Chương 2: Sống lại
Dịch: Nhược Thủy
Hạ Thiên trôi nổi trong bóng tối thật lâu, mơ mơ màng màng không biết chính mình đang ở nơi nào.
Theo thời gian chầm chậm trôi qua, cô càng lúc càng cảm nhận được rõ sự đau đớn truyền đến từ thân thể, đồng thời ý thức cũng dần rõ ràng hơn. Cuối cùng, một giọng nữ cao vút, chói tai hét khiến cô tỉnh táo lại hoàn toàn.
Cả người cảm thấy không có chút sức lực nào, Hạ Thiên cố giãy dụa một lúc lâu, gắng hết sức để mở hai mắt. Nhưng đôi mắt vốn đã quen với bóng tối chưa thích ứng được ngay với ánh sáng đột ngột khiến cô cảm thấy chói mắt, nước mắt không tự chủ được mà trào ra.
Sau vài lần cố gắng, Hạ Thiên cuối cùng cũng thành công mở được hai mắt. Cô bắt đầu quan sát xung quanh nơi mình đang nằm. Hạ Thiên cảm thấy đây không phải phòng của cô, mà cô cũng chưa từng nhìn thấy căn phòng này.
Nhận thức được điều này khiến Hạ Thiên cảm thấy khó hiểu, tâm trí trở nên mù mờ không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Cô khó khăn quay đầu lại, điều chỉnh tầm mắt để quan sát được xung quanh căn phòng. Lúc này mới chợt phát hiện, hóa ra cô đang nằm trong phòng bệnh. Trong lúc đó, cô cũng nhớ lại những hình ảnh về vụ tai nạn xe.
"Thật tốt quá, không ngờ mình vẫn còn sống!" Hạ Thiên cảm thấy thật may mắn bởi sau khi bị đâm như vậy mà cô vẫn còn có thể sống sót.
Trong lúc cô đang vui mừng muốn hét to lên, lúc này ngoài phòng bệnh truyền đến tiếng nói chuyện của phụ nữ, hơn nữa âm thanh càng lúc càng lại gần. Nghe được tiếng mở cửa phòng, Hạ Thiên vô ý thức nhắm chặt hai mắt lại, giả vờ như đang ngủ.
Trong vụ tai nạn xe, bộ dáng hung ác của Lăng Úy Nhiên đã để lại cho Hạ Thiên ấn tượng vô cùng sâu sắc. Cô có chút thấp thỏm lắng nghe âm thanh xa lạ vang bên tai, liệu có phải đây là người do Lăng Úy Nhiên phái tới? Vì lợi ích của bản thân, Hạ Thiên quyết định tiếp tục giả vờ hôn mê, tùy cơ hành sự.
"Cô y tá à, cô ta bao lâu nữa mới có thể tỉnh lại? Cũng chỉ là bị ngã từ trên xuống đập đầu, chảy một chút máu mà thôi, thực sự không cần phải nằm viện quan sát lâu như vậy. Tôi nghĩ cô cứ tùy tiện tiêm cho cô ta vài mũi, làm cho cô ta sớm tỉnh lại, đừng ở đây lãng phí tiền của tôi." Âm thanh xa lạ không ngừng phun ra những lời chói tai độc ác. Chưa cần thấy khuôn mặt, chỉ cần nghe vậy cũng đủ làm người khác chán ghét.
Hạ Thiên nằm trên giường nghe thấy vậy cũng cảm thấy tức giận, nhưng lại không biết rõ thân phận của đối phương, nên cô cố nhẫn nhịn nằm nghe tiếp cuộc đối thoại giữa hai người kia.
"Cô gái này bị ngã trên cao xuống dẫn đến chấn thương ở đầu, tuy rằng không chảy nhiều máu nhưng cũng bị chấn động não. Hơn nữa trước đó còn bị sốc nhẹ, nằm hôn mê vài ngày cũng là bình thường. Về loại thuốc mà cô vừa nói, tôi hiện nay chưa nghe nói đến. Cho nên tôi đề nghị cô cố gắng kiên nhẫn đợi bệnh nhân tỉnh lại. Sớm thì hôm nay sẽ tỉnh, mà muộn cũng chỉ cần ba, bốn ngày nữa." Trong mắt y tá hiện lên sự bất mãn, nhưng do đạo đức nghiệp vụ nên vẫn nhẫn nại giải thích cho người phụ nữ này hiểu. Chỉ là vừa dứt lời liền bắt đầu kiểm tra chỉ số trên máy ở đầu giường Hạ Thiên nằm, không để ý tới người đối diện nữa.
"Kiên nhẫn chờ đợi, tôi đã đợi vài ngày rồi! Được lắm, trước đây tôi làm sao lại tìm được cái đồ lỗ vốn như thế này chứ. Không chỉ không giúp tôi kiếm được tiền, còn phá hủy việc buôn bán của tôi. Bây giờ còn muốn tôi bỏ ra một đống tiền thuốc men, ở đâu có loại chuyện tốt như thế này. Y tá, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ chỉ trả tiền thuốc ngày mai nữa thôi. Nếu ngày mai cô ta vẫn chưa tỉnh thì cũng đừng gọi điện cho tôi nữa!" Sau khi nghe được lời của y tá, người phụ nữ kia bắt đầu tức giận oán trách, thừa dịp y tá không chú ý còn cầm lấy tay Hạ Thiên vừa bóp vừa véo.
Không giống như hành động vui đùa giữa bạn bè, mà đây là hành động lấy hết sức lực véo lên cánh tay của Hạ Thiên, nên chỉ một lúc trên làn da trắng nõn đã hiện lên vô số vết bầm xanh tím.
Từ trên tay truyền đến từng trận đau nhức làm Hạ Thiên không thể tiếp tục giả vờ ngủ được nữa, nhanh chóng rút tay mình ra, trừng lớn hai mắt: "Bà là ai mà lại dám tùy tiện cấu véo tay người khác, cẩn thận tôi kiện bà tội cố ý đả thương người!"
"Ôi, Tiêu Thiên Tình mày còn dám ngang ngược, lại còn có can đảm làm trái ý tao? Mày đừng tưởng rằng đạt được danh hiệu hạng ba trong cuộc thi sắc đẹp mà có thể ở chỗ này sĩ diện. Lần này thật vất vả mới được giám đốc Triệu nhìn trúng, đưa ra giá cao mua một đêm của mày. Mày ngược lại, trốn tránh cơ hội này. Đừng nghĩ rằng khuôn mặt lớn lên xinh đẹp là có thể ở chỗ này giả bộ thanh cao. Không trèo được lên giường người khác, mày căn bản là không có khả năng phát triển ở đây nữa. Tao còn mong chờ mày có thể trở thành đại minh tinh như Lăng Úy Nhiên đấy." Đứng bên giường bệnh của Hạ Thiên là một người đàn bà vừa béo vừa hung hãn, lúc này đang đứng chống hông dạy dỗ cô. Mới nói được một lúc mà bà ta đã mặt đỏ tới mang tai, nước bọt bay tứ tung, khuôn mặt dữ tợn. Về cơ bản không đối xử với Hạ Thiên như người bình thường mà như một món hàng.
"Đồ thần kinh, tôi không nhận ra bà, cũng không biết Tiêu Thiên Tình trong miệng bà là ai. Mà tất cả những điều bà vừa nói tôi đều không biết. Bây giờ phiền bà nhanh chóng ra khỏi đây, tôi là một bệnh nhân cần nghỉ ngơi." Hạ Thiên liếc xéo người đàn bà béo trước mắt, trực tiếp kéo chăn lên tiếp tục ngủ. Cảm thấy nói chuyện với người đàn bà điên rồ trước mặt thật phí thời gian.
"Mày ra đây cho tao, ai cho phép mày có thái độ như thế này. Dám diễn kịch trước mặt tao, cũng không nghĩ xem bản thân có bao nhiêu phân lượng. Đừng tưởng giả vờ mất trí nhớ là có thể không nhắc đến nữa, mánh khóe này của mày không qua mắt được tao đâu. Tao nói cho mày biết, tao sẽ nói đỡ cho mày trước mặt giám đốc Triệu, khi nào xuất viện thì trực tiếp qua đó ở vài ngày. Cố gắng mà thăm hỏi, nhận lỗi, rồi cùng giám đốc Triệu vui vẻ. Mày mà thuận theo thì ông ấy tất nhiên sẽ không bạc đãi. Mày muốn làm diễn viên, ông ấy sẽ nâng đỡ mày trong làng giải trí. Nhưng nếu mày làm trái lời của tao, vậy cứ chờ mà cút khỏi đây. Lời tao đã nói xong, Tiêu Thiên Tình mày nhớ cho kỹ." Bị hành động của Hạ Thiên làm cho tức giận, bà ta chỉ vào người đang nằm trong chăn mà tiếp tục dạy dỗ, thậm chí còn đưa ra tối hậu thư để cô tự giải quyết cho tốt.
Sau một hồi thanh âm the thé liền đến tiếng đóng cửa thật mạnh, căn phòng cuối cùng cũng trở về vẻ yên tĩnh vốn có. Hạ Thiên nằm trong chăn cũng đã nghe hết những lời vừa rồi, cô càng nghe càng hồ đồ, không biết có chuyện gì đang xảy ra.
Theo lý mà nói, tên của cô tuy có nhiều người không biết, nhưng khuôn mặt chắc chắc có nhiều người nhận ra được. Bao nhiêu năm làm diễn viên, không thể có khả năng cô bị nhận lầm. Thế nhưng người phụ nữ vừa rồi, bà ta có vẻ cũng khẳng định cô chính là cô gái tên Tiêu Thiên Tình nào đó. Chuyện này dù nghĩ thế nào đều cũng thấy kì lạ.
Cảm giác được thân thể đã khá hơn, có thể xuống giường, Hạ Thiên bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó có liên quan đến thân thể mình để tìm ra sự thực.
Lục tìm một lúc lâu, từ giường bệnh đến tủ đầu giường, Hạ Thiên tìm được một manh mối. Trong tủ không phải là túi xách LV mà cô hay dùng, đây là một chiếc túi xách nữ có chút cũ nát. Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Hạ Thiên nóng lòng mở chiếc túi ra. Cô phát hiện bên trong có rất ít đồ, chỉ có một chiếc ví cũ, một xâu chìa khóa và một chiếc điện thoại cũ chỉ còn tính năng nghe gọi. Hơn nữa bên trong ví, trừ giấy tờ tùy thân cũng chỉ có hơn mười tệ.
Thế nhưng những giấy tờ trong chiếc ví này đã cho Hạ Thiên biết chủ nhân của chúng là một người tên Tiêu Thiên Tình. Đồng thời, cô cũng nhận ra bệnh án treo trên đầu giường có ghi tên người bệnh cũng là Tiêu Thiên Tình mà không phải Hạ Thiên.
Những sự việc xảy ra liên tiếp làm Hạ Thiên càng thêm mơ hồ, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Để tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Hạ Thiên quyết định tìm bác sĩ để hỏi thăm một chút, xem trong thời gian bị tai nạn xe, liệu họ có nhầm lẫn cô với một cô gái khác. Nhưng trong lòng lại tự phủ định suy nghĩ này ngay tức khắc. Sai sót này thực khó có thể xảy ra.
Trong lúc đi tới cửa phòng bệnh, cánh tay đặt trên cửa chuẩn bị đẩy ra bổng khựng lại. Sững sờ tại chỗ, Hạ Thiên nhìn hình ảnh phản chiếu trong kính ở cửa ra vào.
Khuôn mặt hiện ra trên tấm kính thủy tinh, căn bản không phải khuôn mặt của Hạ Thiên 30 tuổi mà là một gương mặt vô cùng xa lạ.
Hình ảnh hiện ra là một gương mặt tuổi còn rất trẻ, làn da căng mịn, trơn bóng, ngũ quan khéo léo, xinh xắn. Cả người giống như búp bê sứ, làm cho người khác nhìn thấy không tự chủ mà sinh ra thương tiếc. Mà vẻ đẹp này lại hoàn toàn tương phản với dung mạo vốn có của Hạ Thiên, là một vẻ đẹp thiếu đi vài phần dịu dàng của thiếu nữ, thêm vài phần khí khái, cả người toát ra vẻ thanh nhã thoát tục.
Hạ Thiên vô cùng kinh ngạc, tay bắt đầu không ngừng đưa lên mặt, lắc lư cái đầu, muốn chứng minh tất cả trước mắt chỉ là ảo giác. Thế nhưng mỗi động tác cô làm ra thì ngay lập tức cái bóng trong gương kia cũng thực hiện tương tự. Tất cả đều khiến cho cô hiểu ra rằng đây là sự thực, không phải ảo giác.
Hạ Thiên cảm thấy hoảng loạn, hai chân như nhũn ra, phải dựa vào tường để không ngã xuống. Bỗng tầm mắt cô bị thu hút bởi tiêu đề trên mặt báo nằm trên bàn.
Trên trang bìa là hình ảnh Lăng Úy Nhiên mặc đồ đen đang rơi lệ, kèm theo đó là tiêu đề 'Nữ diễn viên phụ xuất sắc Hạ Thiên ra đi bởi tai nạn giao thông', 'Bạn tốt Lăng Úy Nhiên đau lòng đưa tang', 'Ảnh đế quốc tế Lục Nhất Phàm vội vã về nước'.
Hạ Thiên tay run run cầm tờ báo lên mở ra, thấy được bên dưới có rất nhiều những tấm ảnh mà cô đã từng chụp trong suốt thời gian làm diễn viên.
"Đây... rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Tôi đã chết, hay là vẫn sống..." Xem hết nội dung trong quyển tạp chí, Hạ Thiên thì thào nói nhỏ, mở to mắt không thể tin nhìn chằm chằm vào trang báo trong tay. Quay đầu nhìn lại hình ảnh phản chiếu trên cửa kính, cô vô cùng khao khát có ai đó xuất hiện, giải thích cho cô chuyện gì đang xảy ra.
Hạ Thiên không ngừng lấy tay gõ vào đầu, sau đó liền cảm thấy một trận choáng váng, lần thứ hai hôn mê ngã xuống. Mà ngay khi cô ngất xỉu, một đoạn ký ức thuộc về người khác bỗng hiện ra như thủy triều trào dâng mạnh mẽ tiến vào trong đầu cô, dung nhập vào trong trí óc.
=========
Tác giả muốn nói: Mong cả nhà ủng hộ nhiều hơn~!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro