Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

16

Santa bước từng bước tới trước mặt Lưu Vũ, giơ tay lên nựng cằm Gạo Nếp Nhỏ, híp mắt cười nói: "Xin chào nha, Gạo Nếp Nhỏ."

Lưu Vũ không nói gì, trừng mắt nhìn Santa hơn mười giây, rốt cục mới hỏi: "Làm sao anh tìm được nơi này?"

Santa cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười như một con cún lớn nói: "Khả năng là nhờ vào tâm ý tương thông a."

"Có quỷ mới tin anh." Lưu Vũ hừ lạnh một tiếng, đẩy Santa ra: "Phiền anh tránh ra một chút, Santa tiên sinh, tôi muốn lái xe về nhà."

Hiện tại Lưu Vũ quả thực có chút không vui, cậu cảm thấy việc tham gia chương trình《 Trung Quốc vũ giả 》có chút bất đắc dĩ, mình đã rất cố gắng bày tỏ quan hệ bình thường với Santa, nhưng hiện tại đối phương lại tìm tới nhà trẻ của Gạo Nếp Nhỏ, cậu thật sự cảm thấy cuộc sống bị quấy nhiễu.

"Tiểu Vũ Tiểu Vũ. . . Em đừng nóng giận." Santa ở cùng Lưu Vũ nhiều năm như vậy, lập tức nghe ra trong giọng nói của cậu có điểm không vui, vội vàng chạy lên: "Anh đã lâu không gặp em rồi, muốn cùng em ôn chút chuyện cũ."

"Không phải ba ngày trước mới gặp nhau ở chỗ quay chương trình rồi à?." Lưu Vũ mở cửa sau xe, đem Gạo Nếp Nhỏ đặt vào ghế an toàn phía bên trái, sau đó mở cửa ghế lái thì lại thấy được cái con cún lớn kia cũng đã chớp thời cơ ngồi lên ghế lái phụ.

Sau đó điên cuồng vẫy đuôi với mình.

Lưu Vũ thở dài một hơi, hỏi: "Anh đến cùng muốn làm cái gì?"

Santa híp mắt nhu thuận nhìn Lưu Vũ nói: "Hôm nay anh không có việc gì, hai người đi đâu anh sẽ đi theo đó."

Sau đó lại bổ sung một câu: "Bạn cũ muốn quá giang xe, em là một người tốt bụng nhất định sẽ không từ chối, phải không Lưu Vũ lão sư?"

Lưu Vũ vốn là muốn về nhà nhưng hiện tại Santa lại đang ngồi trên xe, cậu không thể trở về được, lái xe đến phụ cận một trung tâm mua sắm, chuẩn bị mang Gạo Nếp Nhỏ đi ăn cơm tối rồi sẽ tìm một cái cớ nào đó để về.

Trong khoảng thời gian này cậu rất bận, cũng không có thời gian mua sắm trực tuyến, đến cửa hàng rồi mới biết có rất nhiều đồ đạc mình đang cần mua.

Vì vậy tình huống hiện tại là, Lưu Vũ ở phía trước ôm Gạo Nếp Nhỏ đi dạo cửa hàng, Santa ở phía sau xách đồ.

Santa vừa xách theo hai cái túi lớn vừa nhớ lại lúc trước..

Trước khi bọn họ ly hôn cũng giống như thế này.

Lưu Vũ thích mua quần áo, mỹ phẩm dưỡng da, mua những đồ vật nhỏ tinh xảo.

Nhưng yêu cầu của Santa đối với những vật này đều là ——có thể sử dụng là được.

Nghĩ tới đây, hắn lấy hết dũng khí tiến về phía trước. Lưu Vũ giờ đang phân vân chọn đồ, tay trái cầm một đôi giày trẻ em màu đỏ, tay phải cầm một đôi màu đen, không biết nên mua đôi nào.

"Màu đỏ đẹp hơn."

Lưu Vũ nghiêng mặt nhìn Santa nói: "Vậy thì mua màu đỏ đi."

Lưu Vũ đeo một cái khăn quàng kẻ ô màu xám trên cổ, chủ yếu là để phối hợp với bộ âu phục trên người, cậu cảm thấy cà vạt và nơ có hơi cứng nhắc, nhìn qua sẽ giống một giáo viên không dễ gần cho nên bình thường đều sử dụng khăn quàng.

Khăn quàng rất mảnh, có thể dễ dàng nhìn thấy phần gáy trắng nõn của Lưu Vũ, trên đó có một vết sẹo màu đỏ đậm.

Đây là vết sẹo khi Lưu Vũ xóa đi kí hiệu.

Santa cảm thấy trong lòng đau xót, hô hấp ngưng trệ, hắn không nhịn được vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào gáy Lưu Vũ, làn da ở chỗ đó thoáng nóng lên.

"—— Ah!" Lưu Vũ hoàn toàn không nghĩ tới Santa sẽ sờ tuyến thể của mình, cả người hoảng hốt, hơn nữa tuyến thể sau khi xóa dấu vết sẽ đặc biệt mẫn cảm và yếu ớt hơn bình thường, chỉ chạm nhẹ một cái cũng đủ khiến cậu đau đến toát mồ hôi.

". . . Tiểu Vũ?" Santa càng hoảng hơn, lập tức lùi về sau hai bước, biểu thị mình không cố ý, sau đó rất lo lắng, đáng thương hỏi: "Em không sao chứ?"

Lưu Vũ thật sự muốn một quyền đem Santa đánh bay.

Kể từ rất nhiều năm về trước Santa đã như vậy, mỗi lần làm điều gì khiến mình không vui, hắn sẽ bày ra một bộ mặt cún tội nghiêp, thật sự khiến cho người yêu chó như Lưu Vũ không cách nào ra tay.

Cậu lập tức đẩy Santa, trừng mắt chất vấn: "Tuyến thể là nơi có thể tùy tiện sờ sao, anh có thể tự chủ một chút được không, Uno Santa!"

Châu Kha Vũ rốt cục cũng đứng trước cửa nhà Trương Gia Nguyên, tay giơ lên nhấn chuông cửa, gần chục giây sau hắn nghe được trong phòng truyền ra tiếng bước chân, còn có một tiếng "Đến rồi đến rồi" .

Cửa căn hộ được mở ra nhưng đứng trước cửa lại không phải là Trương Gia Nguyên mà là Phó Tư Siêu.

Châu Kha Vũ một bộ mặt khó hiểu, từ trên xuống dưới nhìn Phó Tư Siêu hỏi: "Trương Gia Nguyên đâu?"

"Trương Gia Nguyên? Ở trong phòng bếp đây này." Phó Tư Siêu chỉ vào hướng phòng bếp rồi đáp: "Đang nấu cơm cho anh đấy."

Châu Kha Vũ có chút bối rồi, đi theo hướng mà Phó Tư Siêu chỉ, hắn nhìn thấy Trương Gia Nguyên đang thái thịt trong bếp, cậu quay đầu lại nhìn thấy Châu Kha Vũ, trên mặt lộ ra vẻ bất ngờ: "Sao anh lại đến đây?"

"Anh tới thăm em một chút."

Trương Gia Nguyên cúi đầu xuống chỉ vào đôi giày da trên chân Châu Kha Vũ: "Trước tiên thay giày đi đã."

Đây quả thực là một bữa cơm vi diệu, Châu Kha Vũ nghĩ thế.

Ngồi bên trái hắn là mối tình đầu, ngồi bên phải là người bây giờ hắn yêu.

Hai người kia một trái một phải đem hắn vây lại.

Trương Gia Nguyên đẩy đĩa cà tím về hướng Châu Kha nói: "Kha Vũ, ăn nhanh lên đi, đừng để đồ ăn nguội."

Phó Tư Siêu chỉ vào thịt kho tàu trên bàn, nói: "Hay là ăn cái này đi, ăn thịt ăn thịt."

Châu Kha Vũ cảm thấy nuốt không trôi.

Cuối cùng, hắn nhịn không được nhìn qua Trương Gia Nguyên mở lời: "Ngô Vũ hằng nói mấy ngày trước em ngất xỉu?"

"—— À?" Trương Gia Nguyên vừa ăn đồ ăn, vừa quay đầu nhìn Châu Kha Vũ: "Chuyện này mà anh ấy cũng nói với anh hả, cũng không có chuyện gì, chỉ là bị hạ đường huyết thôi."

"Tốt lắm, hôm đó suýt chút nữa hù chết anh." Phó Tư Siêu nhanh nhảu tiếp chuyện: "Ở Studio, đang nói chuyện thì bỗng dưng cậu ấy ngã thẳng vào người anh, may mắn là gần đây anh bắt đầu luyện cơ bắp bằng không thì không thể nào đỡ nổi, cả hai sẽ cùng ngã xuống mất, nhất định sẽ đập xuống đất một lỗ thủng thật to."

"Có phải gần đây lại không chịu ăn cơm không, em có thể hay không đối tốt với chính mình một chút hả Trương Gia Nguyên." Châu Kha Vũ nhìn Trương Gia Nguyên, trong lời nói mang theo ba phần giận dữ: "Có phải gần đây em chỉ ăn dưa leo không?"

Trương Gia Nguyên so với hắn càng giận hơn, trừng mắt: "Anh cũng quản nhiều quá ha Châu Kha Vũ!"
————————————————————————
Ha lẩu a cả nhà yêu, hôm nay tính đăng chương mới sớm để đi ngủ mai dậy coi bóng đá mà cuối cùng vẫn bận chút chuyện nên lại đăng muộn rồi đây😭😭
        Không biết cả nhà có ai xem Euro không nhỉ? Mình đã bắt đầu hâm mộ đội tuyển Anh từ World Cup năm 2010 nhưng quả thật từ đó tới giờ Anh không đạt được nhiều thành tích cao trong các kì WC và Euro, mãi đến năm nay mới vào tới tận chung kết. Mình vui dữ lắm luôn vì vốn ban đầu không hy vọng quá nhiều, không ngờ là đội có thể đi sâu tới như vậy☺️☺️
        Nếu sáng mai Anh có thể thành công lên ngôi vô địch thì mình sẽ lập flag đăng 3 chương mới trong ngày mai nhé. Còn nếu thua thì vẫn sẽ có truyện nhưng chỉ có 1 chương như thường thôi vì editor bận khóc rồi😭😭 (khóc chứ không cất poster vì hồi giờ có mua cái poster nào đâu). Vậy nên nếu cả nhà không ủng hộ đội Ý thì hãy cùng mình cổ cũ cho Anh nha. Yêu cả nhà rất nhiều😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro