Chương 7: Gặp lại
* * *
Anh khóc, anh nói hận cô. Anh gắt gao ôm cô nhưng vẫn nói hận cô. Vương Kỷ Hoa đã bao lần từng tưởng tượng nếu có thể gặp lại anh, nhưng chưa từng nghĩ đến một ngày Đỗ Quân Điển sẽ nói hận mình.
Choang! Âm thanh vật gì đó vỡ vang lên, mùi cà phê đậm đặc lan tỏa trong biệt thự, ngay sau đó, mùi hương nhạt dần hòa vào trong không gian.
"Quân Điển, cô gái này là..." Liễu Ái nhìn cảnh này không khỏi khiếp sợ, cô chừng thấy anh phẫn nộ như vậy cầm tay một cô gái, hơn nữa nét mặt của anh như là rất "mãnh liệt"!
Đúng vậy, ngoài "mãnh liệt" ra, cô không biết dùng từ nào để hình dung nữa. Cô chưa từng nhìn thấy gương mặt anh lại mang nhiều vẻ phức tạp như vậy. Trong nháy mắt, cô cảm thấy toàn thân mình đột nhiên căng cứng.
Cô gái kia từ đâu xuất hiện?! Cô ta đến đây có mục đích gì? Tại sao Quân Điển lại vì cô ta mà kích động như vậy?
Đỗ Quân Điển dừng lại, "Cô có thể nhìn thấy cô ấy sao?"
"Là... đúng, em nhìn thấy cô ấy rất rõ." Mặc dù không hiểu ý anh là gì nhưng cô vẫn gật đầu.
Nãy giờ anh vẫn không chú ý, anh nghĩ rằng chỉ có mình anh nhìn thấy cô, cô như là người từ thế giới khác đến xen vào cuộc sống của anh. Nhưng lần này, chia xa 11 năm, cô trở lại, ngoài anh ra, người khác lại có thể nhìn thấy cô.
"Ha ha ha ha!" Đỗ Quân Điển cười một cách điên cuồng. Liệu Ái như hết sức hoảng sợ. Từ sau sinh nhật năm đó, cô chưa từng thấy anh điên cuồng như vậy.
Đỗ Quân Điển quay đầu lại, nhìn chằm chằm Vương Kỷ Hoa, "Kỷ Kỷ, xem ra lần này trở lại, em đã không giống lúc trước mà như một người bình thường, ai cũng có thể nhìn thấy em. Vậy có phải bây giờ em đã trở thành người phàm trần rồi không?"
Vương Kỷ Hoa thở dài một hơi, "Quân Điển, cậu đừng nắm tay tôi chặt như vậy, nếu cậu muốn nói chuyện, tôi sẽ ngồi xuống nói chuyện nghiêm chỉnh với cậu."
"Em sẽ nói hết mọi chuyện cho tôi nghe sao? Chỉ sợ em sẽ rời đi mà không thèm chào một tiếng, hoàn toàn biến mất trong thế giới của tôi!" Anh cầm tay cô năm ngón tay siết lại khiến cô nhíu mày, "Tôi sẽ không!" Đây là thế giới của cô, cho dù cô có muốn cũng không biến mất được.
"Đáng tiếc, lời nói dối của em khiến tôi không thể tin được!" Ánh mắt Đỗ Quân Điển rét lạnh, khóe miệng lại cười vô cùng ôn nhu. Anh như vậy khiến cô cảm thấy xa lạ! Vương Kỷ Hoa sững sờ nhìn nụ cười của đối phương, thậm chí quên cả giãy giụa.
Cho đến khi bên cạnh vang lên tiếng kêu sợ hãi không dám tin, "Cô chính là Kỷ Kỷ?" Liễu Ái trừng mắt nhìn Vương Kỷ Hoa. Cô gái này chính là người làm Đỗ Quân Điển vừa yêu vừa hận, nhưng vẫn cố chấp không quên sao? Nhìn gương mặt kia, cô chợt nhận ra vì sao lại nói cô chỉ là vật thay thế. Khuôn mặt cô và đối phương có vài phần tương tự nhưng không hoàn toàn giống. Nhưng đáng buồn, dù chỉ là vật thay thế, cô cũng không thể thay thế được người con gái kia.
"Cô là... Liễu Ái?" Vương Kỷ Hoa nhìn đối phương, chợt nhận ra đó là ai.
"Tôi biết cô, bất quá này... Ách, tóm lại là chuyện rất dài." Cô cười khan, thân thể lảo đảo một cái, bị Đỗ Quân Điển kéo đi về phía trước. Anh dừng lại trước một cánh cửa, mở ra.
"Quân Điển, anh muốn làm gì vậy?"
Liễu Ái đuổi theo, đây là phòng ngủ của anh.
"Liễu tiểu thư, cô hơi quá phận rồi đó." Đỗ Quân Điển quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Liễu Ái, âm thanh ôn nhuận nhưng mang theo tia ớn lạnh. Liễu Ái ngẩn ra, im lặng không biết nói gì. Sau một khắc, Đỗ Quân Điển kéo Vương Kỷ Hoa vào phòng. Cánh cửa, nặng nề khép lại. Đôi nam nữ cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt của cô. Liễu Ái ngơ ngác đứng trước cửa. Hận sao? Quân Điển thật sự hận cô gái kia sao? Nếu anh thật sự hận cô gái đó, vì sao cô thấy ánh mắt anh ẩn chứa sự quyến luyến...
"Được rồi, chúng ta có thể nói rõ mọi chuyện."
Trong phòng, Vương Kỷ Hoa trừng mắt nhìn Đỗ Quân Điển, "Nhưng mà trước đó cậu phải buông tay tôi ra."
Anh nhàn nhạt mỉm cười: "Em đã không muốn nắm tay tôi thì tôi sẽ buông tay." Nói xong, bàn tay đang nắm chặt tay cô buông ra. Vương Kỷ Hoa xoa xoa cánh tay vừa bị anh nắm chặt, mượn lực giảm bớt đau đớn.
"Bất quá, em sẽ không có cơ hội biến mất, giống như trước kia đột nhiên mất tích." Quân Điển cả người lười biếng ngồi dựa vào mép giường, nhưng hai mắt vẫn sít sao nhìn chằm chằm Vương Kỷ Hoa.
Vương Kỷ Hoa xoa xoa thái dương, nghĩ lại một lượt mọi chuyện trong đầu. Tóm lại một câu, cô tuyệt đối không nghĩ được tại sao Đỗ Quân Điển gặp cô lại phản ứng mãnh liệt như thế.
"Tôi muốn hỏi vấn đề thứ nhất, cậu nói cậu hận tôi, tại sao?" Trong trí nhớ của cô, anh cùng cô luôn luôn chung sống như những người bạn tốt, cho dù không thích, nhưng cũng không thể loáng một cái trở thành hận chứ.
"Theo em nghĩ, tại sao tôi hận em?" Anh khẽ nghiêng đầu, giống như là tham lam nhìn chằm chằm cô.
Cô có chút nhụt chí trả lời: "Tôi không biết." Đúng vậy, cô nghĩ đến bể đầu cũng không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ xảy ra như thế này.
Đỗ Quân Điển ngẩng đầu, nhẹ nhàng vuốt tóc, "Tôi đã nói, nếu em muốn đùa giỡn tôi, có thể tận tình đùa giỡn, chỉ cần em vui vẻ là được, tôi chỉ có một yêu cầu, chỉ hi vọng em sẽ mãi ở bên tôi. Nhưng em lại một lần nữa biến mất khỏi thế giới của tôi, em đưa tôi bay lên thiên đường, rồi ngay sau đó lại ném tôi xuống địa ngục, chẳng lẽ tôi không thể hận em được sao?"
"Tôi thừa nhận, lần đầu tôi không nói tiếng nào mà rời đi là tôi sai, nhưng chính tôi cũng không biết mình sẽ biến mất, sau đó, buổi tối sinh nhật cậu tôi rời đi, vì tôi thấy cậu đã trưởng thành, từ giờ có thể tự chăm sóc mình, cậu có bạn bè tốt, có một người yêu cậu ở bên cạnh, mà cậu cũng không cần tôi." Vương Kỷ Hoa giải thích.
"Không cần?!" Anh cười lạnh, hung hăng trừng cô, ánh mắt kia giống như muốn chiếm giữ lấy cô, "Em có hỏi qua tôi không? Em có biết đáp án của tôi là gì không? Em tự mình quyết định, căn bản không hỏi tới ý kiến của tôi."
"Nhưng cậu khi đó mỗi ngày đều chỉ đi cùng Liễu Ái, hoặc là cùng Hàng Trác thảo luận việc học, dù tôi tới, cũng không gặp được cậu, cùng nhau nói chuyện phiếm lai càng ít, có đôi khi cả ngày không nói được một câu, như vậy còn chưa rõ thái độ của cậu sao?"
"Tại sao em lại nói điều đó chính là tôi không cần em?" Ánh mắt của anh vẫn như cũ trừng cô nhưng lại chứa nồng đậm bi ai, "Em chẳng lẽ không nghĩ là tôi muốn em để ý đến tôi hơn sao? Muốn em biết em không thể thiếu tôi, muốn nhìn vẻ mặt ghen tị của em, muốn em ôm tôi nói, em muốn chiếm cứ toàn bộ thời gian của tôi!"
Cô thở dốc vì kinh ngạc, nhìn anh. Cô không ngờ, đáp án của anh lại là như vậy, "Cậu..."
"Tôi rất ngốc phải không?!" Anh đùa cợt cười, "Khi đó tôi đã rất ngu ngốc phải không. Cho dù tôi tận lực làm những thứ này, em hoàn toàn không để ý, mà tôi lại không dám đem tâm ý của mình nói cho em biết. Tôi sợ, tôi sẽ hù dọa em. Tôi sợ mình sẽ nhiễm bẩn thiên sứ của mình, cho nên tôi không hề nói ra." Hầu kết nhẹ nhàng chuyển động, môi khẽ mở khẽ hợp, nói ra những lời khiến cô kinh ngạc. "Thật ra từ đó tôi đã yêu em, Kỷ Kỷ."
Thế giới tựa hồ dừng lại tại đó. Thiên toàn địa chuyển, lại như là đã chờ đợi từ lâu. Vương Kỷ Hoa cảm thấy đầu trống rỗng, lời của anh khiến cô không biết phải làm sao.
"Cho nên, bây giờ anh hận em, Kỷ Kỷ." Anh đứng lên, nhẹ nhàng che đôi mắt của cô, "Hận đến nỗi chỉ cần nhìn vào đôi mắt này, tôi lại có xúc động muốn đem em bóp chết." Thân thể của cô chấn động, lảo đảo muốn lùi về phía sau chạy trốn, lại bị anh giữ chặt.
"Quân Điển... tôi không biết rời đi lại khiến anh trở nên như vậy..."
"Cho nên bây giờ, dù như thế nào, tôi cũng không để em đâu hết. Nếu em thật sự là thiên sứ của tôi, như vậy tôi sẽ không quan tâm em muốn hay không đem đôi cánh của em bẻ gãy, đây là em nợ tôi, em phải ở lại bên tôi, tất cả thời gian còn lại của em là ở lại đây, mọi chuyện sẽ còn tiếp tục!" Âm thanh lạnh băng nỉ non, từng chữ từng chữ gõ vào trái tim cô. Môi anh rơi trên môi cô. Mắt của cô được che lại. Cô thấy không rõ nét mặt của anh, anh cũng thấy không rõ ràng. Điều rõ ràng nhất chính là cảm xúc trên làn môi. Chân thật mà lại ấm áp...
Chết tiệt, cô lại bị anh giam lại! Mặc dù lần này cô không bị anh dùng dây xích khóa lại, nhưng lại đem cô khóa trái trong phòng ngủ. Cửa ra vào cùng cửa sổ đều bị khóa cứng! Hơn nữa gian phòng này ở lầu ba, cho dù cô có thể phá cửa sổ, dùng rèm cửa và tấm chăn đơn kia cũng không đủ dài cho cô leo xuống dưới. Hơn nữa này thủy tinh... !!
Vương Kỷ Hoa nhức đầu, trừng mắt nhìn phòng ngủ cùng chiếc giường rộng rãi kia. Trời đã tối, muộn như vậy, cô cũng chưa gọi điện thoại thông báo cho Tiểu Mẫn một tiếng, không biết có phải Tiểu Mẫn đang tìm cô khắp nơi không?
Đương nhiên, Vương Kỷ Hoa hoàn toàn không biết, ở một căn phòng khác, Đỗ Quân Điển đang nghiên cứu tài liệu mà Hàng Trác vừa điều tra được.
"Vương Kỷ Hoa sao?" Đỗ Quân Điển lầm bầm. Đây là tên đầy đủ của Kỷ Kỷ sao?
"Đúng vậy, cô ấy là nhà thiết kế cho WZ, lần này đến tham gia buổi biểu diễn thời trang của CT. Trên tay cậu chính là một vài thông tin cơ bản của cô ấy, tớ đã dùng tốc độ nhanh nhất có được, nếu như muốn có thông tin chi tiết hơn, chỉ sợ phải đợi mấy ngày nữa."
Đỗ Quân Điển cúi đầu không nói, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào bản báo cáo. Hàng Trác dè dặt hỏi: "Tớ nghe Liễu Ái nói, cậu gọi cô gái kia là Kỷ Kỷ?"
Kỷ Kỷ, phảng phất chính là cái tên cấm kị. Cái tên này, đã chiếm cứ tất cả hỉ nộ ái ố của Đỗ Quân Điển.
"Đúng vậy."
"Cô ấy chính là người mà cậu nói đã bỏ đi sao?"
"Đúng vậy."
"Có thể dựa theo phần tài liệu này, cô ấy khi đó còn rất nhỏ, hơn nữa học trường cách chúng ta rất xa, căn bản không có khả năng..."
"Không, chính là cô ấy." Đỗ Quân Điển chắc chắn nói, "Có một số việc tớ cũng không hiểu rõ, bất quá, không sao, ít nhất hiện tại tớ đã bắt được cô ấy."
"Tớ nghe nói cậu nhốt cô ấy trong phòng ngủ, như vậy chỉ sợ không tốt đâu." Hàng Trác cũng không đồng ý cách làm như vậy.
"Phải không?" Anh nhẹ nhàng nhắm mắt, "Hàng Trác, nhốt cô ấy lại, là vì tớ không biết nên đối mặt với cô ấy như thế nào. Tớ nói như vậy, cậu có cảm thấy buồn cười không? Tớ hận cô ấy, tớ đã nghĩ ra trăm ngàn phương pháp hành hạ cô ấy, nhưng là ngay lúc gặp cô ấy, tớ ngoại trừ khóc lóc kể lể, tựa hồ không biết nên làm tiếp những gì."
Khóc lóc kể lể? Hàng Trác đầu đầy hắc tuyến, thực sự khó có thể tưởng tượng bộ dáng bạn tốt của anh khóc lóc kể lể.
"Cậu có nghĩ tới hay không, cậu hận cô ấy, có lẽ vì cậu yêu cô ấy quá nhiều?"
"Quá yêu sao..." Anh chỉ biết là, bây giờ trong đầu, toàn bộ đều là đôi mắt kia, đôi môi mềm mại kia... Trong ngực dâng cao dục vọng, là vì cô. Muốn gặp cô! Muốn xem cô có phải hay không vẫn còn! Đỗ Quân Điển đột nhiên đứng dậy, để tài liệu trong tay xuống, đẩy cửa ra.
"Cậu đi đâu?" Hàng Trác kêu lên. Trả lời anh chỉ là tiếng cửa đóng lại. Kỳ thật, không cần hỏi, liền biết, Đỗ Quân Điển sẽ đi đến đâu, chỉ có một... Nơi có Kỷ Kỷ!
Hành lang yên tĩnh, từng bước chân đạp lên hành lang, càng ngày càng đến gần phòng ngủ. Kỷ Kỷ... là ngủ thiếp đi sao? Có phải là đang tức giận? Qua bao năm như vậy, cô với anh vẫn là có ảnh hưởng, không có giảm đi mà chỉ càng tăng lên.
Lắng đọng lại quá lâu, nên tại thời điểm nhìn thấy cô, lại như núi lửa bình thường bộc phát. Đỗ Quân Điển lấy ra chìa khóa, mở cửa, nhìn thấy chính là một gian phòng tối đen. Ngủ thiếp đi sao? Anh đi đến bên giường, sắc mặt mãnh liệt thay đổi, trên giường không một bóng người.
Mở đèn lên, Đỗ Quân Điển tìm kiếm cả khắp phòng, thậm chí ngay cả hợp với phòng ngủ phòng vệ sinh, tủ quần áo, gầm giường đều đã tìm qua. Không có! Cô ấy không có ở đây! Lại biến mất sao? Tâm của hắn thoáng cái giống như trống rỗng, ngay cả thần chí đều có chút lơ lửng.
Không! Bây giờ cùng trước kia không giống nhau, cô là chân thật tồn tại, mọi người đều thấy cô, nói như vậy, là cô... Đào tẩu? Vừa nghĩ tới, Đỗ Quân Điển lao ra ngoài, chạy xuống cầu thang.
Trong phòng yên tĩnh, sau một lúc lâu, rèm cửa giật giật, Vương Kỷ Hoa chui ra từ sau tấm rèm, nhìn cánh cửa mở rộng, thở phào nhẹ nhõm. Cái phương pháp này hơi vụng về ngốc nghếch một chút, nhưng là vẫn có hiệu quả, cô cảm thấy may mắn Đỗ Quân Điển nóng lòng tìm kiếm, mà không quá mức cẩn thận kiểm tra. Có lẽ, cô nên đợi tâm tình Đỗ Quân Điển ổn định một chút, sẽ cùng anh nói chuyện thật tốt, bây giờ trước tiên là đi tìm Tiểu Mẫn.
Vừa nghĩ vậy, Vương Kỷ Hoa cẩn thận đi ra khỏi phòng ngủ, dựa vào trí nhớ tìm đường ra ngoài. Nơi này, không đúng! Chỗ đó, cũng không đúng!
Vương Kỷ Hoa đi xuống lầu, trước đó cô bị Đỗ Quân Điển kéo vào. Rõ ràng rất đơn giản a, vì cái gì cô muốn ra ngoài, chính là tìm mãi không thấy đường ra?
Đột nhiên, cô nghe có tiếng bước chân truyền đến. Vương Kỷ hoa cả kinh, không được, như vậy sẽ bị bắt gặp, cô phải tìm chỗ trốn! Bản năng, cô đẩy ra cánh cửa gần nhất, trốn vào. Trong phòng một mảnh hắc ám, rèm cửa sổ dày che đi ánh trăng, làm người ta thấy không rõ trong phòng có những gì.
Vương Kỷ Hoa dựa lưng vào cửa, loáng thoáng thấy được căn phòng này, tựa hồ bày biện rất nhiều mô hình. Là pho tượng? Tượng sáp? Hay là búp bê mô hình SD người lớn nhỏ? Ánh sáng quá mờ, cô thấy không rõ. Trên mặt đất, tựa hồ rơi lả tả rất nhiều giấy. Đây là một gian phòng kì quái, khó hiểu, cô tò mò muốn biết trong phòng có những gì.
Ánh trăng vô ngần, xuyên thấu qua thủy tinh rơi vãi vào gian phòng. Vương Kỷ Hoa dõi mắt, theo rèm cửa sổ kéo ra một chút mà từ từ trợn to. Những mô hình kia, toàn bộ đều là model bằng nhựa, mà quần áo khoác trên model, đều là mẫu thời trang của CT bao năm qua.
Những model này tư thái khác nhau, nhưng đều có điểm giống nhau: tóc đen dài, người da vàng, khuôn mặt, đều có thể thấy được là cùng một khuôn mặt.
Gương mặt này... giống như đã từng quen biết a! Bởi vì chúng rất giống cô!
Vương Kỷ Hoa hít một hơi, tầm mắt lướt qua những mô hình kia, thấy bốn vách tường, trên đó tất cả đều dán tranh vẽ một cô gái. Tất cả lấy hình tượng một người, dù chính diện, hay một góc mặt, cười to, hay ngủ say, đều là cùng một cô gái!
Trong mắt cô ánh vào càng ngày càng nhiều hình vẽ. Nhiều đến nỗi cô không đếm được, đến tột cùng là có bao nhiêu bức. Tranh vẽ đen trắng, hay màu sắc rực rỡ, không bức nào là không cùng một khuôn mặt, cô mỗi ngày soi gương, cũng nhìn thấy gương mặt đó... Làm sao có thể? Làm sao có thể như vậy?!
Mắt cô mở to, trái tim cuồng loạn. Ai tới nói cho cô biết đáp án, nói cho cô biết cuối cùng là thế nào? Bước chân, cơ hồ lảo đảo đi về phía trước, tay cô từ từ vuốt ve trên bức tường kia từng chút một. Vẽ ra những bức tranh như vậy, sẽ là... Đáp án, hiện ra sống động.
Đột nhiên, cô dừng lại trước một bức tranh, vẽ cô với vẻ mặt say mê ngồi trước dương cầm đánh đàn, bức tranh hoàn chỉnh nhìn qua có vẻ lãng mạn mà duy mỹ, nhưng dưới bức tranh có dòng chữ, cùng hình ảnh có ý nghĩa hoàn toàn trái ngược.
"Kỷ Kỷ, rất nhớ em, luôn nghĩ tới, trong sinh nhật tôi, em dùng dáng vẻ như thế nào đánh lên bài hát 'Chúc mừng sinh nhật'. Nghĩ đến quá nhiều, nên tôi càng hận em hơn, hận em tại sao vẻ mặt khi đó lại chỉ có thể để tôi tưởng tượng."
Hận... lại là hận. Hắn hận cô đến cùng là sâu như vậy sao? Vương Kỷ Hoa kinh ngạc nhìn bức họa, chỉ cảm thấy tim giống như bị vặn chặt. Cô cho đó là an bài tốt nhất cho anh, hóa ra không phải như vậy. Cô cho rằng mình có thể buông xuống được, lại không nghĩ qua, anh là không thể không có cô? Vì cái gì lại trở nên khó khăn như vậy?
Trái tim... Hô hấp... Chỉ bởi vì cô thất hứa, cuối cùng hận cô sao? ( chỗ này nghĩ có thể khác với bản gốc vì editor không hiểu lắm). Nhưng là, cô biết rõ không chỉ vì điều đó, còn có những thứ khác, điều mà cô chưa từng nghĩ đến. Bước chân, lảo đảo lui về phía sau, cô đụng phải mô hình sau lưng. Bịch! Mô hình ngã trên mặt đất, kéo theo những mô hình chung quanh đều đổ rạp, phát ra âm thanh rất lớn.
Vương Kỷ Hoa luống cuống tay chân cúi người xuống, muốn đem những mô hình này dựng lên. Tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cửa truyền đến, ngay sau đó cánh cửa nặng nề mở ra.
"Là ai ở chỗ này?" Đỗ Quân Điển quát, âm thanh hoa lệ kia đã đánh mất sự ưu nhã, thay vào đó, là một loại vội vàng xúc động, phảng phất là bảo bối quan trọng nhất bị người khác nhìn thấy.
Nhưng ngay khi thấy được người đứng trong phòng, anh kinh ngạc ngây ngẩn người. Là Kỷ Kỷ! Thì ra người anh tìm nửa ngày, lại ở chỗ này!
"Như thế nào, không trốn sao? Tôi còn tưởng rằng em đã chạy ra khỏi căn biệt thự này rồi." Sắc mặt anh âm u hướng về phía cô đi đến. Chỉ cần vừa nghĩ tới cô lại muốn trốn tránh mình, anh liền không cách nào ngăn chặn sự phẫn nộ cùng bối rối trong lồng ngực.
"Quân Điển..." Vương Kỷ Hoa lầm bầm, hai mắt nhìn lông mày anh, mắt anh, mũi anh, môi của anh, tìm kiếm những nét thay đổi qua năm tháng, "Những bức họa này, đều là cậu vẽ?"
"Là a, tất cả đều là tôi vẽ!" Tay anh mơn trớn những chỗ đi qua, những model trên người mặc quần áo hắn thiết kế, "Thậm chí những y phục này, giầy, mũ, ví da, tất cả đều là tôi thiết kế."
"Chẳng lẽ cậu là CRAZY?" Cô kinh ngạc nói.
"Đúng vậy."
"Nhưng là cậu không phải nói muốn làm nghệ sĩ đàn piano sao? Làm sao lại trở thành nhà thiết kế?"
"Nghệ sĩ piano?" Anh điên cuồng nở nụ cười, "Kỷ Kỷ, em cho rằng em như vậy biến mất khỏi thế giới của tôi, tôi còn muốn làm nghệ sĩ piano nữa sao?
Người tôi muốn đàn cho nghe nhất đã bỏ tôi, vậy tôi còn đàn cho ai nghe nữa đây?" Bộ dạng anh cười to làm cô cảm thấy mũi có chút chua xót. Anh cười như vậy, cười đến bi thương.
"Đừng cười." Cô kêu lên.
Anh lại tiếp tục cười, "Khi đó, em ở trong phòng ngủ của tôi để lại vài bản thiết kế, tôi liền coi chúng như bảo bối, lần lượt từng cái một xem đi xem lại, thậm chí còn vẽ lại chúng rất nhiều lần. Có người nghĩ tôi điên rồi, chỉ có mình tôi biết, tôi không điên, tựa hồ chỉ có như vậy, tôi mới cảm thấy giữa tôi và em sẽ có chút ít liên lạc, có gì đó giống nhau."
"Đừng cười như vậy, xin cậu, đừng cười!" Vương Kỷ Hoa xông lên, hai tay mãnh liệt nắm lấy cổ áo Đỗ Quân Điển, đem cả người anh hướng đến trước mặt hét lên, "Tôi không biết phải làm sao để xin lỗi cậu, tôi không nghĩ việc tôi rời đi, lại gây nên hậu quả như vậy."
"Ít nhất tôi đã trở thành nhà thiết kế, điều này còn phải cảm ơn em, nếu như không vì lời nói của em, tôi sẽ không thể nào làm thiết kế thời trang." Tay của anh mơn trớn tóc cô, sau đó mãnh liệt đè ót cô, kéo về phía mình.
"Nói cho tôi biết, tôi nên làm như thế nào mới có thể giảm bớt nỗi hận trong lòng cậu." Cô không muốn anh hận cô, không muốn anh dùng ánh mắt phức tạp đó nhìn cô. Cô hi vọng có thể giống như trước kia, hai người ở bên nhau vui vẻ.
"Tôi không biết." Ngón tay anh ma sát qua lại trên môi cô, "Tôi không cách nào khống chế loại hận ý này, liền như hiện tại, em lại trốn chạy, em mỗi lần mỗi lần đều tránh xa tôi, để cho tôi càng ngày càng hận!"
Vương Kỷ Hoa cứng lại, "Chúng ta chẳng lẽ không thể giống như trước kia sao? Giống như những người bạn tốt..."
"Tôi chưa từng coi em là bạn bè!" Quân Điển nhanh chóng ngắt lời, nói, "Đối với tôi mà nói, em không phải bạn bè, mà là... mà là..." Nói đến phần sau, anh lại không nói được nữa, tầm mắt nóng rực nhìn chằm chằm môi cô, ngay khi cô không kịp chuẩn bị, hung hăng chiếm hữu đôi môi đó.
Đau nhức! Vương Kỷ Hoa nhăn mày, hai tay chống đẩy, muốn anh tách ra. Nhưng anh lại sít sao cố trụ thân thể cô, hàm răng cắn càng thêm dùng sức, phảng phất như vậy mới phát tiết được nỗi hận. Cho đến khi muốn đem môi cô cắn nát, cho đến khi máu từ môi cô chảy vào trong miệng, anh mới buông lỏng hàm răng.
"Cậu làm loạn đủ rồi đó, đừng như vậy!" Vương Kỷ Hoa kháng cự nói.
"Đủ rồi?" Anh cười nhạo một tiếng, "Không đủ, Kỷ Kỷ, mãi mãi không đủ!"
Anh duỗi đầu lưỡi, phớt qua môi cô, nhẹ nhàng liếm láp miệng vết thương, giống như là nhấm nháp hương vị máu tươi của cô, "Tại sao phải chạy trốn? Vì cái gì em luôn muốn rời khỏi tôi?"
"Đó là bởi vì tôi không thích bị cậu vây hãm, tôi cũng có tự do của tôi." Vương Kỷ Hoa cau mày, môi bỏng rát. Nhưng kì lạ, cô lại không chán ghét nụ hôn của anh, chỉ là không thích cách cư xử của anh. Cô không thích anh cường thế, anh lộng quyền, anh dùng hận ý tới hôn cô!
"Như vậy nếu như em đã không có tự do?" Anh tiếp tục liếm môi cô, liếm lấy rất cẩn thận.
"Có ý gì?"
"Tôi không muốn em rời khỏi tôi nữa, không cần! Không cần như vậy!" Anh nhìn chằm chằm cô, sau một khắc, thiên toàn địa chuyển. Cả người cô bị anh áp trên mặt đất, hai cổ tay gầy mảnh bị tay phải của anh vững vàng cầm lấy, giơ cao khỏi đỉnh đầu, mà tay trái của anh thì đưa vào trong y phục của cô. Tay anh hơi lạnh buốt, đụng chạm vào da khiến cô một hồi run rẩy.
"Đỗ Quân Điển, chớ có nói đùa!" Vương Kỷ Hoa hô.
"Nói giỡn? Tôi không nói đùa." Tay anh dọc theo eo cô một đường khẽ vuốt.
"Kỷ Kỷ, tôi hiện tại không còn là một đứa trẻ nữa!" Anh nói, nhỏ vụn hôn lên gương mặt cô.
"Dừng tay!" Thân thể cô kịch liệt giãy giụa, vẫn không tránh khỏi kiềm chế của anh. Thể lực của phụ nữ và đàn ông chênh lệch quá lớn, giờ phút này cô mới nhận ra. Rốt cục, tay anh phủ lên nơi tròn đầy của cô, hai chân cứng rắn tách chân cô ra.
Vương Kỷ Hoa thở dốc vì kinh ngạc, đột nhiên ngừng giãy giụa, ngẩng đầu trừng mắt nhìn người trước mặt, "Cậu muốn ở nơi này cưỡng bức tôi?"
"Không, tôi chỉ là muốn em thuộc về tôi."
"Đừng ép tôi chán ghét cậu, cậu nên biết tôi ghét nhất là cái gì."
Thân thể anh chấn động, nhìn vào mắt cô. Đúng vậy, ở bên cô bao lâu, anh hiểu nhất cử nhất động của cô, hiểu rõ cả sở thích, làm sao lại không biết được? Điều này làm anh sợ hãi, thì ra, thì ra là, tất cả nỗi hận của anh mãi mãi không mãnh liệt bằng câu nói chán ghét của cô. Nhanh chóng cảm thấy hít thở không thông, cảm giác đau đớn như thể cả người đều mất khống chế. Kỷ Kỷ... Kỷ Kỷ... Hóa ra, trong lòng cô anh là người như vậy sao, trước kia là yêu thương giờ trở thành không quan tâm.
Nhắm mắt lại, hai tay Đỗ Quân Điển gắt gao đặt trên vai Vương Kỷ Hoa, "Kỷ Kỷ, nói yêu tôi, được hay không?" Âm thanh thì thầm, nhưng cô nghe được rất rõ ràng. Cô nhìn thấy vẻ yếu đuối trên mặt anh, giống như năm đó, cô đã từng gặp rất nhiều bi thương trên khuôn mặt kia.
"Nói yêu tôi, nếu như em nói yêu tôi, tôi liền dừng tay, tôi có thể không làm bất cứ chuyện gì khiến em chán ghét, tôi có thể giống như trước kia, chỉ cần là thứ em thích, tôi đều có thể dâng lên, em nói gì, tôi cũng nghe."
Là... giống như trước kia sao? Trong đầu cô không khỏi hồi tưởng anh khi còn nhỏ, luôn dính lấy cô, xem dương cầm như niềm vui, tiêu sái như vậy. Là cô rời đi, khiến anh biến thành bộ dạng như vậy. Nếu nói không hối hận, đó là giả. Nhưng... yêu anh, cô yêu anh sao? Vương Kỷ Hoa mê muội. Trong không khí, tràn ngập sự im lặng. Chỉ có tiếng hít thở của hai người.
Thật lâu sau, Đỗ Quân Điển mở mắt, từ trên cao nhìn xuống thân thể mình đang áp lên người cô, "Vì sao không nói, vì sao? Vì sao?"
"Tôi..." Cô lúng ta lúng túng mở miệng, lại thấy khuôn mặt bi thương của anh. Không có trào phúng, không có nước mắt điên cuồng, có... chỉ là bi thương nồng đậm mà trơ trụi. Đôi mắt đen nhánh kia, tràn ngập một tầng hơi nước. Hơi nước không ngừng che đi khuôn mặt cô... bao phủ khiến anh không thấy rõ gương mặt cô.
"Kỷ Kỷ, tôi hận em! Rất hận em!" Thanh âm nghẹn ngào, khàn khan, có cái gì đó rơi trên mặt cô? Quen thuộc, mà xa lạ.
Một giọt, hai giọt... mang theo vị mặn mặn. Anh đang khóc sao? Anh vừa khóc sao? Lực đạo trên vai, không biết đã buông lỏng từ bao giờ, Vương Kỷ Hoa giơ tay lên, đụng phải gò má ướt át của Đỗ Quân Điển. Tựa hồ... trước mặt cô anh luôn rất dễ dàng rơi lệ... Anh đặt tay lên tay cô, giống như muốn hấp thụ tất cả nhiệt độ của cô. Không thể buông tay cô, không thể rời cô được. Cô trong lúc vô thức, đã chiếm cứ lấy tâm của anh, những lúc vui vẻ, tất cả hoài niệm... Quá hận, nỗi hận chôn sâu trong lòng, không thể quên đi...
"Tôi là hận nhất, vì sao em không yêu tôi?" Muốn tình yêu của cô, muốn đến nổi điên, nghĩ đến nổi điên, mười một năm hoài niệm, thì ra vẫn chưa đủ.
Anh khóc, nước mắt từng giọt rơi trên mặt cô. Mặn mặn, mang theo khổ sở. Ngay lúc đó, cô tiếc nuối, đau đớn, vì anh mà đau lòng. Nước mắt của Đỗ Quân Điển rơi xuống, khiến cô muốn đem tất cả nước mắt của anh lau khô. Cô muốn ôm anh vào lòng, giống như khi còn bé, đầu anh chôn ở vai cô, mà cô sẽ ngâm nga bài hát. Từ từ, cô ngủ thiếp đi.
Đến khi tỉnh dậy, cô không còn nằm trong căn phòng hôm qua nữa mà đang ở phòng ngủ.
Vương Kỷ Hoa xoay người xuống giường, nhưng không thấy Đỗ Quân Điển, lại nhìn thời gian, trời ơi, đã tám giờ sang, buổi trình diễn thời trang bắt đầu lúc mười giờ, nếu không đi ngay, cô sẽ không kịp!
Luống cuống tay chân sửa sang một chút, cô vội vàng chạy ra khỏi phòng. Ngoài dự liệu, bên ngoài đã có người giúp việc đứng chờ, vừa thấy cô đi ra, liền dẫn cô xuống dưới.
Vương Kỷ Hoa lúc này mới chú ý, có người đang đứng dưới đại sảnh lầu một - - Liễu Ái. Cô gái mà mười một năm trước cô biết so với Liễu Ái bây giờ, thành thục, xinh đẹp hơn, có một loại cử chỉ thuộc về riêng cô. So với đàn ông, phụ nữ thường thay đổi nhiều hơn, khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Không đợi Vương Kỷ Hoa mở miệng, Liễu Ái đã đi trước một bước, nói: "Xin chào, có thể nói với cô vài câu được không?"
"Có thể." Nếu như cô đoán không sai, Liễu Ái sáng sớm đứng đây, không chỉ là cùng cô "nói chuyện vài câu".
"Cô biết không? Cô đã vứt bỏ Quân Điển rất lâu."
Vứt bỏ? Vậy được coi là vứt bỏ sao? Vương Kỷ Hoa mím môi.
"Cô đã rời khỏi anh ấy lâu như vậy, tại sao còn trở về?" Liễu Ái chất vấn, "Cô đã làm tổn thương anh ấy, vì cái gì lâu như vậy, còn trở lại, đâm anh ấy một đao?"
"Tôi..." Cô nên nói cái gì? Nói cô không thương tổn anh sao? Nói như vậy, cô không thể nói được! Vương Kỷ Hoa khép hờ mắt. Cô - - đúng là đã tổn thương Đỗ Quân Điển.
"Tôi xin cô! Cô đã không yêu anh ấy, thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh ấy được không?" Liễu Ái khẩu khí từ chất vấn chuyển thành khẩn cầu, van xin, "Tôi sẽ yêu anh ấy, cho dù anh ấy chỉ coi tôi như vật thay thế của cô, tôi vẫn yêu anh ấy."
"Vật thay thế?" Cô kinh ngạc.
Liễu Ái cười khổ, "Cô chẳng lẽ không cảm thấy chúng ta có vài phần tương tự sao? A... hoặc là nói, trước kia bộ dáng tôi đọc sách, cùng cô bây giờ giống một chút. Tôi biết, Quân Điển cùng tôi qua lại, chỉ là coi tôi như vật thay thế, nhưng tôi không quan tâm, tôi chỉ hi vọng một ngày nào đó anh ấy sẽ hoàn toàn quên được cô."
Vương Kỷ Hoa chỉ cảm thấy ngực một hồi co rút đau đớn, Quân Điển... sẽ quên cô sao? Điều này rất có khả năng, lần gặp lại này, khiến cô có chút đơn độc rầu rĩ, nhưng hiện tại, lại càng khó chịu, đau đớn, phảng phất có vật gì đó thoát khỏi trói buộc trong nội tâm cô. Liễu Ái là vật thế thân của cô sao? Vì sao Quân Điển chưa bao giờ nói với cô? Vì sao cô không hề nhận ra, người yêu đầu của anh cũng chịu ảnh hưởng từ cô? Nhưng lời tiếp theo của Liễu Ái, cô đều không nghe thấy, chỉ là mù mờ ngỡ ngàng bắt xe về khách sạn, mất hồn mất vía gặp Trương Tiểu Mẫn.
"Kỷ Kỷ, sao tối qua cậu không về, còn không gọi điện thoại về? Cậu có biết tớ lo thế nào không?" Trương Tiểu Mẫn chỉ kém chưa phun lửa.
"Thực xin lỗi, tớ quên không mang điện thoại." Vì sao trong đầu cô tất cả đều là hình ảnh Đỗ Quân Điển? Hình ảnh anh rơi lệ, gương mặt đẫm nước mắt?
Trương Tiểu Mẫn lúc này mới chú ý bạn tốt có gì đó không đúng, "Hôm qua cậu ra ngoài một mình có phải xảy ra chuyện gì không? Cả đêm qua cậu đã ở đâu?"
"Tớ... không sao." Vương Kỷ Hoa lắc đầu, không thể xóa đi hình ảnh đó, phảng phất hiện giờ vẫn cảm nhận được những giọt nước mắt nhỏ trên mặt cô nóng bỏng.
"Kỷ Kỷ, sắc mặt cậu không được tốt, hay là cậu đi nghỉ một chút." Trương Tiểu Mẫn nhìn đồng hồ trên tay nói, "Buổi trình diễn thời trang sắp tới cậu cũng đừng đi, tớ đi một mình cũng được."
Buổi trình diễn? Mấy chữ này thoáng qua đầu cô. Buổi trình diễn thời trang của CT, mà những trang phục kia... tất cả đều là CRAZY thiết kế. Mà CRAZY chính là Quân Điển. Anh không làm nghệ sĩ dương cầm, mà trở thành nhà thiết kế thời trang!
"Không, lát nữa tớ sẽ đi cùng cậu." Vương Kỷ Hoa hít sâu một hơi hô lên. Đó là loại xúc động không thể ngăn được, như là không thể chờ, muốn đi xem.
Buổi trình diễn của CT, từ trước đến nay đều hạn chế và cổ quái, nhưng luôn được ủng hộ, ưa thích, có rất nhiều kí giả hấp tấp đến phỏng vấn. Dù biết nhãn hiệu CT từ lâu, nhưng chân chính xem trình diễn thì đây là lần đầu tiên của Vương Kỷ Hoa. Mà cô hiện tại... rất khẩn trương. Thấp thỏm ngồi trên ghế, khẩn trương chờ buổi trình diễn bắt đầu, thậm chí lòng bàn tay đều đổ mồ hôi. Tại sao lại như vậy? Cô đã từng xem qua nhiều buổi trình diễn khác, thậm chí là nhãn hiệu còn nổi tiếng hơn CT, cô cũng không bị như thế này.
"Kỷ Kỷ, sao tớ cảm thấy cậu giống như thí sinh sắp vào phòng thi?" Trương Tiểu Mẫn trêu ghẹo nói.
"Có lẽ là lần đầu tận mắt xem buổi trình diễn của CT, nên có chút không dám tin." Cô tùy tiện tìm một lí do nói.
"Hôm nay xem hết buổi trình diễn, ngày mai chúng ta sẽ về, cậu buổi tối về khách sạn, nhớ xếp hành lí."
"Ừ, tớ biết rồi." Sẽ phải... trở về sao? Rời khỏi hòn đảo nhỏ này, trở lại nơi vốn thuộc về cô. Ngực tràn ngập cảm giác lạc long, không biết từ đâu đến? Vương Kỷ Hoa không hiểu được suy nghĩ của chính mình, cho đến khi nhạc mở màn vang lên, mới kéo thần trí cô quay lại. Những người mẫu khoác trên người mẫu thiết kế mới nhất, lần lượt đi ra. Vương Kỷ Hoa ngây ngẩn cả người!
Thật lâu sau, đôi môi run rẩy sững sờ hỏi Tiểu Mẫn: "Vì sao... những người mẫu này đều mang khuôn mặt người phương Đông, số đo cũng không phải người mẫu tiêu chuẩn?"
Tất cả đều là người mẫu phương Đông tóc đen dài, tất cả cùng cô đều có nét tương tự về dáng vóc, trong nháy mắt, cô như rơi vào ảo giác, phía trên sân khấu, là cô!
"Hả, cậu không biết sao? Buổi trình diễn thời trang của CT, từ trước đến nay chỉ dùng người mẫu phương Đông, hơn nữa người mẫu chỉ cao khoảng một mét sáu mươi lăm, đây đều là nhà thiết kế CRAZY muốn vậy." Trương Tiểu Mẫn giải thích.
Cô không biết, cô không hề biết! Vương Kỷ Hoa không cách nào rời mắt khỏi sân khấu, "Nhưng tớ đã từng xem qua ảnh chụp buổi trình diễn của CT, trên đó có ảnh sân khấu biểu diễn, hơn nữa có cả người mẫu phương Đông và phương Tây."
"A, vậy hẳn là buổi tái diễn của CT, tất cả trang phục sẽ được biểu diễn lại, khi đó, sẽ chọn một số người mẫu quốc tế, tất cả trang phục, đạo cụ sẽ được sắp xếp lại."
Vương Kỷ Hoa xem màn trình diễn, nhìn những người mẫu phương Đông kia đi qua đi lại trên sân khấu. Giờ khắc này, cô đã hiểu, anh đã thiết kế những trang phục này vì cô, hoàn toàn lấy cô làm người mẫu để thiết kế. Giống như cô trước kia, vui vẻ ngắm nhìn anh, tìm kiếm linh cảm để thiết kế trang phục.
Cô xem rất cẩn thận, chăm chú, thậm chí không phát hiện Hàng Trác ngồi bên cạnh cô từ bao giờ.
"Xin chào, tôi là Hàng Trác." Đây là câu đầu tiên Hàng Trác nói với Vương Kỷ Hoa.
Trên sân khấu, người mẫu vẫn tiếp tục xuất hiện với những trang phục xinh đẹp. Dưới sân khấu, Vương Kỷ Hoa khẽ nghiêng đầu, đập vào mắt cô, là khuôn mặt cô đã từng gặp mười một năm trước.
Từ hôm qua đến hôm nay, cô đều gặp những người mười một năm trước, chỉ là, cô biết bọn họ, bọn họ lại không biết cô, chỉ ngoại trừ... Quân Điển, ở thời không cô xuyên qua, duy nhất anh nhìn thấy cô.
"Tôi biết cô chính là người Quân Điển luôn nhắc đến Kỷ Kỷ, mà tôi, chính là bạn tốt của đứa ngốc kia." Hàng Trác thản nhiên nói.
"Đứa ngốc?"
"Đúng vậy, một đứa ngốc, ngốc nhất tôi từng thấy, đứa ngốc cố chấp. Tôi không biết cô cùng cậu ta quen nhau như thế nào, tôi chỉ biết đứa ngốc kia vì yêu cô, mà đã tiêu hao hết rất nhiều tâm huyết."
"Cậu ấy... yêu tôi?" Cô lúng túng hỏi lại chính mình. Những lời này, Đỗ Quân Điển đã từng nói với cô, và bây giờ, Hàng Trác cũng nói vậy.
"Chẳng lẽ cô đang nghi ngờ sao?" Hàng Trác hướng tầm mắt về sân khấu, "Cô biết không? Nhãn hiệu CT này, có thể nói cậu ta vì cô mà tạo ra. Cậu ta thậm chí thiếu chút nữa bỏ học, mỗi ngày không ngừng vẽ lại những bản phác họa của cô, vì cô thiết kế các loại trang phục, linh kiện, mong muốn một ngày nó đó cô quay về bên cậu ta, có thể mặc những thứ này."
Cô trầm mặc, hôm qua cô vô tình vào căn phòng bày đầy y phục và tranh trên tường kia, kì thật trong nội tâm cô đã hiểu rõ.
"Tôi rất hiếu kì, vì sao cô rời khỏi cậu ấy lâu như vậy? Rồi lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu ấy, là ngẫu nhiên sao? Hay là cố ý?" Hàng Trác hỏi.
Vương Kỷ Hoa mím môi, "Nếu như tôi nói là ngẫu nhiên, anh có tin không?"
"Thôi, tôi tin hay không không quan trọng, tôi muốn hỏi chính là, cô định tiếp theo sẽ như thế nào?"
"Tôi?"
"Cô sẽ ra đi lần nữa, hay sẽ yêu thương Quân Điển?" Hai lựa chọn cứ như vậy bày ra trước mặt cô. Cần phải lựa chọn như thế nào, cô cũng không biết, cô chỉ biết rằng, trong thời gian cô không hề hay biết, có người đàn ông, vì cô mà làm rất nhiều... rất nhiều...
Hàng Trác nhìn chằm chằm cô gái bên cạnh, khẽ thở dài một hơi, "Nếu như lần này gặp nhau, thật sự là ngẫu nhiên như cô nói, tôi hi vọng ngày mai cô sẽ rời khỏi nơi này, về sau cô không cần gặp lại Quân Điển nữa!"
"Vì sao không thể gặp lại?"
"Chẳng lẽ cô cảm thấy tổn thương cậu ta như vậy không đủ nhiều, không đủ sâu sao?" Anh cười trào phúng.
Bộ dạng hắn điên cuồng nói yêu cô, người đàn ông không ngừng rơi lệ, người mà cô đã từng một mực bảo hộ. Cô không phải là thiên sứ, nhưng cô cũng đang bảo hộ hắn. Hắn luôn nói, cô là thủ hộ thiên sứ của hắn. Nếu đó chỉ là lời nói xuông, sao hắn lại bị tổn thương nhiều như vậy?
"Tôi chỉ là muốn muốn... muốn..." Cô chân chính là muốn gì đây? Từ ban đầu... ý nghĩ chân thật nhất... cô muốn, chỉ là hắn sẽ vui vẻ mà thôi! Một người thiếu niên tên Đỗ Quân Điển, có thể thật sự vui vẻ.
Nước mắt, cứ như vậy không tự chủ chảy xuống. Hóa ra, khi Quân Điển không ngừng khóc, thì ra, cô cũng sẽ khóc... Nước mắt này, là những giọt rơi trên mặt đất? Hay rơi vào trong lòng cô?
Sáng sớm hôm sau, "Kỷ Kỷ hành lí đã xếp đủ chưa?" Trương Tiểu Mẫn vào phòng Vương Kỷ Hoa hô.
"Xếp xong hết rồi." Cô cúi đầu, vẫn nhìn miếng ngọc trắng trong tay. Đây là miếng ngọc kết nối cô với thời không của hắn. Nếu như khi đó khi đó cô không tháo miếng ngọc xuống, nếu như cô vẫn như cũ đeo nó khi đi ngủ. Có phải hay không, mọi chuyện sẽ không thay đổi? Người thiếu niên khi đó bừa bãi sinh động, cũng sẽ không bi thương như vậy, rơi nhiều nước mắt như thế.
"Cái gì, cậu mang miếng ngọc bên người hả!" Trương Tiểu Mẫn tò mò xem mảnh ngọc.
"Ừ."
"Nhắc đến miếng ngọc này, vị sư phụ kia cũng gọi điện thoại cho tớ, muốn tớ khuyên cậu bán đi, tựa hồ bất cứ giá nào cũng mua."
"Không, tớ không muốn bán." Vương Kỷ Hoa ngẩng đầu, nhìn bạn tốt, "Dù sao tớ cũng không muốn bán." Đem ngọc nắm chặt trong tay, Vương Kỷ Hoa kéo hành lí cùng Trương Tiểu Mẫn một đường đi đến chỗ neo đậu thuyền bè. Chỉ chờ đủ người, liền có thể rời đi.
Vương Kỷ Hoa ngẩng đầu, nhìn đám người chung quanh. Trong những người này, làm thế nào cũng không thể tìm được gương mặt cô muốn thấy. Quân Điển... không đến gặp cô sao?
Nghĩ đến đây, cô tự giễu cười một tiếng. Cô tổn thương hắn sâu như vậy, chẳng lẽ còn muốn hắn vui vẻ đến tiễn cô sao? Xin cô, cô khi nào lại trở nên ngây thơ như vậy?
Thuyền tới đón bọn họ dừng lại gần bờ, một người bước xuống, bắt đầu kiểm kê số người.
"Được rồi, mọi người đã có mặt đủ, lên thuyền đi." Người kia nói.
Đoàn người đi về phía thuyền. Vương Kỷ Hoa theo dòng người đi lên phía trước, người phía sau bởi vì muốn vượt lên, đột nhiên đụng phải lưng cô. Cô cả người lảo đảo, mảnh ngọc trong tay, cứ như vậy nặng nề văng ra ngoài. Keng! Âm thanh ngọc vỡ, vang lên thanh thúy. Ngọc trắng, vỡ thành nhiều mảnh, cứ như nước hòa vào đất cứng rắn hoá thành đất bùn. Trong nháy mắt, cô không kịp suy nghĩ, quên cả phản ứng, chỉ là kinh ngạc nhìn những mảnh vỡ kia.
"Trời ơi, sao miếng ngọc lại vỡ thành như vậy?" Trương Tiểu Mẫn nghe tiếng quay lại nhìn, phát hiện ngọc đã vỡ vụn, không khỏi cả kinh kêu lên. Miếng ngọc có giá trị xa xỉ kia, vỡ thành mảnh vụn, chỉ sợ đã không còn có giá trị gì nữa, "Kỷ Kỷ, sao cậu vẫn ngây ra..." Cô còn chưa nói xong, liền thấy bạn tốt ngồi xổm xuống, liều mạng nhặt những mảnh vỡ trên đất.
"Kỷ Kỷ, cậu đừng nhặt lên, sẽ đứt tay đấy!" Trương Tiểu Mẫn hô. Vương Kỷ Hoa hoàn toàn khôn nghe thấy tiếng người la bên cạnh, cô chỉ biết ngọc vỡ, phảng phất như lòng cô cũng vỡ nát. Muốn lấy, muốn đem tất cả mảnh vỡ nhặt lên, cũng như nhặt lên mảnh vụn lòng cô. Ngọc này, là tất cả hồi ức của cô. Nếu không có nó, cô không thể xuyên qua thời không, gặp Quân Điển, nếu như không có nó, căn bản cô không nhận ra một tình cảm sâu đậm ẩn bên trong.
Đầu ngón tay tựa hồ có cái gì ấm áp chảy xuôi theo, chất lỏng màu đỏ nhỏ giọt nhuộm đỏ miếng ngọc. Là máu sao? Nhưng cô lại hoàn toàn không thấy đau. Hóa ra, cô lại quan tâm những điều đó như vậy, những điều trong hồi ức tình cảm. Quan tâm được hiện tại cô rất muốn gặp hắn.
Bên tai, phảng phất nghe được lời tiên tri năm ấy cô đi xem bói - - "Con còn chưa gặp được chân mệnh thiên tử của con, nhưng anh ta đã gặp được con." Là thế này phải không?
Ý của câu nói kia là khi cô mười lăm tuổi, Đỗ Quân Điển mười chín tuổi, khi đó anh đã sớm gặp được cô. Nhưng cô mười lăm tuổi, lại không hề biết đến sự hiện hữu của anh. Phải không? Quân Điển là người đó sao? Rõ ràng cô chưa bao giờ tin vào bói toán, nhưng cô không hiểu sao vẫn muốn tin vào nó. Tại sao vậy chứ? Tại sao lại muốn tin tưởng? Duy nhất bởi vì anh là - - Đỗ Quân Điển?!
"Kỷ Kỷ, tay cậu bị đứt, đừng động, để tớ!" Trương Tiểu Mẫn lo lắng hô.
"... Tiểu Mẫn." Vương Kỷ Hoa gắt gao cầm lấy những mảnh vỡ kia, tất cả tưởng niệm đều biến thành một ý nghĩ, "Tớ muốn gặp anh ấy, muốn nhìn thấy anh ấy!"
"Gặp, gặp ai?"
"Tớ rất quan tâm anh ấy." Quá quan tâm, quan tâm đến mức cô căn bản không cách nào rời xa anh được! Vì vậy, cô đã hiểu, tình cảm thật sự của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro