Chương 1: Người phản-ứng-chậm-bậc-cao
Trời mưa.
Dương nhíu mày, che ba lô lên đầu rồi chạy về phía trạm xe buýt. Cô giũ giũ tóc, mớ rong biển trên đầu lại tự quắn quéo vào nhau. Cô ghét mưa. Ghét cả mớ tóc rong biển gặp mưa là rối tung này.
Trạm xe buýt giờ cao điểm, người ta chen chúc nhau dựa vào mái hiên nhỏ xíu tránh mưa. Đưa tay kéo kéo ba lô, Dương nép vào góc nhớ về bài học hồi sáng. Thầy giáo dạy chính trị nói cô phản ứng chậm giống hệt như nhân vật lười Flash Slothmore trong Zootopia, cuộc đời là một chuỗi những giai điệu "superslow-motion". Thầy cầm điều khiển, miệng thao thao bất tuyệt về nhân vật này chẳng khác gì lúc cô giáo Ngữ Văn nhiệt tình phân tích nhân vật trong tác phẩm văn học nào đó hồi năm lớp 12. Dương phản ứng chậm, cô biết, cô chỉ là đặt mình ở ngoài vòng tròn của cuộc sống, những việc cô không quan tâm cô sẽ chẳng để ý. Vậy nên trong lớp cô là người duy nhất học tập ổn định. Không sáng tạo nhưng không lười biếng, không tiếp thu nhanh nhưng chăm chỉ, không hiểu rõ về bản chất của vấn đề nhưng luôn ghi nhớ mọi thứ. Một người phản-ứng-chậm-bậc-cao không hứng thú với xã hội.
"Đi Aeon không Dương?"
"Không đi."
Dương kéo chăn che kín mặt. Hiếm lắm mới có một ngày nghỉ nguyên ngày, cô muốn ngủ. Mấy người phản xã hội giống cô thường ít khi ra ngoài mà hay thích nằm một chỗ lướt web, ăn snack và xem phim một mình. Nhưng bạn cùng phòng cô, Linh lại không nghĩ vậy. Con nhỏ nhìn cô một lượt, nhìn đến khi da gà da vịt cả người nổi lên thì Dương mới đứng dậy. Cô không biết từ chối những người bên cạnh, cô sợ từ "không". Linh biết và lần nào nhỏ cũng thắng.
"Không ngờ Dương cũng đi cơ đấy..."
Nghe thấy câu này, Dương cười cười. Hà Nội cuối hè, trời vừa nắng vừa nóng, đám sinh viên tỉnh mới lên Hà Nội đều mang tâm trạng háo hức muốn khám phá thành phố này. Cũng may địa điểm từ Aeon Long Biên đã đổi qua Công viên Thủ Lệ, cô hài lòng gật đầu. Khoảng cách từ trường cô đến Cầu Giấy nói gì cũng gần hơn rất nhiều so với Long Biên. Xe buýt dừng ở cổng Công viên, đám người liền lục tục xuống xe. Cả đám mặc áo thun, quần dài đứng trước cổng Công viên nhìn trước ngó sau. Linh kéo tay Dương đi mua vé vào cổng, đằng sau mấy người còn lại đang bận chụp ảnh check-in. Vò vò mái tóc xù, cô quyết định đi thăm mấy con thú, xét cho cùng, ngắm mấy con thú còn tốt hơn ngắm người.
"Cậu nói xem mấy con thú bị nhốt như này sẽ cảm thấy như nào nhỉ?"
"Cậu cứ thử chui vào cái lồng sắt một ngày, ăn ngủ nghỉ vệ sinh ở đó, dù có người đưa thức ăn, cố biến cái lồng đó thành phòng ngủ của cậu thì cậu cũng đâu coi cái lồng đó thành nhà của cậu được, bọn nó cũng vậy thôi."
Người Hướng dẫn viên đang thao thao bất tuyệt giải thích về nguồn gốc loài sếu Nhật Bản – quà tặng của thủ tướng Kim Nhật Thành gửi Bác Hồ vào năm 1960 cứng họng. Mấy đứa trẻ con ngơ ngác nhìn cô giống như sinh vật lạ. Linh ho khan vài tiếng rồi kéo Dương ra khu mấy con khỉ đang leo trèo trên cây. Công viên tuy lớn nhưng không gian nhỏ, từng nghe có nước công viên cả hàng chục nghìn hecta chỉ mong đem lại không gian sống tự nhiên cho động vật sinh sống. Dương cười lạnh, cho dù vậy vẫn là giam giữ, vẫn mất đi bản năng tự nhiên của động vật nữa là ở đây, nhỏ xíu, bí bách.
"Sao bà cô lại học Du lịch?"
Linh kéo tai Dương thì thầm. Cô véo má nhỏ, Linh cao 1m52 vừa vặn thua cô 10cm. Mặt bầu bĩnh thích mặc đồ bánh bèo, hay xen vào chuyện của người khác.
"Vì thích."
Cô cũng không hiểu lý do chọn Du lịch, vì được đi nhiều nơi chăng? Cô khẽ cười, có lẽ do sở thích trốn tránh, thích nay đây mai đó không liên quan đến con người. Nhưng rõ ràng cô đã sai, ngành Du lịch là một ngành dịch vụ vô hình, cô phải tiếp xúc với vô vàn con người, phải nở nụ cười hàng ngày và tìm cách thỏa mãn cảm xúc của họ. Bỗng cảm thấy thất bại kinh khủng, Dương day nhẹ trán, nghĩ đến việc đổi ngành học. Nhưng chương trình học khá nhẹ nhàng, ít tính toán chủ yếu là học thuộc. Bài nhóm vừa phải, thuyết tình cũng không nhiều, môn chuyên ngành cũng dễ hiểu. Ngoại trừ môn Mác không dành cho người phản ứng chậm như cô, học Du lịch xem ra lại khá phù hợp.
Buổi tham quan Công viên Thủ Lệ kết thúc trong sự tiếc nuối không được đạp vịt của Linh, mấy người còn lại cũng có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn trò chuyện rôm rả, Dương nhắm mắt trầm mặc. Cô lại quên sạch tên của bạn cùng lớp mình.
"Ánh Dương lên bảng."
Hít thật sâu, cô nhớ lại khái niệm du lịch. Hôm qua cô có đọc qua bài cũ, vừa rồi cũng xem lại một ít. Hôm nay tâm trạng cô giáo có vẻ không vui, nhìn mấy điểm 0 trên sổ là biết. Dương nuốt nước bọt, cô đối với học tập có chút để ý, cô còn muốn được học bổng kỳ này.
"Inbound và Outbound trong du lịch?"
Dương cười nhẹ, 10 điểm. Cứ đà này có khi cô sẽ lấy được học bổng dễ dàng, cô giáo mở máy chiếu vào bài giảng, kiểm tra miệng ngốn mất một phần ba thời gian học. Điểm mười của cô vừa cứu lớp khỏi bầu không khí âm u, tiết học lại diễn ra bình thường. Dương không lười, cô không bao giờ cho phép bản thân bị điểm kém. Sinh viên chỉ có ăn, ngủ và học, cô muốn làm tốt cả ba.
Là một người phản-ứng-chậm-bậc-cao, không thích tiếp xúc xã hội, không giống như bạn cùng lớp đi làm thêm đủ công việc, Dương thích ở nhà. Vậy nên cô phải học tốt, ích lợi của việc kiếm học bổng là vừa có thêm thu nhập lại vừa làm vui lòng bố mẹ - nhà tài trợ cuộc sống "phản xã hội một cách khoa học" của mình.
Ngoài Linh - cô bạn cùng bàn cùng phòng nhiều chuyện, Quỳnh, Nga - hai người một người mê văn hóa Nhật, một người mê Hàn Quốc, cả ngày chỉ sống trong thế giới 2D, Dương cảm thấy bản thân không cần kết thân thêm ai. Một nhóm 4 người, đủ để tập hợp mỗi lần cần làm bài nhóm, vậy là đủ.
Bốn năm Đại học đáng nhẽ cứ nhẹ nhàng như vậy, cho đến khi cô gặp Minh.
"Cậu thực sự không nghĩ đến việc tham gia Câu lạc bộ Tiếng Anh?"
Linh kéo tay Dương lắc đến mức cô cảm thấy cánh tay sắp rời khỏi vai con nhỏ cũng không chịu dừng lại.
"Cái Câu lạc bộ ở trước tòa nhà A1 cứ hét "I feel good, i feel interesting" đấy hả? Không đi."
"Ở đó vui lắm, cậu có thể học tiếng Anh giao tiếp, có thể quen người mới, có khi còn có bạn trai."
"Không đi."
"Ở đó nghe đồn nhiều con trai lắm, bên khoa Cơ điện tử, Ô tô,... tham gia hơi bị nhiều."
"Không hứng thú."
"Ở đó..."
"I FEEL GOOD, I FEEL INTERESTING..."
Dương đen mặt, cô cũng không dám hét lên, chỉ nhìn mọi người rồi vỗ tay theo nhịp. Linh lại thắng, mà kể ra có lần nào nhỏ đó thất bại. Nhíu mày, có lẽ cô nên có một cuộc nói chuyện "thân mật", Sương không thể vì nhượng bộ loli mà đi trật đường ray chỉ ăn, ngủ và học trong 4 năm Đại học của mình được. Vò vò mái tóc, cô không để ý mắt Linh sáng lên, bàn tay cô bị nắm lấy. Bàn tay kia to rộng, bao lấy những ngón tay cô. Nhóm người quây thành vòng tròn, Linh đã bị đẩy qua bên đối diện, bên cạnh nhỏ cũng là một anh trai cao ráo nào đó.
"Giờ thì hai người bên cạnh ôm nhau làm quen nhé."
Đến khi cảm thấy bị ai đó ôm, Dương vẫn cảm thấy không thật. Vì cớ gì, vì cớ gì cô chỉ bị kéo đi học thử một buổi tiếng Anh, tay thì bị nắm, người cũng bị ôm. Nuốt nước bọt một cái tại sao học tiếng Anh mà chẳng khác gì hẹn hò tập thể. Hình như hôm nay thời tiết hơi nóng, cô lấy tài liệu vẩy vẩy.
"Lần đầu tiên bị ôm?"
Cô dịch chân một chút, dù là nhiệm vụ thì cũng không thể thay đổi việc cô bị thằng cha này lợi dụng. Lại còn cười, Dương nghiêng đầu.
"Lần đầu gặp, tớ là Minh. Chào cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro