Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

HDDCB C116C120

Chương 116: Ám thiên sứ

Mùng 6 tháng 2 năm 2008, hôm nay là một ngày trọng đại đối với Phỉ Phỉ, chính vào ngày hôm nay, tại XA có một bang phái đầu tiên trong lịch sử hoàn toàn do nữ tạo thành chính thức được thành lập, đó là Ám Thiên Sứ.

Lúc chạng vạng, Đường Phong dẫn hơn 20 người của Hoa Hưng xã tới tổng bộ khu giải trí Đại Hồng Kông của Ám Thiên Sứ. Để cho muội muội của mình mặt mũi, bọn Đường Phong còn đặc biệt ăn mặt thật đẹp đến dự.

Tới Đại Hồng Kông, lúc này bên trong đã có không ít người, nhưng mỗi người đều là nữ, Phỉ Phỉ là người đầu tiên nhìn thấy ca ca của mình, hưng phấn chạy lên ôm ca ca một cái.

"Thế nào? Cao hứng không?" Đường Phong mỉm cười.

Phỉ Phỉ gật đầu, sau đó thè lưỡi ra nói: "Đương nhiên rồi, vì ngày hôm nay người ta đã chuẩn bị rất lâu rồi, được rồi, ca ca theo em vào đi, em sẽ giới thiệu những thành viên chủ yếu của bang phái."

Không đợi Đường Phong trả lời, Phỉ Phỉ kéo Đường Phong vào trong, Đường Phong lộ ra ánh mắt bất lực, lắc đầu theo cô ta vào trong. Trước khi tới Đường Phong đã nghĩ kỹ rồi, hôm nay là ngày trọng đại của Phỉ Phỉ, tất cả đều để Phỉ Phỉ định đoạt.

Bị Phỉ Phỉ kéo tới một căn phòng lớn, sau khi tiến vào cửa, sặc! Toàn là con gái, không đúng, phải nói là toàn bé gái mới đúng.

"Khụ khụ!" Phỉ Phỉ ho hai tiếng, hắng giọng rồi nói: "Hiện tại, tôi long trọng giới thiệu với các vị các ca ca của tôi, Tử Thần ca ca, Tả Thủ ca ca, Hữu Thủ ca ca, Thứ Đao ca ca, ặc..." Khi Phỉ Phỉ nhìn tới Quỷ Diện thì hơi khựng lại, nghĩ một chút rồi lại tiếp tục nói: "Còn có Qủy Diện ca ca."

Các nữ sinh ở phía dưới đều vô cùng kích động, có thể cùng xây dựng bang phái với Phỉ Phỉ, đủ để chứng tỏ bọn họ đều hướng tới hắc đạo, mà Hoa Hưng xã chính là thần tượng của bọn họ, lúc này thấy mấy nhân vật quan trọng của Hoa Hưng xã, bọn họ sao có thể không kích động chứ?

Còn có một người cũng rất kích động, hắn chính là Quỷ Diện. Từ sau lần đầu tiên Quỷ Diện gặp Phỉ Phỉ đã luôn đối đãi với cô ta như muội muội của mình. Đoạn thời gian này người sáng mắt đều có thể phát hiện, Phỉ Phỉ chính là khắc tinh của Quỷ Diện, ở trước mặt Phỉ Phỉ Quỷ Diện không thể bảo trì được lãnh tĩnh, chỉ cần Phỉ Phỉ đề xuất yêu cầu, Quỷ Diện đều răm rắp đi làm! Có thể nói Quỷ Diện lúc xưa gia nhập Hoa Hưng xã cũng chính là vì Phỉ Phỉ. Vị ca ca này đã chờ đợi rất lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng được như sở nguyện.

Quan Trí Dũng ở bên cạnh chớp mắt mấy cái với Quỷ Diện, Quỷ Diện có thể nhận được sự thừa nhận của Phỉ Phỉ Quan Trí Dũng cũng rất cao hứng cho hắn, ở cùng nhau lâu như vậy, Quỷ Diện đã giành được sự công nhận của mọi người, theo một tiếng Quỷ Diện của Phỉ Phỉ hắn cũng chân chính trở thành một thành viên của gia đình này.

Giới thiệu xong các ca ca, Phỉ Phỉ kéo tay Đường Phong, nói: "Anh, để em giới thiệu các tỷ muội của em nhé. Vân Nhã Lệ, phụ trách sự vụ thường nhật của bang phái, cũng là bạn học của em, anh chắc biết rồi, lần trước em bị khi phụ cũng chính là bạn ấy gọi điện cho anh đó. Tôn Miểu, phụ trách quản lý nhân viên của bang phái, bạn ấy rất lợi hại đó, trong trường của em bạn ấy được công nhận là nữ lão đại. Dương Diệp tỷ tỷ, phụ trách chiến đấu, hắc hắc, chị ấy trước đây là tiểu thái muội nổi tiếng ở XA, đánh nhau máu như con trai vậy..."

Mấy bé gái này mỗi người đều có chức vụ, Đường Phong nghe xong mà chóng mặt hoa mắt, không cần phải nghiêm tục như vậy chứ? Tổ chức tổng cộng mới có 50 người, chỉ lãnh đạo thôi đã chiếm gần một nửa rồi.

"Phỉ Phỉ à, em có phải là đã quên mất chị rồi không?" Phỉ Phỉ vừa giới thiệu ở bên này xong, ở cửa bên kia liền có một người đẩy cửa bước vào.

Phỉ Phỉ mắt sáng lên, bước lên trước kéo tay cô ta, nói: "Chị Tĩnh, chị đến rồi, hắc hắc, người ta sao có thể quên được chị chứ? Chị chính là bang chủ danh dự của chúng em mà."

Cổ Tĩnh Tiệp cười cười, sau đó liếc về phía Đường Phong, phát hiện Đường Phong cũng đang nhìn mình. Cô ta trừng mắt lườm Đường Phong một cái, trong lòng còn có chút đắc chí, rõ ràng là cô ta chưa quên chuyện xấu ngày hôm qua.

"Được rồi, Phỉ Phỉ, dẫn các tỷ muội của em ra ngoài đi, Nhụy nhi và Tôn gia gia bọn họ đều ở bên ngoài đó, hôm nay Tôn gia gia mời tới không ít đại nhân vật cho em, chậm trễ thì không hay đâu." Cổ Tĩnh Tiệp ôm phỉ phỉ nói, cô ta rất thích muội muội Phỉ Phỉ này, từ nhỏ cô ta đã hi vọng có thể có một muội muội, hiện tại coi như đã được như ý nguyện rồi, nếu không cái Ám Thiên Sự nho nhỏ này sao có thể lọt vào mắt cô ta?

Một đám người rời khỏi phòng, Tôn lão gia tử lúc này đang ngồi trên ghế sa lông, mà Nhụy Nhi thì ngồi ở cạnh lão, xung quanh còn có rất nhiều người quen, Đường Phong trong lòng bực bội, Ám Thiên Sứ này nói sao cũng là tổ chức chỉ có mấy chục đứa con gái, mà cả tỉnh XA này hiện tại đều nằm trong tay Hoa Hưng xã, bọn họ cơ bản là sẽ không có nguy hiểm gì, lão gia tử mời những người này đến làm gì?

Thấy Đường Phong di tới, lập tức không ít người đứng dậy chào hỏi Đường Phong, Đường Phong sau khi chào hỏi những người này thì bước tới cạnh lão gia tử.

Sau một lúc hàn huyên đơn giản, nghi thức thành lập bắt đầu, tình tiết rườm rà này khiến Đường Phong trong lòng không thoải mái lắm, nơi này là thành lập hắc bang mà. Sau khi làm xong một số thủ tục, Ám Thiên Sứ cuối cùng cũng chính thức được thành lập. Đường Phong nặng nề ngồi lên sa lông cầm rượu uống.

"Lão đại, chẳng lẽ thời đại thay đổi rồi? Lúc trước thành lập hắc bang đều lén lén lút lút, mấy người tụ lại với nhau là xong, hiện tại đều phát triển tới mức này rồi ư. Hắc bang thành lập mà lãnh đạo trong thành phố còn tới cổ động. Thế giới này điên cuồng quá rồi." Vương Thắng có chút thổn thức.

Quan Trí Dũng cười nói: "Kỳ thực cũng không có gì, trong mắt mọi người bọn Phỉ Phỉ chỉ là đang chơi đùa, muốn được nổi tiếng, muốn náo nhiệt. Tao nghĩ không có ai sẽ cho rằng đám nhóc con này có thể làm được gì, hơn nữa toàn bộ XA đều nằm trong tay Hoa Hưng xã, bọn họ còn có thể làm gì được chứ?" Tuy Quan Trí Dũng rất thông minh, nhưng lần này hắn đã sai. Nếu không có Ám Thiên Sứ say này phối hợp với Ám đường. Hoa Hưng xã của bọn họ không biết phải bị diệt bao nhiêu lần.

Đường Phong gật đầu, hắn rất đồng ý với lời của Quan Trí Dũng, những vị quản này tới chủ yếu là vì nể mặt Tôn lão gia tử. Trong mắt hóa Ám Thiên Sứ do toàn con gái tạo thành này không hề có một chút lực phá hoại nào, hoàn toàn là một đám con gái muốn quấy rối mà thôi, bọn họ không hể đẻ trong lòng. Có điều Đường Phong luôn cảm thấy có chút không đúng.

Nghi thức thành lập kết thúc, mọi người đều tản đi, Tôn lão gia tử bước tới mỉm cười nhìn Đường Phong, Đường Phong biết là Tôn lão gia tử tìm mình có chuyện.

Sau khi chào hỏi với mọi người, Đường Phong cùng Tôn lão gia tử ra khỏi Đại Hồng Kông.

"Tiểu Trạch, cháu có thời gian không? Theo ta tới đó ngồi đi." Tôn lão gia tử cười nói với Đường Phong.

Đường Phong gật đầu, theo Tôn lão gia tử lên xe của lão.

"Tôn gia gia, ông có phải là có kế hoạch gì đó không?" Lên xe, Đường Phong cuối cùng cũng không nhịn được, cất tiếng hỏi.

Tôn lão gia tử cười ha ha hai tiếng, sau đó nói: "Đó là đương nhiên rồi, kỳ thực trên rất nhiều phương diện nữ nhân còn hữu dụng hơn cả nam nhân. Phỉ Phỉ bọn nó chỉ cần phát triển thuận lợi, sau này nhất định sẽ có tác dụng rất lớn đối với sự phát triển của cháu!"

"Tôn gia gia, cháu vẫn không hiểu, hiện tại XA đã hoàn toàn bị Hoa Hưng xã khống chế, bọn Phỉ Phỉ có thể làm được gì chứ? Dẫu sau cũng không thể để bọn chúng vào Hoa Hưng xã cướp địa bàn của nhau được?"

Tôn lão gia tử lắc lắc đầu, nói: "Vốn lớn nhất của nữ nhân là gì? Là thân thể của họ! Một bang phái thuần túy do nữ nhân cấu thành, luận về chiến lực thì khẳng định không bằng nam nhân, nhưng những phương diện khác thì chưa chắc, từ cổ hồng nhan họa thủy, đừng xem thường năng lực của nữ nhân."

Đường Phong nhíu mày, trong lòng có chút không vui, nói: "Tôn gia gia, ông nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ bảo bọn Phỉ Phỉ dựa vào thân thể để lấy thứ gì đó ư? Không! Cháu tuyết đối không đồng ý đâu!"

Lão gia tử xua tay, nói: "Cháu đừng vội như thế, nghe ta nói đã. Tất cả mọi người đều cho rằng Ám Thiên Sứ chỉ là một đám nha đầu ham chơi mà thôi. Người khác càng khinh thường bọn nó , đối với sự phát triển của bọn nó càng có lợi. Cách nghĩ của ta là muốn tạo Ám Thiên Sứ trở thành tổ chức tình báo lớn nhất Tây Bắc, thậm chí là lớn nhất toàn quốc!"

"Tôn gia gia, cháu vẫn chưa hiểu hết." Đường Phong nhíu mày, trong lòng hắn đã nghĩ ra một chút.

Tôn lão gia tử nhìn xoáy vào Đường Phong, nói: "Trên thế giới này chỗ nào cũng có kỹ nữ. Kỹ nữ tuy bị người ta coi khinh, nhưng bọn họ là lại một bộ phận không thể thiếu trên xã hội!"

"Ý của ông là để bọn nó bồi dưỡng một đám kỹ nữ để thăm dò tình báo?"

"Không cần bọn nó phải bồi dưỡng, kỹ nữ vì sao phải bán thân? Không nghi ngờ gì nữa chính là vì tiền mà thôi. Bọn Phỉ Phỉ hoàn toàn có thể dùng tiền để đổi lấy tin tức, hiện tại cháu đã hiểu ý của ta chưa?"

Đường Phong trong lòng hiểu rõ, ý của Tôn lão gia tử chính là để Ám Thiên Sứ trở thành một tổ chức tình báo chuyên nghiệp. Dùng tiền đổi tin tức mà kỹ nữ biết, mà tình bảo thì có thể bán cho cả tổ chức hoặc là cá nhân khác. Kỹ nữ, một nghề nghiệp bị người ta coi khinh, nhưng vừa hay cái nghề này lại là mạng lưới tình báo lớn nhất hiện tại, không ai có thể coi thường năng lực của kỹ nữ. Bọn họ luôn có thể dùng phương thức đặc biệt là moi tin tức quan trọng trong miệng anh.

Đường Phong trong lòng thầm gật đầu, đây quả thực là biện pháp tốt, nhưng đây việc này cũng không phải dễ thực hiện. Làm sao liên hệ được với những kỹ nữ khác? Và thông qua tin tức nào để lấy được tình báo? Vạn sự khởi đầu nan, tổ chức tình báo giống như thế này một khi bại lộ thì chắc chắn sẽ chết.

"Tôn gia gia, trong khoảng thời gian ngắn e rằng rất khó làm được!" Đường Phong nhíu màu nói.

"Ha ha, ta đã nói rồi, có ta ở đây thì tất cả đều không có vấn đề gì. Ta già rồi, cũng sống không được mấy năm nữa, ta sẽ cung cấp cho bọn nó một số người có thể tin cậy được, đây coi như là tài sản của bọn họ, sau này phát triển như thế nào thì đành phải trông vào bản thân bọn nó thôi. Nếu trước khi ta chết, bọn nó có được thành tích tốt, vậy thì ta sẽ suy nghĩ xem có giao hệ thống tình báo trong tay ta cho bọn nó không!" Tôn lão gia tử hờ hững nói, rõ ràng lão đã sớm trù định kế hoạch kỹ càng.

Đường Phong gật đầu, sau đó lại nhíu mà nói: "Không biết bọn Phỉ Phỉ có hiểu hay không, liệu có làm được không?"

"Cái này cháu không cần phải lo lắng, ta sẽ tìm chuyên gia dạy cho bọn nó." Lão gia tử bộ dạng như đã nắm chắc trong lòng.

"Bọn Phỉ Phỉ có biết không? Bọn nó nếu không bằng lòng thì cũng đừng miễn cưỡng làm gì, cháu chỉ hi vọng Phỉ Phỉ được sống vui vẻ thôi." Đường Phong nói, nếu Phỉ Phỉ không bằng lòng thì hắn tuyệt đối sẽ không cưỡng bách Phỉ Phỉ làm bất kỳ chuyện gì.

"Tình cảm giữa hai anh em cháu tốt thật, Phỉ Phỉ biết rồi. Mà nó cũng rất nguyện ý. Nó nói chỉ cần có thể giúp cháu thì chuyện gì nó cũng có thể làm. Có điều cháu cứ yên tâm, ta đáp ứng với cháu, ít nhất trước khi ta chết sẽ không có chuyện gì xảy ra với nó đâu!"

Đường Phong trong lòng rất cảm động, Phỉ Phỉ đối với mình rất tốt thì hắn cũng biết. Mà Tôn lão gia tử làm những điều này có thể nói cũng là vì hắn: "Tôn gia gia, cám ơn ông."

Lão gia tử cười ha ha: "Ha ha, tiểu Trạch, khách khí với gia gia như vậy làm gì? Những gì gia gia làm không chỉ là vì cháu thôi đâu, rất nhiều nguyên nhân là vì Nhụy nhi, chỉ cần cháu cường đại, an toàn của Nhụy nhi mới được bảo chứng tốt hơn!"

Đường Phong gật đầu, đột nhiên nhớ tới chuyện Nghịch Thiên Bang: "Tôn gia gia, ông biết Nghịch Thiên Bang không?"

Lão gia tử hơi sửng sốt, sau đó nói: "Cháu nói là Nghịch Thiên Bang của tỉnh N á? Biết, mấy năm nay Nghịch Thiên Bang cũng rất ghê gớm. Buôn vàng, tổ chức đánh bạc, độc phẩm, quân hỏa, chỉ cần cái gì dính tới hắc đạo là chúng đều nhúng tay vào! Hừm, dã tâm quá lớn."

"Long Chiến Thiên Nhi chính là tổ chức thuộc Nghịch Thiên Bang, xem ra Nghịch Thiên Bang đã mang ý đồ đối với XA rồi."

"Ha ha, cái này ta cũng biết. Cháu có phải là đã có kế hoạch gì rồi không?" Tôn lão gia tử nói.

Đường Phong cười khẽ một tiếng: "Hiện tại XA là địa bàn của Hoa Hưng xã, Nghịch Thiên Bang đã muốn cướp miếng ăn của bọn cháu, vậy bọn cháu tất nhiên là không thể ngồi yên được rồi!"

"Cháu muốn hạ thủ với chúng ư? Ha ha, Nghịch Thiên Bang này không đơn giản đâu, tiểu đệ rất nhiều, bình cường mã tráng, cháu có lòng tin với Hoa Hưng xã không?"

Trong mắt Đường Phong lóe lên tia sáng lạnh lẽo: "Cháu chỉ muốn nhờ ông xác định một chuyện, nếu như chuyện này giống như cháu nghĩ, vậy cháu ít nhất cũng có sáu, bảy thành nắm chắc sẽ thành công!"

"Ồ? Nói đi! Ta rất hiếu kỳ muốn xem đối với một địch nhân mạnh hơn cháu mấy lần thì cháu có biện pháp gì?" Tôn lão gia tử mắt lóe tinh quang, hỏi

Chương 117: Kế hoạch tiềm phục

Đường Phong hởi lòng hởi dạ quay về nhà, thấy bọn Quan Trí Dũng đều có mặt, sau khi gật đầu với bọn họ, Đường Phong nói với Phỉ Phỉ: "Phỉ Phỉ theo anh lên đây một lát."

Phỉ Phỉ trong lòng cũng đoán được ca ca tìm mình là vì việc gì, ngoan ngoãn vâng một tiếng rồi theo ca ca lên lầu.

"Vì sao không nói với anh?" Trong thư phòng, Đường Phong nhìn chằm chàm vào hai mắt Phỉ Phỉ, lạnh lùng nói, ánh mắt như có thể xuyên thấu tâm can đối phương.

Phỉ Phỉ phát hiện mình không ngờ lại có chút không dám nhìn thẳng vào mắt ca ca, cúi đầu mân mê chéo áo, nói: "Người ta là không muốn khiến anh lo lắng mà, anh, em sai rồi, anh đừng giận em nhé."

Đường Phong đột nhiên cười khẽ một tiếng, sau đó nói: "Anh vì sao lại phải giận em? Em cũng không còn nhỏ nữa rồi, anh nghĩ em cũng biết mình nên làm gì, không nên làm gì, đúng không?"

Thấy ca ca không giận mình, Phỉ Phỉ ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập vẻ hưng phấn nhìn ca ca, ý nghĩ của cô ta rất đơn thuần, cô ta chỉ muốn giúp anh mình làm chuyện gì đó, cơ bản cô ta đã cho rằng ca ca có biết thì cũng sẽ không cản mình, cho nên mới không nói trước cho hắn biết. "Anh, anh yên tâm đi, em biết mà."

Đường Phong gật đầu: "Anh biết suy nghĩ trong lòng em, Tôn lão gia tử đã nói cho anh biết rồi, em đã có sự lựa chọn của mình thì phải nỗ lực mà làm, hiểu chưa? Sau một năm, anh sẽ xem thành tích của em, nếu như không có phát triển gì thì anh sẽ giải tán Ám Thiên Sứ." Trong lòng của Đường Phong, so với ngăn cản thì thà rằng cứ cho cô ta một cơ hội để cô ta đi làm, thời gian đủ để chứng minh tất cả, hắn biết mọi việc sẽ không đơn giản như trong tưởng tượng của Phỉ Phỉ. Theo lời của Tôn lão gia tử thì Phỉ Phỉ làm như vậy cơ bản là không có nguy hiểm gì, mà cũng không cần phải để cô ta đi thu thập tình báo, cái mà cô ta phải làm chỉ là quản lý tốt Ám Thiên Sứ. Nhưng đối với một cô bé mười mấy tuổi mà nói cũng không phải là chuyện đơn giản, nếu như sau một năm Ám Thiên Sứ dưới sự giúp đỡ của Tôn lão gia tử mà vẫn không có thành tích gì, vậy chứng tỏ là Phỉ Phỉ không hợp với việc này, so với lãng phí thời gian thì chẳng thà dụng tâm là việc gì khác.

Phỉ Phỉ nói với Đường Phong một cách kiên định: "Anh, em hiểu ý của anh, cám ơn anh đã cho em cơ hội lựa chọn lần này. Em sẽ nỗ lực làm việc. Nếu sau một năm em không làm ra được thành tích gì, em cũng tự chán nản thôi. Tới lúc đó em sẽ nghe lời anh, quay về chăm chỉ học tập."

"Em có thể hiểu là tốt rồi, qua vài người nữa em chuyển tới Tôn phủ đi. Cái mà em phải học có rất nhiều, khảo nghiệm đầu tiên chính là em có thể chịu khổ được hay không!" Đường Phong đứng dậy rót một chén trà, sau đó trở lại sa lông, nói: "Em đi nghỉ sớm một chút đi, gọi bọn Thứ Đao vào cho anh."

Phỉ Phỉ gật đầu đi ra ngoài, sau khi ra khỏi cửa Phỉ Phỉ thở phào một hơi, trong lòng nhẹ nhõm hơn vì có được sự đồng ý của ca ca. Đồng thời, cô ta cũng tràn đầy lòng tin đối với mình, cô ta nhất định có thể làm được!

Quan Trí Dũng và Hứa Cường cùng với Quỷ Diện sau khi vào phòng liền tùy ý ngồi lên sa lông, Đường Phong từ trong túi móc ra một tờ giấy đặt lên bàn, sau đó nhắm mặt dựa lưng vào ghế, một lúc sau mới noi: "Chúng mày nên chuẩn bị đi, năm sau sẽ bắt đầu hành động, Nghịch Thiên Bang cường đại hơn chúng ta rất nhiều, cần phải chuẩn bị sớm."

Trong nhà của Tôn lão gia tử, Đường Phong nhận được một phần tính báo khá chi tiết liên quan tới Nghịch Thiên Bang. Tình hình hiện tại của Nghịch Thiên Bang cũng gần giống như những gì Vương Thắng đã nói, thế lực chủ yếu tập trung ở khu bắc tỉnh N, tại khu nam chỉ bố trí mấy phân đường, phụ trách giám thị cùng với thu phí bảo hộ của các bang phái nhỏ. Nghịch Thiên Bang này vô cùng thâm độc, những bang phái nhỏ đó cơ hồ có một nửa thu nhập phải giao cho Nghịch Thiên Bang. Bang chủ của Nghịch Thiên Bang rất thông minh, tỉnh N là tỉnh có nhân khẩu lớn nhất của quốc nội, hắc bang hơn 1 vạn người cơ bản là không thể hoàn toàn khống chế được. Cho nên bọn chúng mới dùng phương thức này, đem địa bàn khu nam giao cho những bang phái nhỏ đó, lại thu phí bảo hộ rất cao, như vậy không những mình không phải làm gì mà vẫn có thu nhập, mà lại có thể từ phương diện kinh tế khống chế sự phát triển của những bang phái nhỏ đó. Một bang phái nhỏ muốn phát triển, không có tiền thì không thể. Mà những bang phái nhỏ đó để có được lợi nhuận nhiều hơn, cũng chỉ đành đi cướp địa bàn của nhau, mà điều này lại vừa hay hợp với tâm ý của Nghịch Thiên Bang. Bọn họ kiềm chế lẫn nhau, tự làm yếu nhau, Nghịch Thiên Bang thì ngồi mát ăn bát vàng.

"Lão đại, xem ra khu nam tỉnh N quả thức là quá loạn, trong một thành thị lại có tới năm sáu bang phái với nhân số hơn 200, thành thị lớn hơn một chút thì có hơn chục bang." Quan Trí Dũng nhìn phần tư liệu, nói. Do Nghịch Thiên Bang hạn chế đối với nhân số, mỗi một bang phía nhân số đều không nhiều, nhưng chỉ dựa vào những người này thì hoàn toàn không thể khống chế một thành thị, cho nên cơ hồ trong mỗi thành thị ở khu nam đều có mấy bang phái nhỏ. Cả khu nam tỉnh N có thể nói là loạn như nồi cháo.

"Lão đại, anh có suy nghĩ gì thì nói đi." Quỷ Diện nhìn Đường Phong, nói.

Đường Phong cười khẽ một tiếng, nói: "Khu nam tỉnh N quả thật là rất loạn, có điều như vậy chẳng phải là vừa hay tạo cho chúng ta cơ hội sao? Có một điểm có thể khẳng định, những bang phái nhỏ ở khu nam chắc chắn trong lòng đầy bất mãn đối với Nghịch Thiên Bang!"

Quan Trí Dũng mắt sáng lên, thấp giọng nói: "Anh nói là chúng ta đi thi phục những bang phái nhỏ ở khu nam cùng đối kháng với Nghịch Thiên Bang ư?"

Quỷ Diện lắc đầu nói: "E rằng không được đâu, Nghịch Thiên Bang dám giao toàn bộ khu nam cho những bang phái nhỏ đó, vậy thì ở khu nam khẳng định có mạng lưới tình báo hoàn thiện, có thể tùy thời biết được về tình huống của khu nam. Chúng ta làm vậy thì mạo hiểm quá."

"Ừ, Quỷ Diện nói đúng, đây cũng là một vấn đề. Huống chi cho dù Nghịch Thiên Bang sơ xuất thì những bang phái nhỏ đó cũng không dễ thu phục đâu." Quan Trí Dũng nhíu mày nghĩ một lát, sau đó nói.

"Chúng mày nói xem Nghịch Thiên Bang vì sao không khống chế khu nam trong tay? Trực tiếp thu phục những bang phái nhỏ đó? Để những bang phía nhỏ đó kiếm tiền cho mình?" Hứa Cường có chút không hiểu, hỏi, Quỷ Diện cười khẽ một tiếng: "Tả Thủ, mày phải biết rằng, Nghịch Thiên Bang quả thực là có thực lực thu phục những bang phái nhỏ đó rồi hoàn toàn khống chế cả khu nam trong tay. Nhưng đối với chúng mà nói thì làm vậy có lợi ích gì chứ. Phí tâm phí lực thì thôi không nói, nhưng tiền kiếm được còn phải nuôi thủ hạ. Không bằng giao khu nam cho những bang phái nhỏ, như vậy bọn chúng không phải phí một binh một tốt nào mà mỗi tháng vẫn có lợi nhuận, không ít hơn so với thu nhập nếu bọn chúng khống chế khu nam. Quang trọng nhất là cây cao thì gió cả mày hiểu không?"

Hứa Cường hiểu ý của Quỷ Diện, gật đầu nhìn Đường Phong: "Lão đại, em biết anh đã có chủ ý rồi mà, nói đi, đừng có nhử người ta nữa."

Đường Phong uống một ngụm trà, nói khẽ: "Lúc nãy Thứ Đao nói rất đúng, ý tứ của tao chúng là thu phục những bang phái nhỏ đó rồi cùng đối kháng Nghịch Thiên Bang!"

Thấy ba người đồng thời nhíu mày, Đường Phong tiếp tục nói: "Có điều chúng ta tất nhiên không thể khua chiêng gióng chống đến thu phục! Cho nên tao mới quyết định trước tiên phái mấy huynh đệ đáng tin tới khu nam tỉnh N phát triển. Khu nam tỉnh N tình thế hỗn loạn, cơ hồ mỗi ngày đều có thế lực mới thành lập, vừa hay thích hợp để bọn họ âm thầm phát triển. Đợi khi nắm rõ tình huống cụ thể, có thể tìm một cơ hội để liên hợp với một số bang phái nhỏ cực kỳ bất mãn với Nghịch Thiên Bang tổ thành liên minh, rồi từ từ âm thầm khống chế khu nam. Đợi khi cơ hội tới, chúng ta có thể hai mắt giáp kích."

Quan Trí Dũng và Quỷ Diện nhìn nhau, đồng thời gật đầu, mà Hứa Cường thì lại trực tiếp hét lên: "Chủ ý hay! Lão đại, anh định phái ai đi? Em xin báo danh đầu tiên!" Hứa Cường biết đi tới đó nhất định sẽ không phải buồn chán vì không được đánh nhau nữa, đây mới là thứ mà hắn muốn nhất.

Đường Phong xua xua tay: "Cụ thể ai sẽ đi thì tao còn phải họp với mọi người rồi mới quyết định, có điều trong long tao đã có mấy nhân tuyển rồi. Trước mặt cục thế ở XA đã ổn định, hiện tại nhiệm vụ chủ yếu của Hoa Hưng xã chính là củng cố thế lực đồng thời gia tăng thực lực của bản thân. Tao định để Mãnh Tử Và Phong tử đi, Thứa Đao lại từ trong Chấp Pháp đường chọn ra một số huynh đệ có thân thủ tốt, đầu óc nhanh nhạy, những người này 2,3 người tạo thành một tổ rồi chia nhau ra tới mỗi thành thị phát triển, Mãnh tử và Phong tử là tổng phụ trách."

"Ừ, Mãnh tử và Phong tử kỳ thực rất có năng lực, em thấy lão đi muốn cho bọn họ cơ hội để rèn luyện phải không?" Quỷ Diện cười khẽ, nói.

"Lão đại, vì sao phải để bọn họ chia nhau ra phát triển? Các huynh đệ tụ lại với nhau chẳng phải có thể phát triển nhanh hơn sao?" Hứa Cường hỏi.

Đường Phong lắc đầu, nói: "Từ góc độ sâu xa mà nói, chúng ta chia ra phát triển thì sẽ chậm hơn, nhưng đừng quên sau nay phải xây dựng liên minh. Những thế lực bản thổ sẽ không có ai nguyện ý làm người ăn cua trước tiên đâu, cho nên chúng ta phải giúp họ hạ quyết tâm. Chỉ cần có mấy thế lực gia nhập liên minh, những thế lúc khác sẽ tự dưng hùa theo. Huống chi bọn họ tụ lại với nhau cùng phát triển cũng không phải là chuyện tốt, mục đích của tao là muốn rèn luyện họ, nhân tài của Hoa Hưng xã thiếu quá nhiều."

"Quả thực là biện pháp tốt. Có điều còn có rất nhiều chuyện phải suy tính thêm, nếu dẫn tới sự chú ý của Nghịch Thiên Bang, với thực lực mấy chục năm của Nghịch Thiên Bang mà nói muốn tra ra bối cảnh của họ cũng không khó, tới lúc đó chỉ sợ các huynh đệ đều gặp nguy hiểm." Quan Trí Dũng suy nghĩ vấn đề khá toàn diện.

Đường Phong cười khẽ một tiếng, nói: "Không cần phải lo lắng về phương diện này, Tôn lão gia tử sẽ giúp bọn họ giải quyết vấn đề này."

"Vậy thì tốt rồi, ài, tinh lực của đoạn thời gian này, ngẫm lại ngay cả bản thân em cũng không dám tin. Ha ha, mấy người trong vòng mấy tháng đã khống chế cả thành phố XA, lại đang nhắm vào địch nhân cường đại hơn mình gấp mấy lần, chúng ta không phải là quá lớn gan sao?" Quan Trí Dũng dựa vào sa lông, nói với vẻ cảm thán.

"Cái xã hội này chính là như vậy đấy. Cuộc họp ngày mai chuẩn bị đến đâu rồi?" Đường Phong cười lạnh một tiếng, nói.

"Hữ Thủ đã chuẩn bị tốt rồi, có điều còn chưa tìm được địa điểm, Hữu Thủ và bọn em đã thương lượng, trực tiếp làm ở nhà ăn của sân huấn luyện là được. Huynh đệ của chúng ta quá nhiều, hỏi khắp các khách sạn cũng không có chỗ nào thỏa mãn yêu cầu của chúng ta. Hai tầng trên dưới của nhà ăn ở sân huấn luyện lúc trước vốn là để chuẩn bị cho học sinh, chứa hơn 2000 người cũng không thành vấn đề. Hữu Thủ đã gọi người bắt đầu chuẩn bị rồi, trước chiều ngày mai sẽ xong. Về phương diện phục trang thì tháng trước đã tìm xưởng may làm rồi, sáng ngày mai sẽ đưa đến, án theo sự phân phó của anh mà làm, một vạn bộ 1 sao, một ngàn bộ 2 sao, một trăm bộ 3 sao, 50 bộ 4 sao, 5 bộ 5 sao. Nói chung có thể đảm bảo tất cả các huynh đệ đều có quần áo mới." Quan Trí Dũng nói.

"Ừ, tình hình công ty thế nào rồi?" Đường Phong lại hỏi, đoạn thời gian này tài chính của Hoa Hưng xã luôn thiếu hụt, nếu không phải là mình kiếm được kha khá tiền, e rằng hiện tại rất căng thẳng. Công ty phải nhanh chóng hồi phục lợi nhuận, dẫu sao thì sau này làm gì cũng phải cần tiền, lại còn phái huynh đệ tới khu nam tỉnh N nữa, không biết có lo kịp tài chính không? Mình tuy trên đầu có tiền, nhưng sớm muộn gì cũng có ngày dùng hết.

"Phương diện công ty tối hôm nay đã chuẩn bị sắp xếp tất cả các địa bàn, tối ngày mai có thể bắt đầu chính thức kinh doanh. Lần này chúng ta có thể nói là bỏ cả vốn gốc rồi, tất cả thiếu bị đều tiên tiến nhất quốc tế, mà mạn đà la màu đen so với tước đây mở rộng hơn không chỉ gấp đôi!"

"Được, năm mới bầu không khí mới! Năm sau chính là lúc Hoa Hưng xã chúng ta đại triển hùng phong!" Đường Phong nhìn ba huynh đệ, nói một cách kiên định

Chương 118: Họp thường niên

Hôm nay thời tiết rất đẹp, đã lâu rồi mặt trời chưa xuất hiện trên không trung, mùa đông ở Xa rất hiếm khi có thời tiết tốt như thế này, ánh dương ấm áp chiếu lên người, tâm tình cũng tốt lên không ít.

Đường Phong thay quần áo tượng trưng cho thân phận của hắn trong Hoa Hưng xã, kiểu áo Tông Trung Sơn màu đen, cổ áo và tay áo thêu hai đường kim tuyến, ở vị trí ngực phải là chữ "Hoa" màu vàng bắt mắt, phía dưới chữ hoa là năm ngôi sao vàng lấp lánh.

Mà Quan Trí Dũng, Vương Thắng, Hứa Cường, Quỷ diện cũng mặt áo Tôn Trung Sơn màu đen, có điều ở cổ áo và tay áo của họ lại thêu hai đường ngân tuyến, ở vị trí ngực phải cũng là một chữ "Hoa" màu bạc, bên dưới là 4 ngôi sao màu bạc. Do hiện tại bọn họ đều là cấp bậc tổng bộ đường chủ, án theo chế đệ chia cấp đã công bố thời gian trước thì chỉ có thể tính là 4 sao, đợi sau khi nhân tài trong xã đoàn nhiều hơn, bọn họ có thể giao chức vị đường chủ cho huynh đệ bên dưới, trở thành trưởng lão hoặc là phó bang chủ của xã đoàn, tới lúc đó trên ngực bọn họ cũng đổi thành 5 ngôi sao màu bạc. Đây là yêu cầu của chính bọn họ, Đường Phong cũng không tiện nói gì nên cũng đành chiều theo ý họ.

Mà y phục của Mãnh tử, Bá Vương, Phong tử, Phó Thiên Thủy thì là một đường ngân tuyến và 3 ngôi sao bạc, trong Hoa Hưng xã hiện tại cũng tính là thuộc cao tầng.

"Được rồi, chúng ta cũng nên đi rồi, để huynh đệ chờ lâu thì không hay đâu." Đường Phong nói với mấy người ở bên cạnh, sau đó dẫn đầu đi ra ngoài.

Tâm tình của mấy người đều rất tốt, cười với nhau rồi theo lão đại ra ngoài. Bắt đầu từ ngày hôm nay, Hoa Hưng xã mới thật sự bước trên quỹ đạo. Mà y phục trên người bọn họ chính là sự tượng chưng cho danh dự.

Trong sân huấn luyện hôm nay vô cùng náo nhiệt, tất cả thành viên chính thức của Hoa Hưng xã sáng sớm nhận được chế phục đã vội vã mặc lên, những thành viên chính thức đó ai ai cũng lộ ra vẻ kiêu ngạo và tự hào. Mà những thành viên ngoại vi thì lại nhìn họ với ánh mắt hâm mộ. Trong mắt của những thành viên ngoại vi này, quần áo Tôn Trung Sơn màu đên đại biểu cho nguồn thu nhập ổn định.

Vương Thắng sở dĩ chọn mở họp thường niên ở sân huấn luyện, còn có một mục đích chính là để những thành viên ngoại vi đó thấy được diện mạo mới của Hoa Hưng xã. Đồng thời để những thành viên chính thích được vinh dự trong ánh mắt hâm mộ cũng những người mới.

Tới sân huấn luyện, lúc này trên thao trường to lớn không ngờ lại không có một ai, Đường Phong cười cười, bước về phía nhà ăn, hắn biết, các huynh đệ đã chờ sốt ruội lắm rồi.

Bọn Đường Phong vừa bước vào, nhà ăn vốn đang ầm ĩ đột nhiên trở nên an tĩnh. Mấy trăm thành viên chính thức kích động đứng thẳng người, hét lớn: "Chào lão đại, chào Đường chủ!"

Mấy người bọn Đường Phong rúng động trong lòng, cảnh này trước kia bọn họ đã từng trải qua, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác hắn. Đối diện với hơn 8000 huynh đệ Hoa Hưng xã mặc y phục thống nhất, bọn Đường Phong trong lòng cũng dâng trào nhiệt huyết.

Mà những thành viên ngoại vi ở trong sân huấn luyện cũng vội vàng đứng đậy, cũng hét lên, thanh âm so với thành viên chính thức không những nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa rõ ràng không được chỉnh tề. Đường Phong phất phất tay, cùng mấy người bên cạnh bước lên đài thủ tịch, bàn của nhà ăn toàn bị tạm thời bị chuyển ra, máy ngàn chiếc ghế được đặt ngay ngắn, nhà ăn vốn có thế chứa đồng thời hơn 2000 ăn cơm sau đi bỏ đi tất cả bàn có thể chứa được hơn 3000 huynh đệ Hoa Hưng xã.

"Các huynh đệ, đây là cuộc họp thường niên đầu tiên kể từ lúc Hoa Hưng xã của chúng ta thành lập đến nay. Trước tiên sẽ do đường chủ Chấp Pháp đường Thứ Đao tổng kết lại tình huống đại khái của Hoa Hưng xã từ lúc thành lập tới nay, để cho những thành viên mói có thêm nhận thức toàn diện về Hoa Hưng xã! Mọi người vỗ tay!" Vương Thắng là người chủ trì đại hội lần này, mặt mày nghiêm túc nói vào microphone.

Nghe thấy tiếng vỗ tay như thủy triều ở phía dưới, Quan Trí Dũng mỉm cười, phất tay ý bảo mọi người yên lặng, sau đó nói: "Hoa Hưng xã từ lúc thành lập tới nay chẳng qua là mấy tháng thời gian ngắn ngủi. Tất cả những thành viên chính thức ngồi đây trong mấy tháng ngắn ngủi nay đã lập được công lao hãn mã cho xã đoàn, xã đoàn có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy phát triển tới mức độ này cũng không ngoài nỗ lực của mấy người. Từ tiêu diệt Phế Vật rồi đặt địa vị ổn đỉnh ở hội nghị hắc đạo khu nam. Từ bị chính phủ đàn áp thực lực đại tổn cho tới mấy ngày nay vừa tiêu diệt Long Chiến Thiên Nhai. Con đường của Hoa Hưng xã không nghi ngờ gì nữa là vô cùng may mắn, nhưng đồng thời cũng rất gập gềnh. Nhưng thông qua những chuyện này, càng khiến chúng ta phát hiện ra rằng, chính cần các huynh đệ đồng tâm hiệp lực, cùng nhau nỗ lực thì không có gì có thể ngăn cản bước tiến của chúng ta!"

"Bốp bốp bốp!!" Huynh đệ phía dưới vỗ tay nhiệt liệt, đại đa số huynh đệ trong số những thành viên chính thức đều là những huynh đệ cũ tham gia Hoa Hưng xã từ những ngày đầu tiên. Tuy Quan Trí Dũng nói rất đơn giản, nhưng bọn họ đối với sự phát triển của Hoa Hưng xã thì lại biết rất rõ.

Thứ Đao ám sát Phết Vật và làm trọng thương mất chục người đã tạo nên cơ sở thành danh của Hoa Hưng xã, phá đi sự liên thủ của tứ đại thế lực, bức bách Nông Dân thoái vị khiến Hoa Hưng xã đã dẫn thân vào một trong những thế lực mạnh nhất của XA. Thu phục Quỷ Diện, trên hắc đạo hội nghị áp chế quần hùng khiến Hoa Hưng xã trở thành địa hạ vương giả của XA một cách hoàn toàn xứng đáng.

Vì báo cừu cho muội muội mà tức giận giết chế con của thị trưởng, thể hiện sự trọng tình trọng nghĩa của lão đại! Nhưng đổi lại là sự đàn ấp vô tình của chính phú cùng với sự ám sát mạc danh kỳ diệu của Hắc Long hội! Vào lúc tất cả mọi người cho rằng Hoa Hưng xã giống như một ngôi sao băng chỉ lóe lên rồi vụt tắt thì Hoa Hưng xã lại một lần này khiến cho bọn họ bất ngờ, Hoa Hưng xã đã vượt qua được tất cả những khó khăn đó.

Tuy trong mắt của rất nhiều người, vận khí của Hoa Hưng xã rất tốt, nhưng không thể phủ nhận, ví dụ thực tế là cơ sở của vận khí. Sự đàn áp của chính phủ khiến Hoa Hưng xã thực lực đại tổn, lại thêm sự xuất hiện của Long Chiến Thiên Nhai, Hoa Hưng xã phải đối diện với nguy cơ nghiêm trọng, nhưng cho dù là vậy, Hoa Hưng xã vẫn dùng thủ đoạn lôi đình tiêu diệt Long Chiến Thiên Nhai, một lần nữa bước lên vị trí vương giả. Trong mắt của bọn họ, sự quất khởi của Hoa Hưng xã chính là một kỳ tích! Mà bọn họ rất vinh hành vì bản thân chính là người chứng kiến và tạo ra kỳ tích đó.

"Được rồi, yên lặng một chút, phần sau do lão đại của chúng ta - Tử Thần lên nói vài câu." Vương Thắng rất hài lòng với biểu hiện của các huynh đệ, cầm microphone nói to.

Tử Thần, thần tượng trong mắt của đại đa số các thành viên Hoa Hưng xã, tuy bọn họ chưa từng thấy Tử Thần xuất thủ, nhưng tác phong lôi lệ phong hành của Tử Thần sớm đã giành được sự công nhận của bọn họ. Nếu không phải là Tử Thần, bọn họ đừng hòng có ngày hôm nay, một người không có văn hóa, không có bằng cấp không ngờ mỗi tháng cũng có thể có thu nhập mấy ngàn đồng. Tuy là khá nguy hiểm, nhưng đại đa số thời gian của bọn họ so với những người đi làm thì thoải mái hơn nhiều. Huống chi trên thế giới này không có chỗ nào là không nguy hiểm, anh đã phải chết thì cho dù xuống lầu cũng có thể bị ngã chết!

Đường Phong cầm microphone lên, không đợi hắn nói gì, huynh đệ bên dưới rất tự giác im lặng, bọn họ rất chờ mong xem lão đại nói những gì.

"Có người nói, tôi đối tối với các bạn là hi vọng các bạn giành giang sơn cho tôi. Hiện tại tôi muốn nói rõ cho mọi người biết, cách nói này là sai lầm. Hoa Hưng xã không phải là của tôi mà là của mọi người! Thế giới này rất công bằng. Nỗ lực thì sẽ được hồi báo. Các huynh đệ vì sự phát triển của xã đoàn mà có những cống hiến không thể phai mờ, vậy thì khắc sẽ có hồi báo tương ứng! Các bạn không kém gì những người khác, không kém gì những thành phần trí thức ngồi bàn giấy. Con người đều bình đẳng, chỉ là phân công khác nhau, xã hội không thể thiếu họ, cũng không thể thiếu các bạn. Tôn chỉ của Hoa Hưng xã chúng ta mọi người đều đã biết, đó là phải trở thành một hắc bang hiện đại hóa. Chúng ta phải thay đổi án tượng xấu của mọi người đối với hắc bang, mục tiêu của chúng chính là trở thành một tổ chức được mọi người tiếp nhận. Cho nên, tôi hi vọng mọi người tuân thủ bang quy đồng thời không được phép coi mình là một thằng lưu manh, côn đồ. Các bạn đã hiểu chưa?"

"Hiểu rồi!" Tất cả huynh đệ trong nhà ăn đều hét lớn, bọn họ bị những lời nói này của Đường Phong khiến cho nhiệt huyệt sôi sục, lần đầu tiên, bọn họ có cảm giác đạt được thành tựu! Cũng là lần đầu tiên, bọn họ biết mình không phải là vô dụng.

"Rất tốt, những lời nói này các bạn không chỉ hiểu mà còn phải ghi nhớ, nhớ kỹ ở trong lòng. Còn có những huynh đệ ngoại vi vẫn ở trong sân huấn luyện, đầu tiên tôi chúc mừng các bạn đã gia nhập Hoa Hưng xã! Trong đại gia đình Hoa Hưng xã này ai ai cũng bình đằng, chỉ cần các bạn nghiêm túc tuân thủ bang quy của Hoa Hưng xã, vậy thì bạn có thể trở thành đường chủ, có thể trở thành người phụ trách một khu vực. Hoa Hưng xã sẽ không ngừng phát triển, còn vô số cương vị cao tầng đang đợi các bạn, các bạn có muốn không? Vậy thì đem hành động thực tế ra cho tôi xem năng lực của các bạn đi. Bắt đầu từ ngày hôm nay, Hoa Hưng xã chính thức thực hành chế độ chia sao, bất kỳ huynh đệ nào chỉ cần thông qua nỗ lực của mình đạt được sự công nhận của mọi người đều có thể trở thành cao tầng của xã đoàn. Sau này, ngày này mỗi năm đều cử hành họp thường niên, tổng kết tình hình phát triển trong một năm của xã đoàn, tiến hành biểu chương những thành viên có cống hiến vì xã đoàn. Mỗi này xã đoàn sẽ trích ra 200 vạn làm phần thưởng cho những thành viên đó, chỉ cần nỗ lực, bạn sẽ có thể nhận được!" Nói xong, Đường Phong đưa microphone cho Vương Thắng trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Quan Trí Dũng lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía Đường Phong. Không ngờ lão đại lại có năng lực diễn thuyết mạnh như vậy! Hắc hắc những lời này khiến cho ngay cả mình cũng phải sôi sục nhiệt huyết, đừng nói chi là những huynh đệ bên dưới.

Tiếp theo, Vương Thắng tuyên bố xã đoàn công bố danh sách những thành viên 2 sao và 3 sao. Do thành viên 1 sao quá nhiều nên không nhắc tới. Qua năm mới, các huynh đệ xuất lực vì Hoa Hưng xã, Đường Phong tất nhiên sẽ không bạc đãi bọn họ, thành viên 3 sao phần thưởng 5 vạn, thành viên 2 sao mỗi người được thưởng 2 vạn, thành viên 1 sao mỗi người 5000. Còn những thành viên ngoại vi, Đường Phong cũng cho mỗi người một bao lì xì mừng tuổi 1000.

Cuộc họp thường niên bế mạc trong sự hoan hỉ của mọi người, nhìn các huynh đệ đang mừng khấp khởi, bọn Đường Phong trong lòng cũng cao hứng. Các huynh đệ có cao hứng thì mới tận tâm tận lực làm việc cho xã đoàn, Hoa Hưng xã mới có thể phát triển tốt hơn. Trong mắt Đường Phong những huynh đệ này đều là gốc rễ của xã đoàn. Hoa Hưng xã sau này còn phải dựa vào họ, cho nên hắn sẽ không keo kiệt với các huynh đệ, dù sao đây cũng là những thứ mà họ đáng nhận được.

Một đám người vui mừng hớn hở quay về nhà, không ngờ Nhụy nhi và Cổ Tĩnh Tiệp cũng tới, hỏi ra mới biết, Phỉ Phỉ thấy trong nhà Tôn lão gia tử quá ít người, tết chẳng có chút nào thú vị, muốn mời lão gia tử tới nhà họ cùng ăn cơm tất niên, lão gia tử tất nhiên là rất cao hứng, lại bảo Nhụy nhi và Cổ Tĩnh Tiệp tới trước, còn ông ta một lát nữa sẽ tới cùng Lưu bá.

Đường Phong đương nhiên không để ý, lão gia tử quả thực là đáng thương, huống chi ông ta còn là ông nuôi của mình. Chỉ là mình nên tới Tôn phủ đón năm mới mới đúng, nhiều đầu bếp phòng lớn như vậy, không dùng thì lãng phí quá.

Về thư phòng, Đường Phong kể là chuyện thương lượng với bọn Quan Trí Dũng ngày hôm qua lại cho bọn Vương Thắng, mấy người đều không có ý kiến, Mãnh tử và Phong tử đều rất hưng phấn, bọn họ đều là người cuồng chiến đấu, cơ hội tốt như thế này đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Chỉ có hai người Hứa Cường và Bá Vương thì một mực buồn bã không vui, rõ ràng là bọn họ rất hâm mộ Mãnh tử và Phong tử

Chương 119: Năm mới rồi

Cơm tất niên vô cùng phong phú, ba cô gái bận rộn cả buổi chiều gói được rất nhiều bánh chẻo, có điều Nhụy nhi và Cổ Tĩnh Tiệp từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, gọi bọn họ tới ăn thì được, còn gói bánh thì có chút khó khăn. Sau khi thái thức ăn xong, Phỉ Phỉ chỉ phái hai bà chị này tới khách sạn đặt thức ăn, để tránh bọn họ gây thêm phiền phức. Cơm tất niên chỉ có bánh chẻo thì tất nhiên là không đủ, hơn nữa Phỉ Phỉ một mình gói cho mấy chục người ăn là chuyện không thể.

"Tôn gia gia, cháu chúc ông một chén, sự giúp đỡ của ông đối với cháu, Phỉ Phỉ và Hoa Hưng xã cháu đều ghi nhớ trong long." Trong phòng khách bày hai cái bàn, bữa cơm vừa bắt đầu thì Đường Phong đã nâng chén kính rượu Tôn lão gia tử. Đoạn thời gian này sự giúp đỡ của Tôn lão gia tử đối với Hoa Hưng xã quả thực không nhỏ, hiện tại lại có chiếu cố Phỉ Phỉ như vậy, Đường Phong thật lòng rất cảm kích ông ta.

Lão gia tử cười ha ha, nâng chén lên, nói: "Tiểu Trạch à, chúng ta đều là người nhà, không cần phải nói những lời khách khí đâu, cháu là người có năng lực, có thể có một đứa cháu như cháu đây gia gia ta rất cao hứng. Ha ha ha, nhiều năm rồi, nhiều năm rồi không được đón năm mới náo nhiệt như thế này." Nói xong Tôn lão gia tử ngẩng đầu lên uống cạn chén rượu. Ông ta thực sự rất cao hứng, từ sau khi con trai rời bỏ ông ta, mỗi năm chỉ có ông ta cùng Nhụy nhi và Liễu bá ba người ăn cơm tất niên với nhau.

Sau khi lão gia tử uống xong, Đường Phong lại nâng chén lên kính rượu Liễu bá, Liễn bá tuy không có sự giúp đỡ trên thực tế nào đối với Đường Phong, nhưng Đường Phong biết Liễu bá cũng rất quan tâm hắn.

Các huynh đệ của Hoa Hưng xã ngồi cùng bàn lần lượt kính rượu lão gia tử, lão gia tử cũng là dạng càng già dẻo dai, uống liên tiếp hơn chục chén mà mặt không đổi sắc, về sau vẫn là mọi người lo lắng cho sức khỏe của lão gia tử nên mới thôi.

"Tôn gia gia, cháy nghe nói tứ đại thiên vương, thủ hạ ngày trước của ông hiện tại chỉ còn 2 vị ở bên cạnh ông, cháu dã gặp Chấn Bắc Tiếu Di Lặc, vậy Đao Vương là ai vậy?" Đường Phong có chút kỳ quái hỏi.

Tôn lão gia tử hơi sửng sốt, sau đó nhìn Liễu bá rồi cười ha ha nói với Đường Phong: "Vấn đều này thì cháu hỏi tiểu Liễu đi, hắn biết rõ hơn ta đấy."

Tất cả mọi người trên bàn ăn đều nhìn Liễu bá, Liễu bá có chút xấu hổ, cười nói: "Ha ha, ta chính là Mã Lang, huynh đệ trên đạo đều nể mặt gọi ta là Đao Vương, nhưng không ta không dám nhận, thực sự không dám nhận."

Mấy người bọn Đường Phong kinh ngạc nhìn Liễu bá, từ lần đầu tiên gặp mặt Đường Phong đã biết Liễu bá là cao thủ, nhưng không ngờ ông ta lại chính là Đao Vương Mã Lang trong Tứ Đại Thiên Vương danh chấn Tây Bắc!

"Thật sự là khiến người ta phải kinh ngạc, cháu sớm đã biết bác là cao thủ, nhưng không ngờ bắc lại chính là Đao Vương, ha ha, ta trước giờ luôn tưởng rằng Đao Vương họ Mã cơ." Đường Phong cười nói.

Nghe thấy lời của Đường Phong, Liễu bá sắc mặt rõ ràng sầm xuống, sau đó cười khổ một tiếng, nói: "Ta quả thực là họ Mã, có điều sau khi phát sinh một số chuyện nên đã đổi họ. Được rồi, chúng ta không nói về chuyện này nữa, qua năm mới rồi, nói về kế hoạch năm mới đi."

Thấy Liễu bá không muốn nhắc tới chuyện cũ, Đường Phong tất nhiên biết Liễu bá có thể có chuyện bí mật gì khó nói, lập tức cười bảo: "Kế hoạch thì nhiều lắm, nhưng sợ kế hoạch rồi sẽ có thay đổi, có điều Liễu bá à, cháu có thể cần bác giúp cháu đó."

"Ồ? có gì thì cháu cứ nói đi, ta có thể giúp cháu thì chắc chắn không nói hai lời!" Liễu bá vỗ ngực bảo chứng, ông ta thực sự rất hiếu kỳ muốn biết Đường Phong có gì cần ông giúp đỡ, chuyện có thể khiến Đường Phong chính miệng nhờ giúp trước giờ cũng không nhiều.

Đường Phong cười hắc hắc, đứng dậy rót cho Liễu bá một chén, sau đó nói: "Liễu bá, bác cũng biết đấy, căn cơ của Hoa Hưng xã quá nông, các huynh đệ còn chưa đứng vững được, muốn khoách trương ra bên ngoài e rằng cũng khó. Bác dùng đao rất giỏi, cháu muốn mời bác tới truyền thụ đao pháp cho các huynh đệ của Hoa Hưng xã, có được không?"

Liễu bá ngây người, sau đó cười ha ha nói: "Thằng nhóc này đúng là tinh ranh thật, ta sống nhiều năm như vậy duy có một thứ cảm thấy tự tin chính là đao pháp. Dạy cho đám tiểu tử của Hoa Hưng xã tất nhiên không có vấn đề, dẫu sao thì ta chết cũng không mang theo được. Có điều đao pháp của ta hoàn toàn là từ trong thực chiến mà ngộ ra, không phải dễ học đâu, có thể học được hay không thì phải trông vào các huynh đệ thủ hạ của cậu!"

Thấy Liễu bá đáp ứng, Đường Phong rất cao hứng, dẫu sao thì hắc đạo hiện tại chém giết cũng dựa vào đao là chính, có thể học được đao pháp của Đao Vương, cho dù chỉ học được thứ ngoài da thôi cũng đủ để khiến chiếc lực của Hoa Hưng xã tăng cao rồi. "Vậy cháu cám ơn bác. Như vậy đi, để bác tự mình tới dậy thì khẳng định là không thích hợp rồi. Không bằng bác nhận Tả Thủ, Hữu Thủ và Bá Vương làm đồ đệ, Tả Thủ và Bá Vương bình thường phụ trách huấn luyện huynh đệ bên dưới, đợi khi bọn họ học xong rồi sẽ có thể trực tiếp truyền thụ cho huynh đệ bên dưới. Hữu Thủ là đường chủ của Chiến đường, cũng dùng đao rất giỏi, có điều so với bác thì khẳng định là còn kém xa, bác sẽ nhận họ chứ?" Đường Phong cười hi hi, nói xong liền đánh mắt ra hiệu cho ba người.

Bá Vương thấy có cơ hội bái Đao Vương làm thầy, vội vàng đứng dậy quỳ xuống trước mặt Liễu bá, mà Hứa Cường và Vương Thắng phản ứng chậm hơi một chút, thấy Bá Vương đứng dậy bọn họ mới vội vàng đứng dậy theo.

Bá Vương quỳ được một nửa thì Liễu Bá giữ lấy hắn, cười khổ nói: "Được rồi, giờ không thịnh hành cái này nữa đâu, miễn đi." Sau đó nhìn Đường Phong, nói: "Tiểu Trạch à, nhìn không ra cháu lại gian xảo như vậy. Được rồi, ta nhận ba người bọn họ, coi như là tìm truyền nhân cho mình, dẫu sao thì ta giờ cả ngày cũng chẳng có việc gì làm. Ba người các cậu có thời gian thì tới Tôn phủ, ta sẽ chỉ điểm cho các cậu. Còn có thể học tới trình độ nào thì phải xem vào bản thân các cậu thôi."

Ba người mưng rơn, vội vàng nói: "Sư phụ, yên tâm đi, chúng con nhất định sẽ nỗ lực học tập." Bá Vương hưng phấn đến đỏ cả mắt, Hứa Cường và Vương Thắng cũng gần như vậy. Vương Thắng lăn lộn hơn chục năm trên đạo, tất nhiên biết vị Đao Vương danh chấn Tây Bắc này, có thể nói Đao Vương luôn là thần tượng của hắn. Mà Hứa Cường thì súng bái cường giả nhất, huống chưa bình thường Hứa Cường cũng rất thích dùng đao làm vũ khí, theo lời của hắn thì: "Dùng đao đủ bá khí mới tính là nam nhân chân chính." Có điều Quan Trí Dũng luôn coi lời nói của hắn là không khí.

Hiện tại đến lượt Mãnh tử và Phong tử hâm mộ, có thể được Đao Vương chỉ điểm chính là cơ hội hiếm có, nhưng bọn họ mình lại không thể được may mắn như vậy, qua mấy ngày nữa là bọn họ phải tới tỉnh N rồi. Hai người chỉ có thể cúi đầu uống rượu cho đỡ buồn.

Bữa cơm tất niên này mọi người đều ăn rất cao hứng, khi tiếng chuống đồng hồ điểm 12h vang lên, bọn Đường Phong giống như trẻ con lao vào vườn bắn pháo hoa chúc mừng năm mới đã tới. Cũng chỉ có vào lúc này, bọn họ mới có thể nhớ lại những lạc thú lúc còn nhỏ.

"Lão gia tử, tâm tình gần đây của ông có vẻ rất tốt, người cũng trẻ ra nhiều." Liễu bá và Tôn lão gia tử đứng ở góc vườn nhìn bọn Đường Phong vui vẻ chơi đùa, Liễu bá cười nói với Tôn lão gia tử.

"Đúng vậy, nhìn những đứa trẻ này, trong lòng ta rất cao hứng, ha ha. Tuổi trẻ đúng là tốt thật!" Tôn lão gia tử cả tối nay lúc nào trên mặt cũng treo một nụ cười. Liễu bá theo lão gia tử nhiều năm như vậy cũng cảm thấy cao hứng cho Tôn lão gia tử.

Tối nay Tôn lão gia tử và Liễu Bá một mình về Tôn phủ, Nhụy nhi và Cổ Tĩnh Tiệp thì ở lại. Trong phòng khách bày ba bàn mạt chược, bốn người bọn Quan Trí Dũng một bàn, mà Đường Phong và Cổ Tĩnh Tiệp thì bị mọi người cố ý quên đi.

"Năm mới rồi mà cô không về nhà à?" Đường Phong ngồi trên sa lông, vừa nhìn bọn Nhụy nhi đang chơi đùa vừa hỏi Cổ Tĩnh Tiệp ngồi ở bên cạnh.

"Ai cần anh lo?" Cổ Tĩnh Tiệp trợn mắt nhìn Đường Phong.

Đường Phong nhún vai, nói: "Vậy được, cô ngồi từ từ xem nhé, tôi về thư phòng đây, còn có rất nhiều chuyện đang chờ tôi làm." Nói xong Đường Phong cứ vậy rời khỏi phòng khách.

Cổ Tĩnh Tiệp thấy mình lại một lần nữa bị Đường Phong coi thường, hung hăng trừng mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, không ngờ hắn nói đi là đi, vậy mình ngồi đây một mình làm gì đây?

Cổ Tĩnh Tiệp đầy một bụng tức mà không có chỗ trút giận, người này cũng quá đáng quá rồi, sao có thể để người ta một mình ngồi lại đây chứ? Bọn Nhụy nhi lúc này chơi đang cao hứng, căn bản không để ý tới hắn. Bọn Vương Thắng thấy cô ta một mình ngồi trên ghế sa lông, thấy cũng đang thương định để cô ta ra chơi, nhưng Cổ Tĩnh Tiệp căn bản lại không biết đánh mạt chược. Không còn cách nào khác, bọn Vương Thắng chỉ đành dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô ta, sau đó để cô ta tự chơi một mình.

"Tĩnh tỷ tỷ, chị không nói chuyện với ca ca à? Ngồi một mình thì buồn lắm!" Phỉ Phỉ biết của thích Tĩnh tỷ tỷ, tuy trong lòng cảm thấy chua sót, có điều cô ta vẫn cố gắng giúp ca ca, chỉ cần ca vui là được rồi.

Cổ Tĩnh Tiệp bĩu môi, nói: "Chị không cần nói chuyện với hắn. Phỉ Phỉ, chị tới phòng em nghĩ ngơi, các em cứ chơi đi." Nói xong, Cổ Tĩnh Tiệp đứng dậy duỗi lưng, thân hình đầy đặn, cong cong lả lướt của cô ta lộ ra trước mặt mọi người. May mà mọi người đang mải đánh mạt chược nên không để ý đến. Chỉ có Phỉ Phỉ thầm nghĩ trong lòng: "Tĩnh tỷ tỷ trông xinh đẹp như thế này, thân hình lại chuẩn nữa, chắc trách ca ca lại thích chị ấy. Nam nhân chẳng phải đều thích nữ nhân ngực to sao?" Nghĩ tới đây Phỉ Phỉ cúi đầu nhìn ngực của mình, co chút tự ti lắc lắc đầu.

Cổ Tĩnh Tiệp lên lầu bước qua thư phòng của Đường Phong, nghe thấy tiếng Đường Phong đang nói điện thoại, hiếu kỳ đứng ở cửa ghé tai vào cửa cố nghe xem Đường Phong đang nói gì.

Lúc cô ta lên lầu tâm lý rất không vui, bước chân có chút nặng nề, Đường Phong sớm đã nghe thấy tiếng bước chân của cô ta, thấy tiếng bước chân dừng lại trước cửa thư phòng của mình, Đường Phong vừa nói chuyện với Ám Lang vừa lặng lẽ tiến gần cửa, miệng mỉm cười. Hắn biết ở ngoài cửa nhất định là Cổ Tĩnh Tiệp, lúc này bọn Phỉ Phỉ đều đang bận chơi, cũng chỉ có cô ta mới rảnh.

Sau khi gác điện thoại, Đường Phong đột nhiên mở cửa ra: "Cô không biết..." Nói được một nửa, Đường Phong ngây ngốc đứng tại chỗ, thời gian vào giây phút này như dừng lại.

Đường Phong lúc trước gọi điện thoại nói không to, Cổ Tĩnh Tiệp lại quá hiếu kỳ, thành ra cả người đều dựa sát vào cửa hòng nghe xem Đường Phong đang nói gì. Nhưng Đường Phong đột nhiên mở cửa ra, cô ta đứng không ổn nên ngã nhào vào lòng Đường Phong.

Cũng giống như Đường Phong, Cổ Tĩnh Tiệp ngây người, sau đó giãy dụa muốn đứng thẳng dậy, trong lòng nôn nóng, thành ra càng gấp càng sai. Đứng mấy lần mà vẫn không thể đứng vững, thân thể của cô ta ngã nhào vào lòng Đường Phong, sau cùng phải bám vào vai Đường Phong mới đứng vững lại được.

Cổ Tĩnh Tiệp mặt hơi đỏ lên, hung hăng trừng mắt lườm Đường Phong, mắng một cái: "Lưu manh!" Sau đó chạy đi. Mà Đường Phong vẫn bảo trì tư thế cũ, phải một lúc sau hắn mới cười cười, lẩm bẩm: "Mềm quá, thơm qua, mê người quá!"

Chương 120: Năm mới nhiệm vụ mới

Hiện tại lễ mừng năm mới càng lúc càng không còn ý nghĩa, hôm nay đã là mùng năm rồi, mấy ngày nay mọi người cả ngày chỉ đánh mạt chược tại nhà. Bá Vương thua đến sắp khóc rồi, hắn thua hết chút tiền thưởng mới được nhận, còn nợ Vương Thắng không ít. Có điều cũng chẳng còn cách nào khác, là hắn tự chuốc họa, ban đầu mấy người chỉ đánh đến 10 đồng, Bá Vương thắng mấy ván liều hét lên đòi đánh 100 đồng. Lúc đó, mấy người bọn Vương Thắng khuyên hắn mấy lần không được nên đành chiều theo hắn, kết quả Bá Vương hiện tại cả người trên dưới không còn một đồng nào.

Đường Phong thấy bộ mặt đau khổ của Bá Vương, trong lòng cảm thấy rất buồn cười, bèn cho hắn vay mấy vạn đồng, nói thế nào thì hắn cũng là một phó đường chủ, trên người không có tiền để người ngoài biết cũng mất mặt lắm.

Mãnh tử và Phong tử tối hôm nay bắt đầu lên đường, đi cùng họ tổng cộng có 20 người, tiểu Mao cũng ở trong đó. Bọn Đường Phong có ấn tượng không tồi với tên tiểu Mao này, lần này để hắn đi chính là muốn khảo nghiệm năng lực của hắn, thứ hai là muốn cho hắn một cơ hội để lên cấp.

Tuy rằng năm mới đại bộ phận đơn vị đều được nghỉ, có điều lão gia tử làm việc vẫn rất có hiệu suất, hôm qua đã mang tư liệu đến, bọn Mãnh tử thoáng cái đã biến thành phạm nhân vừa mãn hạn tù. Đường Phong rất buồn bực, chẳng lẽ nói an bài một thân phận mới nhất định phải làm phạm nhân ư?

Đối với bọn tiểu Mao, yêu cầu của Đường Phong khá nghiêm khắc, trong vòng một tháng thế lực phải thành hình, trong ba tháng thì phải có danh tiếng. Nhiệm vụ này quả thực rất gian nan, có điều Đường Phong làm vậy cũng chính là muốn tạo thêm áp lực cho họ, có áp lực thì mới có động lực mà, con người dưới áp lực tiềm năng luôn có thể bạo phát vô hạn.

Đường Phong cho bọn họ chọn mấy thành thì gần khu nam tỉnh N nhất, trừ Phong tử và Mãnh tử ở cùng nhau ra, mấy người còn lại ba người một tổ, chia ra 7 thành thị, mỗi một tổ Đường Phong cấp cho 200 vạn tiền vốn, làm sao có thể dựa vào 200 vạn để phát triển thì phải xem vào bọn họ.

Sau khi tiễn mấy người đi, Hứa Cường nói: "Lão đại, vậy chúng ta hiện tại sẽ làm gì? Bọn Mãnh tử đi tiêu dao rồi, XA hiện tại không có việc, thế chẳng phải là buồn chết à?"

Đường Phong cười lạnh một tiếng: "Buồn chết ư? Việc thì nhiều lắm, sợ mày làm không xuể thôi!"

"Lão đại anh nói đi, em tuyệt đối đảm bảo có thể hoàn thành nhiệm vụ!" Hứa Cường nghe thấy lão đại không ngờ lại hoài nghi năng lực của mình, lập tức vỗ ngực bảo chứng.

Đường Phong nhìn mấy người, sau đó nói: "Tả Thủ, hiện tại nhiệm vụ lớn nhất của mày và Bá Vương chính là mau chóng huấn luyện những tiểu đệ ngoại vi đó cho tao, hiện tại người mà chúng ta có thể dùng quá ít. Bá Vương phụ tách huấn luyện những huynh đệ mới nhận, trong 3 tháng tao muốn thấy được hiệu quả. Tả Thủ, mày từ trong những thành viện chính thức chọn 200 người trung thành với xã đoàn, đồng thời có thể chịu khổ, trong vòng 3 tháng, ta muốn bọn họ đều trở thành tinh anh, hiểu chưa?"

Bá Vương và Hứa Cường biết lão đang đang nói nghiêm túc, cho nên cũng nghiêm túc gật đầu, nói: "Hiểu rồi!"

"Hữu Thủ, Quỷ Diện, Mãnh tử và Phong tử đi rồi, nhiệm vụ của chúng mày khá nặng nề. Trong bốn khu của XA chúng mày phải phụ trách tốt, tao không muốn thấy xã đoàn lại xảy ra vấn đề!"

"Đoạn thời gian này Tướng đường phải phụ trách huấn luyện người mới, không có thời gian huấn luyện thành viên cũ, nhưng việc huấn luyện những thành viên cũ cũng không thể chậm trễ. Thứ Đao, chuyện của xã đoàn mày có thể bỏ qua thì bỏ qua, đoạn thời gian này tao tự mình quản lý. Nhiệm vụ của mày chính là dẫn huynh đệ các đường khẩu đi dẹp tan các huyện thành xung quanh. Chúng mày nên hiểu, cách đề thăng thực lực nhanh nhất chính là chiến đấu, chiến đấu và chiến đấu! Kinh nghiệm thực chiến của các huynh đệ chưa đủ, cho dù tố chất thân thể có tốt thế nào đi chăng nữa thì sau này vẫn sẽ chịu thiệt." Đường Phong lạnh lùng nhìn mấy người.

Sau khi thấy mấy người đều gật đầu, Đường Phong nói với Phó Thiên Thủy: "Thiên Thủy, thời gian anh gia nhập xã đoạn không lâu, nhưng tôi lại cho anh chức vị ba sao, anh chắc cũng hiểu là tôi coi trọng anh như thế nào! Tôi muốn anh nghĩ biện pháp xây dựng đội y liệu một cách nhanh nhất, phương diện này do anh toàn quyền phụ trách, tôi không cần quá trình, chỉ nhìn kết quá, muốn tiền thì tìm lão Mã, biết chứ?"

Phó Thiên Thủy mấy ngày nay đã dần dần dung nhập với những người này. Ấn tượng của hắn đối với Hoa Hưng xã đã thay đổi rất nhiều, ban đầu hắn nghe thấy Đường Phong nói cho hắn đãi ngộ ba sao, hắn còn không cảm thấy gì, nhưng sau khi hắn chân chính hiểu được cấp bậc ba sao trong Hoa Hưng xã có ý vị gì thì trong lòng rất cảm kích Đường Phong, hắn cũng quyết tâm phải tận hết nỗ lực của mình để cống hiến cho Hoa Hưng xã.

"Lão đại, xây dựng đội y liệu không phải là chuyện khó, nhưng tôi muốn mở bệnh viện. Các huynh đệ không phải là thường xuyên bị thương, bình thường lại nhàn rỗi không có chuyện gì. Không bằng lợi dụng những thời gian đó, còn có thể gia tăng thu nhập cho xã đoàn!" Phó Thiên Thủy nói.

Đường Phong nhíu mày, vấn đề này hắn cũng từng nghĩ đến, nhưng hắn cảm thấy người trong bệnh viện quá nhiều, nếu các huynh đệ bị thương được đưa vào thì những bệnh nhân khác khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, mà sự an toàn so với tốn chút tiền thì cũng không tính là gì. Hắn nói suy nghĩ trong lòng cho Phó Thiên Thủy nghe.

Phó Thiên Thủy nghĩ một lát, sau đó nói: "Lão đại, anh xem thế này có được không, bệnh viện có thể mở cửa sau, bộ phận ở gần cửa sau chúng ta có thể dùng để tiếp đãi huynh đệ xã đoàn, như vậy không phải là dễ giải quyết hơn sao?"

"Thiên Thủy, anh muốn mở bệnh viện như vậy phải chăng là còn có ý đồ khác?" Đường Phong nhíu mày nhìn Phó Thiên Thủy, lúc Phó Thiên Thủy nói chuyện Đường Phong có thể nhìn ra vẻ chờ mong trong mắt hắn, hắn vì sao lại muốn mở bệnh viện như vậy?

Phó Thiên Thủy ngây người, sau đó có chút xấu hổ, khấu đầu nói: "Bị anh nhìn ra rồi, kỳ thực từ sau khi rời khỏi bệnh viện Hòa Hiệp, tôi luôn có một mơ ước, hi vọng có một ngày thôi có thể mở được một bệnh viện nhất lưu vượt trội bệnh viện Hòa Hiệp."

Đường Phong cười cười, sau đó vỗ tay nói: "Ý tưởng này kỳ thực không tồi, có điều anh cho rằng anh hiện tại có năng lực đó ư? Cho dù tôi cho anh mở bệnh viện thì anh có thể kinh doanh được không? Có lẽ trình độ chữa bệnh của anh không kém người khác, nhưng hắn còn thiếu kinh nghiệm quản lý. Thế này đi, anh trước tiên xây dựng một đội y liệu tốt đã, đợi khi anh có lòng tin rằng mình có thể quảy lý một một bệnh viện nhất lưu thì tôi tuyệt đối sẽ ủng hộ anh!"

Phó Thiên Thủy biết Đường Phong nói đúng, cười khổ một tiếng, nói: "Lão đại, tôi biết rồi, là tôi quá nóng lòng. Ha ha, anh yên tâm đi, tôi sẽ xây dựng một đội y liệu tốt trong khoảng thời gian ngắn, có điều tôi hi vọng anh có thể cấp cho tôi tầng một của khu huấn luyện, tôi muốn thiết kế giường bệnh ở đó, và thiết bị y tế cũng có thể đặt ở đó, khi các huynh đệ bị thương thì chữa trị cũng tiện."

Đường Phong gật đầu, hỏi Hứa Cường: "Sân huấn luyện còn chỗ trống không?"

Hứa Cường nghĩ một lát, nói: "Không có, cả sân huấn luyện có ba tòa nhà, ngoài nhà ăn ra, phòng học và túc xá ra hiện tại đều chật cứng người rồi, hơn 2000 tiểu đệ đó, may mà túc xá và phòng học đều là 6 tầng, nếu không thì không đủ sống đâu."

Đường Phong day day huyệt Thái Dương, sau đó nói: "Như vậy đi, lão Mã đi tìm Hạ Quốc Thổ cục trưởng, cố gắng mua tất cả địa điểm xung quanh sân huấn luyện, đưa thêm chút tiền cũng không sao. Sau đó tìm một đội xây dựng xây thêm mấy tòa nhà, sau này chia sân huấn luyện và chỗ ở ra. Thứ Đao luyện binh tiêu diệt những thế lực xung quanh khẳng định còn thu thêm nhiều tiểu đệ, hiện tại sân huấn luyện này căn bản không đủ dùng. Còn Thiên Thủy, anh suy nghĩ đi, tôi bảo Tả Thủ nghĩ biện pháp cấp cho anh mấy gian phòng để dùng trước, đợi khi nhà mới xây xong thì sẽ để cho anh một tầng y tế riêng.

Mấy người đều gật đầu, Đường Phong không nói thì bọn họ thật sự là không nghĩ ra, sân huấn luyện hiện tại chưa hơn 2000 tiểu đệ đã là cực hạn rồi, Hoa Hưng xã muốn phát triển thì chút người này khẳng định là không đủ. Lão đại để Thứ Đao dùng thế lực xung quanh để luyện binh, từ nguyên nhân này ra thì cũng là muốn mở rộng phạm vi thế lực. Tới lúc đó địa bàn sẽ rất lớn, tiểu đệ tất nhiên cũng nhiều, dù sao thì cũng không thể để tiểu đệ mới thu ngủ ở thao trường được.

Tất cả mọi người đều đi làm việc, Đường Phong và Quan Trí Dũng dựa vào sa lông, Quan Trí Dũng nói: "Lão đại, tối hôm đó anh làm gì với Cố tiểu thư vậy? Sao cô ta mặt đỏ bừng chạy ra ngoài không chào hỏi ai đã đi mất?"

Đường Phong cười khổ một tiếng, mấy ngày nay đều không thấy Cổ Tĩnh Tiệp, nói thực là trong lòng hắn cũng hơi nhớ cô ta. Nhớ tới thân thể mềm mại trong lòng mình tối hôm đó, lại còn mùi thơm đó nữa, khóe miệng Đường Phong bất giác lộ ra một nụ cười.

"Ê, anh sao thế, đang hỏi anh mà." Quan Trí Dũng thấy vẻ mặt phóng đãng của lão đại, cười xấu rồi đẩy hắn một cái.

Sau khi Đường Phong có phản ứng, liều có chút khó chịu, nói: "Mày hỏi làm gì? Xử lý tốt chuyện của mày đi. Ta thấy mày lúc này không nói gì, có phải là có ý tưởng gì rồi không?"

Quan Trí Dũng gật đầu, nói: "Lão đại, anh không cảm thấy hiện tại mở rộng thế lực có chút quá gấp gáp sao? Hoa Hưng xã hiện giờ không có sức để ăn địa bàn quá lớn, huynh đệ có thể xuất thủ mới chỉ có hơn 800 người, đây còn chưa tính tới huynh đệ bị thương lần trước còn chưa khỏi. Bọn họ có chơi được những người ở địa bàn xung quanh không? Chúng ta liệu còn lấy được thêm nhân thủ từ đâu nữa?"

Đường Phong cười khẽ một tiếng: "Tỉnh SX chúng ta sớm đã nuốt sống toàn bộ rồi, huynh đệ hiện tại sĩ khí tăng cao, trước tiên thịt mấy huyện thành xung quanh đã rồi tính tiếp. Tao nghĩ bọn họ có thực lực này, mấy ngày tước tao đã để Ám Lang điều tra tình huộng huyện thành xung quanh rồi, có tính báo của Ám Lang thì chúng ta ít nhất cũng đứng ở thế bất bại. Còn chiếm đóng thì hoàn toàn không cần, chỉ cần đánh tan thứ lực lớn nhất ở huyện thành xung quanh là được rồi. Đợi bọn chúng phát triển, chúng ta lại đánh tan, cứ vậy trực tiếp luyện binh ở tước cửa nhà cho tiện lợi. Đợi Bá Vương huấn luyện xong nhóm huynh đệ đó, nhân thể của chúng theo kịp rồi."

Quan Trí Dũng nhìn Đường Phong, nói: "Lão đại, anh càng ngày càng âm hiểm đó! Không ăn tươi nuốt sống người ta mà lại luôn để lại chút hi vọng, sau đó lại liên tục giày vò người ta."

"Chẳng còn cách nào khác, vì các huynh đệ có thêm tiền vốn, chiêu âm hiểm hơn nữa tao cũng nghĩ ra được. Nghịch Thiên Bang không dễ trêu đâu, nếu trong thời gian ngắn thực lực của huynh đệ không tăng lên, tới lúc đó chỉ có tìm chết thôi." Đường Phong lạnh lùng nói.

Quan Trí Dũng vừ chuẩn bị nói tiếp thì di động reo chuông, nhìn thì thấy là huynh đệ Chấp Pháp đường gọi đến, Quan Trí Dũng bắt điện thoại rồi hỏi luôn: "Có chuyện gì?"

"Gì cơ? Chúng mày lôi nó đến biệt thự cho tao!" Hét lên xong, Quan Trí Dũng dập điện thoại.

Đường Phong nhíu mày hỏi: "Sao thế?"

"Mẹ kiếp! Một tiểu đệ thủ hạ của Quỷ Diện trong địa bàn của chúng ta hãm hiếp một cô gái, bị người dưới tay em bắt ngay tại đương trường, có điều cô gái đó chết rồi. Bọn họ còn tìm ra một túi bạch phiến trên người tên tiểu đệ đó!" Quan Trí Dũng mặt sầm xuống, chuyện này từ lúc Hoa Hưng xã thành lập cho tới giờ đây là lần đầu tiên phát sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: