Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20

20

Đêm hôm đó, Lưu Vũ cùng Gạo Nếp Nhỏ ngủ tại phòng ngủ thứ hai mà Trương Gia Nguyên thì nguyên một đêm không thể chợp mắt, cậu nằm trên giường tự hỏi về cái gọi là "Phương án giải quyết" .

Lưu Vũ bị tiếng chuông điện thoại của mình đánh thức, cậu vẫn còn nửa mê nửa tỉnh, Gạo Nếp Nhỏ bật dậy từ trên giường bò lên, sau đó giật giật áo ngủ Lưu Vũ gọi: "Cha. . . điện thoại cha kêu kìa"

"Ừ, cha biết rồi. . ." Lưu Vũ cố hết sức nâng mí mắt, vươn tay lên tủ đầu giường sờ tới sờ lui, sau đó rốt cục mò được điện thoại di động, nhìn thoáng qua màn hình phát hiện là trợ lý tiểu Hàn của mình, vì vậy cậu liền nghe máy.

"Alo, tiểu Hàn."

"Lưu lão sư, có một việc tôi mới nhớ ra, ngày hôm qua quên thông báo cho ngài, lịch trình của một giám khảo trong《 Trung Quốc vũ giả 》 có vấn đề cho nên phải quay trước một ngày, vậy ngài có thể gọi điện thoại xin phép trường học nghỉ một hôm, buổi sáng ngày mai tôi lái xe đưa ngài tới nơi quay hình không?" Ngữ khí của Tiểu Hàn có chút sốt ruột nói với cậu.

"Được được, lát nữa tôi sẽ đến trường xin nghỉ." Lưu Vũ gật đầu đồng ý với Tiểu Hàn, sau đó xuống giường mặc quần áo.

"Cha. . . hôm nay con muốn mặc váy dâu màu đỏ, có bị rộng không ạ?" Tóc Gạo Nếp Nhỏ đã hơi dài, bởi vì lúc ngủ lăn qua lăn lại nên đã sớm rối tung, nhìn qua giống như một ổ rơm.

"Có thể ah." Lưu Vũ sửa sang lại y phục của mình, vừa cười vừa nói: "Có thể, cha cũng muốn cho con mặc, nhưng chúng ta đang ở nhà Nguyên Nguyên thúc thúc, hôm qua lúc chúng ta tới đây cái gì cũng không mang theo nha."

Gạo Nếp Nhỏ há miệng kinh ngạc hỏi: "Chúng ta đang ở nhà Nguyên Nguyên thúc thúc sao?"

"Đúng vậy, nhưng con có thể mang cái áo sơ mi trắng tổ truyền mười năm của Nguyên Nguyên thúc thúc đó." Lưu Vũ vừa nói vừa cười.

Vẻ mặt Gạo Nếp Nhỏ càng thêm ngơ ngác, bé hỏi: "Đó là cái gì nha?"

Lưu Vũ lắc đầu, mím môi cười nới: "Ưmm. . . Rất khó để giải thích, chờ khi nào con lớn lên sẽ hiểu." (editor cũng không hiểu, ai thông não tui với @@)

Lưu Vũ ôm Gạo Nếp Nhỏ lên, đặt bé xuống đất, sau đó đem chiếc áo nhỏ hôm qua đưa tới cho Gạo Nếp Nhỏ: "Gạo Nếp Nhỏ, con tự mặc vào đi."

Gạo Nếp Nhỏ nhận lấy áo, sau đó có chút ngốc đứng nguyên tại chỗ mặc vào, bé vừa mới được học mặc quần áo hai tuần nay nên vẫn chưa thể nhanh chóng trôi chảy mặc đồ của mình vào, hơn nữa bé cũng chưa thể cài nút áo sơ mi, mặc một bộ y phục cũng phải mất 20 phút, nhưng Lưu Vũ vẫn luôn ở bên cạnh ôn nhu cổ vũ bé.

"Tốt lắm, Gạo Nếp Nhỏ của chúng ta thật lợi hại!" Lưu Vũ hôn má con gái nhỏ như một lời động viên bé đã mặc quần áo thành công, sau đó dắt tay Gạo Nếp Nhỏ đi ra ngoài.

"Cha. . . Hôm nay chúng ta có thể ở nhà Nguyên Nguyên thúc thúc ăn điểm tâm không?" Gạo Nếp Nhỏ nói với Lưu Vũ.

Lưu Vũ cười nói với con gái: "ưmm. . . Nhưng chúng ta phải xem xem Nguyên Nguyên thúc thúc đã dậy nấu cơm chưa đã."

Trong phòng khách trống trơn, Gạo Nếp Nhỏ run rẩy đi vào phòng bếp kiểm tra, Trương Gia Nguyên cũng không có trong phòng bếp, Lưu Vũ nắm tay Gạo Nếp Nhỏ nói: "Nguyên Nguyên thúc thúc chưa thức dậy nấu cơm, chúng ta đi tới cổng nhà trẻ ăn bánh bao nha?"

Gạo Nếp Nhỏ trông có vẻ rất thất vọng, nhưng bé vốn rất ngoan, nhẹ gật đầu với Lưu Vũ nói: "Được."

Trương Gia Nguyên ngủ một giấc đến hơn mười hai giờ mới tỉnh lại, lúc cậu thức dậy Lưu Vũ cùng Gạo Nếp Nhỏ sớm đã đi rồi, sau khi rửa mặt đánh răng, cậu tới phòng bếp nấu một tô mì, ngồi ở trong nhà ăn vừa ăn vừa nhắn tin cho Lưu Vũ.

—— "Em đã suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn không đành lòng."

—— "Nói đi nói lại, dị ứng rốt cuộc là vấn đề của em cùng Châu Kha Vũ, cũng không phải lỗi của tên tiểu tử này."

Lưu Vũ bên kia khả năng cũng đang ăn cơm trưa, rất nhanh nhắn tin tới —— "Quả nhiên. . . Anh cũng sớm đoán được sẽ là kết quả này."

Trương Gia Nguyên trả lời —— "Làm sao anh có thể đoán được?"

Lưu Vũ mỉm cười tiếp tục nhắn cho Trương Gia Nguyên —— "Dù sao em cũng là người mà ngay cả hành tây mình trồng cũng không nỡ ăn."

Sau đó lại bổ sung một câu —— "Bởi vì tiểu Nguyên bên ngoài lộ ra thật hung dữ, nhưng kỳ thật bên trong là một người rất hiền lành ôn nhu.

Trương Gia Nguyên thở dài một hơi, tiếp tục trả lời —— "Nói thật, có lẽ là em điên rồi, lại có chút chờ mong xem sau này nó lớn lên sẽ giống Châu Kha Vũ hay giống em."

Sau đó lại nhắn —— "Có phải anh cảm thấy mấy lời nói cùng em ngày hôm qua đều uổng phí rồi không?"

Lưu Vũ nhanh chóng trả lời Trương Gia Nguyên một icon lắc đầu —— "Sẽ không."

Sau đó lại gửi tiếp một tin —— "Anh khuyên em cẩn thận suy nghĩ rồi hẵng quyết định chứ không phải yêu cầu em phải làm theo những gì anh nói, tuy bây giờ anh đang khuyên em, nhưng trên thực tế ba năm trước đây anh cũng làm ra một quyết định tương tự."

Cuối cùng tổng kết lại nhắn một tin —— "Nhưng anh cũng muốn nói cho em biết, mặc kệ em làm chuyện gì, anh vĩnh viễn đều đứng về phía em."

Trương Gia Nguyên cảm thấy có chút cảm động, không hiểu sao mà hốc mắt hơi nóng, cậu trầm ngâm cả buổi, tự hỏi nên trả lời tin nhắn của Lưu Vũ như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nhắn một chữ —— "Được".

————————————————————————

        Ha lẩu a cả nhà yêu, chuyện là đợt này mình ở nhà nghỉ dịch, không có đi học nên không có được mẹ cho tiền hàng tháng nữa rồi😭 mình cũng không muốn xin tiền mẹ nữa cơ mà vẫn có nhiều thứ muốn mua nên mình đã xin việc làm thêm và nay sau khi phỏng vấn xong xuôi thì đã được nhận rồi. Có việc thì rất là vui nhưng mà bên mình yêu cầu KPI khá cao nên chắc chắn mình phải chuyển từ mode rảnh rỗi sang mode bận rộn thôi😢
        Mình nghĩ là thời gian tới mình khó có thể duy trì tiến độ 1 ngày/1 chương như đợt trước😭 Nói là như thế nhưng cả nhà cứ yên tâm là mình sẽ nỗ lực hết sức để có chương mới cho mọi người, cùng lắm cũng phải 2 ngày/1 chương chứ không ngâm lâu hơn đâu. Mong là mọi người sẽ thông cảm và tiếp tục ủng hộ truyện nhé. Yêu cả nhà nhiều😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro