Chương 11
11
Trương Gia Nguyên chân trước tiễn Châu Kha Vũ ra ngoài cửa, chân sau đã ngay lập tức chạy vào phòng vệ sinh nôn hết điểm tâm buổi sáng vào bồn cầu, mặt mũi cậu trắng bệch, phải vịn vào bồn rửa mặt mới miễn cưỡng có thể chống đỡ thân thể.
Vừa rồi quả thực cậu có chút tức giận.
Thời điểm trước đây cùng nhau làm đồng đội với Châu Kha Vũ trong nhóm nhạc, cậu đã nỗ lực theo đuổi Châu Kha Vũ suốt hai năm.
Cậu dùng qua rất nhiều phương pháp ám chỉ cho đối phương, tặng quà cho hắn, cùng hắn trải qua sinh nhật, mọi chuyện tốt đẹp vĩnh viễn đều nghĩ đến hắn trước tiên, luyện được da mặt dày tám thước, trong suốt hai năm đó, chỉ riêng thổ lộ thôi cũng đã ba lần.
Cả nhóm ngoại trừ Châu Kha Vũ đều biết Trương Gia Nguyên thích hắn, mà Châu Kha Vũ cũng hiểu hết lại giả bộ hồ đồ.
Khi đó Châu Kha Vũ không thích cậu, mặc dù Châu Kha Vũ không nói ra rõ ràng nhưng cậu cũng biết là hắn không thích mình, ít nhất là không có thích nhiều như cậu thích hắn, chỉ là hắn cảm thấy Trương Gia Nguyên thú vị nên thích cùng cậu chơi đùa.
Thời điểm cậu khát vọng Châu Kha Vũ đáp lại mình nhất, đối phương lại không hề làm gì.
Nhưng hiện tại, khi cậu bắt đầu hoài nghi tình cảm cùng sự lựa chọn của mình, hắn lại cứ thế xuất hiện, không thể hiểu nổi mà đòi phụ trách với mình.
Không có khả năng đấy, làm sao mà mọi chuyện lại có thể tùy tiện theo ý anh muốn thế nào cũng được.
Trương Gia Nguyên cởi nút áo sơ mi màu xanh da trời rồi đứng trước gương, từ trong gương có thể nhìn thấy rõ ràng ngực và cánh tay đã nổi những mảng đỏ rất lớn.
Dị ứng tin tức tố thực sự rất khủng khiếp.
Nếu có lựa chọn khác, làm gì có ai nguyện ý sống cả đời với căn bệnh dị ứng này?
Đây cũng là vấn đề mà gần đây Trương Gia Nguyên đã nhiều lần tự hỏi.
Cậu phát hiện mình đến cùng vẫn là rất ích kỷ.
Cậu tự hỏi chính bản thân, cậu thích Châu Kha Vũ sao?
Đáp án dĩ nhiên là thích.
Cậu đồng ý sống chung cùng căn bệnh dị ứng này, cả ngày chịu đựng đủ loại triệu chứng của bênh dị ứng sao?
Đáp án dĩ nhiên là không.
Trương Gia Nguyên trở lại phòng ngủ, uống vào thuốc chống dị ứng, sau đó trở lại giường trùm chăn che kín đầu.
Đây là tư thế ngủ mà cậu thích nhất, bởi nó khiến cậu cảm thấy có cảm giác an toàn.
Cả người cậu đều không có tinh thần, mơ mơ màng màng mà nằm một hồi, tuyến thể thoáng truyền đến một hồi đau đớn, tuy không phải rất đau nhưng lại đau theo kiểu dai dẳng rất khó chịu, khiến cậu lật qua lật lại trên giường, cho dù làm cách nào cũng khó có thể ngủ yên.
Cậu bắt đầu cảm nhận rõ ràng, tình yêu xác thực phải trả giá đắt bằng sự đau đớn.
"Buổi tối thì thịt luộc đi, thêm một chén cơm, hoa quả thì mua nửa trái dưa hấu, vừa vặn hai người chúng ta cùng ăn." Lưu Vũ đang cùng trợ lý xác nhận cơm tối của hôm nay, sau đó lấy điện thoại ra chuẩn bị lướt Weibo.
Cậu như thường ngày mở trang chủ Weibo của mình, nhìn thấy một vài người bạn có cập nhật tin tức, Lưu Vũ nhấn like bài của một hai người có quan hệ không tệ, lại phát hiện có một thông báo mới.
—— "Bạn tốt của bạn Avex - Santa đã cập nhật trạng thái mới "
Thật ra kể từ khi Santa trở lại Nhật Bản thì cơ bản đều sử dụng Instagram, Weibo này đã lâu không dùng đến.
Lưu Vũ cảm giác đã có một khoảng thời gian rất dài không thấy tài khoản này hoạt động.
Nhấp vào xem thử một chút, hóa ra nửa giờ trước Santa đã cập nhật trạng thái Weibo, đăng một bức ảnh chụp chính mình, phía dưới là một dòng trạng thái tình cảm —— " Ta rốt cục cũng không phải là người bên ngươi cả đời " .
Lưu Vũ nhịn không được cong miệng cười trộm, trong lòng tự nhủ không bằng anh trực tiếp ghi số ID của tôi ra luôn này.
Lưu lão sư trời sinh thích đùa bỡn cảm tình của người khác, giờ phút này tâm tình rất tốt, cảm giác có thể ăn hết hai chén cơm.
Vì vậy gọi lại trợ lý nhỏ đang chuẩn bị ra ngoài nói: "Trợ lý Hàn, thêm một chén cơm nữa đi."
Santa nghĩ đi nghĩ lại, rốt cục nghĩ ra được hai đạo lý, đạo lý đầu tiên, công việc là quan trọng nhất, kiếm tiền là quan trọng nhất, ngàn vạn lần không thể vì việc tư mà chặn đường kiếm tiền.
Đạo lý thứ hai là, thua người không thể thua trận, mình không thể hành động theo cảm tính, cho dù trong lòng rất khổ sở nhưng trước mặt Lưu Vũ vẫn muốn giả trang một bộ mặt thật vui vẻ, hơn nữa còn tưởng tượng ra bộ dáng mình chúc phúc cậu tái hôn.
Uno Santa, ngươi không có thua! Ngươi là một nam nhân cường đại, ngươi sẽ không thua!
Sau đó đứng trước gương trong phòng vệ sinh luyện tập dáng cười lộ tám cái răng tiêu chuẩn.
Hơn nữa còn chuẩn bị duy trì bộ dáng này cả ngày.
Thay bộ quần áo mới, Santa đi xuống dưới lầu gõ cửa phòng Lý Hinh.
Lý Hinh từ sớm đã bắt đầu tập thể dục, lập tức mở cửa phòng, lại thấy được Santa đang đứng trước mặt nở nụ cười tiêu chuẩn, cô mở to hai mắt, vẻ mặt mê mang hỏi: "San...Santa lão sư?"
"Bạn học Lý Hinh, buổi sáng tốt lành!" Santa vẫy tay cười với Lý Hinh, sau đó mở lời: "Một ngày mới, chúng ta cùng nhau hướng tới tương lai!"
"Hả? ... anh có ý gì?" Lý Hinh vẫn không rõ ý của Santa là gì.
"Cô có muốn cùng tôi chạy bộ không? Bạn học Lý Hinh." Santa chỉ vào đôi giày chạy bộ trên chân mình, sau đó nói.
Lý Hinh suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được, dù sao tôi cũng đã tập xong bài thể dục buổi sáng, anh chờ tôi thay giày!"
10 phút sau, hai người cùng ra ngoài, đều ăn mặc trang phục thể thao thoài mái, một trái một phải bắt đầu chạy bộ quanh sân tập.
Lý Hinh cảm thấy có lẽ Santa có lời gì muốn nói bèn hỏi: "Santa lão sư, hôm nay anh tìm tôi là có chuyện gì phải không?"
Lại bổ sung thêm một câu: "Hiện tại cũng đã ra ngoài rồi, có thể nói được chưa?"
Santa cười với Lý Hinh rồi nói: "Bị cô đoán được rồi, tôi quả thực có một việc muốn nhờ bạn học Lý Hinh."
"Mời nói mời nói, chỉ cần là trong phạm vi năng lực của tôi, tôi nhất định sẽ giúp anh!" Lý Hinh cũng một cô gái rất sảng khoái, lập tức đáp ứng Santa.
"Tôi hi vọng cô có thể cho tôi phương thức liên lạc, sau đó... bình thường ở trường học chú ý động thái của Lưu lão sư nhiều chút, nếu có tình huống gì thì có thể nhắn tin cho tôi." Santa xoa xoa tóc ngượng ngùng nói với Lý Hinh: "Tuy chúng ta cũng chỉ mới quen biết, nhờ vả cô quả thực có hơi kỳ quái, nhưng mà... nhưng mà tôi thật sự không quen nhiều người bên cạnh cậu ấy."
"Hả..." Lý Hinh nhịn không được thốt lên hỏi: "Santa lão sư, có phải anh thích Lưu lão sư của chúng tôi không?"
Santa nở nụ cười lộ tám cái răng, nhẹ gật đầu: "Thích, lúc nào cũng thích."
"Hắc hắc, tôi nói mà, quả nhiên là như vậy!" Lý Hinh cười ngây ngô, vỗ lồng ngực mình thề son sắt: "Anh yên tâm, chuyện này cứ để tiểu Lý tôi lo!"
———————————————————
Hôm nay đăng buổi trưa rồi nhá. Nếu làm kịp thì tối có thêm chương mới nhé mn. Coi như là quà cho các bạn 2k3 thi đại học vậy😁
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro