Chương 17
17
"Anh không quản em, anh là với tư cách bạn bè khuyên em một chút cũng không được sao?" Châu Kha Vũ nhướng mày, khoanh tay lại nhìn vào mắt Trương Gia Nguyên.
Trương Gia Nguyên lập tức phản bác: "Đùa hả, con mẹ nó anh thành bạn bè của tôi từ khi nào vậy? Hai ta một A một O cùng lắm chỉ có thể coi là quan hệ bạn giường, có tình bạn bè cái quỷ!"
Phó Tư Siêu bị hai người bọn họ dọa sợ, gắp lên một miếng thịt kho tàu, nơm nớp lo sợ nhét vào trong miệng.
"Bạn giường thì sao nào?" Châu Kha Vũ cũng bắt đầu phát hỏa, hắn nói: "Trương Gia Nguyên, em rõ ràng là đang cố tình gây sự."
Trương Gia Nguyên lập tức cãi lại: "Anh mới cố tình gây sự, tôi thực sự rất mệt mỏi với anh đó!"
"Xem ra hôm anh đến không đúng lúc rồi, anh hiện tại lập tức rời đi." Châu Kha Vũ đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Phó Tư Siêu nhanh chóng bắt lấy tay áo Châu Kha Vũ nói: "Kha Vũ, khoan đi đã, chưa ăn xong này!"
"Anh không cần đi, tôi đi." Trương Gia Nguyên hung dữ ném lại một câu rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ: "Châu Kha Vũ tôi nói cho anh biết, anh đừng chọc tức tôi! Nếu không sau này anh sẽ hối hận đấy."
Sau đó dùng lực đóng cửa lại thật mạnh.
Trương Gia Nguyên đi rồi, Châu Kha Vũ cũng không muốn tiếp tục cùng Phó Tư Siêu mắt to trừng mắt nhỏ, lập tức thu dọn đồ đạc rời đi, trước khi đi còn không quên chào tạm biệt Phó Tư Siêu.
Phó Tư Siêu nhẹ chân nhẹ tay đem chén đĩa bỏ vào máy rửa chén, sau đó mới đẩy cửa phòng Trương Gia Nguyên thì thấy cậu đang nằm trên giường lướt điện thoại, cả người đều vùi vào trong chăn chỉ để lộ ra cái đầu, trên tủ đầu giường có một bọc giấy đang mở ra, Phó Tư Siêu cầm lấy cái túi kia, trong túi xộc lên một mùi đắng chát, hẳn toàn là thuốc.
Phó Tư Siêu lắc lắc cái túi trước mặt Trương Gia Nguyên, hỏi: "Em lại bị dị ứng hả?"
Trương Gia Nguyên liếc mắt nhìn cậu, sau đó để điện thoại xuống, vùi vào trong chăn nhẹ gật đầu.
"Châu Kha Vũ cũng là có ý tốt thôi, em có cần phải cùng hắn một bộ ngươi chết ta sống không?" Phó Tư Siêu nhìn Trương Gia Nguyên nói vài lời khuyên nhủ.
"Phó Tư Siêu, anh đến cùng đứng về phía nào?" Trương Gia Nguyên trừng Phó Tư Siêu.
"Anh đứng về phía em, anh chắc chắn là đứng về phía em." Phó Tư Siêu thở dài một hơi, lại nói với Trương Gia Nguyên: "Dù sao anh cũng quen em trước, sau đó mới quen biết Châu Kha Vũ nha."
"Không cho anh nói tốt về hắn." Trương Gia Nguyên đem mặt chôn vào gối, rầu rĩ nói: "Chỉ cho anh được nói em tốt thôi."
Cuối cùng lại bổ sung một câu: "Buồn ngủ quá. . . uống hết đống thuốc kia lại bắt đầu buồn ngủ."
"Vậy em ngủ đi, anh cũng trở về tập luyện." Phó Tư Siêu nhẹ gật đầu nói: "Anh đi đây, em có việc gì thì gọi cho anh."
Trương Gia Nguyên căn bản không thể ngủ được, tuyến thể của cậu liên tục đau đớn, tuy nhiên cả người cậu rất mệt, cứ mơ mơ màng màng, nhưng vẫn không thể ngủ nổi.
Lúc cậu đang nửa mơ nửa tỉnh lại loáng thoáng nghe được tiếng chuông điện thoại, cậu lo là có người tìm mình có việc quan trọng liền mò lấy điện thoại từ tủ đầu giường, sau đó mở màn hình, là tin nhắn từ Lưu Vũ.
"—— Em có thể đến đón anh ở Quảng trường Dân sinh vào lúc tám giờ không?"
Trương Gia Nguyên tỉnh lại ngay, sau đó lập tức trả lời Lưu Vũ: "—— Làm sao vậy?"
Lưu Vũ rất nhanh đã nhắn trả lời: "—— Santa đã tìm được nhà trẻ của Gạo Nếp Nhỏ, hôm nay cứ một mực đi theo anh."
Trương Gia Nguyên lập tức hiểu được Lưu Vũ đang lâm vào tình cảnh nào liền nhắn: "—— chờ em."
"—— Em nhớ mang mũ cùng khẩu trang, đừng để hắn nhận ra em, cứ giả vờ là bạn trai của anh."
Trương Gia Nguyên gõ chữ trả lời: "—— được rồi."
Quảng trường cách nhà cậu cũng không xa, lái xe qua cũng chỉ mất mười lăm phút, Trương Gia Nguyên tìm một chiếc áo khoác màu đen bọc mình lại, tại trên cổ dán một miếng dán che tin tức tố, đội thêm mũ cùng khẩu trang, biến mình thành một bộ mà tới bố mẹ cũng không thể nhận ra.
Điều mà hôm nay Lưu Vũ cảm thấy khó hiểu nhất chính là Gạo Nếp Nhỏ hay khóc nhè, ngoại trừ Lưu Vũ cùng Trương Gia Nguyên thì ai bé cũng không thích, kể cả cô giáo ở nhà trẻ cũng có điểm sợ hãi, là một tiểu gia hỏa nhút nhát nhưng bây giờ lại rất ưa thích người mới chỉ gặp một lần như Santa, không chỉ cho phép Santa nựng mặt mình, hơn nữa lúc ăn cơm còn để cho Santa lau miệng.
Lưu Vũ nghĩ, cái này khả năng chính là sức mạnh huyết thống.
Santa hôm nay ở trong cửa hàng không thể khống chế chính mình chạm vào tuyến thể Lưu Vũ, mặt Lưu Vũ từ đó đến giờ đều đen lại, vốn tưởng rằng Santa sẽ xấu hổ mà rời đi, không nghĩ tới đối phương da mặt dày tám trượng, căn bản không biết xấu hổ là gì.
"Tiểu Vũ ah. . . em xem Gạo Nếp Nhỏ cười rộ lên trông thật giống em." Santa bỏ miếng giấy dùng để lau miệng cho Gạo Nếp Nhỏ xuống, cười nói với Lưu Vũ.
Lưu Vũ tức giận nói với hắn: "Vốn là do tôi sinh ra, không giống tôi chẳng lẽ lại giống anh?"
Santa sững sờ, có chút ngượng ngùng nhưng vẫn không chịu buông tha cơ hội tiếp tục lôi kéo nói chuyện: "Vì cái gì không thể giống anh? . . . Anh cảm thấy cái mũi cũng có chút giống anh!"
Lưu Vũ sửng sốt một chút, thầm nghĩ thế nhưng tên ngốc này nói lại đúng.
Lưu Vũ mở điện thoại ra nhìn, quay lại nói với Santa: "Người nhà của tôi tới đón tôi rồi, xin phép về trước."
"Đồ đạc nhiều như vậy một mình em sao có thể xách được?" Santa lập tức đứng lên nói: "Hay là để anh tiễn em đến bãi đỗ xe?"
Lưu Vũ ôm Gạo Nếp Nhỏ đi ra ngoài, Santa xách túi lớn túi nhỏ theo phía sau.
Hai người xuống thang máy, đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm thì thấy một chiếc SUV màu đen đang đậu cách đó không xa, ngôi trên ghế lại là một nam nhân đội mũ đeo khẩu trang, ai không biết còn tưởng rằng người này tới đây để làm giao dịch ngầm gì đấy.
"Đó chính là xe nhà tôi, đồ đạc làm phiền Santa lão sư để vào cốp phía sau." Lưu Vũ quay đầu lại nói với Santa.
"Được được!" Santa lập tức chạy đến phía sau xe, mở cốp đặp túi vào sau đó đóng lại.
Lúc này Lưu Vũ đã lên ghế phụ của xe, vẫy tay với Santa, lộ ra một nụ cười có phần hơi đắc ý: "Hẹn gặp lại sau, Santa lão sư."
————————————————————————
Ha lẩu a cả nhà yêu, như cả nhà cũng biết thì hôm qua Anh đã thua rồi😭😭 Tôi khóc trong lòng vô số chút luôn chứ không phải nhiều chút nữa mọi người ơi QQ. Hôm nay 1 chương thế này thôi nhé, tôi cũng phải tranh thủ Edit bên "Ngày xuân" nữa. Bên này nhìn Nguyên Châu vờn nhau rồi qua bên kia cũng vẫn vờn nhau nốt làm trái tim mama đau lắm nhưng vẫn phải ráng edit thôi, một ngày không xa các cháu sẽ dề dới nhao. Mọi người cứ tin ở mình và các tác giả nhá😘 mua mua ta
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro