòng tắm, dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt đánh răng, mái tóc sau khi ngủ dậy bị rối tung cũng không thèm để ý, đi ra tới tủ lấy một chiếc áo len mặc vào, lại mặc thêm một cái quần thể thao, kỳ thật trong vali cậu mang tới vẫn có rất nhiều sơ mi quần âu các loại đẹp hơn rất nhiều.
Trương Gia Nguyên rất gầy, áo quần bình thường luôn là sơ mi quần tây chiếm đa số, những quần áo này đều có kích cỡ cố định, đa số khi mua phải hợp với số đo, chất liệu lại không co dãn, chỉ béo lên một chút cũng không thể mặc.
Tóm lại, đống quần áo đẹp mắt kia thật sự không thể mặc được nữa.
Trương Gia Nguyên lấy từ bên trong tủ áo một cái mũ ngư dân đội lên đầu, đem khuôn mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay che lại thật kĩ, sau đó vừa đi tới cửa phòng, chuẩn bị đi xuống nhà hàng dưới lầu lấy hai cái bánh bao rồi lên xe.
Rèm cửa trong phòng vẫn chưa được mở ra, chỉ có ánh đèn từ trong phòng tắm chiếu sáng, cả gian phòng đều không sáng lắm, Trương Gia Nguyên mới vừa đi tới cửa đã vấp phải một cái hộp vuông trên mặt đất, cậu nhanh chóng vịn vào bức tường bên cạnh mới may mắn không ngã sấp xuống.
"Fu** —— mẹ nó cái quái gì đây? !" Bản năng liền mắng ra một câu chửi thề bằng chất giọng Đông Bắc.
"Bốp! ——" một tiếng, Trương Gia Nguyên mở đèn, cúi đầu xem xét, là một cái thùng giấy hình vuông màu xanh, Trương Gia Nguyên cảm giác rất thần kỳ, trong lòng tự nhủ trong phòng mình vốn không có vật này nha.
Vì vậy cậu có chút thấp thỏm không yên mà mở nắp thùng giấy, sau đó liền phát hiện tất cả đồ bên trong đều là đủ loại đồ ăn vặt, có bánh quy, thịt bò khô, thạch, bánh phồng tôm... Cái gì cũng có, tất cả đều là đồ cậu thích ăn.
Trong khách sạn này có được thẻ phòng cậu cũng chỉ có một người, dùng chân nghĩ cũng biết là ai đưa mấy thứ này tới.
Trương Gia Nguyên tủm tỉm cười nói: "Ai da, mấy chuyện như đi ăn trộm này anh lại làm rất tốt."
Trong suốt một tuần qua Santa luôn làm tài xế cho Lưu Vũ cùng Gạo Nếp Nhỏ, đương nhiên là đi xe Lưu Vũ bởi vì hiện tại ở trong nước hắn cũng không có xe. Mỗi sáng sớm Santa đều tới đưa hai người bọn họ đi làm và đi nhà trẻ, đến buổi tối thì trước tiên tới Bắc Vũ đón Lưu Vũ tan tầm, tiếp đó lại tới nhà trẻ đón Gạo Nếp Nhỏ tan học.
Hôm nay Santa đến hơi muộn, chờ đến lúc hắn đến cổng Học viện Vũ đạo Bắc Kinh thì Lưu Vũ đã đợi hắn được một lúc rồi, thời tiết Bắc Kinh đã bắt đầu nóng lên, Lưu Vũ mặc một cái áo ngắn tay rộng màu cam cùng một cái quần jean màu đen, cộng thêm một chiếc kính râm màu đen trên mũi, nhìn từ xa trông cả người nho nhỏ rất đáng yêu.
"Xin lỗi xin lỗi, tiểu Vũ, trên đường có chút kẹt xe." Santa mang theo nụ cười tiêu chuẩn xin lỗi Lưu Vũ.
"Phơi nắng đến chết rồi, sớm biết phải đợi anh lâu như vậy tôi đã mang theo mũ." Lưu Vũ đẩy kính râm lắc đầu với Santa, sau đó lập tức lên ghế lái phụ nói: "Đi thôi, tôi sợ Gạo Nếp Nhỏ chờ lâu sẽ khóc."
Xe chạy ngang qua vài giao lộ, mười lăm phút sau liền đỗ trước cửa nhà trẻ của Gạo Nếp Nhỏ.
Lưu Vũ nhìn qua cửa sổ, bọn họ đến không tính là muộn, lớp mầm đậu đỏ cũng vừa vặn mới tan học, cô giáo Tống đang bị mấy phụ huynh vây lại một chỗ hỏi lung tung này kia, Santa liếc mắt liền thấy được Gạo Nếp Nhỏ đang đứng im lặng sau lưng cô giáo Tống, trên mặt biểu lộ vừa ủy khuất vừa không vui, vì vậy hắn lập tức vẫy tay nói.
"Gạo Nếp Nhỏ, Gạo Nếp Nhỏ ở đằng kia."
Sau đó lại xoay đầu lại nhìn Lưu Vũ hỏi: "Nhưng mà, tại sao nhìn con bé lại có vẻ... không vui."
Lưu Vũ trầm ngâm vài giây rồi nói: "Có lẽ là bị ai bắt nạt rồi, đi xuống xem một chút."
Hai người liền cùng nhau xuống xe, tiến tới cửa lớn của nhà trẻ, Gạo Nếp Nhỏ vừa nhìn thấy Lưu Vũ cùng Santa tới đón, miệng nhỏ liền chu lên lập tức chạy tới nắm lấy tay hai người, sau đó cầm lấy tay hai người bọn họ chạy tới chỗ một đứa trẻ đang đứng bên đường chờ bố mẹ.
Lưu Vũ và Santa trước giờ đều chưa gặp qua tình huống này, chỉ có thể chầm chậm chạy theo Gạo Nếp Nhỏ.
Cô bé kia đầu cột hai bím tóc nhỏ, so với Gạo Nếp Nhỏ thì cao hơn một chút, có lẽ là đã bốn năm tuổi, mặc váy kẻ ô màu xanh da trời, khuôn mặt trái táo nhìn cũng rất đáng yêu.
Lưu Vũ biết bạn nhỏ này, đây là cô bé sống ở tầng dưới nhà bọn họ, tên là Ninh Ninh, cũng học chung trường mẫu giáo với Gạo Nếp Nhỏ
"Ninh Ninh tỷ tỷ, nhìn xem, đây chính là cha cùng... bố của em."
Gạo Nếp Nhỏ chỉ vào hai người sau lưng, ánh mắt trao đổi qua lại với bọn họ sau đó hướng cô bé kia giới thiệu: "Em không có lừa chị, em cũng có bố!"
Lưu Vũ cùng Santa nghe xong những lời này liền cảm thấy trong lòng vô cùng xót xa.
Ninh Ninh cười nói: "Em đang gạt chị rồi, chị đã thấy thúc thúc này tới đón em, em rõ ràng gọi là Santa thúc thúc!"
Gạo Nếp Nhỏ bình thường rất ít khi giao tiếp cùng người khác, đối tượng giao tiếp hàng ngày chủ yếu là Lưu Vũ cùng Trương Gia Nguyên, gần đây cũng chỉ có thêm Santa mà thôi, lúc ở nhà trẻ cũng là người ta chủ động nói chuyện với bé, bé mới có thể miễn miễn cưỡng cưỡng cho chút mặt mũi, Ninh Ninh vừa nói như vậy thì bé đã hoàn toàn không biết phải giải thích như thế nào, vì vậy liền quay đầu vào trong ngực Lưu Vũ khóc rống lên.
Lưu Vũ vội vàng bế con gái lên sau đó lấy ra khăn tay lau nước mắt cho Gạo Nếp Nhỏ.
Santa tiến lên vài bước, ngồi xổm xuống để cho mình cao gần bằng Ninh Ninh, nở nụ cười nói: "Bạn nhỏ Ninh Ninh, ưm, nói như thế nào đây nhỉ... chú quả thực là bố của Gạo Nếp Nhỏ."
"Tuy hiện tại xưng hô vẫn chưa có sửa đổi, nhưng mà chú tin là rất nhanh sẽ sửa được, chúng ta là một gia đình, luôn muốn cho các thành viên một quá trình để thích ứng."
"Nhưng mà những điều cháu vừa mới nói, chú không đồng ý đâu nhé."
"Chú cảm thấy từ bố này không đơn giản chỉ là một cái danh xưng mà hơn nữa còn là ràng buộc huyết thống cùng trách nhiệm cả một đời."
"Đương nhiên chú cũng hy vọng có thể trở thành một người bố tốt khiến Gạo Nếp Nhỏ hài lòng trong tương lai."
"Chú sẽ cố gắng!"
Uno Santa cong khóe miệng nở nụ cười rạng rỡ nhất trong đời mình.
———————————————————
Ha lẩu a cả nhà iu, mn có nhớ mình không nè🥰 còn mình là mình nhớ mọi người lắm luôn nha🥰
Chương này hai đại alpha đều xứng đáng được khen ngợi đúng hông cả nhà
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro