Chương 21
21
Studio của band nhạc Du Xuân.
Trương Gia Nguyên sau mấy ngày nghỉ cuối cùng cũng đã tới tập cùng band nhạc, cậu đã bị tụt lại khá nhiều, chủ yếu là ngày mai bọn họ sẽ đến Thanh Đảo, tới ngày mốt lễ hội âm nhạc sẽ chính thức đã bắt đầu, thời gian thật sự là rất gấp gáp cho nên cậu phải luôn ở trong studio cố gắng luyện tập.
"Cái đoạn này nghe lạ quá, chúng ta làm lại một lần nữa đi." Phó Tư Siêu dừng đàn contrabass trong tay lại, nhìn qua các thành viên nói.
"Làm lại làm lại, hôm nay tôi đã chuẩn bị tinh thần không cần ngủ rồi!" Trương Gia Nguyên lập tức phụ họa theo Phó Tư Siêu, dừng lại uống một hớp nước rồi nói tiê[s: "Tôi muốn nhìn bầu trời Bắc Kinh lúc rạng sáng bốn giờ là như thế nào."
"Rìii ~ "
Trương Gia Nguyên không muốn bị bên ngoài quấy rầy nên đã chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, vốn tiếng rung này cũng không lớn nhưng khu vực phòng thu của bọn nhỏ rất nhỏ, cuối cùng tiếng rung vẫn là bị tất cả mọi người nghe được rõ ràng. Phó Tư Siêu chỉ vào điện thoại nói: "Nguyên, trước tiên nghe điện thoại đi."
Trương Gia Nguyên từ trên ghế tiến lại lấy điện thoại của mình, nhìn thoáng qua màn hình, người gọi tới là Lưu Vũ, Trương Gia Nguyên lập tức nhấn nút nghe: "Alo, tiểu Vũ hả?"
"Nguyên, sáng ngày mai anh phải đi quay 《 Trung Quốc vũ giả 》, anh vẫn đem Gạo Nếp Nhỏ tới gửi em được chứ?" Đầu bên kia là thanh âm nhẹ nhàng của Lưu Vũ vang lên.
Trương Gia Nguyên nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình điện thoại, có chút hối lỗi nói: "Xin lỗi ah, tiểu Vũ, ngày mai band nhạc của em phải đi Thanh Đảo tham gia lễ hội âm nhạc, em không thể giúp anh rồi."
"Ah —— thì ra là thế." Lưu Vũ ở đầu bên kia điện thoại có chút sửng sốt nhưng vẫn rất nhanh cười nói với Trương Gia Nguyên: "Được rồi, vậy em tranh thủ thời gian đi chuẩn bị cho lễ hội đi, có ghi hình lại thì nhớ gửi cho anh xem, cố gắng lên Trương Gia Nguyên tiểu đồng chí!"
"Cái kia. . . Gạo Nếp Nhỏ?" Trương Gia Nguyên sờ loạn tóc của mình, hỏi.
Lưu Vũ tiếp tục cười nói với Trương Gia Nguyên: "Không sao, anh sẽ tự mình nghĩ ra biện pháp khác."
Mà biện pháp xử lí của Lưu Vũ chính là mang theo Gạo Nếp Nhỏ đến nơi ghi hình.
Tiểu nha đầu này tính cách quá thẹn thùng, hay sợ người lạ lại rất dễ khóc, nếu đem bé gửi ở chỗ bảo mẫu tạm thời thì bé nhất định sẽ sống chết không chịu rồi một mực gào khóc, nếu như cứ cứng rắn bắt bé tới đó thì nhất định Gạo Nếp Nhỏ sẽ hờn dỗi suốt mấy tháng.
"Đây là chỗ cha làm việc sao?" Gạo Nếp Nhỏ đánh giá một chút khung cảnh xung quanh, bé đối với hoàn cảnh lạ lẫm có một chút sợ hãi, vì vậy dùng móng vuốt mập mạp ôm chặt cổ Lưu Vũ, nhưng mà bé đến cùng cũng vẫn là một em bé ba tuổi, đối với thế giới này đều tràn ngập tò mò.
"Đúng rồi, ngoại trừ trường học thì bình thường cha sẽ tới những nơi như thế này để công tác đấy." Lưu Vũ cười nói với Gạo Nếp Nhỏ.
Lưu Vũ ôm Gạo Nếp Nhỏ đi vào phía trong cùng của trường quay bắt chuyện cùng Lý đạo diễn phụ trách mình, cậu chỉ vào Gạo Nếp Nhỏ nói: "Thật xin lỗi đạo diễn, hôm nay trong nhà thực sự là không còn ai nên tôi chỉ có thể đem con bé tới đây, tôi sẽ để cho bé ngồi ở phía sau sân khấu cho trợ lý của tôi trông nom, bé sẽ không quấy rối —— như vậy có thể chứ?"
Đạo diễn hoàn toàn thông cảm với tình huống của Lưu Vũ, lập tức đáp ứng: "Không có vấn đề gì, Lưu lão sư, chỉ sợ là sẽ dọa sợ bạn nhỏ thôi."
Santa sáng sớm đã tới trường quay 《 Trung Quốc vũ giả 》, bởi vì một lát nữa có thể nhìn thấy Lưu Vũ nên tâm tình hắn có thể nói là tung tăng như chim sẻ, khóe miệng cũng nhịn không được cong lên cười tươi.
Phòng nghỉ của 4 ban giám khảo được phân thành hai hàng, bên trái là phòng A của Lưu Vũ cùng phòng B của Santa, mà bên phải là của hai vị giám khảo còn lại, Santa đi vào từ cửa, nếu muốn vào phòng nghỉ của mình thì vừa vặn cần phải đi qua phòng nghỉ của Lưu Vũ.
Lỗ tai của hắn rất nhạy, vừa đi qua phòng của Lưu Vũ đã nghe được giọng ngọt như sữa của một em bé.
Hơn nữa cái thanh âm này còn có chút quen tai, phảng phất mấy ngày trước vừa mới nghe qua.
Santa cảm thấy rất kỳ quái, nơi ghi hình chương trình vũ đạo tại sao lại xuất hiện trẻ con? Không lẽ là Lưu Vũ thật sự đưa Gạo Nếp Nhỏ đến trường quay?
"Santa lão sư? Tại sao ngài lại đứng ở chỗ này?"
Nghe được có người gọi mình, Santa lập tức quay đầu lại nhìn, phát hiện là trợ lý Tiểu Hàn của Lưu Vũ, hắn lần trước cũng từng gặp mặt cậu Beta này rồi, vì vậy vừa cười vừa nói: "Rất lâu không gặp Lưu lão sư rồi, muốn cùng cậu ấy tâm sự."
Tiểu Hàn vừa tốt nghiệp không lâu, hoàn toàn không biết chuyện cũ của Lưu Vũ cùng Santa, vừa nhìn thấy đối phương nói muốn cùng Lưu Vũ nói chuyện phiếm, lập tức cười mời Santa vào phòng: "Thì ra là như vậy, Santa lão sư không cần khách khí, mời vào, tôi mang nước trái cây tới cho ngài!"
Vì vậy hắn đẩy cửa ra mời Santa vào, vừa vào cửa tựu đã gặp được ánh mắt ngàn đao của Lưu Vũ, nhìn Lưu Vũ rất hiền lành nhưng thực ra là người rất cá tính, tuyệt đối không nhu nhược, Tiểu Hàn có chút hoảng loạn rồi, đứng sững sờ ngay tại chỗ nghĩ đến có khi nào mình làm sai rồi không, ngược lại Santa từ trước đến nay đã quen thuộc, mặt vẫn duy trì một bộ tươi cười, lắc lư đi về phía Lưu Vũ: "Tiểu Vũ, Gạo Nếp Nhỏ —— chúng ta lại gặp mặt nha."
Lưu Vũ trừng mắt như muốn đem Tiểu Hàn giết một lần, nói: "Tiểu Hàn, cậu đi lấy nước trái cây đến đây."
Trương Gia Nguyên thích nhất chính là đàn ghi-ta.
Chỉ có thời điểm đứng trên sân khấu cậu mới cảm giác mình thật sự đang sống.
Lâu lắm rồi lễ hội âm nhạc mới lại khiến cậu cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, lại để cho cậu có thể tạm thời vứt hết những chuyện rối rắm trong cuộc sống ra khỏi đầu không cần để ý.
Lại để cho cậu một lần nữa trở về với cảm xúc trẻ trung ngây thơ của thời niên thiếu non dại.
Lại để cho cậu trở về là cậu bé Dinh Khẩu đầu dưa hấu nhu thuận, mở miệng là lại nói ra thanh âm Đông Bắc, như một gốc cây mới nhú lên trên cánh đồng mùa xuân.
Từ mười năm trước cho tới bây giờ, đều có một điều gì đó chưa từng mất đi, như một làn sóng lớn mãnh liệt không ngừng.
Tại sân khấu lễ hội âm nhạc Thanh Đảo, cậu đột nhiên hiểu rõ chính mình cần làm những chuyện gì.
Trong đêm hôm đó cậu gõ vang cửa phòng khách sạn của Phó Tư Siêu, Phó Tư Siêu đang ngủ như heo chết, vẻ mặt mơ mơ màng màng, mang theo một đầu tóc rối như ổ gà nói với Trương Gia Nguyên: "Này. . . hơn nửa đêm đấy, em đến đây tìm anh là có việc gì hả?"
"Em nghĩ này Phó Tư Siêu." Trương Gia Nguyên tiến lên một bước, bắt lấy tay Phó Tư Siêu.
Phó Tư Siêu thật sự không hiểu Trương Gia Nguyên muốn nói cái gì: "Em nghĩ cái gì?"
Trương Gia Nguyên cong khóe miệng cười, nhìn qua có chút điên cuồng đáp.
"Em nghĩ rằng, em muốn vì hắn mà viết một ca khúc."
————————————————————————
Ha lẩu a cả nhà yêu, thực ra hôm nay mình đã bắt đầu training cho công việc mới rồi, công việc kết thúc khá muộn nên mình tính tắt máy đi ngủ luôn cơ mà vừa vào check wattpad để rep cmt thì thấy lượt đọc của fic này đã lên 2k rồi *tung bông*. Mình thực sự rất vui nên đã quyết định mở lap lên edit tiếp chương mới, một phần là để ăn mừng mà một phần nữa là mình muốn có một chương coi như là món quá nhỏ để cảm ơn mọi người đã luôn theo dõi và ủng hộ mình♥️♥️
Mấy ngày đầu fic chỉ có hai ba lượt đọc mình còn nghĩ nó flop sấp mặt rồi cơ😂 không ngờ cũng có ngày nhận được lượt vote rồi cmt của mọi người. Lần đầu edit truyện mà được như thế này đối với mình là đã quá thành công rồi🥰 Thôi không dài dòng nữa, chúc mọi người có một buổi tối (thực ra là khuya rồi hihi) vui vẻ và thật an toàn trong mùa dịch nhé🥰🥰
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro