Chương 13
13
Giữ trưa hôm đó bọn họ cũng không trò chuyện lâu bởi vì ngày hôm sau Trương Gia Nguyên cần tham gia tập luyện cùng band nhạc, xế chiều hôm nay cậu muốn đem bài mới ôn luyện lại một chút cho nên Lưu Vũ ở nhà Trương Gia Nguyên uống xong chai nước trái cây liền mang Gạo Nếp Nhỏ về nhà.
Ngày hôm sau Lưu Vũ vẫn dậy rất sớm, trước lái xe đưa Gạo Nếp Nhỏ đến nhà trẻ, sau đó lại đi làm ở Bắc Vũ, tiện thể lại qua phòng nhân sự báo cáo.
"Lưu lão sư!"
Vừa từ phòng nhân sự khoa tiến tới văn phòng, Lưu Vũ nghe phía sau có một tiếng kêu quen thuộc, quay đầu lại nhìn thử, là người hôm trước vừa tham gia 《 Trung Quốc vũ giả 》, bạn học Lý Hinh.
"Lý Hinh?" Lưu Vũ nhìn Lý Hinh hỏi: "Có chuyện gì không?"
"Lưu lão sư, em đã chuẩn bị xong bài biểu diễn cho tiết mục tuần sau, Lưu lão sư có thể giúp em nhìn qua một chút được không?"
Lưu Vũ đối với những học sinh có tài năng lại cố gắng luôn đối xử rất dịu dàng, huống gì Lý Hinh rất tốt, tuy là nữ hài tử nhưng mà so với mình còn cao hơn một chút, tay chân phi thường thon dài, cậu lập tức đồng ý: "Được thôi, buổi trưa hôm nay lúc 1 giờ em đến phòng học số 2 tìm tôi."
Buổi trưa, Lưu Vũ vì vội vàng đi kiểm tra vũ đạo cho Lý Hinh nên dùng gấp đôi tốc độ nhanh chóng ăn xong bữa trưa, sau đó nhanh chóng tới phòng học số 2.
Lý Hinh cũng đã sớm đợi Lưu Vũ ở phòng học, nhìn thấy Lưu Vũ lập tức cười tươi vẫy tay: "Lưu lão sư, cuối cùng thầy cũng tới rồi!"
Lưu Vũ nhìn thoáng qua đồng hồ, vừa cười vừa nói: "Tốt lắm, bây giờ em có thể bắt đầu nhảy."
Lý Hinh nhẹ gật đầu, bật nhạc lên rồi bắt đầu chuyển động, Lý Hinh chọn chính là một ca khúc rất thịnh hành, cũng không phải là một điệu nhạc truyền thống nhưng nàng khống chế mạnh yếu không tồi, động tác lại rất trôi chảy cho nên tổng thể nhìn rất đẹp.
"Rất tốt, em có thể đột phá ra ngoài vòng an toàn của múa dân tộc, thử thách với thể loại nhạc khác, tôi rất thích tinh thần như vậy." Lưu Vũ vỗ tay với Lý Hinh cười nói: "Nhưng phần vũ đạo này vẫn tồn tại một vài vấn đề."
"Em nghe nói. . . mười năm trước Lưu lão sư là thành viên của nam đoàn, cho nên em thấy đến hỏi thầy là chính xác nhất." Lý Hinh cong mắt nở nụ cười.
Lưu Vũ sửng sốt, cười hỏi: "Sự tình mười năm trước sao em lại biết?."
"Em nghe Santa lão sư nói ah!" Lý Hinh cười đáp.
"Santa cứ kể với em mấy chuyện kì quái." Lưu Vũ nhịn không được giương lên khóe miệng, vừa cười vừa nói: "Nghe chuyện phiếm của mười năm trước làm gì, không bằng chăm chỉ luyện tập đi."
Band nhạc của Trương Gia Nguyên có tên là "Du Xuân" .
"Du Xuân. Hạnh Hoa bay đầy trời, ai đi ngang qua phố, đủ phong lưu."
Band nhạc có năm thành viên, trừ Trương Gia Nguyên còn có một cái tên rất quên thuộc là Phó Tư Siêu.
Năm người trung bình đều đã trên 30 tuổi, Trương Gia Nguyên nhỏ tuổi nhất năm nay cũng đã 28.
Bọn họ không còn trẻ, nhưng lại không chịu từ bỏ phong lưu.
Bọn họ hoài niệm thanh xuân cuộc đời, hoài niệm năm tháng tuổi trẻ nở rộ hoa hạnh, hoài niệm tuổi trẻ cùng tình yêu không kiêng nể điều gì.
Cho nên, bọn họ lại một lần nữa gảy đàn ghi-ta, contrabasse, cùng cất lên tiếng ca.
Phảng phất trở lại mùa xuân năm đó.
Trương Gia Nguyên và Phó Tư Siêu cùng nhau chấm dứt hợp đồng với Wajijiwa sau năm năm, các thành viên khác có người hết hạn hợp dồng, có người chủ động rời nhóm, Hệ Ngân Hà cuối cùng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Phó Tư Siêu nói: "Gia Nguyên, chúng ta còn có thời gian, chi bằng cùng nhau làm những chuyện chúng ta muốn đi."
Trương Gia Nguyên nhẹ gật đầu nói: "Vậy chúng ta cùng nhau."
Về sau hai người bọn họ cùng rời Wajijiwa, trở thành những nhạc sĩ độc lập đúng nghĩa.
Những ngày đầu, hai người bọn họ thuê một căn phòng 50 mét vuông làm Studio, mua bàn, ghế, tủ, lại mang đàn ghi-ta, contrebasse và các thiết bị hòa âm chuyển vào Studio, về sau Studio nhét đồ chật cứng không có nổi một chỗ đặt chân, bàn ghế bởi vì quá vướng víu mà bị đăng lên website thanh lý, hai người dứt khoát ngồi bệt xuống dưới đất sáng tác, bọn họ một bên sáng tác ca khúc một bên chiêu mộ thành viên, rất nhanh Du Xuân đã bắt đầu thành hình.
Về sau, bọn họ bắt đầu nổi lên tại các livehouse và vài lễ hội âm nhạc, cũng có một nhóm Fans hâm mộ của riêng mình, bởi vì số lượng Fans hâm mộ quá ít, số lượng người đến mỗi lần đều không đông cho nên cơ hồ bọn họ hầu như có thể nhớ hết tên của các Fans hâm mộ thường đến, có đôi khi còn có thể thảo luận một chút ở phía sau sân khấu, hôm nay ai đến ai không đến.
Trương Gia Nguyên không kiếm tiền dựa vào cái này, cậu còn có sự nghiệp chính là diễn viên, tuy nhiên không tính là nổi lên như diều gặp gió nhưng cũng không phải lo ăn lo mặc.
Phó Tư Siêu cũng không kiếm tiền bằng cách này, cậu ta mỗi tháng cái gì cũng không cần làm, chỉ dựa vào thu phí bản quyền ca khúc cũng có thể đưa bản thân tiến vào giai cấp tư sản.
Nhưng thực sự là bọn họ quá yêu âm nhạc.
Theo như cách nói của Trương Gia Nguyên, cậu không thể nói nên lời những chua xót trong cuộc sống nhưng âm nhạc thì có thể.
Cậu chỉ biết nếu không được chơi đàn nữa, cậu sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Chỉ có một khắc đứng trên sân khấu này, cậu mới thực sự cảm thấy mình sống có giá trị.
"Ồ, nhìn xem đây là ai ah, không phải là tay ghi-ta của Du Xuân nhà chúng ta đây sao?" Phó Tư Siêu nhìn thấy Trương Gia Nguyên đi tới, lập tức câu khóe miệng nở nụ cười, đẩy kính mắt nói: "Đã hơn mấy tháng không có gặp cậu rồi nha, đúng là khách quý."
Trương Gia Nguyên đi qua bóp má Phó Tư Siêu nói: "Mấy ngày trước ở trong đoàn phim 《 Thuận theo hoàn cảnh 》, nghe xong nhạc dạo của phim em đã cảm thấy có chút quen tai, nghĩ một chút lại thấy rất giống phong cách của Du Xuân chúng ta, sau đó đi tra Baidu một chút, quả nhiên là ca khúc của anh ha ha ha ha!"
Phó Tư Siêu cười nói: "Cậu vẫn còn đi diễn nữa hả? Diễn bao nhiêu cảnh? Mà thôi không hỏi nữa, nhất định là vai nam phụ được ghi tên ở cuối danh sách nhân vật."
"Phó Tư Siêu có phải lâu rồi anh không ăn đòn đúng không?" Trương Gia Nguyên đẩy Phó Tư Siêu ra, sau đó hắc hắc cười hai tiếng.
Cuối tuần này sẽ có một lễ hội âm nhạc, là sân khấu lớn, mọi người tập luyện cũng rất nhiệt tình, tất cả trừ Trương Gia Nguyên đều đã luyện tập rất lâu, Phó Tư Siêu lại cải biên ca khúc một lần nữa cho nên bây giờ cần hòa âm lại với ghi-ta của Trương Gia Nguyên, đây là vấn đề cần được ưu tiên giải quyết.
Trương Gia Nguyên rất hào hứng luyện đàn, năm người cũng đã lâu không gặp cho nên quyết định luyện nhiều thêm mấy lần, tính cách bọn so ra cũng khá giống nhau, là điều mình thích thì sẽ dành hết tâm sức tới mất ăn mất ngủ, kết quả không để ý thời gian, giữa trưa rồi mà vẫn chưa ăn cơm, thoáng cái đã đến hơn hai giờ chiều.
Thực ra tình huống như thế này cũng khá bình thường cho nên mọi người cũng tập mãi cũng thành thói quen rồi, ai cũng không cảm thấy kỳ quái.
"Hôm nay rất tốt, luyện từ buổi sáng cho đến tận bây giờ, thoáng cái đã qua bảy tiếng đồng hồ." Phó Tư Siêu híp mắt cười: "Hiện tại ít nhất đàn ghi-ta của Gia Nguyên không có vấn đề gì rồi."
Các đồng đội khác cũng cười theo rồi nói: "Đều đã đến giờ này rồi, chúng ta cùng đi ăn cơm đi."
"Không bằng ra cửa ăn lẩu Tứ Xuyên đi"
"Thôi đừng đi ăn nhà hàng đó, chỗ đó không có lẩu uyên ương." Phó Tư Siêu xoay đầu lại hỏi Trương Gia Nguyên: "Gia Nguyên lại không thể ăn cay, đúng không?"
Trương Gia Nguyên dường như đã nghe được lời Phó Tư Siêu nói, cậu nheo mắt lại tựa hồ muốn đáp lời Phó Tư Siêu, nhưng cơ thể lại dường như không chống đỡ nổi hướng phía Phó Tư Siêu ngã xuống.
"Trương Gia Nguyên! —— Gia Nguyên!"
————————————————————————
Nay bạn tôi rủ đi cf cơ mà lười quá, nghĩ lại thôi ở nhà edit truyện vui hơn mọi người ạ. Gửi tặng mọi người chương mới nà, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha. Mua mua ta😘
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro