Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

"Ta nghĩ, chúng ta cũng nên nói chuyện rõ ràng!" Vũ Dã Tán Chính ngồi xuống, chỉ vào cái ghế nói, "Ngồi đi."

"... Vâng." Lưu Vũ làm theo.

Trong nhất thời, không biết làm sao mở miệng, hai người ngẩn người nhìn nhau một lúc, Vũ Dã Tán Chính mới khụ vài tiếng rồi nói, "Thì, việc đó, Lưu Vũ à, ngươi tới Vũ gia cũng được mấy ngày rồi, chắc cũng quen rồi chứ?"

"Vâng, mọi người đối với Lưu Vũ tốt lắm."

"Là quá tốt." Vũ Dã Tán Chính thì thào tự nói, do dự một chút, lão chỉ vào hồng ngân rõ ràng trên cổ Lưu Vũ, "Đó không phải là do Tán Đa gây ra chứ?" Lão còn trông chờ vào một điều "ngộ nhỡ".

"Cái gì?" Lưu Vũ khó hiểu sờ vào cổ.

"Thôi thôi!" Vũ Dã Tán Chính tự thán mình lấy dây buộc mình, "Thì... Thì... Ngươi thích Tán Đa ư?"

Lưu Vũ cả kinh, không được tự nhiên hạ mắt.

"Mọi người đều tốt, ta thích tất cả."

"Chúng ta đừng quanh co nữa." Vũ Dã Tán Chính nhướn người về phía trước, nhìn Lưu Vũ nóng bỏng, "Là Tán Đa ép buộc ngươi, ngươi chẳng có cảm giác gì với nó, đúng không?"

"Không... Không phải..." Lưu Vũ còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.

"Nhất định là vậy, Tán Đa luôn độc đoán, chắc chắn là ngươi khiếp sợ quyền uy của chủ nhân nên mới phải thuận theo nó." Vũ Dã Tán Chính tự cho là đúng.

" Đừng sợ, chỉ cần ngươi thành thật nói ra, ta sẽ bắt Tán Đa rời xa ngươi một chút." Lão vỗ vỗ tay Lưu Vũ, "Hai nam nhân ở chung một chỗ, thật không ra sao, đúng không?"

"Thiếu gia không ép buộc ta!" Lưu Vũ phủ nhận.

Trước mặt Vũ Dã Tán Chính, Lưu Vũ vẫn nghĩ mình là người hầu, đương nhiên sẽ gọi Tán Đa là thiếu gia, dù Tán Đa không thích thì y vẫn không định đổi giọng.

"Là ta tự nguyện quấn lấn thiếu gia, không phải tại Tán Đa thiếu gia, là tại ta." Lưu Vũ vội nói, "Thật đấy, thiếu gia bị ta họa lây thôi!"

"Thế là sao?" Vũ Dã Tán Chính hiếu kỳ nói.

"Ngay từ đầu, thiếu gia đã cho ta là nữ nhân, chính là tân nương của hắn, thế mới lấy giả làm thật..."

"Thì ra là thế!" Lúc này Vũ Dã Tán Chính mới biết được chân tướng. "Thật ra khổ cho ngươi rồi. Tán Đa cũng thật quá đáng, cái nhà tranh đó chỉ là nhà kho, sao có thể để người ở được? Thế mà cũng nghĩ ra."

"Lúc đó hắn còn rất ghét ta nữa!" Lưu Vũ nhớ lại hồi đó mà bật cười, "Lúc nào cũng muốn ta mau rời đi, lại không biết ta đã sớm quen những ngày khổ cực rồi. Nhưng thật ra ta cũng áy náy, vì không biết Vũ gia giàu có như vậy, còn bắt hắn đóng giường, làm bàn, thực khổ cho hắn."

"Khổ cái gì?" Vũ Dã Tán Chính xua tay nói, "Tự làm tự chịu."

"Thật ra thiếu gia cũng khổ lắm. Lúc ở nhà tranh, ta nấu gì hắn ăn nấy, chẳng được hưởng thụ chút nào, ta cũng không phải tân nương tử mà hắn tưởng tượng, chẳng đẹp đẽ gì. Lúc sau còn cưỡi ngựa bị thương, toàn là hắn chăm lo cho ta, thực sự làm hắn mệt chết rồi."

"Ngươi cưỡi con ngựa nào?"

"Thiểm điện."

"Thảo nào mà bị thương! Thiểm Điện là con liệt mã bướng bỉnh nhất nông trường. Tại Tán Đa cố ý hả?"

"... Sau ta mới biết, thì ra hắn cũng lừa ta nhiều việc lắm."

"Bây giờ ta có thể biết vì sao Tán Đa lại... thì... thích ngươi." Lão còn chưa nói ra được từ 'yêu' này. "Còn Lưu Vũ thì sao? Vì sao lại thích Tán Đa nhà ta?"

"... Ta... Lúc đầu... Ta cũng không biết." Lưu Vũ căng thẳng nắm chặt tay, tự phân tích tâm trạng của mình, y không giỏi lắm.

"Ngươi không biết?" Vũ Dã Tán Chính kinh ngạc.

"Lúc đầu, ta... chỉ muốn có người nhà, vì Tán Đa nói hắn chỉ cần thê tử trên danh nghĩa thôi, ta nghĩ không có vấn đề gì, hắn có một thê tử, còn ta có được thân nhân. Sau đó..." Ánh mắt Lưu Vũ mờ mịt trong hồi ức, "Sau đó thân phận bị Tán Đa vạch trần, hắn bảo ta đi, ta cũng đi rồi. Nhưng mà..."

"Nhưng gì?"

"Sau khi rời khỏi, lòng vẫn thấy nặng nề, vô duyên vô cớ lại nghĩ đến Tán Đa." Lưu Vũ nói không lưu loát, "Rõ ràng hai người không có quan hệ gì, mà lại luôn không tự chủ nghĩ đến hắn."

Y tiếp tục thì thầm, "Sau ta mới biết, cảm giác này gọi là 'nhớ', cảm giác nặng nề kia chính là 'cô quạnh', thế mới biết thì ra trong lúc vô thức, ta đã thích Tán Đa rồi."

Nghe Lưu Vũ bình thản tự thuật, Vũ Dã Tán Chính dường như có thể cảm nhận được tâm tình đó, không khỏi giật mình.

"Vốn tưởng lặng lẽ rời đi, đến thăm ngôi nhà tranh lần cuối rồi mới trở về Lưu Vũ. Ai ngờ..."

"Thế nào?"

"Tán Đa còn ở đó." Lưu Vũ ngượng ngùng nói, nhưng trong giọng nói mang theo vui mừng, "Hắn nói ở đó chờ ta về, mà ta quả nhiên đã trở lại."

"Chính là duyên mà!" Vũ Dã Tán Chính lẩm bẩm.

Còn đó là lương duyên hay nghiệt duyên, tùy ý mỗi người thôi.

"Cho nên Ngài coi!" Lưu Vũ vội vã đứng lên, "Tán Đa thiếu gia không ép buộc ta, tất cả là tại ta."

"Được rồi, không cần gấp!" Vũ Dã Tán Chính xua tay, "Tán Đa là con ta, lẽ nào ta lại không hiểu nó?" Lão cười cười nói.

"Nó là vậy đấy, cứ độc đoán như thế, thứ gì là của nó, nó phải giữ cho bằng được, thứ mà nó không thích thì sẽ vứt rất xa."

Chuyện đó hình như là thực, không thể cãi lại, Lưu Vũ chỉ còn ngậm miệng.

"Thật ra ta có thể hiểu được vì sao Tán Đa mê muội ngươi như thế!" Vũ Dã Tán Chính trầm ngâm nói.

Mê muội? Lưu Vũ lắc đầu. Sự mê muội đó không biết có thể duy trì bao lâu, dù sao y cũng là nam nhân!

"Ngươi không biết, Tán Đa thay đổi rất nhiều, gần đây cười nhiều quá còn làm người ta sợ chết khiếp. Hơn nữa thái độ của nó với ngươi khác với những lúc đứng trước nữ nhân, cũng không giống khi ở bên chúng ta."

Trong lòng có phần rối loạn, Lưu Vũ lại mừng thầm.

Hay là... Hay là Tán Đa là thật lòng yêu y! Trước những lời yêu của Tán Đa, y vẫn tưởng mình đang trong mộng đẹp, không dám tin tưởng, bây giờ nghe người khác nói ra, lòng tin lại cao hơn một chút.

"Trước đây Tán Đa giống như một con ngựa hoang bộp chộp dễ nổi nóng, ai chọc nó thì coi chừng. Ngươi thấy lúc nó ở cùng bọn Bá Viễn, hẳn cũng hiểu chút ít chứ?

"Tán Đa có hơi ác." Lưu Vũ khách khí nói, nhớ tới lần đầu gặp Bá Viễn đại ca, Tán Đa còn cho gã vài quyền.

"Nhưng bây giờ nó ôn hòa điềm tĩnh nhiều rồi, có lẽ vì ngươi chăng." Vũ Dã Tán Chính tỉ mỉ nói với Lưu Vũ, "Ở trên người ngươi có một khí chất yên bình tĩnh lặng, chỉ cần ở bên ngươi, khí tức thô bạo không thể tạo ra được. Có lẽ vì ngươi lúc nào cũng nhượng bộ, không tranh giành đi! Càng như vậy thì người ta lại càng muốn đưa cho ngươi những gì ngươi muốn."

"..." Lưu Vũ không biết nên nói gì.

Yên bình tĩnh lặng ư? Từ khi tới Tây Tạng, gặp Tán Đa rồi, y lại thấy khí chất này càng lúc càng cách xa mình hơn. Lòng y ngày càng có nhiều khát vọng, nhưng phải khổ sở áp lực chính mình, y thực quá mệt mỏi!

"Ngươi biết mục đích mà hôm nay ta gọi ngươi tới chứ?"

Lưu Vũ rùng mình, gật đầu.

"Nói xem."

"Muốn ta đi?" Lưu Vũ gian nan nói.

"..." Vũ Dã Tán Chính chần chờ một lúc lâu sau mới nói, "Vốn là như vậy."

Lưu Vũ vội vàng ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn lão.

"Ngươi có biết chuyện mẹ Tán Đa không?"

Lưu Vũ lắc đầu.

"Ta với mẹ nó..." Vũ Dã Tán Chính thở dài, "Khi đó còn quá trẻ, một thằng nhãi không hiểu thế sự, một lòng muốn ở trên vùng đất Tây Tạng trong mộng tưởng tại ra được thiên hạ của riêng mình. Còn người kia là thiên kim tiểu thư nhà giàu yếu ớt, căn bản không thích ứng được với Tây Tạng quê mùa."

"Quả nhiên, sau khi Thiên Hạo sinh ra được vài năm, mẹ nó không chịu nổi cuộc sống như vậy, bỏ chạy theo nam nhân khác!"

Lưu Vũ thở gấp một cái.

"Khi đó Tán Đa đã hiểu chuyện, đương nhiên biết mẹ mình là loại nữ nhân nào, ta cũng không lừa được. Từ đó Tán Đa đổi tính, trở nên hận đời, cũng không tin tưởng trên đời sẽ có phụ nữ tốt, đương nhiên càng căm thù thiên kim danh môn đến tận xương tuỷ."

"Có thể hiểu được..."

"Chuyện của lớp người đi trước, rất khó kết luận ai đúng ai sai, đương nhiên cũng không nên ảnh hưởng đến hậu bối. Đối với Tán Đa, ta áy náy mà vô lực, cho nên, ta chỉ biết đợi đến khi có một nữ tử tốt nào đó làm nó thay đổi."

"Nhưng mà, không nghĩ Diệp Manh đó, lại là một bản sao khác của mẹ nó." Vũ Dã Tán Chính tự thán không ngớt, "Ta vốn hy vọng chí ít nàng được thừa hưởng chút tính tình hồn hậu của cha mình."

"Tiểu thư từ nhỏ được sủng ái, tự nhiên mảnh mai, hơn nữa lòng đã có người, không thể trách nàng được."

"Lúc nàng ta tát ngươi đó, không thấy có chút mảnh mai nào."

Lưu Vũ ngây người, không khỏi mỉm cười.

"Lúc tân nương tử chậm chạp không tới, ta đã biết có chuyện, nhưng có nghĩ nát óc, cũng không ngờ rằng Diệp Manh lại để một nam tử gả thay!"

"... Xin lỗi..." Lưu Vũ có chút nao núng.

"Cho nên những việc ta mong Diệp Manh làm được, ngươi đều làm rồi. Nếu ngươi không phải nam tử thì ta đã giang rộng vòng tay chào đón ngươi rồi. Nhưng mà... Rốt cuộc cũng là có lòng thiện lượng, lại là nam dâu ngoan mà con yêu, một người ý chí không kiên định, nàng dâu thì ai cũng ghét, để lựa chọn thật khó khăn!"

"Ta sẽ đi!" Lưu Vũ cúi đầu chua chát nói.

Vốn dĩ y đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải đi, nếu như sự tồn tại của y làm người khác bối rối, đương nhiên không có lý do nào để ở lại cả.

"Còn Tán Đa làm sao đây?" Vũ Dã Tán Chính không ngờ.

"... Chúng ta, vốn không nên ở cùng nhau."

"Ngươi thật lý trí!" Vũ Dã Tán Chính nhíu mày, "Giữa hai ngươi, không phải là thằng con ngốc của ta bị sốt chứ?"

"... Ta... Ta không nên để Tán Đa khó xử..." Lưu Vũ kiên định nói, "Ta không muốn hắn vì ta mà bị người ta chê cười."

"Ngươi đối với nó tốt thật." Vũ Dã Tán Chính nở nụ cười.

" Ngươi biết không, Vũ Nhi." Lão cúi người về phía trước, học cách Tán Đa vẫn hay gọi Lưu Vũ, tuy Tán Đa bá đạo không cho người khác gọi, nhưng lão là cha, chắc cũng phải có tí đặc quyền chứ, "Nếu như ngươi đi rồi, Tán Đa phải làm sao?"

"... Chắc sẽ khổ sở một hồi, sau đó hồi phục lại cuộc sống trước kia." Lưu Vũ suy đoán.

Tán Đa kiên cường như vậy, thiếu đi y, nhất định có thể sống bình thường được.

Không như y...

"Chắc thế!" Vũ Dã Tán Chính thở dài, "Chỉ là càng thêm hận đời, càng thêm không tin người khác. Ngươi không biết, những kẻ cường giả bề ngoài càng kiên cường, càng biểu hiện ra không cần bất luận kẻ nào, kỳ thực nỗi khát cầu tình yêu trong lòng càng mãnh liệt hơn bất cứ ai hết. Nếu một ngày có người đẩy ra được cánh cửa cứng rắn trong trái tim hắn, hắn sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi ngươi."

"Nếu ngươi rời đi không nói một lời, phản bội lòng tin của Tán Đa dành cho ngươi, với tính kiêu ngạo của nó, làm sao nó chịu được?"

Quan trọng nhất là, nếu đương khi lão trông giữ mà Vũ Nhi biến mất, Tán Đa tuyệt đối sẽ chẳng khách khí với lão, dù lão có là lão đầu của nó cũng thế.

"Nhưng..."

"Ngươi muốn ở lại?" Vũ Dã Tán Chính đi thẳng vào vấn đề, "Nhưng còn nếu không chịu nổi thằng con ngốc độc đoán của ta mà phải bỏ chạy thì ta hoàn toàn có thể hiểu được, dù sao cũng chẳng mấy người có thể chịu được nó."

"Không phải vậy!" Lưu Vũ khó được bực mình cắt ngang, "Tính tình của Tán Đa không xấu vậy đâu!"
"Đó là đối với ngươi thôi!" Vũ Dã Tán Chính vô tội nhún nhún vai. Lập tức, lão nghiêm mặt nói, "Nếu như ngươi thực sự không muốn chạy, thì ở lại đi!"

"A?" Lưu Vũ có phần hoài nghi mình nghe lầm, "Ta có thể ở lại? .... Ta là nam nhân... Thật sự... Thực sự có thể ư?"

"Nếu ngươi mặt dày mày dạn muốn ở lại, ta tuyệt đối sẽ đuổi ngươi đi." Vũ Dã Tán Chính thật tình nói, "Nhưng nói với ngươi vài câu rồi, ta biết ngươi là một đứa trẻ ngoan. Người có thể suy nghĩ cho Tán Đa, trừ ta ra, bây giờ chỉ có ngươi thôi!"

"Nếu chúng ta đều là những người lo lắng cho nó, không lý do gì mà không thể hòa bình ở chung."

"Ngài... Không để bụng việc ta là..."

" Nói không để bụng là gạt người." Vũ Dã Tán Chính bất đắc dĩ nói, "Nhưng ta đã nghĩ nhiều rồi, bây giờ đã sống đến từng tuổi này, cuối cùng thì điều ta quan tâm nhất là gì? Là cái nhìn của thế gian, hay là hạnh phúc của con cái? Đáp án rất dễ biết, đúng không?"

"Ngài là một người cha tốt!" Lưu Vũ thành thật nói.

"Cho nên, người cha tốt này chỉ có một yêu cầu với con thôi." Vũ Dã Tán Chính vỗ vỗ tay y, "Phải để Tán Đa được hạnh phúc đấy!"

"Con cũng muốn!" Lưu Vũ chầm chậm nói, "Nhưng con không hiểu gì cả, cũng không giúp gì nhiều cho Tán Đa được, chỉ có thể ở bên cạnh hắn thôi."

"Vậy thì cứ ở lại bên cạnh nó đi! Toàn tâm toàn ý chăm lo cho nó." Vũ Dã Tán Chính cười nói, "Ta nghĩ những gì Tán Đa muốn, kỳ thực cũng chỉ cần con ở bên cạnh nó thôi. Cái gọi là hạnh phúc, không phải dựa vào nhau, bảo vệ cho nhau cả đời sao?"

Đúng vậy! Lưu Vũ không khỏi nhớ tới ngọc kỳ lân mà sáng nay Tán Đa đã khăng khăng đeo lên cho y, lúc đó nét mặt của hắn dịu dàng biết bao! Nếu có thể ngày nào cũng nhìn thấy vẻ mặt như thế...

"Dù sao ta cũng hiểu ra rồi!" Vũ Dã Tán Chính rộng lượng nói, "Đằng nào thì ta cũng có hai đứa con trai, muốn ôm tôn tử cũng không phải chuyện vô vọng. Nhưng Vũ Nhi này, con nên hiểu rõ, nếu như muốn ở cùng Tán Đa, thì cả đời, con cũng chỉ có Tán Đa, chỉ có chúng ta, không thể có một đời nữa. Những người thân mà con mong có, sẽ có thể vĩnh viễn rời xa đấy!"

"Con không quan tâm, nếu có mọi người rồi, " Lưu Vũ cúi đầu nói, "mọi người chính là nhà của con."

"Nếu vậy thì chúng ta coi như hiểu nhau rồi." Vũ Dã Tán Chính đột nhiên đặt hai tay lên vai Lưu Vũ, nghiêm túc nói, "Ta còn một yêu cầu nữa."

"Vâng?"

"Tuy rằng hai đứa đã làm tất cả những chuyện không nên làm rồi, quan hệ cũng không khác gì phu thê bình thường, nhưng phải hứa với ta một chuyện!"

"Chuyện gì ạ?" Lưu Vũ cảm thấy khó xử, khuôn mặt bắt đầu phát nhiệt.

"Ngộ nhỡ Tán Đa phát khùng lên, muốn bái đường thành thân với con, con ngàn vạn lần phải cự tuyệt đấy!"

Lão đã chấp nhận quan hệ của hai người, nhưng thế nhân chắc chắn không cho phép, lão không muốn bị việc trái ngược đạo lý bị biết đến.

"Không... Không đâu!" Mặt Lưu Vũ không khỏi đỏ bừng, trong lòng tuôn ra vô ngàn vui sướng.

"Vậy thì tốt rồi!" Vũ Dã Tán Chính thở dài một tiếng, "Vậy, chúng ta lại thương lượng một chuyện nữa nhé?"

Lưu Vũ có phần kinh hãi nhìn cái người đang cười rất quỷ dị kia.

"... Việc gì ạ?"

"Hế hế hế! Cũng không có gì!" Vũ Dã Tán Chính khuôn mặt tươi cười, "Con cũng biết Tán Đa luôn không phải một đứa biết nghe lời, đương nhiên cũng không quá nghe lời ta. Nhưng, dường như nó đối với con rất đặc biệt, ngoan ngoãn phục tùng, sau này, nó nghe lời con, còn con nghe lời ta, được không?"

"Lão gia là trưởng bối, vốn nên nghe lời Người mà!" Lưu Vũ bật cười nói.

"Nói cũng đúng, sau này ta là cha con rồi còn gì!" Vũ Dã Tán Chính tỉnh ngộ, "Con ngoan," lão nắm hai tay Lưu Vũ, "Con nhất định phải nghe lời hơn hai thằng nhóc kia đấy!"

"Vâng!" Lưu Vũ ngoan ngoãn gật đầu.

"Vậy thì cứ như thế đi! Nào, gọi một tiếng cha thử xem."

"Cha." Tiếng gọi đã lây khiến mắt Lưu Vũ phiếm hồng.

Không ngờ rằng, y và Tán Đa có thể đi đến đây, còn được cha chấp thuận. Chờ Tán Đa trở về, biết tin này, không biết sẽ hài lòng đến mức nào nữa!

Nhưng, chắc chắn Tán Đa lại xấu hổ rồi ngạo mạn nói không cần bất cứ ai đồng ý đi! Lưu Vũ ngọt ngào nghĩ.

Thật hy vọng Tán Đa có thể trở về nhanh một chút, dù hắn vừa xuất phát, nhưng giờ y đã bắt đầu nhớ nhung rồi.

" Vũ Nhi, chúng ta chuồn chuồn ra ngoài đi." Khó được trộm nửa ngày nhàn tản, Tán Đa cao hứng bừng bừng đề nghị.

"Nhóc con, không thấy ta đang chơi cờ với Vũ Nhi sao?" Vũ Dã Tán Chính lạnh lùng nhắc nhở, lại thong dong hạ một quân đen.

"Để đánh xong ván cờ đã được không?" Lưu Vũ khéo léo nói.

"Đúng thế! Mọi việc phải có trước có sau, muốn đi chơi thì phải chờ chúng ta đánh xong đã." Vũ Dã Tán Chính thầm thì, "Aiz! Đánh lâu vậy rồi, khát quá, Tán Đa, đi rót tách trà lại đây!"

Thần kinh trên mặt Tán Đa co quắp, liếc mắt là biết điềm báo tức giận.

Lưu Vũ vội vàng đứng dậy, "Cha, để con đi cho, Tán Đa cũng uống nhé, chờ ta một lát."

Nhìn bóng lưng vội vàng của Lưu Vũ, Tán Đa rốt cuộc không kiềm chế được. Nắm tay đấm mạnh vào bàn đá.

"Lão già thối, sao cứ sai Vũ Nhi hoài vậy?"

"Ai nha, nào có!" Vũ Dã Tán Chính cực kỳ vô tội nói, "Ta sai mày ma, ai bảo không đi, để Vũ Nhi chạy thay?"

"Cái việc rót trà nhỏ nhoi đó mà cũng muốn con đi?" Tán Đa nhướng mày, "Lão già chết bầm, khát nước thì đừng chơi cờ nữa, vào nghỉ đi không phải là xong sao!"

"Biết là sai mày không được mà." Vũ Dã Tán Chính bĩu môi nói, "May mà Vũ Nhi hiếu thuận, để nó gọi tiếng cha cũng không uổng."

Không nói đến đây Tán Đa còn không tức, vừa nói là hắn liền phát hỏa.

Vừa từ phương bắc trở về, thế cục lại biến trời long đất lở.

Hắn rất vui vì Vũ Nhi sống thoải mái tự tại ở Vũ gia, nụ cười như hoa nở rất mê người. Nhưng sau mới biết, tất cả là vì lão già kia chứ không phải do hắn.

Nếu chỉ có thế thì thôi, chỉ cần Vũ Nhi hài lòng là được rồi.

Nhưng rất nhanh hắn lại phát hiện, ngoài trừ buổi tối, còn ban ngày, Vũ Nhi cănbản là bị lão già thối đó cướp mất! Mỗi ngày lôi kéo Vũ Nhi uống trà phẩm trà, chơi cờ nói chuyện. Cũng không ngẫm lại, ban ngày hắn luôn luôn làm việc mệt muốn chết, khó được có thời gian rảnh rỗi như hôm nay, lão già thối lại muốn bắt nạt Vũ Nhi!

Vũ Nhi là của hắn mà!

Làm sao? Là cha thì ghê gớm lắm à? Hắn... Nói như thế nào thì hắn cũng coi như là 'tướng công' của Vũ Nhi mà, mặc kệ, hắn phải được ưu tiên!

"Cha, trà đến rồi!" Lưu Vũ thở hổn hển trở về, mang đến tách trà mang đầy hương khí.

"Ngoan!" Vũ Dã Tán Chính cười dài nhận lấy. Bỗng một trận gió thổi qua, lão sợ run người, "Gió nổi lên rồi, cảm thấy hơi ren rét đấy!"

"Để con lấy áo khoác cho." Còn chưa kịp ngồi xuống, Lưu Vũ đã định xoay người đi rồi.

Tán Đa không thể kiềm được, "Ngồi xuống, để ta lấy!" Hắn hầm hừ nói.

"Biết là nó sẽ đi lấy mà." Vũ Dã Tán Chính nhịn không được cười to, "Vẫn còn luyến tiếc con nha!"

"Cha!" Lưu Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ có thể than Tán Đa thật ngốc, luôn bị cha dắt mũi.

"Cái này gọi là giết giặc chém ngựa trước." Cuối cùng lão cũng tìm được cách trị thằng con ngoan cố của mình.

"Cầm!" Tán Đa tức giận ném áo khoác lên bàn, làm loạn nửa ván cờ, "Vũ Nhi, đi thôi."

"Nhưng cha..."

Tiếng dần biến mất, nháy mắt thôi mà người đã bị cưỡng ép đi rồi.

" Tán Đa, cứ như vậy không lễ phép rồi," Lưu Vũ không ngừng giãy dụa, "Cha sẽ nghĩ thế nào? Huynh quá đáng quá đấy!"

Ép Lưu Vũ về phòng, đóng cửa rồi, Tán Đa mới cười xấu xa.

Ừm... Lúc Vũ Nhi nhu thuận rất tuyệt, nhưng bộ dạng sinh khí dồi dào chỉ mũi mình mà mắng, quả là sức sống vạn phần, lại mang một nét phong tình khác lạ, hắn cũng rất thích!

"Nói nữa đi, ta đang nghe đây." Tán Đa cười dài nhìn y.

Lưu Vũ mặt đỏ ửng, bó tay trước sự vô lại của hắn.

"Không nói nữa?" Tán Đa nhướng mày, "Tốt lắm, ta cũng không muốn nghe đệ nói gì." Kéo Lưu Vũ đặt một nụ hôn nóng bỏng, "Chúng ta đi làm việc mà mọi người đều hài lòng, được không?"

"Bây giờ là ban ngày mà..."

"Ban ngày mới tốt, ta có thể xem đệ cho rõ ràng." Xoa trên làn da khiến kẻ khác quyến luyến, Tán Đa trầm giọng nói.

"Huynh bảo muốn ra ngoài chơi mà..." Lưu Vũ vô lực nhắc nhở.

Theo đôi môi áp tới, trong nháy mắt trở thành nụ hôn ngọt ngào, hai má Lưu Vũ nóng rực, không thể nghĩ thêm nữa, chỉ có thể thuận theo mà thôi.

Một lúc lâu, Tán Đa mới thỏa mãn kéo Lưu Vũ vào lòng, để y yên tĩnh thoải mái gối lên ngực mình, ngón tay mơn trớn theo đường cong dáng lưng.

"Vũ Nhi, đệ hạnh phúc không?"

"... vâng..." Lưu Vũ ngượng ngùng gật đầu, "Ta hạnh phúc... Vô cùng hạnh phúc. Còn huynh?"

"Đệ hanh phúc thì ta cũng vui vẻ." Tán Đa yêu thích ôm chặt lấy y, "Chúng ta vĩnh viễn ở cùng bên nhau."

Lưu Vũ trầm mặc một hồi, bỗng nói, "Ngốc thật!" Thanh âm có phần run run, "Ta không có gì cả, thân phận lại thấp, còn là một nam nhân, không thể cho huynh cái gì, ở cùng ta không có gì tốt đẹp đâu."

"Ta có đệ mà, cứ giao đệ cho ta là được." Tán Đa cười hài lòng, "Chỉ cần có đệ thôi, ta không cần gì cả."

"Cho nên mới bảo huynh ngốc!" Lưu Vũ nhịn không được vui sướng, nghẹn ngào nói.

"Sau này ta chỉ có đệ thôi!" Tán Đa xấu xa nói, "Cho nên đệ không thể vứt bỏ ta được đâu."

Lưu Vũ cười nói, "... Thật là bướng bỉnh."

"Với lại, đệ phải đặt ta ở vị trí đầu tiên mới được."

"Huynh... vốn là đệ nhất mà..."

"Còn quan trọng hơn lão già thối kia?"

"..."

"Sao không trả lời?" Tán Đa vội la lên.

"..." Mỉm cười không đáp, Lưu Vũ tiến sát vào lồng ngực của người đáng giá dựa vào này.

"Ta phải đứng thứ nhất trong lòng đệ!" Tán Đa kiên trì nói.

Lưu Vũ bật cười.

Dù là bướng bỉnh cũng được, bá đạo cũng thế, hình như Tán Đa đã nhận định y rồi. Còn y, đương nhiên cũng giao cả thể xác và linh hồn cho Tán Đa.

Cảm giác cánh tay kia ôm chặt lấy mình, hơi thở ấm áp thổi nhẹ trên đỉnh đầu, lòng Lưu Vũ an tâm đến lạ.

Cái cảm giác này, chắc có tên là 'hạnh phúc'!

~Hoàn~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro