Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Ở trong ngôi nhà tranh vách đất, hai người đã bắt đầu phân chia công việc.

Việc trùng tu lại ngôi nhà này chẳng khiến Lưu Vũ mảy may oán thán. Thấy nó từng chút từng chút càng hợp để cho người ở hơn thì y lại thêm vui vẻ.

Còn Tán Đa, trong lúc hồ đồ lại hoàn toàn phối hợp với hành động của Lưu Vũ. Y nhờ hắn làm các thứ như bàn, bát đĩa gỗ. Mỗi khi một sản phẩm được hoàn thành thì trong mắt Vũ Nhi lại toát ra vẻ thán phục và sùng bái, khiến hắn càng làm càng hăng say.

Tới giờ cơm thì đến lượt Lưu Vũ trổ tài. Y vui vẻ nói cho Tán Đa biết rau dại nào ăn được. Để chúc mừng ngôi nhà mới có dụng cụ để dùng, y còn giết cả một con gà, làm ra món gà nướng thơm phức.

Hành động đó thật sự khiến Tán Đa sợ hãi không thôi. Hắn chưa bao giờ gặp một thiên kim tiểu thư nào đích thân xuống bếp, càng đừng nói tới việc cầm dao giết súc vật. Đúng là quái lạ thật! Ngay cả Lâm Xuyến thấy máu cũng phải ngạc nhiên một hồi, mà Vũ Nhi lại chẳng đổi sắc mặt, động tác nhanh nhẹn bắt lấy con gà trống đang bỏ chạy, miệng còn lầm bẩm thì tay đã cắt tiết nó rồi.

Khi Vũ Nhi đưa chân gà nướng tới trước mặt hắn với nụ cười rạng rỡ thì Tán Đa cảm thấy xúc động vô cùng. Trời ạ! Hắn đã cưới về một nương tử như thế nào vậy?

Có lẽ là do 'ấn tượng đầu tiên là rất quan trọng' chăng? Cho nên Tán Đa chưa bao giờ nghi ngờ giới tính của Lưu Vũ cả. Tuy rằng ngực nàng phẳng lì, cổ áo lúc nào cũng kéo cao, chất liệu y phục cũng không hề tốt.

"Xin lỗi, ta không biết huynh thích ăn cái gì, đành phải nấu đại vài món vậy." Lưu Vũ xấu hổ nói."Ở đây chẳng có gì cả, chỉ biết dùng những thứ sẵn có thôi. Huynh chịu khó vậy nhé."

"Thế này là đủ rồi." Tán Đa cắn một miếng đùi gà thơm phức, "Không thể cho nàng được những ngày sung sướng, chính là lỗi của đấng trượng phu như ta." Hắn thử hỏi.

"Không sao đâu."Lưu Vũ ngại ngùng cười, vì hai chữ 'trượng phu' mà hắn nói khiến y vừa xấu hổ lại không yên, "Ta biết trong tương lai huynh nhất định sẽ thành công mà."

"Sao nàng dám chắc thế?" Tán Đa hiếu kỳ hỏi, "Chúng ta có quen thân lắm đâu?"

"Chỉ là trực giác thôi."Lưu Vũ nói thẳng suy nghĩ của mình, "Người chịu thương chịu khó, lại có hoài bão, đâu thể nào lại thất bại!"

"Đúng thế..." Tán Đa mừng rỡ. Nói vậy, trong lòng Vũ Nhi, hắn chắc chắn là một người có thể chịu khổ lại có lý tưởng!

"Được rồi, vậy sao nàng biết nấu nướng?"

"Cần thì, tự nhiên học được thôi." Lưu Vũ lẩn tránh đáp.

"Ta nghĩ nàng sẽ oán giận." Tán Đa cố ý hù dọa, "Nàng phải biết là cuộc sống sau này chính là như thế này. Giờ chỉ có hai chúng ta, chứ đến khi về tới nông trường của Vũ gia thì sẽ có càng nhiều người gào khóc đòi ăn với nàng, ngày qua ngày càng thêm khổ cực."

"Không sao mà!" Lưu Vũ trừng mắt với hắn, ý là lòng y tự biết rồi, "Nấu cơm có làm khó được ta đâu. Bao giờ chúng ta sẽ trở về?"

"Qua dăm ba ngày nữa." Tán Đa hồ đồ đáp. Hắn còn muốn thử Vũ Nhi, nên sẽ không bỏ qua việc khiến nàng càng thêm vô vọng nhanh như thế đâu.

Nếu như Vũ Nhi thực qua được cuộc thử thách của hắn, thì khi đó dù Vũ Nhi có muốn chạy, hắn cũng sẽ cố sống cố chết mà giữ nàng lại. Nhưng hiện tại còn chưa đến lúc. Tuy rằng từ đầu đến giờ, Vũ Nhi đã cho hắn biết bao kinh hỉ.

"Còn muốn đợi dăm ba ngày nữa sao?" Mặt Lưu Vũ nhăn lại.

"Không thích ở cùng ta ư?" Tán Đa như bị tổn thương.

"Không phải không thích." Lưu Vũ thành thật nói, "Nhưng mà đi ra đi vào chỉ có hai chúng ta ngồi không, chẳng phải rất buồn chán sao?"

"Cuộc sống ở nông trường có thể dùng hai từ 'khổ cực' hình dung, chứ không hề buồn chán đâu!" Tán Đa có phần bực mình. "Ở nơi này có rất nhiều chuyện phải làm, sao có thời gian mà kêu chán được?"

"Như là?"

"Đừng tưởng giờ là đầu hạ, cỏ cây um tùm thì nghĩ nơi này vĩnh viễn là như vậy. Tới mùa đông rồi, trời đất chỉ còn toàn là màu trắng. Nếu khi ấy nông trường không trữ lương đủ thì nguy to rồi. Cho nên, lúc mùa hạ và mùa thu đến là bắt đầu phải dự trữ lương thực."

"Để dùng cho cả mùa đông?"

"Đúng thế!" Tán Đa gật đầu. "Với lại, ngựa ở nông trường chúng ta là sống trong hoang dã, do đó phải thuần phục chúng trước rồi mới có người chịu mua cho."

"Thuần phục?" Lưu Vũ mở tròn mắt. "Thú vị không?"

"Đó chính là phần hấp dẫn nhất đấy!" Tán Đa mỉm cười nói. "Đừng nghĩ con ngựa là súc sinh thì xem thường, nếu muốn hoàn toàn thu phục một con thì phải dùng rất nhiều tâm huyết, vừa đấu trí vừa đấu sức với nó. Nếu nàng tỏ ra yếu đuối thì nó sẽ coi thường đấy!"

"Hình như rất thú vị." Cặp mắt Lưu Vũ chớp chớp ánh sao, "Ta rất muốn học!" Y đánh bạo đưa ra yêu cầu.

Nếu là trước đây, Lưu Vũ tuyệt đối yên thân yên phận, không dám nói ra hy vọng trong lòng. Nhưng bây giờ thì y đã là 'nữ chủ nhân' của nông trường, chỉ yêu cầu vậy thôi cũng không tính là quá đáng, đúng không?

"Tán Đa, huynh dạy ta cưỡi ngựa, ta sẽ giúp huynh cắt cỏ, hay là những chuyện khác nữa, ta đều có thể giúp huynh làm, được không?"

Việc gì cũng làm giúp hắn?

Tán Đa nhìn gương mặt xinh đẹp của Vũ Nhi, nhắc nhở mình ngàn vạn lần không được nghĩ sai, "Được thôi, ở đây mà không cưỡi ngựa được là sẽ bị người ta cười cho đấy. Có thể nói là, người ở Tây Tạng lớn lên trên lưng ngựa mà."

Chờ Vũ Nhi biết cưỡi ngựa không phải chuyện đơn giản như thế thì sẽ càng cân nhắc về việc rời khỏi nơi đây.

Mà con ngựa khó đối phó nhất nông trường này, chính là 'Tia Chớp' mà hắn vẫn cưỡi. Để nó dọa nàng ta một chút, không tin nàng ta không chịu lùi bước.

Lưu Vũ tung tăng theo Tán Đa tới chuồng ngựa. Đây là nơi y không quen thuộc, bên trong là hỗn hợp mùi vị của cỏ khô, ngựa, đồ da và thức ăn gia súc, ngửi vào chỉ thấy kỳ lạ mà thoải mái.

Cặp mắt lưu ly to tròn của y hiếu kỳ nhìn bốn phía, phía góc có chút động tĩnh khiến y chú ý. Y chạy tới, vui vẻ kêu lên.

"Tán Đa, huynh mau tới xem nè!"

Tán Đa đến gần nhìn, thì ra là bốn chú chó con ở cùng nhau, giống như những cục bông đang mở tròn mắt nhìn người vừa tới.

"Dễ thương ghê!" Lưu Vũ nói, đôi mắt lấp lánh ánh vui vẻ. Y không ngần ngại liền ngồi xổm xuống ôm lấy một con trong số chúng, tuyệt không quan tâm như vậy có làm bẩn bộ xiêm y dành riêng cho cưỡi ngựa hay không.

Y đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mại rồi đưa nó tới gần cổ, nhẹ nhàng cọ cọ mặt vào. Mái tóc dài không nghe lời lại tung bay về phía trước, tạo nên một bức tranh xinh đẹp đến lạ. Tán Đa như mê muội nhìn hình ảnh trước mắt.

Nhưng rồi cảnh đẹp rất nhanh bị phá hủy.

Chỉ nghe Lưu Vũ "ui cha" một tiếng, tay duỗi thẳng, kéo chú chó con ra xa, trên mặt đã lưu lại một dấu kỷ niệm.

"Cắn a! Đau lắm đó." Lưu Vũ nói đau nhưng tay vẫn không thả chú chó đi. "Không được cắn loạn nha, rất đau đấy! Vậy sẽ không có ai thương đâu..."

Tán Đa buồn cười nhìn Vũ Nhi không ngừng cằn nhằn nói với cún nhỏ, muốn nó sau này không được tái phạm. Thật thú vị! Nó nghe được mới lạ đấy. Nhưng chẳng hiểu sao, chú cún lại để Vũ Nhi vừa ôm vừa nói, không nhúc nhích.

"Không sao chứ?" Tán Đa quan tâm hỏi.

Thấy gương mặt xinh đẹp lại hiện lên vết thương, thật làm hắn không nỡ, nhất là khi Vũ Nhi đã vì buổi học cưỡi ngựa hôm nay mà thay trang phục thô ráp kia bằng một thân kỵ trang màu lam nhạt, càng khiến nàng thêm xinh đẹp.

"Không sao đâu."Lưu Vũ chẳng để tâm mà chỉ cười cười, ôm cún con đứng dậy, "Chúng ta bắt đầu được rồi."

"Ôm nó không học cưỡi ngựa được." Tán Đa chỉ con chó nhỏ trong lòng Lưu Vũ.

Tia Chớp không dễ đối phó đâu, coi thường nó quá sẽ phải chịu thiệt đấy! Đương nhiên, hắn không phải quan tâm Vũ Nhi, chỉ là... sợ gây ra tai nạn chết người thôi.

"Ơ!" Lưu Vũ vội buông chú cún xuống, còn lưu luyến nhìn nó không tha.

Thật dễ thương, giống như chú cún mà y từng nuôi hồi xưa. Nhưng sau khi cha mẹ qua đời, y tới làm ở Diệp gia, cũng chưa nuôi con nào khác. Ai, những ngày hạnh phúc ngắn ngủi ấy...

"Nàng không sợ nó làm bẩn y phục sao?"

"Có gì đâu mà." Lưu Vũ lắc đầu. "Dù sao sau khi cưỡi ngựa thì cũng không sạch được nữa, đằng nào chẳng giặt."

"Nàng biết là phải tự giặt chứ?" Tán Đa nhắc nhở nói.

"Huynh đã nói nhiều lần rồi!" Lưu Vũ tức giận, "Sáng mai ta sẽ giặt, mà huynh có đồ cần giặt thì cứ đưa ta."

"Hả?" Vô cùng kinh ngạc trước phản ứng của Lưu Vũ, Tán Đa chỉ có thể giật mình gật đầu.

Nói thật, hắn có chút bội phục Lưu Vũ rồi đấy! Nàng hoàn toàn không phải bất cứ loại tiểu thư nào mà hắn từng tưởng tượng tới.

Không có thiên kim được nuông chiều từ bé nào lại giống như nàng, không đổi sắc mặt liền xắn tay áo, quét tước một gian nhà tranh vô cùng rách nát, chấp nhận ba bữa đơn sơ, buổi tối lại chịu tới vùng hoang dã tắm rửa, bất chấp việc có thể bị dã thú tấn công. Còn bây giờ, nàng thực sự muốn học cưỡi ngựa, còn muốn giúp hắn giặt y phục... Trời ạ! Hắn không biết phải nghĩ sao cho phải nữa!

Xem ra, Vũ Nhi thực sư nỗ lực muốn thích ứng cuộc sống ở Tây Tạng, làm một người vợ hiền của hắn. Có nương tử như thế, Tán Đa đột nhiên tự hỏi, tại sao mình còn phải kiên trì ép nàng đi?

Có lẽ, hắn nên thử tiếp nhận Vũ Nhi mới đúng! Dù sao, vẻ ngoại của nàng là mẫu hình hắn yêu thích, cho dù dáng người kém chút, nhưng khuyết điểm đó đâu che lấp được ưu điểm.

"Tán Đa, huynh nói muốn để ta cưỡi Tia Chớp sao?"

"Thiển Điện?" Tán Đa bỗng do dự.

Khi tính để nàng cưỡi nó thì hắn còn chưa định nhận nàng, để nàng lưu lại. Nhưng giờ thì...

Cặp mắt Lưu Vũ nhìn xung quanh, bỗng dừng lại ở một con ngựa có những sợi lông màu đỏ thấp thoáng tỏa sáng, "Có phải là nó không?"

"Nàng thật tinh mắt." Tán Đa dứt bỏ lo lắng, dù sao có hắn ở đây, còn sợ không khống chế được nó sao?

Thấy Vũ Nhi vươn tay muốn sờ, Tán Đa kinh hãi, nhưng không kịp cản lại, "Cẩn thận!"

Trước kia đã có kẻ cả gan chạm vào người nó, đã bị nó cắn cho máu me đầy mình. Tính Tia Chớp vô cùng ác liệt, căn bản không cho người tới gần.

"Sao cơ?" Lưu Vũ đặt tay lên cổ Tia Chớp, nhẹ nhàng vỗ về nó, rồi quay lại hỏi Tán Đa.

Trước phản ứng của Tia Chớp, Tán Đa kinh ngạc không hiểu nổi, chỉ có thể đoán rằng nó thích cùng một mẫu người, giống chủ nó.

"Hình như nó rất thích nàng."

Chết tiệt! Con ngựa thấy quên bạn.

Nhớ hồi đó khi hắn muốn tiếp cận Tia Chớp cũng mất vài ngày cực khổ, hầu hạ tận tình mới làm được. Thế mà Vũ Nhi lại không cần tốn hơi tốn sức đã thành công, thực là... quá đáng rồi nha!

Nhưng nếu Tia Chớp thích nàng ấy thì sẽ dễ dàng hơn.Tán Đa liền dắt nó ra, cũng đặt yên lên rồi mới đỡ Lưu Vũ ngồi vững, bắt đầu dạy cho y một chút bí quyết.

"Nhớ kỹ, phải để nó biết nàng mới là chủ nhân của nó."

"Vâng!" Lưu Vũ cao cao ngồi trên ngựa, dùng gót chân chạm nhẹ vào bụng nó. Tia Chớp nghe lời, bắt đầu nhẹ nhàng bước tới.

"Tán Đa, ta làm được rồi!" Lưu Vũ hưng phấn quay đầu lại kêu lớn, tiếng nói chứa đầy mừng rỡ ấy khiến Tán Đa cũng vui sướng nâng khóe miệng.

Nhưng lúc này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn!

Tiếng kêu sung sướng của Lưu Vũ khiến Tia Chớp kinh sợ, đột nhiên quay ngược lại rồi chồm lên. Lưu Vũ hoàn toàn không đề phòng, mặc dù y muốn nắm chắc yên ngựa để ổn định lại, nhưng đã không kịp rồi.

Tay và mông y đều đập mạnh xuống đất.

"Vũ Nhi!" Trái tim Tán Đa đột ngột co thắt lại, vội vàng bay vọt tới, kéo y ra khỏi tầm bước chân của Tia Chớp.

Lưu Vũ nằm trên mặt đất, cả người như tê liệt, không sao cử động được.

"Đau quá..." Lưu Vũ khẽ rên rỉ.

"Ta biết, ngoan, để ta kiểm tra xem." Tán Đa lo lắng trấn an, bàn tay to lớn chạm vào đôi tay Lưu Vũ, "Khớp xương không gãy, nhưng cả ngực cũng phải kiểm tra mới được..."

"Không..." Lưu Vũ ráng nhấc đôi tay đau nhức cầm lấy bàn tay muốn tiến vào ngực áo. "Đừng chạm vào."

"Giờ không phải lúc để xấu hổ đâu, nàng bị thương, có khi còn gãy xương, không thể không kiểm tra được."

"Không, ta không bị gãy xương đâu mà."Lưu Vũ cố hít mấy hơi thật sâu, nỗ lực ép mình mỉm cười rồi ngồi dậy.

"Huynh coi, không phải ta vẫn ổn đó sao."

"Vậy nàng đi vài bước cho ta coi đi!" Trước thái độ cậy mạnh của nàng, hắn vô cùng phẫn nộ, không nhịn được liền mỉa mai.

"A!" Lưu Vũ đang định liều mạng nhỏ đứng dậy thì Tán Đa đã lập tức bế y lên.
"Không cho ta kiểm tra thì cũng chẳng đến mức không cho ta đưa nàng về nghỉ chứ?"Cuối cùng vẫn là không đành lòng, Tán Đa vẫn còn tức giận mới nói vậy.

Lưu Vũ yên tâm rồi liền thoải mái thả lòng thân thể, ghé sát vào lòng hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn. Thành thật mà nói, y thực sự rất đau.Nếu không phải ý chí sợ lộ tẩy chống đỡ thì chỉ sợ ngay cả ngồi cũng không nổi nữa.

"Tán Đa, xin lỗi... Và cả, cảm ơn huynh."

Nghe tiếng cám ơn vô lực đó, Tán Đa lại càng tức giận bản thân mình hơn. Nếu như Vũ Nhi chỉ thẳng vào mặt mà mắng, tại hắn để nàng cưỡi một con ngựa hoang khó thuần mà hại nàng ngã ngựa, hắn còn có thể chịu được.

Thế nhưng sau đó Vũ Nhi không những không trách mắng hắn mà lại nói với hắn câu xin lỗi, và còn cảm ơn. Hắn thực đau lòng muốn chết!

Đau lòng?!

Phải, trong cái chớp mắt ấy, nếu chiếc cổ mỹ lệ của nàng bị Tia Chớp giẫm gãy, hắn chắn chắn sẽ hối hận cả đời. Hối hận mình không cho hai người cơ hội, hối hận mình đã khiến cho một sinh mệnh tươi đẹp như nắng mai đó kết thúc như vậy... Hối hận mình đã bỏ lỡ một người khiến bản thân vừa kinh ngạc vừa kinh hỉ...

Thê tử của hắn.

"Xin lỗi, Tán Đa huynh." Lưu Vũ xấu hổ nói.

Lưu Vũ không ngờ chỉ ngã một cái như vậy, lại không gãy xương, nhưng lục phủ ngũ tạng cứ như bị hoán vị, khí lực toàn thân như bị cuốn đâu mất hết, không còn sức rời giường nữa. Nhất là sáng hôm sau, cả người đau đến cực điểm.

"Không sao, chỉ là làm cơm thôi mà, đâu có thể làm khó được ta." Tán Đa ngồi trước giường, múc từng thìa cháo thổi nguội rồi đút cho Lưu Vũ.

"Nhưng mà... đó là việc ta nên làm." Lưu Vũ không tự nhiên há miệng, nuốt vào những thìa cháo Tán Đa bón cho, quả là vừa mừng vừa sợ.

Từ sau hôm y ngã ngựa, Tán Đa đối với y tốt vô cùng, không chỉ làm hết những việc lặt vặt, mà còn giúp y sắc thuốc bồi bổ. Rõ ràng Vũ Gia đã không có nhiều tiền mà lại còn phải tốn kém vì y, Lưu Vũ rất bất an trong lòng, nhưng cũng thực cảm động. Sáng nay, Tán Đa còn dậy từ rất sớm nấu bữa sáng, rồi tự mình bón cho y ăn.

Quan trọng hơn là, Tán Đa đã cười, còn là cười với y đấy.

Từ ngày y tới Tây Tạng, Tán Đa rất ít gặp y với vẻ mặt ôn hoài, gần như đều là nói lời lạnh nhạt, không thì tích cực khuyên y rời đi. Nhưng bây giờ, Tán Đa không chỉ không nhắc tới chuyện kia, mà còn che chở y chu toàn.

Sau khi cha mẹ qua đời, Tán Đa là người đầu tiên đối với y tốt như thế, Lưu Vũ cảm thấy thật may mắn vì lựa chọn ở lại, mới có thể quen biết Tán Đa và nhận được sự đãi ngộ như thế. Chỉ tiếc là rồi sẽ có một ngày thân phận của y bại lộ, nếu không, y thật tình nguyện cả đời ở lại làm thê tử của Tán Đa... À, là thê tử trên danh nghĩa thôi.

"Đừng nói nhảm nữa, ai quy định là trong phu thê, người làm cơm, xử lý việc nhà chắc chắn phải là thê tử chứ." Tán Đa dịu dàng nói, "Không phải nàng đã bảo, phải giúp ta cắt cỏ trữ lương sao? Nếu mà phải phân chia rõ ràng thế thì việc mà ta nên làm, nàng cũng không tính giúp ta sao?"

Lưu Vũ vội lắc đầu.

"Ta chắc chắn sẽ giúp huynh, ta rất mạnh khỏe mà." Lưu Vũ cam đoan.

Tán Đa cười trước lời đảm bảo ấy.

"Nàng xem." Tán Đa nói với giọng nhu hòa, "Gặp khó khăn thì cùng gánh vác, có chuyện gì thì cùng chung tay giải quyết, đó mới là đạo vợ chồng mà."

"Vợ chồng..." Lưu Vũ nghe những từ đó thì đỏ mặt.

Chỉ tiếc y không phải là người vợ thực sự của Tán Đa, vĩnh viễn cũng không phải. Nếu y là nữ nhân thì còn có thể...

Ai nha! Y đang nghĩ gì vậy? Lưu Vũ thầm khiển trách mình. Y thật ngốc, cứ huyễn tưởng về một ngày được vĩnh viễn lưu lại.

Nhưng mà, lời Tán Đa nói cũng khiến y hoang mang không thôi. Không phải Tán Đa không muốn có thê tử sao? Sao giờ lại nói những lời này?

Ngày hôm nay, y đã lén nhìn Tán Đa mấy lần, mà hắn cũng không cau có, không tức giận, không nói đến chuyện muốn đuổi y đi. Khi đó, hắn lại càng đẹp trai hơn, nhất là mỗi một nụ cười của hắn, dường như tràn ngập ý yêu thương.

Nhưng mà, chắc đó là y nhận nhầm thôi. Lỡ một mai khi Tán Đa phát hiện y không phải Diệp Manh, lại càng không phải là nữ nhân, thì sẽ đuổi y ra khỏi Vũ gia nhanh như thế nào. Nghĩ đến đó, Lưu Vũ không khỏi rùng mình.

Lưu Vũ vội vàng sờ vòng ngọc trai trên tay, để tin tưởng rằng không phải mình không có gì dựa vào.

"Sao luôn sờ nó vậy?" Tán Đa hiếu kỳ hỏi, "Nó rất quan trọng với nàng sao?"

"Vâng!" Lưu Vũ nhất thời sơ suất, lại thành thật nói, "Nó là tài sản duy nhất của ta, vạn nhất bị huynh đuổi đi, ta sẽ chỉ còn biết dựa vào nó thôi."

"Tài sản duy nhất ư?" Tán Đa nghi ngờ nheo mắt lại.

Không phải Diệp gia phú quý một vùng sao?Nhạc phụ lại keo kiệt thế, chỉ cho con gái món hồi môn duy nhất đó sao?

Chiếc vòng kia nhìn thì đẹp, nhưng không mấy giá trị.Tám, chín phần mười là hàng giả, lại đáng để nàng quý trọng thế sao? Đường đường danh môn thiên kim mà lại không hiểu biết gì về châu báu sao?

Càng nghĩ càng thấy nghi ngờ, ngẫm lại biểu hiện của Vũ Nhi sau khi tới Tây Tạng, Tán Đa càng sinh nghi.

Có lẽ nào... Nàng không phải Diệp Manh?

"A, không phải!Ý... ý của ta là, nó là thứ duy nhất có ý nghĩa với ta, những cái khác chỉ là... chỉ là vật ngoài thân thôi." Lưu Vũ biết nói lỡ, vội vàng lấp liếm.

"Ừ." Tán Đa vẫn bán tín bán nghi, nhưng lời nàng nói cũng có phần hữu lý.

"Tán Đa, có vật gì rất ý nghĩa đối với huynh không?" Lưu Vũ lo lắng, cố gắng lảng sang chuyện khác.

"Vật gì ư?" Tán Đa thì thầm nhớ lại, nghĩ tới ngọc Kỳ Lân mà hắn vẫn mang bên người, vốn để nhớ về mẫu thân.Nhưng sau phát hiện người đó không phải như hắn vẫn nghĩ, nên về sau có tiếp tục mang theo cũng chỉ là để nhắc nhở mình không thể tin tưởng nữ nhân được nữa, nhất là những thiên kim tiểu thư.

Nhưng mà Vũ Nhi thì...

Tán Đa suy xét nhiều lần, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, hiện giờ sẽ tin nàng.

"Không có gì là không thể thay thế."

"Đâu phải! Vẫn có những thứ không thể dùng bất cứ vật gì thay thế được." Lưu Vũ phản bác nói.

Ngọc bội mà cha mẹ để lại cho y, tuy là không đáng mấy đồng, nhưng cuộc sống có khổ sở cách mấy, y cũng chưa từng nghĩ tới việc đem nó đi cầm.

"Có lẽ vậy." Tán Đa không bác bỏ, "Ăn cháo xong rồi, ta đưa nàng tới nông trường bên cạnh dạo một vòng."

Trước vì hắn không nghĩ tới việc Vũ Nhi thực sự muốn ở lại, nên không để nàng đi xung quanh và làm quen với những người khác, phạm vi hoạt động cũng giới hạn ở quanh nhà tranh này thôi. Hiện giờ nếu lòng hắn đã tiếp nhận nàng rồi, thì dù nàng có phải là Diệp Manh thật hay không, hắn đều thừa nhận Vũ Nhi mới chính là thê tử của mình. Vậy thì việc làm quen với nông trường Tán Dương là cần thiết, bởi vì nơi này sẽ là ngôi nhà tương lai của họ.

"Thật sao?" Lưu Vũ vui vẻ nhướng mày. Nhưng lúc sau y lại chán nản buông lỏng bờ vai, "Thân thể của ta..."

Tán Đa cười cười, cho phép nói, "Lần này là ta cưỡi ngựa, nàng chỉ cần chú ý ngồi yên là được, không lo sẽ ngã đâu."

"Cảm ơn huynh, Tán Đa." Y nhìn Tán Đa cười sáng lạn.

Nhìn thấy nụ cười đó, tâm tình của hắn không hiểu sao liền tốt hơn nhiều lắm. Những nghi vấn về thân phận của y lúc trước, giờ cũng tung bay ngoài não rồi.

"Đẹp quá! Ta chưa bao giờ thấy cảnh sắc đẹp như vậy."

Tựa vào ngực Tán Đa, Lưu Vũ luôn miệng tán thưởng. Tư thế vô cùng thân mật này không phải Lưu Vũ chưa từng kháng nghị, nhưng Tán Đa nói nếu không ngồi vậy thì đừng hòng ra khỏi cửa, y liền rất nhanh thỏa hiệp.

"Đẹp nhỉ?" Tán Đa kiêu ngạo ưỡn ngực, "Lần đầu tiên trông thấy vùng đất màu mỡ xanh tươi này, ta đã quyết tâm biến nó thành của mình."

Đây là nam nhân có thể mở mang bờ cõi, hắn có khả năng ấy!Lưu Vũ bội phục nói, "Chắc chắn huynh đã phải nỗ lực rất rất nhiều, huynh thật giỏi!"

Dõi mắt nhìn lại, ngoại trừ một dải thảo nguyên xanh mướt mênh mông vô tận, những rừng cây kéo dài hàng dặm, ở giữa có con suối róc rách chảy ra, thi thoảng lại có những đóa hoa dại không biết tên đang nở rộ, thật là một vùng sơn cước mỹ lệ.

"Nàng thích không?"

"Rất thích!"

"Nơi này mai kia sẽ là nhà của chúng ta." Tâm tình Tán Đa rất tốt, không suy nghĩ liền nói ra miệng.

"Thật sao?" Lưu Vũ ngẩng đầu dõi mắt nhìn hắn, "Ta có thể ở lại sao? Không phải huynh vẫn muốn đuổi ta đi ư?"

"Chỉ cần nàng không muốn thì ai ép được nàng đây."

"Ta không muốn đi đâu!" Lưu Vũ chân thành nói.

Trừ cha mẹ và nơi quê hương đã gắn bó một thời gian, nông trường Tán Dương chính là nơi y thích nhất.

Nhìn cặp mắt của Vũ Nhi, Tán Đa tin lời y nói. Thu vào đáy mắt gương mặt xinh đẹp này, trong lòng hắn không khỏi khẽ động.

"Vũ Nhi." Hắn nhỏ giọng gọi, đầu đã chầm chậm tới gần Lưu Vũ, gần tới mức có thể ngửi được mùi hương tự nhiên từ rừng núi tỏa ra từ người y.

Thật diệu kỳ thay! Vũ Nhi tới vùng đất này chưa được bao lâu mà đã có thể trở thành một phần của nó rồi.

"Sao cơ?" Lưu Vũ thử hỏi.

Gương mặt Tán Đa đã gần ngay trước mắt, y chỉ còn biết lặng câm nhìn theo hắn, chẳng biết phải nói gì, trái tim mãnh liệt nhảy lên trong lồng ngực, không hiểu vì sao lại căng thẳng đến thế.

"Mặt nàng đỡ hơn chưa?" Tán Đa xoa mặt y, mang theo ánh mắt không đành nhìn vết thương hồng sắc hiện trên gương mặt trắng mịn như ngọc trai của y.

"Đã không còn đau nữa rồi." Lưu Vũ co lại trước sự tiếp xúc đó.

"Vũ Nhi."

"Vâng?"

"Còn nhớ ước định của chúng ta không?"

"Sao ạ?" Tán Đa tới gần như thế, gần đến độ tưởng chừng đang thì thầm bên tai y vậy, y đâu còn hiểu được Tán Đa đang nói gì.

"Trí nhớ kém ghê!" Tán Đa khẽ trách, "Vài ngày nữa là chúng ta sẽ trở về nhà cha, cần phải đóng thành một đôi phu phụ tình cảm hòa hợp."

"Ta nhớ ra rồi." Chỉ là không hiểu vì sao Tán Đa lại nói tới vấn đề này?

"Nàng không cảm thấy chúng ta nên tập luyện chút sao?"

"Hả!"Lưu Vũ ngây ngốc gật đầu, lại hoàn toàn không rõ phải tập như thế nào.

"Vậy ta bắt đầu nhé."

Không đợi Lưu Vũ trả lời, Tán Đa liền cúi xuống cướp lấy đôi môi y.

"A!" Lưu Vũ kinh ngạc khẽ kêu, nhưng đôi môi kia vừa hé mở thì lại càng tiện cho Tán Đa thăm dò bên trong, đầu lưỡi tiến vào miệng y, thuần thục hôn y, hôn đến nỗi hai chân Lưu Vũ như muốn nhũn ra, vất vả lắm thì bờ môi kia mới được thả ra đôi chút.

"Huynh..." Lưu Vũ nắm lấy cơ hội đang muốn kháng nghị thì Tán Đa lại áp lên môi y, cứ như chưa thỏa mãn mà cứ hôn hết lần này tới lần khác.

Mãi đến khi thấy mỹ mãn rồi, Tán Đa mới chịu buông y ra.

"Tán Đa, huynh... Huynh không thể làm vậy được!" Lưu Vũ thở nặng nhọc, hai má đỏ ửng, "Chúng ta... đâu có nói sẽ làm vậy đâu."

"Chúng ta đang 'luyện tập' mà." Tán Đa lại lưu luyến hôn lên lần nữa. Nhưng sự đụng chạm nhỏ bé ấy vẫn khiến người ta động tâm như nụ hôn triền miên nồng nhiệt khi trước. Lưu Vũ không khỏi trợn tròn mắt, không thể lý giải được phản ứng của mình.

"Huynh... Không phải huynh nói... sẽ... sẽ không động vào ta sao?"

"Chỉ là hôn thôi mà." Tán Đa xấu xa nói. "Ngay cả hôn cũng không được thì ai chịu tin chúng ta là một đôi mới cưới rất hòa hợp?"

"Vậy..." Lưu Vũ vốn không biết một đôi phu thê ở chung với nhau là như thế nào, nhưng nghe Tán Đa nói cũng có lý. "Chỉ được hôn thôi, không được làm gì khác đâu nha."

Chỉ là hôn thôi mà tâm trí y đã mê muội vậy rồi, chẳng may nay mai lại làm một số chuyện khác, ai biết y có thể bị lộ tẩy hay không.

Không được! Y nhất định phải giữ vững khoảng cách.

"Chỉ hôn thôi."Tán Đa cười đồng ý.

Chỉ hôn thôi, tạm thời là thế!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro