HDLT 50-55
Hỗn Độn Lôi Tu - 混沌雷修
Tác Giả: Tả Tự Bản
Tiết thứ 50: Người khác giải quyết hậu quả
Dịch giả: thinhbobo
Biên Tập: Song Tinh
Nguồn: 4vn
Bấm vào đây để xem nội dung.
Lại nó Tiểu Bàn ngự kiếm phi hành một thời thần sau đã về tới Huyền Thiên. Tốc độ so với lúc đi nhanh hơn không biết bao nhiêu lần. Nghe nói tiểu bàn trở về, Vương Chi Ngô liền cho người đến mời.
Vương Chi Ngô vừa sai người dâng trà, vừa hỏi: "Sư đệ lần này tróc quỷ có được thuận lợi không?"
"Nhờ hồng phúc của sư huynh, rất thuận lợi. Con quỷ đó đã chuyển thế đầu thai rồi!" Tiểu Bàn cười nói.
"Ai nha, sư đệ ra tay quả nhiên bất phàm, nhanh như vậy đã giải quyết được rồi!" Vương Chi Ngô lập tức kinh hỉ cười nói: "Một khi đã như vậy, Bàng thái sư kia chắc là rất hậu đãi sư đệ a?"
"Nga..." Tiểu Bàn ngây ra một lúc, sau đó thản nhiên nói: "Làm gì có đâu!"
"Cái gì? Không có? Ngươi giúp hắn tróc quỷ, hắn thậm chí ngay cả một chút lòng thành đều không có?" Vương Chi Ngô nghe xong, nhất thời giận tím mặt nói: "Người này thật là vô liêm sỉ! Sư đệ đừng vội, chờ ta đi tìm hắn hỏi một chút!" Nói xong Vương Chi Ngô liền đi ra ngoài.
"Khụ khụ !" Tiểu Bàn có chút xấu hổ ho khan hai tiếng, sau đó liền đuổi theo giữ chặt Vương Chi Ngô, cười khổ nói: "Sư huynh hiểu lầm mất rồi, không phải Bàng thái sư không nhắc tới mà là, hắn không biết bày tỏ"
"Này? Sư đệ nói thế là thế nào? Cái gì gọi là không có biện pháp bày tỏ ?" Vương Chi Ngô vạn phần kinh ngạc nói.
"Ý của tiểu đệ là ta đã đem Bàng thái sư cùng toàn gia hắn toàn bộ trảm rồi!" Tiểu Bàn không thèm để ý chút nào nói.
"A? Cái gì?" Vương Chi Ngô nghe xong, nhất thời đều choáng váng, hắn quả thực không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy, vội vàng nói: "Sư đệ, ngươi lặp lại lần nữa đi, sư huynh lớn tuổi, nghe không rõ lắm!"
"Ta nói, ta đã trảm Bàng thái sư cùng toàn gia hắn rồi!" Tiểu Bàn lại lớn tiếng nói.
"Trảm?" Vương Chi Ngô lại hỏi Tiểu Bàn : "Trảm toàn bộ rồi?"
Tiểu Bàn đành phải tiếp tục giải thích nói: "Nghĩa là đã giết chết tất cả!"
"Toàn bộ giết chết?" Vương Chi Ngô nghe xong, nhất thời chấn động quát to nói: "Ý ngươi là ngươi đem Bàng thái sư cùng cả nhà giết chết?"
"Vâng, đúng là như vậy!" Tiểu Bàn gật đầu nói.
"Ta...kháo..." Vương Chi Ngô tức giận tới mức quát to một tiếng, giận dữ hét: "Sư đệ, ngươi có biết ngươi đã làm gì không? Ta bảo ngươi đi bắt quỷ, chứ không phải là bảo ngươi đi diệt môn nhà kia!"
"Đệ biết, nhưng vấn đề là, cái lão Bàng thái sư ấy thật là khốn kiếp, hắn vì một bức tranh, liền hại chết toàn gia người ta, khổ chủ sau khi chết oán khí ngập trời, hóa thân thành lệ quỷ tìm hắn trả thù." Tiểu Bàn nói tiếp: "Huynh xem sao lại có kẻ đọc ác như vạy chứ? Nếu đã để cho ta gặp phải, ta sao có thể buông tha cho hắn chứ?"
"Ngươi... ngươi... ngươi..." Vương Chi Ngô nghe xong tức giận nói không ra lời, hơn nửa ngày sau hắn mới nghẹn ra một câu: " Chuyện của phàm nhân , ngươi là người tu đạo, xen vào để làm cái gì?"
"Ây da, sư huynh nói thế sai rồi. Huyền Thiên biệt viện là dânh môn chính phái nổi tiếng, coi trọng thay trời hành đạo, giữ gìn thế gian chính nghĩa. Mà nay tiểu đệ chứng kiến sự việc bất bình như thế, lẽ nào khoanh tay đứng nhìn?" Tiểu Bàn vẻ mặt ủy khuất nói: "Chẳng lẽ tiểu đệ giữ thể diện cho sư môn là sai sao?"
"Chuyện này....." Vương Chi Ngô bị Tiểu Bàn lấy vấn đề danh dự của bản phái ra nói, vấn đề này có thể nói giỡn được hay sao chứ? Nhưng rõ ràng là tên tiểu tử này đã làm khó hắn. Thật là tức chết đi được.
Nhưng quả thật là người ta có lí, hắn cũng không thể nói cái gì được. Vạn bất đắc dĩ , cuối cùng hắn chỉ có thể dậm chân một cái, sau đó bi phẫn nói: "Cho dù là Thái Sư có sai, ngươi chẳng lẽ cũng không biết có vương pháp sao? Vì sao phải tự ý trảm cả nhà hắn chứ? Ngươi có biết là việc này sẽ mang đến nhiều phiền phức cho chúng ta không?"
"Aizz! Bất quá chỉ là giết mấy phàm nhân thôi mà, bọn họ làm sao có thể tìm tới chúng ta gây phiền toái được?" Tiểu Bàn vẻ mặt khinh thường nói: "Hơn nữa, chúng ta chính là người tu tiên, thay trời hành đạo, đại biểu cho thiên ý. Thấy như vậy đệ không chịu được nên trực tiếp ra tay, chẳng lẽ lại còn muốn ta đưa đi báo quan? Làm tay sai cho triều đình? Vậy người tu đạo chúng ta đâu còn mặt mũi gì nữa? Sư huynh, huynh nói xem có đúng hay không?"
"Ta...." Vương Chi Ngô lại bị Tiểu Bàn trách móc á khẩu không nói được thành lời, hắn cũng không thể thừa nhận mình là tay sai cho triều đình a? Cho nên hắn tức giận đến tái mặt. Hắn biết lúc này nói thế nào tên Tiểu Bàn cũng không nghe nên nói thẳng: "Sư đệ, mồm mép ngươi lợi hại lắm, sư huynh ta nói không lại ngươi, chúng ta cùng đi tìm sư phụ để cho người định đoạt"
Sau đó Vương Chi Ngô không nói nửa lời, trực tiếp kéo Tiểu Bàn đi đến hậu sơn.
Phía sau núi, tại động phủ tu luyện của Thanh Phong Tử.
Thanh Phong tử ngồi ngay ngắn ở trên giường, nhìn Tiểu Bàn vẻ mặt thản nhiên cùng Vương Chi Ngô vẻ mặt phẫn nộ, một trận không nói gì.
Thanh Phong Tử đã nghe hết những chuyện xảy ra. Theo lý, Tiểu Bàn tự nhiên hành động hơi quá, tùy tiện giết chết cả nhà thái sư đương triều, việc này cũng rắc rối không nhỏ a! Toàn bộ triều đình, đế quốc đều có chấn động thật lớn. Đối với quan hệ sau này của Huyền Thiên biệt viện và Lam Nguyệt quốc cực kỳ không tốt, mà sau này còn phát sinh chuyện gì nữa cũng không lường hết được. Nếu đổi lại là người nào đó dám làm như vậy, Thanh Phong Tử căn bản sẽ không nói gì vô nghĩa, trực tiếp sẽ đem đầu sỏ gây nên chuỵện này lập tức thu thập, cho dù là không xử tội chết, tối thiểu cũng phải trách phạt thật nặng, để cấp cho triều đình một cái công đạo.
Nhưng vấn đề người gây chuyện lại là Tiểu Bàn a! Với hắn tình thân thủ túc, là huyết mạch duy nhất mà tiểu đệ của lão lưu lại. Nếu cha mẹ Tiểu Bàn còn sống, Thanh Phong tử cũng sẽ ra vẻ khiển trách một phen, coi như là cho hắn một bài học! Nhưng là cha mẹ Tiểu Bàn đều đã mất từ nhỏ, thiếu thốn tình cảm. Dưới tình huống như vậy, Thanh Phong Tử sao lại khiển trách hắn được? Nếu là thật khiển trách, cũng cảm thấy có lỗi với tiểu đệ đã mất.
Cho nên Thanh Phong Tử cau mày một chút rồi nhẹ nhàng nói :"Giết tốt!"
"A?" Thanh Phong tử lời vừa nói ra, Vương Chi Ngô thiếu chút nữa la hoảng. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, sư phụ mình lại sử xự như vậy, lại đi che chở cho Tiểu Bàn.
Vương Chi Ngô trong lòng không phục ? Vội vàng nói: "Sư phó, đây chính là đương triều Thái Sư! Bị giết cả nhà đó!"
"Đương triều Thái Sư thì thế nào?" Thanh Phong tử căm tức nói: "Không phải chỉ là bọn vô liêm sỉ sao? Chúng chẳng lẽ không đáng chết?"
"Đáng chết, đáng chết!" Vương Chi Ngô thấy sư phó tức giận, vội vàng bắt chước khẩu khí của sư phó nói theo hai câu, sau đó mới thật cẩn thận nói: "Nhưng thưa sư phó, cho dù là hắn đáng chết, cũng không nên bị sư đệ giết ? Hơn nữa còn là tàn nhẫn như vậy, chúng ta làm sao cấp công đạo cho triều đình được đây?"
"Đó là chuyện của ngươi!" Thanh phong Tử nói: "Chả nhẽ chuyện cỏn con thế này lại để ta tự mình ra mặt sao?"
"Không dám, không dám!" Vương Chi Ngô vội vàng bất đắc dĩ cười khổ nói: "Sư phó cứ nghỉ ngơi, để con đi xử lý việc này!"
Sau đó, Vương Chi Ngô vẻ mặt bi phẫn nhìn Tiểu Bàn, nhỏ giọng nói: "Sư đệ a, ngươi ỉa bậy, lại bắt ta đi chùi đít! Xem như ngươi lợi hại!" Nói xong, Vương Chi Ngô liền mang theo một bụng buồn bực cùng ủy khuất, cáo từ ly khaiHỗn Độn Lôi Tu - 混沌雷修
Tác Giả: Tả Tự Bản
Tiết thứ 51: Trả lại di vật
Dịch giả: Song Tinh
Biên Tập: Song Tinh
Nguồn: 4vn
Bấm vào đây để xem nội dung.
Sau khi Vương Chi Ngô đi, Thanh Phong Tử nhìn Tiểu Bàn, dở khóc dở cười nói: "Tiểu Bàn Tử, ngươi được a! Tới đây ngày đầu tiên liền diệt cả nhà thái sư đương triều, sát khí thật lớn, uy phong thật to a!"
"Hắc hắc!" Tiểu Bàn nghe ra sư bá bẫt mãn, vội vàng giải thích nói: "Sư bá a, việc này quả thật con cũng có chút càn rỡ, bất quá tên Bàng thái sư chết tiệt nọ cũng tàn nhẫn quá mức, cho nên con mới động nộ đem bọn họ tiêu diệt! Nếu đổi lại là người thử hỏi người có nhịn được không?"
"Cái này..." Thanh Phong Tử vừa nghe, nhất thời không nói được gì. Thầm nói, tiểu tử này tại sao lại đổ lên trên người của ta là sao?Ta nên nói cái gì bây giờ? Cái này cũng thật khó nói, nếu nói không giết, có vẻ như ta nối giáo cho giặc, cùng Bàng thái sư là cấu kết với nhau làm việc xấu, người này ác danh vang xa . Còn nếu nói là cần phải giết, chẳng khác nào là đồng ý với tên mập mạp chết bầm này hay sao?
"Hắc!" Thanh Phong tử lúc này mới trở lại bình thường, thầm nói: "Cảm xúc của mình lại bị tên tiểu tử này ảnh hưởng!"
Sau khi hiểu được, Thanh Phong tử nhịn không được cười khổ nói: "Tiểu tử nhà ngươi miệng lưỡi thật lợi hại a! Đem sư bá hỏi không hề nhân nhượng! Quả thật, đổi lại là ta, chỉ sợ cũng sẽ không tha cho đồ khốn kia! Ai, bất quá nói đi cũng phải nói lại, ta như thế nào cũng không thể như ngươi a, ra tay một cái chính là diệt môn! Như thế nào cũng phải lưu lại một vài người chứ?"
"Sư bá, những tên kia đều tham dự cuộc thảm sát, không một người tốt, toàn bộ làm thịt mới thống khoái!" Tiểu Bàn thản nhiên nói.
Thanh Phong tử nghe xong vốn là sửng sốt, lập tức cười khổ nói: "Ngươi a, cái tính nóng nảy cùng cha ngươi giống nhau, trong mắt không coi ai ra gì. Thấy chuyện bất bình liền muốn quản, vì thế năm đó hắn mới đắc tội với không ít người a! Tiểu tử, ngươi phải nhớ kỹ, cứng quá tất gãy!"
"Vâng, đệ tử minh bạch rồi!" Tiểu Bàn biết đây là trưởng bối quan tâm, cho nên cung kính đáp ứng nói.
"Ân, ngươi hiểu được là tốt rồi!" Sau đó Thanh Phong Tử bỗng nhiên nói: "Ai nha, ngươi mới đến một ngày, liền gây phiền toái lớn như vậy, chuyện sau này, ta an bài cho ngươi như thế nào đây?"
Tiểu Bàn nghe được lời ấy, chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng nói: "Sư bá! Con đáp ứng lệ quỷ Trương Đức Vinh, phải đến nhà hắn đưa bức danh họa này trả cho đường huynh của hắn, không bằng người cho con vài ngày nghỉ, để cho con làm việc này? Cũng là vơi đi bớt một phen tâm sự!"
Thanh Phong tử nghe vậy, lập tức điều chỉnh sắc mặt, nghiêm nghị nói: "Hảo hài tử, ngươi có thể không cầu hồi báo, chỉ vì nguyện vọng của người đã chết, đây mới chính là người trong chính đạo. Cần phải biết, tu sĩ chính đạo chúng ta, trên con đường tu luyện sẽ gặp gặp vô số tâm ma, một khi tâm không giữ vững được sẽ vĩnh viễn nhập ma, mãi mãi không thoát ra được! Chỉ có người trong lòng bằng phẳng không gợn sóng, mới có thể không sợ các loại tâm ma hấp dẫn! Nếu ngươi có thể tiếp tục bảo trì bản tâm, ý niệm trong đầu hiểu rõ, ngày sau tiền đồ tất bất khả hạn lượng!"
"Đệ tử minh bạch rồi!" Tiểu Bàn vội vàng khom người thụ giáo nói.
"Tốt lắm, một khi đã như thế, vậy ngươi trước hết đi làm việc đi!" Thanh Phong tử cười nói: "Vừa lúc cũng có thể tránh việc đứng mũi chịu sào! Miễn cho sư huynh đệ ngươi gặp mặt xấu hổ!"
"Hắc hắc, đệ tử hổ thẹn!" Tiểu Bàn có chút ngượng ngùng nói.
"Ha ha, ngươi nếu là thật hổ thẹn, ngày sau bớt gây phiền toái cho ta là được rồi!" Thanh Phong tử bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, sau đó liền phất phất tay, phái Tiểu Bàn đi ra ngoài.
Tiểu Bàn vội vàng khom người thi lễ cáo từ.
Sau khi ra khỏi động phủ, Tiểu Bàn ngẩng đầu nhìn lên, sắc trời đã có chút hôn ám, mắt thấy mặt trời sắp lặn phía tây. Vốn định ở Huyền Thiên tìm một nơi nghỉ ngơi qua đêm, nhưng là tưởng tượng chính mình một kiếm trảm cả nhà Thái Sư, xem như đã đắc tội với Vương Chi Ngô rồi.
Bởi vì theo các loại tình huống đến xem, Vương Chi Ngô hiển nhiên là quen biết Bàng thái sư, hai người hắn có chút giao tình, cho nên lần này Bàng thái sư mới phái người liên hệ với Vương Chi Ngô, nhờ tu sĩ Huyền Thiên đến bắt quỷ. Mà Vương Chi Ngô lại tiến cử mình đi làm việc, nhưng mình cuối cùng lại trảm cả nhà Thái Sư. Như vậy, giống như là Vương Chi Ngô đã có lỗi với bằng hữu! Cho nên hắn mới gấp gáp đến như vậy!
Tiểu Bàn tự nhiên không sợ đắc tội với tên Vương Chi Ngô không có tiền đồ. Đừng nhìn Vương Chi Ngô hiện tại pháp lực so với Tiểu Bàn mạnh mẽ hơn một chút, nhưng nếu thực đánh nhau, chỉ sợ Tiểu Bàn lấy một viên quỳ thủy Âm Lôi, đã có thể đem Vương Chi Ngô siêu độ. Bất quá Vương Chi Ngô dù sao cũng là địa đầu xà ở đây, hiện tại mình lại đắc tội người ta, lại đang ở trên địa bàn của người, Tiểu Bàn trong lòng rất khó chịu.
Để tránh cho xấu hổ, Tiểu Bàn liền ngay lập tức ngự kiếm phi hành, bay thẳng tới chỗ đường huynh của Trương Đức Vinh.
Nơi đường huynh của Trương Đức Vinh ở chính là Tứ Đề thành, khoảng cách từ đó đến Huyền Thiên áng chừng ba ngàn dặm, ở đó đã là biên cương của Lam Nguyệt Quốc. Đường đi xa như vậy, núi cao sông sâu, nếu là phàm nhân, như thế nào cũng sẽ mất mấy tháng. Nhưng là Tiểu Bàn ngự kiếm mà bay, bất quá chỉ mất hơn một canh giờ đã đến. Bởi vậy có thể thấy được, tốc độ của ngũ phẩm Kim Ưng kiếm là cực kì nhanh. Ngoài ra còn là do Tiểu Bàn thực lực không đủ để phát huy hoàn toàn tốc độ của phi kiếm bằng không sẽ còn nhanh hơn, chỉ sợ không cần đến một canh giờ.
Tốc độ phi kiếm nhanh như vậy, khiến cho lúc Tiểu Bàn đến Tứ Đề thành, trời mới chỉ buông tối. Lúc này Tiểu Bàn cũng có chút do dự, nên tìm đường huynh của Trương Đức Vinh - Trương Đức Thanh ngay hay là đi tìm nơi trú ngụ một đêm, đợi đến ngày mai sẽ đi tìm hắn đây?
Nếu đi ngay ban đêm, tựa hồ có chút thất lễ, bất quá ở nơi này một đêm, mình sẽ bị chậm trễ thời gian. Thoáng suy nghĩ một chút, Tiểu Bàn cuối cùng quyết định, trực tiếp tìm tới cửa nhà Trương Đức Thanh. Mình cũng không phải cầu nhà bọn họ, bất quá chính là đưa kiện đồ vật rồi đi, cũng không khó khăn, dù sao sau này cũng không gặp mặt nhau nữa!
Suy nghĩ cẩn thận một lúc, Tiểu Bàn tìm một người hỏi đường đến nhà Trương Đức Thanh. Sau đó liền rảo bước đi tới.
Sau thời gian không dài, Tiểu Bàn đã tới trước cửa nhà Trương Đức Thanh . Nhìn đại môn to lớn, cùng với hai con sư tử đá thật lớn đặt trước cửa cũng có thể thấy được nhà hắn cũng là phú thương nhất lưu, của cải khẳng định rất sung túc.
Bất quá Tiểu Bàn đối với điều này cũng không thèm để ý, dù thế nào đi nữa hắn cũng chẳng được tiện nghi gì. Vì thế trực tiếp đi tới gõ cửa.
Rất nhanh, một vị lão bản tuổi gần ba mươi, thò đầu ra đánh giá Tiểu Bàn vài lần, sau đó khách khí nói : "Vị đạo gia này, không biết ngài tìm ai?"
"Ta tìm Trương Đức Thanh!" Tiểu Bàn thản nhiên nói.
"A? Chủ nhân nhà ta?" Tên gác cổng không nghĩ tới Tiểu Bàn như thế nào có thể không khách khí gọi thẳng đại danh của chủ nhân. Một khi đã như vậy, đối phương hiển nhiên là người cực kỳ có lai lịch, tên canh cổng không dám lãnh đạm, vội vàng hỏi: "Không biết ngài là ai? Lại có thể biết được chủ nhân nhà ta?"
"Ta là ai cũng không trọng yếu, ngươi chỉ cần nói cho hắn biết, ta nhận nhờ vả của đường đệ hắn Trương Đức Vinh mà đến!" Tiểu Bàn thản nhiên nói
Hỗn Độn Lôi Tu - 混沌雷修
Tác Giả: Tả Tự Bản
Tiết thứ 52: Mậu Thổ Thần Lôi
Dịch giả: Song Tinh
Biên Tập: Song Tinh
Nguồn: 4vn http://4vn.eu/
Bấm vào đây để xem nội dung.
Phú ông đánh giá Tiểu Bàn vài lần, sau đó chắp tay nói: "Tại hạ là Trương Đức Thanh, nhưng không biết vị đạo gia này nhận lời nhờ vả của đường đệ, tìm ta chuyện gì?"
"Không có gì, hắn có một kiện đồ vật muốn ta mang trả về cho ngươi!" Tiểu Bàn nói xong, tùy tay xuất ra bức họa đưa cho Trương Đức Thanh.
Trương Đức Thanh vừa nhìn bức họa kia, nhất thời sắc mặt đại biến, vội vàng nhận lấy mở ra nhìn, đúng là Trương gia gia truyền chí bảo 《 Nguyệt Mãn Xuân Giang Đồ 》! Sau khi tỉ mỉ đánh giá mấy lần , Trương Đức Thanh liền khẳng định đây chính là đồ thật, không phải nguỵ tạo.
Hắn vội vàng đem bức tranh thu lại, sau đó cung kính thi lễ với Tiểu Bàn nói : "Đạo gia cao thượng! Trương Đức Thanh thay Trương gia tạ ơn ngài!"
"Không cần đa lễ!" Tiểu Bàn thản nhiên nói: "Nếu bức tranh đã đến tay ngươi vậy ta xin cáo từ!" Nói xong, hắn liền xoay người muốn rời đi.
Nhưng không ngờ Trương Đức Thanh gọi to: "Đạo gia chậm đã, không biết đường đệ Trương Đức Vinh, hiện tại như thế nào? Ta chỉ biết là hắn bị người hãm hại vào tù, đang nghĩ cách cứu hắn ra!"
"Hắn đã chết rồi!" Tiểu Bàn bất đắc dĩ nói: "Triều đình đem cả nhà hắn tịch thu tài sản, trảm toàn gia! Ngươi hãy cố nén bi thương!"
"Trời ơi!" Trương Đức Thanh nghe xong, nhất thời là nước mắt rơi như mưa, khóc thét nói : "Đường đệ ta vốn là người trong sạch, vô cớ gặp đại nạn, công đạo ở đâu a?"
"Aizzz!" Tiểu Bàn thấy hắn khóc thê thảm, cũng động lòng trắc ẩn, nhưng hắn cũng không có cách nào thay đổi chuyện đã xảy ra, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nói : "Việc đã đến nước này, ngươi khóc cũng vô dụng. Cũng may người hãm hại hắn đều đã chết rồi, ngươi cũng nén bi thương đi!"
"Cái gì?" Trương Đức Thanh vội vàng nói: "Người hãm hại hắn nghe nói là toàn gia Bàng thái sư mà, sao bọn hắn lại có thể chết được?"
"Thái Sư thì như thế nào? Chẳng phải đều bị bần đạo chém hết rồi sao!" Tiểu Bàn cười lạnh nói.
"A, nói như vậy là đạo gia ngài đã ra tay báo thù cho đường đệ của ta?" Trương Đức Thanh vội vàng hỏi.
"Không sai, Trương Đức Vinh sau khi chết hóa thành lệ quỷ không tha cho Bàng thái sư, việc này bị bần đạo chứng kiến,tức giận liền chem. Cả nhà Bàng thái sư. Trương Đức Vinh trước khi tiêu tán đã phó thác cho ta đem vật ấy đưa trả lại cho ngươi. Hiện giờ sự tình đã xong, ta cũng nên đi!" Tiểu Bàn lại cáo từ nói.
"Đạo trưởng chậm đã!" Trương Đức Thanh trực tiếp quỳ rạp xuống đất, giữ chặt ống tay áo nói : "Ngài là ân nhân của nhà ta, dù sao cũng phải để cho ta có cơ hội báo đáp a? Bằng không, đường đệ ta dưới suối vàng có biết, cũng sẽ trách móc ta!"
"Aizzz!" Tiểu Bàn cười khổ một tiếng nói : "Nói vậy ngươi cũng đã nhìn ra, ta chính là Tu Chân chi sĩ, coi trọng chính là truy tìm đại đạo. Ngươi là người trong thế tục, thật sự không thể trợ giúp gì cho ta! Như vậy đi, tấm lòng của ngươi ta xin lĩnh, nhưng về việc báo đáp, thì miễn đi!" Nói xong, Tiểu Bàn phất ống tay áo, văng tay của Trương Đức Vinh ra, sau đó liền lập tức muốn rời đi.
"Tiên trưởng chậm đã!" Trương Đức Thanh nghe xong, lại lần nữa hét lớn: "Ta biết tiên trưởng xem tục vật không vừa mắt, nhưng ở chỗ ta có một kiện đồ vật, vốn là là của một vị tu sĩ lưu lại, có thể sẽ lọt vào pháp nhãn của ngài!"
"Ân?" Tiểu Bàn vừa nghe lời ấy, lập tức dừng lại, sau đó kinh ngạc nói: "Ngươi nói là di vật của tu sĩ?"
"Đúng là như vậy, vài thập niên trước, một vị tu sĩ bị thương đã trú tại hoa viên nhà ta, ta hết lòng chiếu cố hắn mười năm cũng không thể giữ lại tính mạng của hắn, cuối cùng hắn đã ra đi. Bất quá hắn trước khi chết, vì cảm động và nhớ ơn ta mấy năm nay chiếu cố, hắn đã lưu lại cho ta một khối hoàng ngọc. Hắn nói đó là chí bảo của tu sĩ, nếu ta gặp đại phiền toái, muốn cầu tu sĩ hỗ trợ, có thể dùng hoàng ngọc này làm thù lao. Phàm là tu sĩ tất sẽ nhận lời. Bởi vậy có thể thấy được vật ấy chắc chắn là bất phàm." Sau đó Trương Đức Thanh lại nói : "Đạo trưởng ngài giúp gia tộc ta chuyện lớn như vậy mà không cần hồi báo, Trương Đức Thanh ta nguyện ý đem vật ấy dâng lên để tỏ tâm ý!"
"Cái này...." Tiểu Bàn do dự một chút, kỳ thật bằng vào của cải của hắn, cơ hồ cái gì cũng không thiếu, bất quá xem bộ dạng của Trương Đức Thanh, tựa hồ nếu không hắn không nhận lời thì sẽ không đứng lên. Vì muốn nhanh chóng rời đi, Tiểu Bàn cũng bất đắc dĩ đáp ứng nói : "Ta xem một chút vậy!"
"Vâng, vâng, mời tiên trưởng!" Trương Đức Thanh nói xong, liền đứng dậy hướng phía trong đi tới. Sau đó không lâu, hắn đã trở lại và mang theo một khối hoàng ngọc chừng hai tấc.
"Đây là bảo vật vị tu sĩ đó lưu lại! Ta là phàm nhân, cũng không biết vật ấy là vật gì." Trương Đức Thanh vội vàng đưa cho Tiểu Bàn, đồng thời vẻ mặt chờ mong nhìn Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn thản nhiên nhận lấy, dụng thần thức hướng vào bên trong tìm tòi. Rất nhanh hắn đã phát hiện, bên trong thật không ngờ lại là một bộ Lôi pháp. Tiếp tục cẩn thận xem xét, Tiểu Bàn đã tìm thấy tên bộ Lôi pháp này, Mậu Thổ Thần Lôi!
Nhìn khối hoàng ngọc này, không ngờ lại có ghi lại phương pháp luyện chế Mậu Thổ Thần Lôi lôi phù!
Tiểu Bàn nhất thời vui mừng quá đỗi, lập tức nói với Trương Đức Vinh: "Nói ra thật xấu hổ, vật này quả nhiên đối với ta có tác dụng rất lớn!"
Trương Đức Thanh thấy Tiểu Bàn thích đồ vật này, trên mặt liền lộ ra nụ cười thỏa mãn, sau đó nhân cơ hội nói: "Tiên trưởng thích vật này, đó chính là vinh hạnh của ta. Hiện giờ sắc trời đã tối, không biết tiên trưởng có thể cấp cho lão nhân một chút mặt mũi, ở lại một đêm. Để ta làm trọn nghĩa chủ nhà!"
Người ta mang lôi phù trị giá tới mấy trăm vạn linh thạch tặng cho mình, Tiểu Bàn sao có thể không biết xấu hổ mà không cấp cho người ta điểm mặt mũi a?
Rơi vào đường cùng, hắn cũng chỉ có thể cười khổ nói: " Quấy rầy vậy!"
"Không dám, không dám, đây chính là vinh hạnh và may mắn của tiểu lão nhân a!" Trương Đức Thanh vội vàng cười nói. Hắn thấy Tiểu Bàn đáp ứng, tự nhiên là vui mừng quá đỗi. Sau đó hắn vừa kéo Tiểu Bàn vào trong, vừa phân phó người dưới xếp đặt tiệc rượu, hắn muốn mở tiệc chiêu đãi tiên trưởng.
Hạ nhân Trương phủ làm việc hiệu suất cực cao, qua thời gian không dài, một bàn tiệc rượu đã được dọn lên. Trương Đức Thanh tiếp khách, Tiểu Bàn ngồi tọa vị, hai người vừa uống vừa nói chuyện. Trương Đức Thanh không hổ là người trên thương trường, ngôn ngữ dí dỏm, kiến thức bất phàm, lời khen tặng Tiểu Bàn mà cũng không hề lộ liễu, thực khiến cho Tiểu Bàn cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Trong lúc nói chuyện, rượu đã qua ba tuần, Tiểu Bàn bỗng nhiên tò mò hỏi: "Trương viên ngoại, hôm nay ta bất quá cầm một bức tranh đến trả lại, ngươi lại xem ta như khách quý! Chẳng lẽ ngươi chưa từng có hoài nghi qua việc ta nói là lừa gạt sao? Vạn nhất ta là kẻ lừa đảo, vậy ngươi phải làm như thế nào cho phải a?"
"Ha ha, tiên trưởng nói đùa!" Trương Đức Thanh cười nói: " 《 Nguyệt Mãn Xuân Giang Đồ 》này thanh danh quá lớn, giá trị tới vạn kim, ngài lại tùy tay đưa ra. Ta chưa từng có gặp qua kẻ lừa đảo nào hào phóng như vậy a! Nếu mỗi một tên lường gạt đều như ngài, vậy ta còn ước gì mỗi ngày đều bị lừa ấy chứ! Một bàn mâm cỗ liền đổi được một bộ 《 Nguyệt Mãn Xuân Giang Đồ 》, ta đúng là được lời lớn mà! Ha ha!"
"Ha ha!" Tiểu Bàn nghe vậy, cười khổ một tiếng nói : "Mâm cỗ là thứ yếu, mấu chốt là ngươi đưa ta khối hoàng ngọc, đây chính là bảo vật vô giá a. Mười cái 《 Nguyệt Mãn Xuân Giang Đồ 》, cũng không đổi được!"
"Tiên trưởng a, dù sao ta cũng ở cùng một vị tu sĩ mười năm thời gian. Ta có thể nhìn ra được, ngài cùng hắn đều là cao nhân!" Trương Đức Thanh lập tức cười khổ nói: "Thật sự mà nói, nếu ngài vì vật kia mà đến, còn phải lừa gạt chúng ta sao? Trực tiếp lấy đi thì chúng ta cũng không ngăn cản được a!"
Hỗn Độn Lôi Tu - 混沌雷修
Tác Giả: Tả Tự Bản
Tiết thứ 53: Bị người vẽ mặt
Dịch giả: Song Tinh
Biên Tập: Song Tinh
Nguồn: 4vn http://4vn.eu/
Bấm vào đây để xem nội dung.
"Ha ha, điều này cũng đúng!" Tiểu Bàn mỉm cười, sau đó nói: "Tuy rằng ta không phải kẻ lừa gạt, nhưng những lời ta nói với ngươi cũng là sự thật, ngươi có thể cứ như vậy đưa cho ta bảo vật quý giá như vậy, ta vẫn còn có chút không yên tâm. Như vậy đi!"
Tiểu Bàn nói xong, tùy tay lấy ra một lọ linh đan từ trong không gian bổn mạng pháp bảo đưa cho Trương Đức Thanh, nói : "Lọ đan dược này có thể bổ sung khí huyết, ta thường xuyên dùng để gia tăng hiệu suất tu luyện. Mà phàm nhân ăn vào, có thể kéo dài tuổi thọ. Bất quá thân thể ngươi già nua, hư bất thụ bổ (dùng thuốc bổ quá sẽ tác dụng ngược). Thuốc này không thể dùng liên tiếp, mỗi năm ngươi dùng một viên là đủ rồi. Một lọ này cũng đủ cho ngươi sống đến hơn trăm tuổi!"
Trương Đức Thanh vừa nghe thấy, nhất thời vui mừng như điên, ai lại không muốn sống lâu vài năm a? Hắn run rẩy tiếp nhận bình linh dược, chần chờ nói : "Đây...ta làm sao lại không biết xấu hổ mà nhận a?"
"Ha ha, nếu ngươi không lấy thì ta mới chính là người phải xấu hổ!" Tiểu Bàn cười nói: "Một khi khối hoàng ngọc kia xuất ra, loại linh dược này xa xa vẫn không thể sánh bằng. Tính ra vẫn là ngươi có hại, ta chỉ đành suy nghĩ chút biện pháp để bồi thường cho ngươi."
Sau đó Tiểu Bàn thoáng suy tư một chút, cuối cùng thử thăm dò nói : "Nếu sau này ta có thể bảo vệ gia đình ngươi, không để ngươi và người thân của ngươi bị khi dễ thì ngươi cảm thấy thế nào?"
"Vậy thì quá tốt đi! Ta đang sợ chuyện của gia đình đường đệ lại xảy ra với gia đình ta!" Trương Đức Thanh nghe xong cảm động đến mức nước mắt giàn giụa. Một nhà đường đệ của hắn vừa mới bị người ta hãm hại, cả nhà tịch thu tài sản, lại còn bị chém, đem bêu đầu. Nhưng hắn chỉ biết lo lắng suông, cũng không có biện pháp nào, loại cảm giác vô lực này đả kích hắn thật lớn, khiến cho hắn lo lắng không thôi, rằng một ngày nào đó gia đình mình cũng có thể sẽ gặp phải tai họa như thế.
Mà đúng lúc hắn đang lo lắng cho sự an nguy của gia đình sau này, Tiểu Bàn lại đột nhiên đưa ra đề nghị bảo hộ cho gia đình hắn trong cuộc sống sau này, làm sao hắn có thể không cảm kích cho được a?
Nghe thấy Trương Đức Thanh nói như vậy, Tiểu Bàn cũng thấy yên tâm. Hắn lập tức vỗ ngực, nói : "Ta chính là Huyền Thiên đạo sĩ, cái khác không dám nói nhưng tại Lam Nguyệt quốc này, bảo đảm không có ai dám khi dễ ngươi!"
"A, tiên trưởng nguyên lai xuất thân từ Huyền Thiên đại danh đỉnh đỉnh sao?" Trương Đức Thanh vừa nghe, lập tức kinh hô: "Nghe nói đây chính là Hoàng gia đạo quan của Lam Nguyệt quốc, bên trong đều là những thần tiên có khả năng phiên vân phúc vũ a!"
"Thần tiên thì cũng không phải, bất quá cũng có chút thủ đoạn, ít nhất phàm phu tục tử tầm thường, đến bao nhiêu ta thu thập bấy nhiêu!" Tiểu Bàn thản nhiên nói: "Ta họ Tống danh Chung, ngày sau nếu có phiền toái cứ tới Huyền Thiên tìm ta là được!"
"Họ Tống danh Chung? Đó không phải là Tống Chung ư? Sao lại đặt cái tên như vậy a?" Trương Đức Thanh nói thầm trong lòng.
Bất quá lời này hắn đâu dám nói trước mặt Tiểu Bàn, hắn chỉ cười làm lành nói : "Đã như thế, an nguy của nhà chúng ta trông cậy vào tiên trưởng vậy!" Nói xong, hắn cung kính đứng dậy nâng chén mời rượu Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn không chút khách khí một hơi cạn sạch, sau đó hào sảng nói : "Có ta ở đây, bảo đảm trong Lam Nguyệt quốc không ai dám khi dễ nhà ngươi! Cho dù là trời có sập xuống, ta cũng có thể nâng lên cho ngươi!"
"Ai nha nha, vô cùng cảm tạ tiên trưởng!" Trương Đức Thanh nghe vậy hưng phấn không thôi, lập tức muốn đứng dậy mời rượu.
Nhưng vừa lúc đó, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, sau đó, một người hốt ha hốt hoảng chạy vào. Tiểu Bàn nhìn kỹ, nguyên lai đó là quản gia của Trương gia, chỉ là cả người hắn toàn là bùn đất, trên mặt còn mang theo cả tơ máu, có vẻ dị thường chật vật.
Trương Đức Thanh đang tiếp khách đột nhiên lại bị quản gia quấy rầy, tự nhiên là cực kỳ bất mãn. Như thế chẳng phải là làm cho hắn mất thể diện trước mặt khách nhân hay sao? Cho nên hắn rất là tức giận nói : "Hốt ha hốt hoảng như thế còn ra thể thống gì? Có chuyện gì mà lại kinh hoảng như thế?"
"Lão gia a, chuyện lớn không tốt rồi! Phu nhân cùng tiểu thư đi thăm người thân trở về, trên đường xảy ra sự cố, tiểu thư bị người ta đoạt đi, phu nhân cũng bị người ta đương trường đánh chết rồi!" Quản gia khóc lóc nói.
"A ...." Trương Đức Thanh vừa nghe thiếu chút nữa thì ngất đi, cũng may hắn rất nhanh đã có thể đối mặt được với vấn đề, vội vàng nhìn về phía Tiểu Bàn bằng ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ.
Mà lúc này, mặt Tiểu Bàn đều đã tái tím rồi! Chính mình vừa mới buông lời hùng hồn rằng sẽ bảo vệ gia đình người ta, hứa trong Lam Nguyệt quốc không ai dám khi dễ nhà người ta! Kết quả lời nói chưa được bao lâu, phu nhân người ta đã bị đánh chết, đến cả tiểu thư cũng bị cướp đi!
Cái gì gọi là vẽ mặt a? Đây là trắng trợn vẽ mặt a(vẽ mặt tức là bôi nhọ , làm cho xấu hổ, bẽ mặt) ! Tiểu Bàn cảm giác giống như thân mình đang ở trong băng tuyết ngập trời, toàn thân trần truồng bị trói trên cành cây, sau đó bị một đám tráng hán xúm lại tát vào mặt thậm chí là vào mông mình a ! Cái loại sỉ nhục thật lớn này làm cho hắn xấu hổ và giận dữ vô cùng, cơ hồ muốn nổ tung ngay tức khắc!
Không nói bất kỳ lời nào vô nghĩa, chỉ nghe thấy ba một tiếng vang thật lớn. Chiếc bàn lớn làm bằng Lê Hoa mộc đã bị Tiểu Bàn đập nát trrong lúc tức giận tới cực điểm! Hắn liền hét lớn một tiếng hỏi : "Con mẹ nó, là cái tên hỗn đản nào làm?"
"Là Tổng đốc của bổn tỉnh!" Quản gia bị Tiểu Bàn làm cho sợ hãi, vội vàng nói: "Phu nhân và tiểu thư đi thăm người thân trở về, đụng phải Tổng đốc. Tiểu thư nhất thời tò mò, từ trên xe ngựa chui ra xem, kết quả bị Tổng đốc nhìn thấy. Điều này đã gây lên tai hoạ! Tổng đốc muốn cưới tiểu thư làm tiểu thiếp, hơn nữa đương trường cưỡng bức đem người đi, nhưng lại bị phu nhân chặn đường, kết quả phu nhân bị thủ hạ của Tổng đốc đánh chết!"
"Ai nha nha, không ngờ là hắn, phải làm thế nào cho phải đây!" Trương Đức Thanh cực kỳ bi thương nói : "Chỗ này chính là biên cương có đại quân đóng trú, Tổng đốc chính là Đại tướng ở đây, thượng mã quản quân, hạ mã trị dân! Chúng ta làm sao có thể đối phó đây!"
"Biên cương Đại tướng là cái rắm!" Tiểu Bàn nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức bước một bước dài xông lên phía trước, vung tay tóm lấy cổ áo quản gia, giận dữ hỏi: "Tên Tổng đốc khốn kiếp kia ở đâu?"
"Ở...ở...ở phủ Tổng Đốc trung tâm thành!" Quản gia bị Tiểu Bàn hù họa đến phát run!
"Hừ!" Sau khi Tiểu Bàn nghe được lời ấy, hừ lạnh một tiếng, ném quản gia qua một bên, sau đó tiếp tục bước một bước ra cửa, nhảy lên Kim Ưng kiếm. Một đạo kim quang hiện lên, nháy mắt đã không thấy bóng dáng!
"A, đây...đây...đây là thần tiên sao?" Quản gia vừa nhìn thấy một màn như vậy, hai mắt mở to như ngưu nhãn, quả thực không thể tin được.
Trương Đức Thanh cũng sửng sờ, sau đó hắn mới khóc nức nở nói: "Xem ra, vị này đạo gia này quả nhiên là Huyền Thiên thần tiên. Chỉ mong hắn có thể đem được nữ nhi số khổ của ta cứu về a!"
Sau khi nói xong, Trương Đức Thanh nhìn quản gia đang kinh hoàng bên cạnh, nhịn không được phát hoả nói : "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh đi hỏi thăm tin tức đi!"
"A, dạ dạ !" Quản gia thấy chủ nhân phát hoả, cũng không dám nán lại nữa, vội vàng chạy ra ngoài thám thính tin tức.
Mà Trương Đức Thanh thì vẻ mặt lo lắng, đi đi lại lại ở trong sân, thỉnh thoảng còn bất chợt giậm chân đấm ngực, hận chính mình vô lực bảo hộ cho vợ con
Hỗn Độn Lôi Tu - 混沌雷修
Tác Giả: Tả Tự Bản
Tiết thứ 54: Chém thành tám khối
Dịch giả: laohactu
Biên Tập: Song Tinh
Nguồn: 4vn http://4vn.eu/
Chương thứ nhất của ngày13/02/2011
Bấm vào đây để xem nội dung.
Trong lúc Trương Đức Thanh đang sốt ruột, đột nhiên trong bóng đêm đen kịt chớp hiện một đạo kim quang. Ngay sau đó, Tiểu Bàn mang theo theo một thiếu nữ vẻ mặt kinh hồn bất định, trên mặt vẫn con vương lệ ngấn, xuất hiện trước mặt Trương Đức Thanh.
Thiếu nữ kia vừa thấy Trương Đức Thanh, tức thì lệ rơi như mưa, kêu lên một tiếng: "Phụ thân a!" Sau đó nhào vào trong lồng ngực ông ta.
Tiểu Bàn tuy đã cứu nhi nữ người ta về rồi, nhưng phu nhân của người ta thì đã chết, vô pháp sống lại. Dưới tình huống ấy, hắn cũng không còn mặt mũi tiếp tục ở lại nhà người ta nữa, cho nên hắn chỉ còn xấu hổ nói: "Trương viên ngoại, oan cừu của phu nhân ngươi, ta đã giúp ngươi báo, ngày sau có gì phiền toái, cứ việc đến Huyền Thiên Quan tìm ta!" Nói xong hắn căn bản không để cho Trương Đức Thanh có cơ hội giữ lại, hắn lập tức ngự kiếm bay đi.
Trương Đức Thanh hô to hai tiếng, cũng không thể níu kéo Tiểu Bàn ở lại. Chỉ có thể để hắn mặc ý rời đi, bất quá ông ta lại kỳ quái, vì cái gì mà nữ nhi trở về nhanh như vậy, vì thế liền hỏi nữ nhi: "Khuê nữ a, tiên trưởng là làm sao mà cứu được ngươi trở về đây a?"
"Phụ thân, người khẳng định người đó là tiên trưởng?" nữ nhi Trương Đức Thanh dè dặt nói: "Con thấy thế nào hắn cũng giống như là đồ tể a? Bộ dạng hung ác, giết người càng hung tợn!"
"Nói cái gì vậy? Cứu ngươi trở về chính là tiên trưởng đó!" Trương Đức Thanh lập tức không vui nói: "Ngươi mau nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Dạ, phụ thân!" nữ nhi Trương Đức Thanh nói: "Nữ nhi lúc ấy bị tên Tổng đốc phủ cột trên chiến mã, theo hắn là một hàng năm trăm người bảo vệ, thời điểm vừa mới đi vào phủ môn Tổng đốc phủ. Đột nhiên từ trong không trung hạ xuống hai đạo kim sắc kiếm quang, mỗi đạo dài hàng mấy chục trượng, một trước một sau quét qua, trời ạ, năm trăm người nghi trượng đội, không còn một người nào còn sống, toàn bộ bị chém ngang eo. Máu huyết, trong khoảnh khắc đã chảy đầy cả đường xá. Lúc ấy cả đội ngũ chỉ còn lại hai người là tên Tổng đốc và nhi nữ. Tổng đốc đó nguyên bản rất ngông cuồng, nhưng khoảng khắc đó lại sợ tới mức mặt cũng tái mét. Sau đó vị đạo trưởng kia bay tới, bắt lấy Tổng đốc kia như nắm một con gà ném xuống đất. Sau đó lại xuất ra một kim sắc bảo kiếm, một kiếm lại một kiếm chém Tổng đốc nọ. Hắn chém ra một kiếm, hỏi một câu : "Đây, là do ngươi cường thưởng (mạnh mẽ cướp đoạt) dân nữ, đây, là do ngươi đánh chết lão bà người ta, đây, là do ngươi đã tát đạo gia một cái!" Tóm lại chém xong vài kiếm, tên Tổng đốc kia đã bị biến thành tám khối ngay đương trường! Trường diện đó, tựu cùng với dạng đồ phu giết heo cũng y nhau, rất đáng sợ!" (DG: mịa, có con nào mà mẹ bị giết, mình bị bắt mà tỉnh bơ, nằm trên ngựa đếm xem bao nhiêu thằng trong đội danh dự, roài lại nhìn rõ chém bao nhiêu nhát, máu chảy thế nào không hả trời. Thời đại này cũng đố ai có gan chứng kiến thảm cảnh như thế huống chi là khuê nữ. Pó chíu tác giả! Aizzz)
"A !" Trương Đức Thanh tuy rằng đã sớm có dự cảm, lại tuyệt đối không nghĩ tới Tiểu Bàn lại có thủ đoạn kịch liệt như thế. Phải biết rằng, Tổng đốc kia cũng không phải là thường nhân a? Là kẻ nắm trong tay mười vạn đại quân binh quyền biên cương Biên Giới đại quan. Bản thân lại là một võ lâm cao thủ, nghe nói từng giết cả vạn người, trên chiến trường nhiều lần lập chiến công, rất được triều đình sủng ái. Cũng chính bởi vì vậy, mới tạo thành cho hắn cá tính kiêu ngạo như vậy, thế nên mới dẫn phát đến sự kiện lần này.
Nhưng tổng đốc mạnh mẽ như thế thì đã sao chứ, trong tay Tiểu Bàn cùng với con sơn dương đợi làm thịt cũng không sai biệt lắm, nhẹ nhàng thoải mái đã bị biến thành tám khối. Mà đáng sợ nhất là thái độ thản nhiên của Tiểu Bàn kia, đại quan biên giới, nói giết là giết, hơn nữa lại tại nơi đông người, tại trước cửa Tổng đốc phủ! Cái này... việc này không phải là không để triều đình vào mắt sao, chẳng lẽ tiên trưởng tu tiên đều biến thái như vậy sao?
Trong lúc Trương Đức Thanh đang hồ tư loạn tưởng, nhi nữ hắn đột nhiên hỏi một câu: "Phụ thân, vị tiên trưởng kia tại sao lại nói tên Tổng đốc đó đánh hắn một bạt tai a? Chỉ bằng vào bổn sự của tiên trưởng, Tổng đốc như thế nào có thể bạt tai hắn chứ?"
"Nga, việc này nói kể ra cũng dài dòng, tiên trưởng thật đúng là bị tên Tổng đốc kia đánh cho bạt tai, bằng không cũng sẽ không tức giận như vậy!" Trương Đức Thanh sau đó nói: "Nữ nhi a, hiện tại không phải lúc nói đến việc này, Tổng đốc bị giết trước phủ môn, chính là đại sự, nhất là trong đó còn liên lụy đến ngươi, chính là thiên đại họa sự, việc xấu đó cũng khiến chúng ta diệt môn. Nơi đây thật không nên ở lâu, chúng ta hãy chạy cho nhanh đi a!"
"A, vậy chúng ta chạy đi đâu đây giờ?" nữ nhi của Trương Đức Thanh vội vàng nói.
"Trước hết đi ngoại quốc tránh một chút, Lam Nguyệt quốc không thể ở được nữa!" Trương Đức Thanh nói xong, liền vội vàng gấp gáp phân phó người hầu thu thập hành trang suốt đêm chạy đi.
Không nói đến một nhà Trương Đức Thanh suốt đêm đào tẩu, chỉ nói Tiểu Bàn sau khi ly khai Trương gia, một thời gian cũng không có nơi nào mà đi. Dù sao hắn mới đi ra một ngày, nhưng không muốn trở về nhìn sắc mặt Vương Chi Ngô. Vì thế hắn liền dứt khoát tìm một sơn động trú ẩn, chuyên tâm nghiên cứu lôi phù mới được, Mậu Thổ Thần Lôi.
Mậu Thổ Thần Lôi là Ngũ Hành lôi thuật có uy lực khá lớn, gần tương đương với Bính Hỏa Thần lôi. Hoàn toàn là Thổ thuộc tính, cực kỳ khắc chế pháp bảo cùng pháp thuật Thủy hệ. Chẳng qua vhủng Thần lôi này là thuộc về dương lôi, phát động tạo nên thanh thế vô cùng lớn, kẻ ngu ngốc cũng có thể phát hiện. Không có tính ẩn núp như âm lôi.
Mặc dù có như vậy thì đây cũng đã là bảo bối công pháp hiếm có rồi. Hơn nữa, đây lại là cơ sở của Ngũ Hành lôi thuật, một khi học được hai loại trở lên, có thể tổ hợp thành phức hợp thần lôi, uy lực càng tăng. Mà nếu học được toàn bộ, lại có thể tổ hợp thành Ngũ Hành Thần Lôi, như thế lại càng biến thái.
Tiểu Bàn sau khi cẩn thận nghiên cứu khối lôi phù này, phát hiện Mậu Thổ Thần Lôi luyện chế so với Quỳ Thủy Âm Lôi còn muốn phức tạp hơn một chút, yêu cầu địa phương cũng nhất thiết phải là địa phương có Mậu Thổ linh khí dày đặc, dùng đặc thù pháp quyết sau khi tụ tập đầy đủ Mậu Thổ linh khí, thì có thể đem chúng chế tạo thành Mậu Thổ Thần Lôi uy lực vô bỉ.
Địa phương có Mậu Thổ linh khí cực kỳ dày đặc không dễ mà tìm được, nếu chỉ dựa vào lực lượng một cá nhân, e rằng có tìm vài thập niên cũng vị tất đã có thể tìm được. Nhưng là đối với Tiểu Bàn mà nói, đây hoàn toàn không phải vấn đề. Không gian bổn mạng pháp bảo của hắn có thể đáp ứng thoải mái Mậu Thổ linh khí, thậm chí đến độ ngưng tụ thổ thuộc tính linh thạch rồi. Cho nên hắn muốn luyện chế bao nhiêu Thần lôi đều vô tư.
Bất quá, luyện chế Thần lôi không phải là tiểu sự, Tiểu Bàn đến bây giờ còn nhớ rõ mình lần đầu tu luyện Quỳ Thủy Thần Lôi bị nổ thành bộ dáng thê thảm như thế nào. Nếu Mậu Thổ Thần Lôi uy lực so với Quỳ Thủy Thần Lôi còn lợi hại hơn gấp đôi, nếu như ở trong tay nổ tung, Tiểu Bàn ngẫm lại còn có loại cảm giác không rét mà run.
Tuy rằng Tiểu Bàn đã có kinh nghiệm luyện chế Quỳ Thuỷ thần lôi, lúc tái luyện chế Mậu Thổ Thần Lôi, tuyệt đối không sẽ xuất hiện nhiều sai lầm như vậy, nhưng dù sao đây cũng là hai loại Thần lôi hoàn toàn bất đồng thuộc tính, hơn nữa một âm một dương, khác biệt rất lớn, có khả năng rất lớn sẽ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.
Vì nghĩ cho sự an toàn của mình, Tiểu Bàn tạm thời quyết định trước hết việc này bỏ đó đã, chờ sau này có cơ hội lại tự hành luyện chế.
Trong lúc Tiểu Bàn đang ẩn núp tìm hiểu Mậu Thổ Thần Lôi, thế giới bên ngoài đã sớm muốn nổ tung rồi, nhất là Huyền Thiên Quan, quả thực đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Lại nói ngày đó, Vương Chi Ngô đạo trưởng thật vất vả dựa vào quan hệ bản thân, chạy tới hoàng cung, chạy tới các bộ, chạy muốn rớt luôn hai cái chân mới nghĩ được biện pháp làm cho huyết án diệt môn của Bàng Thái Sư bình ổn một chút. Rốt cục được một chút. Cuối cùng cũng được nhàn rỗi, hắn không có việc gì làm, nhàn nhã pha một ly trà thơm, chuẩn bị hảo hảo hưởng thụ nhân sinh. Nhưng ngay sau đó, từ ngoài cửa một đạo đồng vội vàng gấp gấp chạy vào, sốt ruột nói với hắn: "Sư phụ, đại sự bất hảo, Tứ Đề thành truyền đến tin tức Tổng đốc ở đó bị một tên đạo sĩ mập chém thành tám khối ngay trước cửa Tổng Đốc phủ!
Hỗn Độn Lôi Tu - 混沌雷修
Tác Giả: Tả Tự Bản
Tiết thứ 55: Ác nhân cáo trạng
Dịch giả: Tà Phiêu
Biên Tập: Song Tinh
Nguồn: 4vn http://4vn.eu/
Chương thứ 2 của ngày 13/02/2011
Bấm vào đây để xem nội dung.
Vương Chi Ngô nghe xong, lập tức không nhẫn nại nói: "Không phải chỉ là một tên Tổng đốc chết thôi sao? Có gì đặc biệt chứ? Đương triều thái sư cũng bị sư đệ kia diệt toàn gia! Điểm đánh rắm như vậy mà cũng cần phải báo cho ta à! Hơn nữa, ta cũng không phải đại thần triều đình, ngươi nói cho ta biết thì có tác tác dụng rắm gì?"
Nói xong, Vương Chi Ngô uống một ngụm trà thơm vừa mới pha. Nhưng khi hắn thoáng nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, vội vàng hỏi lại: "Đợi chút, ngươi nói giết Tổng đốc chính là một đạo sĩ mập? Có thể giết Tổng đốc điều này nói lên đạo sĩ này có vài phần bổn sự. Đạo sĩ như vậy trong thiên hạ tuy rằng không thiếu, nhưng bộ dạng béo mập không phải là rất nhiều, theo ta biết, căn bản là không có mấy a? Đợi một chút, không biết có phải là tiểu sư đệ kia của ta làm hay không?" Nói đến đây, Vương Chi Ngô mắt trừng trừng, gắt gao nhìn thẳng vào đạo đồng báo tin.
Đạo đồng bị ánh mắt hắn dọa cho sợ hãi, căn bản không dám chậm trễ, vội vàng lấy ra một trang giấy đưa qua, nói: "Đây là triều đình phái người đưa tới cho chúng ta bức họa của hung thủ, bọn họ nói ba ngày sau khi hung án phát sinh ở Tứ Đề thành, họ mới có được bức họa này, thỉnh chúng ta xem xem có nhận ra người này hay không!"
Vương Chi Ngô không hai lời, vội vàng đoạt lấy bức họa kia, mở ra vừa nhìn thấy...Oác oác, đúng là khuôn mặt tươi cười của tên mập chết tiệt kia. Phải biết rằng, Tiểu Bàn giết người ngay trước cửa Tổng đốc phủ, tuy rằng sắc trời tối đen, nhưng cũng không hề thiếu quan viên cùng người nha của Tổng đốc lui tới. Lúc Tiểu Bàn giết người chỉ giết đội vệ sĩ của Tổng đốc, bởi vì những kẻ đó tham gia sự tình đánh chết Trương gia phu nhân. Còn như những người qua đường, Tiểu Bàn không có động thủ sát hại. Dù sao hắn không phải là cái loại sát nhân cuồng ma. Cho nên dưới tình huống này, lúc Tiểu Bàn đang vĩ ngạn hung tư (tư thế oai hùng kiêu ngạo - DG) mà giết người, đều bị những người đó nhìn thấy.
Tiểu Bàn giết người ta xong, sau đó tự nhiên là cực kỳ tiêu sái rời đi, nhưng còn lại đống thi thể không lành lặn thì tự nhiên phải có người thu thâp. Tứ Đề thành thành chủ lâm vào tình cảnh bụng làm dạ chịu, vô cùng tức giận, quyết phải tìm bắt hung thủ mới được, cho dù là có phải làm um lên đi thì đã sao? Vì thế bức họa của Tiểu Bàn mới xuất hiện, hơn nữa còn bị quân sự dịch trạm của Tứ Đề thành gấp rút chạy tám trăm dặm đưa đến kinh thành!
"Ta...hắn...đại gia của ta a!" Vương Chi Ngô đương trường tức giận đến nhảy dựng lên, sau đó chửi ầm lên: "Mợ nó, hỗn đản này không để cho ta yên được a? Ta mới thay hắn lau mông sạch sẽ xong, vậy mà bây giờ lại tiếp tục đem phiền toái cho ta sao?"
Vương Chi Ngô hổn hển mắng hai câu, rồi đột nhiên hắn lại nghĩ tới một việc, vội vàng nói: "Đợi chút, ngươi nói đây là chuyện ba ngày trước sao?"
"Dạ, đúng là chuyện phát sinh từ ba ngày trước, Tứ Đế thành thành chủ không dám chậm trễ, suốt đêm liền vẽ ra bức họa này đưa tới!" Đạo đồng vội vàng giải thích.
"Ba ngày trước? Đó không phải là lúc Tống sư đệ vừa diệt cả nhà thái sư sao? Ặc ặc, ta kháo, ban ngày thì diệt cả nhà thái sư đương triều, buổi tối lại chạy tới ngoài ngàn dặm, biến một đại quan biên giới thành tám khối?" Vương Chi Ngô nhịn không được ngửa mặt lên trời thở dài nói: "Trời ạ, tiểu tử này rốt cuộc là tới giúp ta, hay đến chơi ta đây a?"(chơi á )
"Không được, ta phải đi tìm sư phụ phân xử việc này!" Nói xong, Vương Chi Ngô mang theo bức họa của Tiểu Bàn cùng oán khí đầy mình, đi thẳng đến sau núi tìm Thanh Phong Tử.
Kết quả, Vương Chi Ngô vừa đi vào động phủ sau núi, không ngờ lại phát hiện Tiểu Bàn cũng đang ở trong này. Nhìn hắn bộ dạng vân đạm phong khinh, hoàn toàn không có chút bộ dáng gì của của kẻ vừa gây họa cả, Vương Chi Ngô trong bụng lại càng tức khí.
"Sư phụ, con chịu không nổi nữa rồi!" Vương Chi Ngô trực tiếp hét lớn: "Ngài có biết vị hảo sư điệt này của ngài lại làm ra rắc rối rồi hay không?"
"Chi Ngô a, phải bình tĩnh, chúng ta là người tu đạo, coi trọng tu thân dưỡng tính, cái gọi là thái sơn sụp đổ trước mắt mà mặt bất biến, con nai chết mà mắt không chớp! Ngươi nhìn ngươi xem, cái bộ dạng hiện tại này còn đâu sự ổn trọng của tu sĩ!" Thanh Phong Tử ra vẻ không vui khiển trách.
"Dạ, đệ tử biết sai rồi!" Vương Chi Ngô lúc này cũng biết mình quá mức kích động, vội vàng cung kính thi lễ nhận sai, sau đó bình ổn lại tâm tình, lúc này mới nói: "Nhưng sư phụ, chuyện của hắn ...."
"Chuyện gì hả?" Thanh Phong Tử khinh thường bĩu môi nói: "Không phải diệt một tên Tổng đốc dám xem thường thể diện của Huyền Thiên Quan sao?"
Vương Chi Ngô đầu tiên là sửng sốt, nói tiếp: "A? Người cũng đã biết?" Hắn không nghĩ tới Tiểu Bàn gây nên đại họa như vậy còn dám chủ động nói cho Thanh Phong Tử biết, cho nên Vương Chi Ngô vốn tưởng rằng Thanh Phong Tử chẳng biết sự tình đó! Hắn lại không nghĩ rằng, Tiểu Bàn sau khi nán lại hai ngày, tự nhiên lại cảm thấy thụ động như vậy rất không ổn, ngay sau đó hắn đã đến chỗ Thanh Phong Tử, trước tiên là cáo trạng ác nhân, đùn tội cho tên Tổng đốc kia.
Tuy rằng lý do Tiểu Bàn có hơi khiên cưỡng, hoàn toàn không đủ lý do để đem Tổng đốc tại trước phủ môn biến thành tám khối. Nhưng Thanh Phong Tử lại thiên vị hắn, nên vô thưởng vô phạt mà cho qua. Cho nên lúc Vương Chi Ngô đến cáo trạng, Thanh Phong Tử không thèm để ý, nói thẳng: "Tổng đốc kia trên đường mà cướp đoạt dân nữ, còn đánh chết phu nhân người ta, mà sư đệ ngươi đúng lúc đang làm khách nhà người ta. Hắn tính tình trượng nghĩa, gặp phải việc thiên lý bất dung, đương nhiên là lòng đầy căm phẫn! Đương nhiên là đem tên hỗn trướng kia chém thành tám khúc có chút quá phận, nhưng việc này ngược lại cũng không thể hoàn toàn trách hắn! Ngươi nói có đúng không?"
"Cái này?" Vương Chi Ngô tức khắc không nói them được gì nữa, trong tâm thì nghĩ, người là sư phụ, sư phụ đã nói đúng rồi đệ tử như ta đây còn dám nói nửa chữ sao?
Tuy rằng trong tâm oán thầm không thôi, nhưng xuất phát từ tâm tôn kính cùng hiếu đạo đối với sư phụ, Vương Chi Ngô cũng chỉ có thể vuốt vuốt mũi nói: "Ân sư nói chí phải!"
"Ân, ngươi có thể nghĩ như vậy thì không còn gì tốt hơn!" Thanh Phong Tử vừa lòng gật gật đầu nói.
"Nhưng sư phụ, suy nghĩ của con như thế nào cũng không ảnh hưởng gì ? Mấu chốt là Lam Nguyệt quốc nghĩ như thế nào? Thái sư đương triều người ta vừa mới bị chém, sau lưng lại tổn thất một biên cương đại quan. Tổng đốc kia lại là hổ tướng nơi biên cảnh, nhiều lần đại chiến, bảo vệ quốc gia, lập công lao hãn mã, bây giờ lại bị sư đệ hỏi cũng không thèm hỏi mà chém giết ngay trên đường lớn. Đây... điều này làm sao có thể cấp cho người ta một cái công đạo được đây? Triều đình đã phái người tới hỏi rồi!" Vương Chi Ngô buồn bực hỏi.
"Đó là chuyện của ngươi a?" Thanh Phong Tử không thèm để ý nói: "Chẳng phải ngươi phụ trách giao thiệp cùng triều đình sao?"
Vương Chi Ngô vừa nghe tức khắc nóng nảy, vội vàng nói: "Sư phụ, ngài lại giao việc này cho con sao? Vì đại án diệt môn thái sư lần trước, con đã phải vác cái mặt dày đi chạy trước chạy sau, cơ hồ chạy muốn đứt chân luôn! Lần này người còn bắt con đi a?"
"Thật không có biện pháp, đành làm phiên ngươi vậy!" Thanh Phong Tử mỉm cười nói.
"Sư phụ, người không thể bất công như vậy được a? Dựa vào cái gì hắn chuyên gây rắc rối, con lại phải đi chùi đít cho hắn chứ!?" Vương Chi Ngô ủy khuất nói.
"Ha ha!" Thanh Phong Tử ngửa mặt lên trời cười, sau đó nói: "Được rồi, được rồi, sư phụ biết ngươi phí tâm sức rồi. Như vậy đi, sau khi ngươi trở lại, sư phụ sẽ đặc biệt luyện chế cho ngươi một lô Cố Bản Hồi Nguyên linh đan kéo dài tuổi thọ, như thế nào?"
"A, sao con lại có thể không biết xấu hổ mà làm phiền sư phụ được?" Vương Chi Ngô vừa nghe lời ấy, tức khắc nhãn tình sáng lên, tuy rằng miệng chối đây đẩy, nhưng thần sắc lại tràn ngập chờ mong. Phải biết rằng, Thanh Phong Tử chính là Trúc Cơ tu sĩ, hơn nữa am hiểu luyện đan, đan dược do hắn luyện chế chính là linh đan phẩm chất cực phẩm. Một lô đan dược này cũng đủ để Vương Chi Ngô sống dai thêm vài chục năm
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro