Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

02

Nhà của Lưu Vũ nằm trong một khu chung cư cao tầng ở Bắc Kinh, cậu ưa thích những căn phòng lớn, nhất là những ngôi nhà có ánh sáng. Tuy chỉ có cậu và Gạo Nếp Nhỏ hai người ở với nhau nhưng căn phòng này thực tế có diện tích lớn 150 mét vuông, mỗi sáng sớm vào lúc mở rèm tập thể dục, những tia nắng mặt trời ấm áp rực rỡ đầu tiên sẽ chiếu sáng khắp phòng khách.

Lúc Lưu Vũ lái xe trở về nhà, cửa hàng bán hoa dưới lầu đã đóng cửa, cậu nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, bây giờ cũng đã gần mười giờ rồi, chỉ cần Lưu Vũ ở nhà, cậu sẽ yêu cầu Gạo Nếp Nhỏ đi ngủ trước chín giờ, nhất là năm nay Gạo Nếp Nhỏ đã bắt đầu đi học mẫu giáo, Lưu Vũ cũng thường xuyên mang theo bé đi họp phụ huynh ở nhà trẻ, cậu liền phát hiện rất nhiều phụ huynh Omega hơi quá chiều chuộng con cái, thậm chí đôi khi sẽ dễ dàng mất đi nguyên tắc của mình.

Lưu Vũ tuy cũng là Omega nhưng bản thân cậu cũng là thầy giáo, tự nhiên hiểu việc giáo dục con cái chỉ có cưng chiều và yêu thương là chưa đủ, thậm chí yêu cầu của cậu với Gạo Nếp Nhỏ còn rất nghiêm khắc, cũng giống như những gì cậu yêu cầu với chính mình. Theo lời của Trương Gia Nguyên thì Lưu Vũ nhìn bên ngoài rất ôn nhu, nhưng trên thực tế sẽ không mảy may nhượng bộ dù chỉ một chút, đồng thời cũng là một người có nhiều tham vọng.

Lưu Vũ ấn nhập mật khẩu, nghe thấy một tiếng "cạch", khóa cửa mở ra, cậu dùng lực nhẹ nhất để đẩy cửa, sau đó tại thay một đôi dép lê màu xám ở cửa vào, vừa đi vào liền thấy một lớn một nhỏ đang tựa ở ghế sô pha đọc sách truyện.

"Lúc trước... ở rất sâu rất sâu dưới đáy biển, có một tòa thành của người cá, trong lâu đài có sáu nàng công chúa, các nàng mỗi người đều rất xinh đẹp, nhất là công chúa út, nàng so với các công chúa khác càng xinh đẹp hơn... Nhưng so với Gạo Nếp Nhỏ nhà chúng ta thì không thể xinh đẹp bằng..." Trương Gia Nguyên cả người đều ngồi phịch ở trên ghế salon, một tay ôm Gạo Nếp Nhỏ, dùng tiếng phổ thông mang vị Đông Bắc kể truyện cổ tích cho bé, nhưng Gạo Nếp Nhỏ rất tinh mắt, lập tức liền phát hiện cha vừa vào cửa, truyện cổ tích cũng không nghe nữa , dép cũng không mặc, một đường giang hai tay, uốn éo cái mông lon ton chạy về hướng Lưu Vũ.

"Cha —— aaaaa ——" Gạo Nếp Nhỏ trực tiếp chui vào ngực Lưu Vũ, dùng đôi chân đã bẩn do giẫm trên mặt đất trực tiếp giẫm vào bộ âu phục mới tinh của Lưu Vũ, cậu ôm lấy Gạo Nếp Nhỏ cười nói: "Sớm muộn gì cái tính ưa sạch sẽ của cha cũng được con chữa hẳn."

"Cha, con rất nhớ cha nha..." Gạo Nếp Nhỏ lại chui vào lồng ngực Lưu Vũ, ôn nhu nói.

Lưu Vũ nhẹ gật đầu, nhéo nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của bé: "Cha cũng nhớ con."

Sau đó đem dép lê của Gạo Nếp Nhỏ đến, xỏ vào chân bé: "Nhưng mà Gạo Nếp Nhỏ này, con có nhớ những gì cha nói lúc sáng không?"

Gạo Nếp Nhỏ cẩn thận nhớ lại một chút, sau đó mở miệng nói: "Cha dặn Gạo Nếp Nhỏ chín giờ phải đi ngủ."

Lưu Vũ dùng thanh âm phi thường nhu hòa nói: "Đúng vậy, con còn nhớ, vậy sao lại không nghe lời cha?"

"Bởi vì... Bởi vì... Con phải chờ cha về!" Gạo Nếp Nhỏ nhìn chăm chú vào mắt Lưu Vũ nói.

"Được, con chịu chờ cha về nhà, cha rất cảm động, cám ơn con." Lưu Vũ nhẹ gật đầu, tiếp tục nói: "Nhưng mà hôm nay Gạo Nếp Nhỏ không nghe lời cha..., chuyện nào ra chuyện đó, ngày mai phạt con không được ăn kem ly."

"Con có chấp nhận cách xử lí của cha không?"

Gạo Nếp Nhỏ dường như vẫn còn nhớ mãi không quên với kem ly, nước mắt lưng tròng nhưng vẫn mạnh mẽ gật đầu.

Lưu Vũ nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc con gái, lại hôn một cái lên mũi bé: "Tốt, bảo bối, vậy giờ con có thể đi ngủ rồi —— ngủ ngon."

Đưa mắt nhìn thân ảnh nho nhỏ đi vào gian phòng của mình, Trương Gia Nguyên ở bên cạnh thở dài một hơi, nói: "Tiểu Vũ à, anh thực sự phạt đứa nhỏ như vậy? Gạo Nếp Nhỏ cũng là lo lắng cho anh nên mới đợi tới trễ như vậy đó."

Lưu Vũ lườm Trương Gia Nguyên: "Đương nhiên rồi, con bé cần phải biết không phải ai cũng sẽ hiểu và yêu sự quan tâm và hy sinh của nó."

"Nó cũng cần hiểu rằng, mỗi người đều có lúc hành động theo cảm tính, nhưng cảm tính quá sẽ trở thành mềm yếu."

"Được được được, khi không lại bắt đầu giảng đạo lý rồi." Trương Gia Nguyên không nhịn được cười: "Lưu giáo sư, anh có thể đừng đem những thứ đi dạy người khác mang về nhà được không?"

Lưu Vũ ngẩng đầu lên, dùng một ánh mắt có thâm ý khác nhìn Trương Gia Nguyên, cong khóe miệng nói

" Bạn học Trương Gia Nguyên."

Trương Gia Nguyên không hiểu ý Lưu Vũ, mở to hai mắt, đẩy kính hỏi: "Sao vậy? Gọi tên em làm gì?"

Lưu Vũ nheo mắt lại thoáng nở nụ cười, thăm dò hỏi: "Trước đó em vài đoàn quay phim hai tháng, hai ta cho tới hôm nay đã hai tháng không gặp."

Trương Gia Nguyên bị Lưu Vũ nhìn trong lòng có chút sợ hãi, giang hai tay, tiếp tục hỏi: "Hai tháng không gặp thì sao nào?"

"Em không có lời gì muốn nói với anh sao?" Lưu Vũ chăm chú nhìn Trương Gia Nguyên, hỏi.

Trương Gia Nguyên cầm lấy một quả cam trên ghế sofa, lột vỏ cam, tách ra một múi nhét vào miệng, lại thuận thế hướng Lưu Vũ đút một miếng, lắc đầu nói: "Không có."

"Chính em tự ngửi mùi tin tức tố này đi, là mùi chanh hòa với mùi gỗ thông." Lưu Vũ nhíu cái mũi, hít sâu một hơi, sau đó nói: "Trương Gia Nguyên, em tốt nhất nói thật cho anh, Châu Kha Vũ đánh dấu em rồi phải không?"

"Không có... Cái gì mà tin tức tố mùi gỗ thông, cái kia là... là mùi nước hoa của em! Nước hoa không được sao?" Trương Gia Nguyên liền lập tức lắc đầu khoát tay, như thế nào cũng không chịu thừa nhận chuyện mình bị đánh dấu.

Lưu Vũ làm sao dễ dàng bỏ qua được, cậu bắt lấy cánh tay Trương Gia Nguyên, sau đó nắm lấy cổ áo Trương Gia Nguyên nói: "Vậy để anh nhìn cổ của em."

Nhưng Lưu Vũ nhỏ con như vậy, Trương Gia Nguyên lại là một người cao 1m8, như thế nào cũng không có khả năng bị Lưu Vũ chế trụ, cậu lập tức đẩy Lưu Vũ ra, sau đó vừa cười vừa hô lên: "Ai nha ai nha anh làm gì đấy, anh đùa giỡn lưu manh!"

Trương Gia Nguyên cả người vừa đứng lên, Lưu Vũ thật sự hoàn toàn không với tới, hơn nữa cậu đè chặt áo xuống che cổ, Lưu Vũ tuy nhìn không tới, nhưng vẫn không chịu buông tha.

"Em cho anh xem."

"Không."

"Em cho anh xem "

"Không."

"Trương Gia Nguyên em đừng coi anh là bạn nữa."

"Cũng là vì em coi anh là bạn nên mới không cho anh xem!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro