Chương 3
03
"Trương Gia Nguyên em thật sự làm mất mặt Omega!"
Nhìn thấy vết ấn ký của Alpha mang mùi gỗ thông nồng đậm sau gáy Trương Gia Nguyên, Lưu Vũ thật sự rất muốn cầm gối lên nện cậu, nhưng cân nhắc lợi hại, sau khi đập xong phải ôm gối đi giặt rửa đành từ bỏ ý nghĩ này, đổi thành dùng sức đánh một phát lên bờ vai Trương Gia Nguyên.
"—— khục khục!" Trương Gia Nguyên giả vờ hắng giọng, cài từng cúc áo sơ mi rồi nói: "Anh muốn xem em cũng cho anh xem rồi, bây giờ nhìn xong rồi?" Sau đó ngáp một cái, nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường: "Anh xem, đã gần mười hai giờ, em cũng phải trở về đi ngủ. . ."
Vừa nói vừa làm động tác muốn chuồn ra ngoài.
"Em đã quên vào ngày chúng ta rã đoàn, em đã nói gì với anh sao?" Lưu Vũ thở dài một hơi, ngồi trên ghế salon, nhìn Trương Gia Nguyên bằng ánh mắt giận dữ.
Trương Gia Nguyên đưa lưng về phía Lưu Vũ, thân ảnh cao lớn lộ ra một chút cô đơn, cậu im lặng đứng đó, không trả lời.
"Em nói —— từ ngày đó, em cùng Châu Kha Vũ không còn liên quan đến nhau." Lưu Vũ cười khẽ một tiếng: "Sao em lại quên hết những gì đã nói rồi?"
"Bởi vì. . . Bởi vì ngày đó đến tổ quay phim, không nghĩ lại vô tình đụng phải." Giọng nói của Trương Gia Nguyên mang theo vài phần giễu cợt, cậu quay đầu cười, khóe miệng nhếch lên như là đang giễu cợt chính mình: "Ai dà, tình huống này ai có thể nghĩ đến chứ, nếu sớm biết sẽ cùng chung một tổ với hắn, em sao lại nhận phim này, một trăm vạn lão tử cũng sẽ không lấy! . . ."
"Anh không tin chỉ là trùng hợp, cái này em mang đi lừa Gạo Nếp Nhỏ còn được." Lưu Vũ chậm rãi mở miệng nói.
"Cũng đã có thể trốn tám năm rồi, vì cái gì không thể trốn cả đời?."
"Em vốn cảm thấy, tám năm rồi, bất kể là hận hay là yêu, em đều nghĩ không thông." Trương Gia Nguyên thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Cứ một mực trốn tránh, em luôn có cảm giác,... cảm giác trong lòng có chướng ngại, còn không bằng dứt khoát thẳng thắn, coi hắn như một người bạn bình thường."
"Nhưng càng về sau em mới biết được, đây không phải là một chướng ngại, mà mẹ nó là rãnh biển Mariana!"
"Em còn chưa bước qua được thì cũng đã ngã vào cái vũng lầy tin tức tố mùi gỗ thông kia rồi, ngay từ đầu đã không có cách nào thoát ra."
Lưu Vũ hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Cho nên, em rốt cuộc là định như thế nào đây?"
"Em nghĩ rằng. . . Năm mười tám tuổi đó, em thích Châu Kha Vũ, em theo đuổi hắn suốt hai năm, hắn không có biểu hiện gì là yêu thích em, cũng không nói thẳng là không thích, mối tình đơn phương đó cứ thế mà kết thúc không có hậu."
Trương Gia Nguyên nở nụ cười xán lạn nói: "Năm nay em đã hai mươi tám tuổi, vì cái gì không thể thử lại một lần nữa?"
Vẻ mặt Lưu Vũ có hơi nghiêm túc, nhìn vào mắt Trương Gia Nguyên nói: "Trương Gia Nguyên, anh cảm thấy em hẳn là điên rồi."
Trương Gia Nguyên thoáng nở nụ, lắc đầu nói: "Em đã từng nhận một bài học, lần này sẽ không vấp ngã như trước nữa."
"Em sẽ." Lưu Vũ lắc đầu, nhấn mạnh một lần nữa: "Em là một người nhìn bên ngoài có vẻ lỗ mãng lại không đáng tin cậy, nhưng thực tế lại là người nghiêm túc và si tình nhất."
"Tiểu Vũ anh biết không, khi người ta càng muốn quên thì lại càng khó quên, càng muốn lật sang trang mới lại càng không thể lật được, bởi vì có nhiều thứ sớm không phải chỉ phủ ở mặt ngoài, mà đã biến thành một cây gai đâm vào sâu thẳm trong linh hồn." Trương Gia Nguyên từ trên cao nắm cằm Lưu Vũ, vừa cười vừa nói: "Những lời này em tặng cho anh, cũng là tự nói cho chính mình."
"Anh chưa bao giờ nhắc tới Santa."
"Thế trái tim anh thì sao?"
"Anh thật có thể vô khiên vô quải (*không có gánh nặng trên người) mà trực tiếp lật sang trang mới sao?"
Sáng ngày thứ hai, đồng hồ báo thức của Lưu Vũ vừa vang lên, cậu lập tức rời khỏi giường, việc làm đầu tiên khi bắt đầu buổi sáng là tập thể dục, cậu đã giữ được thói quen này hơn 20 năm nay, sau khi tập trên thảm yoga nửa giờ, Lưu Vũ trước tiên đi vào phòng ngủ kéo Gạo Nếp Nhỏ đang ngáy o o dậy, sau đó dắt bé vào phòng tắm, hai cha con cùng nhau rửa mặt đánh răng.
Gạo Nếp Nhỏ tuy mới chỉ ba tuổi nhưng đã theo chân cha tập được thói quen tốt, ở nhà trẻ cũng có thể tự làm được những việc của mình, không giống các bạn nhỏ khác cần thầy cô hỗ trợ.
Gạo Nếp Nhỏ một bên bôi kem đánh răng hương đào lên bàn chải hình chú vịt nhỏ, một bên mở miệng hỏi: "Cha. . . Vì sao Nguyên Nguyên thúc thúc không ở đây nha?"
Trương Gia Nguyên bình thường quay phim xong trở về Bắc Kinh, nhà đã lâu không được dọn dẹp nên sẽ ở lại nhà Lưu Vũ, dù sao ở đây cũng không phải là không có đủ phòng, cho nên sáng sớm nay không nhìn thấy Nguyên Nguyên thúc thúc, cũng không nghe thấy được mùi bữa sáng Nguyên Nguyên thúc thúc làm, Gạo Nếp Nhỏ một bên nuốt nước miếng, một bên mở miệng hỏi.
"À, Nguyên Nguyên thúc thúc hả, thúc ấy ngày hôm qua có chút việc, đã về nhà trước rồi." Lưu Vũ nở nụ cười nói với Gạo Nếp Nhỏ.
"Vì sao hôm qua muộn như vậy cha còn cho Nguyên Nguyên thúc thúc trở về nhà?" Gạo Nếp Nhỏ quay đầu nhìn Lưu Vũ nói: "Gạo Nếp Nhỏ còn muốn ăn mì lạnh do Nguyên Nguyên thúc thúc làm!"
Lời này khiến nội tâm ưa chiến thắng của Lưu Vũ nổi lên, cậu vừa cười vừa nói: "Không phải là mì lạnh thôi sao, cha cũng làm được!"
Cậu nói tiếp: "Không phải chỉ là ném mì lạnh vào trong nồi rồi đánh trứng cho vào thôi sao? Cũng không phải là đồ ăn gì lợi hại."
Gạo Nếp Nhỏ lại nhấn mạnh một lần nữa: "Nhưng vẫn là Nguyên Nguyên thúc thúc làm ngon hơn."
Lưu Vũ không phục, sáng sớm làm cho Gạo Nếp Nhỏ một chén mì lạnh thêm lạp xưởng, cá, đậu hủ, đem cái chén nhỏ hoạt hình đáng yêu đặt lên mặt bàn, sau đó mặt mũi tràn đầy chờ mong mà nhìn Gạo Nếp Nhỏ.
Gạo Nếp Nhỏ chớp chớp đôi mắt to ngập nước nhìn Lưu Vũ, sau đó dùng chiếc đũa kẹp lên một miếng mì, đưa vào trong miệng, nhai hai cái, lại nhắm mắt hồi tưởng, cuối cùng nói: "Nhưng vẫn là Nguyên Nguyên thúc thúc làm ăn ngon hơn."
Lưu Vũ tự mình cầm lấy đũa lên ăn thử, hoàn toàn không cảm thấy đồ mình làm cùng đồ của Trương Gia Nguyên làm có gì khác nhau, cậu không phục, mở miệng nói: "Gạo Nếp Nhỏ, bây giờ cha nghiêm túc nghi ngờ còn là fan độc duy của Trương Gia Nguyên đó."
Gạo Nếp Nhỏ không nghĩ đó là vấn đề của mình: "Thế nhưng mà Nguyên Nguyên thúc thúc làm thật sự rất ngon."
"Cùng cha làm có cái gì không giống?" Lưu Vũ vừa ăn vừa cam chịu hỏi.
"Đại khái là. . . Một loại ma thuật thần kỳ nha...!" Gạo Nếp Nhỏ cẩn thận suy tư một chút rồi đáp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro