Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4 : Ác Mộng

* * *

Năm 1995, Trung học Lam Sơn
Trong phòng ngủ, từng món đồ bị quăng xuống đất không thương tiếc.

Sách, ly thủy tinh, bút viết, tất cả đều bị quăng xuống đất không thương tiếc, "Lách cách" âm thanh bên tai không dứt, vốn là một thiếu niên nhã nhặn, giờ đã trở thành kẻ thô bạo thậm chí so với trước kia cái kia bất lương thiếu niên, càng thêm làm người ta sợ hãi.

"Quân Điển, đến cùng là chuyện gì, cậu bộc phát cái gì?" Hàng Trác nhanh chân tránh được bình hoa, chạy đến trước mặt Đỗ Quân Điển.

Vốn là hắn còn đang bất ngờ với việc Đỗ Quân Điển "cải ta quy chính", nhưng mà mới vài ngày, hắn lại trở nên giống như trước đây, thậm chí càng thêm khác người. Hắn không đi học, đập nát mọi thứ trong phòng ngủ, không ngừng tìm kiếm cái gì đó ở trong trường.

"Cậu đi ra ngoài!" Đỗ Quân Điển tức giận nói.

"Cậu mấy ngày nay rất khác thường, có phải hay làm rơi vật quan trọng nào đó?" Hàng Trác suy đoán nói.

"Không thấy cô ấy, tôi không thấy cô ấy!" Đỗ Quân Điển không ngừng lẩm bẩm nói.
Vô luận hắn tìm như nào, đều tìm không được cô. Thực sự giống hệt như lần trước cô biến mất, cho dù hắn ôm cô chìm vào giấc ngủ , vẫn giống như trước đây, khi hắn mở mắt, cô liền biến mất.

"Ai không thấy?" Hàng Trác thắc mắc hỏi. Cảm thấy việc Đỗ Quân Điển điên cuồng tìm kiếm rất đỗi quen thuộc, giống như trước đây cũng có việc xảy ra như vậy.

"Cô ấy biến mất! Lại giống như trước đây, lại bỏ lại một mình tôi!" Đỗ Quân Điển nắm thật chặt quả đấm, các đốt ngón tay "khanh khách" rung động.

Trước kia? Hàng Trác đột nhiên nhớ ra rồi.

Vào tám năm trước, khi đó, không phải là cũng có một đoạn thời gian, Quân Điển liền giống như bây giờ, không ngừng mà điên cuồng, tìm kiếm gì đó mà ai cũng không hiểu, tưởng hẳn là kẻ điên.

Tình trạng này diễn ra gần nữa năm, Quân Điển mới dần dần thở bình thường, hành vi cử chỉ, mới khôi phục như thường. Chỉ là, hắn không giống như trước kia cười vui vẻ, hắn luôn đột nhiên thất thần, cặp mắt kia dường như nhìn một chỗ rất xa.

Chẳng lẽ hiện tại, Quân Điển lại một lần nữa...

Hàng Trác thực không dám tưởng tượng.

"Tại sao phải đối với tôi như vậy? Tại sao cho tôi hi vọng lại để cho tôi thất vọng?" Đỗ Quân Điển gầm lên, hai tay nắm thành quyền .

Kỷ Kỷ! Kỷ Kỷ!

Cái tên này tựa như ác mộng quấn lấy hắn, làm cho hắn khi mở mắt ra, sẽ không tự chủ đi tìm bóng dáng của cô.

"Quân Điển, cậu..."

Hàng Trác còn chưa có nói xong, chỉ thấy Đỗ Quân Điển hung hăng đấm một quyền vào chiếc gương.
Mặt kính vỡ vụn, miếng thủy tinh bén nhọn, cắm đầy cả mu bàn tay. Đúng là cả người hắn lại giống như là chưa từng biết đến cảm giác bình thường, chỉ là kinh ngạc nhìn bàn tay chảy máu, "Hàng Trác, vì sao tôi không biết là đau vậy?"

Đó là bởi vì trong lòng đau đớn so với vết thương ngoài ra càng muốn đau hơn.

Vương Kỷ Hoa cảm giác mình đã ngủ một giấc, nhưng điều làm cô kinh ngạc là ..?

Nơi này tuyệt đối không phải là của nhà trọ của cô, mà giống như trường học của Đỗ Quân Điển – Lam Sơn trung học.

Vương Kỷ Hoa ngẩn ngơ nhìn người qua lại tấp lập, trong tay khay đựng đồ ăn, lại xem bọn họ đều mặc đồng phục học sinh mà chính cô cũng mặc đồng phục học sinh.

Lần này, không biết trước được thời gian sẽ là bao lâu.

Cô đi nhanh ra khỏi căng-tin, dựa theo trí nhớ đến phòng Đỗ Quân Điển

Vừa đi đến cửa phòng ngủ, liền thấy đi ra là một cậu thanh niên xa lạ. Chẳng lẽ phòng ngủ đổi người? Cô thừa dịp cửa còn mở, thừa cơ chuồn vào phòng ngủ.

Trong phòng, một đống hỗn độn, so với lần trước còn thảm bại hơn.

Mà người cô muốn tìm, lại chán chường nửa nằm nửa ngồi trên ghế sa lon, một cái tay đặt trên ngực, tay kia, rủ xuống cạnh ghế sofa.

Rất tốt, tuổi của hắn, tựa hồ cũng không có thay đổi gì, vẫn là 14 tuổi thiếu niên, nhưng vì sao lại nhìn hắn chật vật như vậy? Mà cánh tay rủ xuống soà lại quấn băng gạt.

Vương Kỷ Hoa hướng Đỗ Quân Điển đi đến, chân lại lơ đãng đá vào đống hỗn độn tạo ra tiếng vang.

"Hàng Trác, tay của tôi đã bị cậu băng bó đủ rồi, cậu có thể cút!" Đỗ Quân Điển đuôi mắt cũng không đưa lên, chỉ là lạnh lùng nói.

"Thật xin lỗi, tôi không phải là Hàng trác, chẳng qua tôi muốn hỏi một chút, tay của cậu là làm sao vậy? Còn có, gian phòng này xảy ra chuyện gì chuyện gì?" Vương Kỷ Hoa đi đến cạnh ghế sofa, từ trên cao nhìn xuống Đỗ Quân Điển.

Hắn thân thể chấn động, hai mắt đột nhiên mở lớn, không dám tin nhìn người trước mắt.

"Làm sao vậy?" Cô phất phất tay.

"Kỷ Kỷ!" Hắn đột nhiên nhảy lên, lấy bàn tay không bị thương cầm chặt tay cô, như thể sợ cô biến mất

Đau quá!!!

Cô cũng không phải làm bằng sắt , có cần phải dung lực như vậy không?

Vương Kỷ Hoa nhíu mày kêu: "Đừng nắm chặt như vậy, tôi cũng đâu có chạy đâu."

"Cô sẽ chạy mà còn chạy rất xa!" Trên mặt của hắn, hiện ra một tầng bi phẫn, "Mới lúc trước, cô để cho tôi vui vẻ như vậy, vậy mà một lúc sau, cô có thể biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chẳng lẽ tất cả chỉ là đùa giỡn? Nếu như cô muốn đùa giỡn tôi, vậy cô nói cho tôi biết, tôi cho cô đùa giỡn, đùa giỡn đến khi cô vui vẻ, đùa giỡn đến khi cô thấy đủ rồi mới thôi!"
Hắn chính là gầm thét nói.

Vương Kỷ Hoa tim đập mạnh và loạn nhịp , cô biết rõ, hắn đang phát tiết, phát tiết sự phẫn nộ của hắn, hắn tức giận, hắn khó chịu...
Đối với cô mà nói, bất quá là một giấc ngủ mà thôi, mà đối với hắn đây?

"Tôi đã dời đi bao lâu vậy?" Cô lúng ta lúng túng hỏi.

"Mười sáu ngày, cô biến mất suốt mười sáu ngày, vô luận tôi cũng không làm sao tìm được, cô đến cùng đi nơi nào? Là muốn cùng tôi chơi trốn tìm sao?" Hắn oán hận nói.

Mười sáu ngày sao? Vương Kỷ Hoa âm thầm nghĩ tới, cô ở trong hiện thực, bất quá vừa qua khỏi mười mấy giờ mà thôi.

"... Thực xin lỗi." Câu cuối cùng nói ra khỏi miệng cũng chỉ có xin lỗi mà thôi.

"Cô nói như vậy là xong sao? Cô nghĩ tôi chỉ cần lòi xin lỗi của cô sao? Cô biết rõ tôi cần cái gì nhất mà!"

"Tóm lại, tôi chỉ có thể nói cho cậu biết, biến mất này cũng không phải do tôi có thể kiểm soát" Chẳng lẽ cô lại đi nói với hắn cô đến từ năm 2009 sao? Chỉ là ngủ một giấc thôi liền xuyên không đến đây.

Tiểu Mẫn hoài nghi cô bị ảo tưởng, cũng không phải không có lý, dù sao những chuyện này, quá ly kỳ.

Hơn nữa, hiện tại điều cô lo lắng nhất, cô cứ như vậy xuyên qua thời không, ngộ nhỡ thay đổi lịch sử gì đó? Mặc dù hiện tại chỉ có Đỗ Quân Điển biết rõ sự tồn tại của cô, nhưng nếu không muốn thay đổi lịch sử, Vương Kỷ Hoa quyết định chính mình phải tìm hiểu một phen. Dù sao chỉ là một tác động nho nhỏ có thể thay đổi cuộc sống của rất nhiều người.

"Ai khống chế cô?" Đỗ Quân Điển lớn tiếng hỏi.

Vương Kỷ Hoa á khẩu không trả lời được, vấn đề này, cô cũng không biết hỏi ai. Cho nên, cô chỉ có thể nỗ lực lảng sang chuyện khác: "Tôi chỉ biến mất có mấy ngày thôi, không phải bây giờ đã trở vầ sao? Ngược lại cậu, tại sao đem căn phòng phá thành như vậy, còn cả cái tay kia nữa."

Đỗ Quân Điển rũ mắt, bĩu môi, "Đều là cô làm hại!"

"Tôi?"

"Nếu không phải cô bỏ đi, tôi cũng sẽ không ném loạn đồ đạc, cũng sẽ không đám vỡ gương!" Vừa dứt lời, còn hung hăng trừng mắt với cô.

Cô trợn mắt một cái, tức giận gõ đầu hắn một cái, "Cậu chính là thiều gia có tiền, vừa không hiểu được quý trọng đồ đạc, lại không hiểu được yêu quý chính mình! Cậu cho rằng đạp phá như vậy là rất tốt? Người bình thường một tháng tiền lương chưa chắc đã mua nổi những thứ này, còn cả cái tay của cậu nữa?"

Cô cầm cổ tay của hắn, đánh giá bị băng bó thành cái bánh trưng, châm chọc nói: "Cậu nghĩ như này là hay, là tốt sao? Không phải cậu tự làm đau mình sao? Chỉ làm những người cậu quan tâm đau lòng mà thôi."
Tên nhóc xấu xa, cần phải nghiêm khắc chỉ bảo.

Hắn trầm mặc một lát, hỏi: "Kỷ Kỷ có phải cô lo lắng cho tôi?"

"Đương nhiên là tôi lo lắng cho cậu !"
Gặp hắn lúc sáu tuổi, 14 tuổi lại gặp hắn lần nữa coi như là nhìn thấy hắn trưởng thành lớn lên, tại sao không đau long cho được.

Hắn ngắm nhìn cô hồi lâu, nhìn tới Vương Kỷ Hoa da mặt dày cũng không chịu nổi nữa.

Bỗng dưng, hắn đột nhiên cười sáng lạng, "Tốt lắm, về sau tôi sẽ không còn như vậy!"

Đây là một loại bảo đảm, đơn độc cam đoan với cô.

Mơ màng ngủ Vương KÝ Hoa cảm thấy mắt lạnh buốt mà dưới chân vang lên âm thanh của dây xích.
Dùng hết sức mở mắt, cô chỉ thấy Đỗ Quân Điển ngồi chồm hỗm giữa hai chân cô chăm chú nhìn mắt cá chân của cô .

"Quân Điển, hiện tại trời đã sáng sao?" Thanh âm của cô có chút thiếu ngủ khàn khàn.

"Kỷ Kỷ tỉnh rồi sao? Biết vậy tôi sẽ nhạ nhàng hơn nữa, sẽ không làm cô thức giấc."

Vương Kỷ Hoa ngồi dậy, lại phát hiện trên mắt cá chân chẳng biết lúc nào có thêm một sợi dây xích, mà dây xích kia chính là ghim chặt vào tường, nói cách khác nếu không có chìa khoá, thì cô chính là phá huỷ tường mới có thể thoát ra.

"Cậu làm cái gì vậy?" Cô tức giận! Cho dù cô ở nơi này chính là ăn uống do hắn cung cấp, nhưng hắn cũng không thể làm vậy với cô.

Đỗ Quân Điển đột nhiên uỷ khuất nói, "Tôi sợ Kỷ Kỷ lại đột nhiên biết mất nên mới đem cô khoá lại bên người." Nói xong, lại có chút ít dương dương đắc ý, "Kỷ Kỷ, như vậy cô sẽ không dời khỏi tôi nữa.

Da đầu cô có chút tê dại, đứa nhỏ này, tại sao có thể nghĩ ra những thứ này?"Đem dây xích cởi bỏ!" Cô trừng mắt nhín hắn.

"Không cần." Hắn rất kiên quyết lắc đầu.

"Nếu như cậu nhất quyết không tháo, có tin tôi đánh cậu?"

"Cho dù cô đánh tôi, tôi cũng sẽ không tháo"

Cô chỉ cảm thấy nhức đầu vô cùng, gặp quỷ, vì sao thằng nhóc này bây giờ lại không biết nghe lời như vậy?"Ngoan, đem dây xích cởi bỏ, cậu dùng dây xích xích tôi lại tôi cảm thấy cậu không hề tôn trọng tôi." Cứng rắn không được, cô chỉ có thể dùng mềm.

"Tôi không có không tôn trọng Kỷ Kỷ nhưng mà làm như thế này cô sẽ không biến mất nữa." Hắn giải thích.

"Biết là như vậy, nhưng tôi chính là cảm thấy không thoải mái"

"Kỷ Kỷ cô đối với tôi rất quan trọng, cái gì tôi cũng nghe theo cô, nhưng cái này thì không thể." Hắn nhào lên, ôm lấy cô, cái đầu vùi vào vai cô liếm liếm, như động vật nhỏ ôm lấy chủ.

Cả người hắn dán lấy cô, làm cho Kỷ Hoa cả người không được tự nhiên muốn đẩy hắn ra nhưng phát hiện sức của hắn lớn đến doạ người.

"Đỗ Quân Điển, cậu tốt nhất đem sợi xích cởi bỏ, nếu không tôi sẽ tức giận." Cô thở phì phì nói.

Hắn ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn cô, con ngươi xinh đẹp loé lên ánh sáng xinh đẹp mà chấp nhất "Cho dù cô tức giận, tôi cũng sẽ không đáp ứng ."

Vương Kỷ Hoa không nói gì. Hắn hiện tại, giống như đem cô trở thành món đồ chơi yêu thích, không từ thủ đoạn nào giữ ở bên người. Đây chính là cái gì? Là do chính cô giáo dục ra sao ?
Vì sao hắn lại bá đạo độc chiếm, làm cho cô cảm thấy bất an!

Vương Kỷ Hoa và Đỗ Quân Điển chính thức chiến tranh lạnh.

Đương nhiên, cái gọi là chiến tranh lạnh, cũng chỉ là Vương Kỷ Hoa đối với Đỗ Quân Điển không quan tâm đến thôi. Gì chứ? Cô không có tâm lí không bình thường đi tươi cười vui vẻ với kẻ đem mình xích lại.

Dù cho Đỗ Quân Điển mang rất nhiều thứ cô thích đến trước mặt cô, lúc nào cũng bày ra bộ dáng đang thương, uất ức. Mà cô chính là không ngủ cũng sẽ là đi ngủ hoàn toàn không muốn để ý đến Đỗ Quân Điển.

Chính là, cứ đến tối là Đỗ Quân Điển khi đi ngủ đều đem 10 ngón tay đan vào tay cô, sợ không cẩn thận cô lại biến mất.

Hơn nữa, thời gian hắn ngủ cũng rất ít, đa phần chính là mở to mắt nhìn chằm cô. Tình huống như thế, đối với Vương Kỷ Hoa mà nói, thật sự là cô chưa bao giờ gặp qua, làm cho cô không biết làm sao.

Lúc xế chiều, Đỗ Quân Điển lại đem một đĩa bánh ngọt cô thích ăn đến trước mặt cô lấy long, "Kỷ Kỷ, ăn một chút chứ?"

Cô cả đuôi mắt cũng không nhếch lên, tiếp tục xem quyển sách trên tay. Dù cho trong bụng tham luyến muốn chết, cũng tuyệt đối không biểu lộ ra trên khuôn mặt.

Hắn cắn cắn xuống môi, vươn tay kéo kéo tay áo của cô, "Kỷ Kỷ!"
Quay mặt đi chỗ khác, chính là không muốn để ý đến hắn.

Đỗ Quân Điển hạ mí mắt, lẩm bẩm nói:
"Tôi biết rõ cô đang giận tôi, nhưng tôi..."
Hắn không có cách nào yên tâm, không có cách nào cởi bỏ dây xích, rất sợ khi cởi ra, cô lại làn nữa biến mất.

Hắn đối cô tưởng niệm quá sâu, chấp niệm cũng quá sâu.

Chính hắn cũng không hiểu, kỳ thật hai người thời gian ở chung cũng không tính là quá lâu, nhưng hắn lại luôn nghĩ tới cô, từng giây từng phút đều mơ tưởng cùng cô ở cùng một chỗ. Hắn không cách nào tưởng tượng, nếu cô lại biến mất, hắn sẽ như thế nào, chính hắn không giám tưởng tượng.

Đối với hắn mà nói, cô giống như là trưởng bối, mẫu thân, bằng hữu, thủ hộ thiên sứ và còn nhiều thứ khác...
Hắn không biết tình cảm hắn dành cho cô là gì? Nhưng hắn hiểu rõ một điều hắn muốn cô luôn luôn ở bên cạnh hắn không chia lìa.

"Cùng tôi nói chuyện, được hay không?" Đỗ Quân Điển tội nghiệp khẩn cầu nói. Ở trước mặt người khác chính là tiểu vương tử mà ở trước mặt cô hắn chỉ là hư vô mà thôi.

Vẻ mặt này, bộ dáng này của hắn chính là kích thích "bản năng làm mẹ" của cô bộc phát.

Vương Kỷ Hoa đuôi lông mày rốt cục giật giật, để xuống sách, ngước mắt nhìn Đỗ Quân Điển.

Trong ánh mắt của hắn thoáng hiện lên một tia sáng ngời, "Kỷ Kỷ, cô nguyện ý nói chuyện với tôi có đúng hay không?"

Cô khép lại quyển sách trên tay, nhìn hắn, "Cậu cho rằng dùng cái xích này có thể khoá lại tôi bao lâu? Chẳng lẽ muốn khóa mười năm? Hai mươi năm? Hay là năm mươi năm?"

Hắn sững sờ, hình như chưa từng có nghĩ tới vấn đề này.

"Tôi hi vọng cậu có thể tôn trọng tôi, tôi có tự do của tôi, nếu như cậu hạn chế tự do của tôi, cậu nghĩ tôi sẽ tôn trọng cậu sao, cậu nói tôi nên lấy tâm tình gì đối mặt với cậu?" Vương Kỷ Hoa tiếp tục nói.

Ánh mắt của hắn từ từ ảm đạm, "Cô có phải hay không rất chán ghét tôi?"

"Trước đây không có, bây giờ cũng không có, nhưng nếu cậu tiếp tục như vậy tương lai chắc chắn tôi sẽ chán ghét cậu." Cô chính là nỗ lực không bị vẻ mặt đáng thương của hắn đánh bại.

Đỗ Quân Điển đột nhiên kêu to:
"Không cho phép chán ghét tôi, cô chính là ông trời phái xuống tặng cho tôi, là tự cô nói, cô là của tôi thủ hộ thiên sứ ! Vậy tại sao cô không thể ngây ngốc ở bên cạnh tôi, vì cái gì cô còn muốn tự do chứ?"

Thủ hộ thiên sứ sao? Vương Kỷ Hoa giật mình.

Cái gọi là thủ hộ thiên sứ, nhiều nhất cũng chỉ là làm bảo mẫu mà thôi. Chỉ là... Hiện tại bảo mẫu là cô đây, cũng không biết làm sao với thiếu niên trưởng thành này đây.

Cô không nhìn hắn nữa, đi đến bên giường, vùi đầu chui vào ổ chăn.

Ngủ đi ngủ đi! Cô nỗ lực thôi miên chính mình. Có lẽ ngủ thiếp đi, có thể trở lại nhà của mình.

Khi cô tỉnh lại, chính là trần nhà trọ quen thuộc...

Chuông điện thoại di động vang lên giai điệu quen thuộc.

Đúng là... Điện thoại di động? Cô không mang di động xuyên qua thời không a, vậy tại sao nghe được chuông điện thoại của mình?

Vương Kỷ Hoa mở mắt ra, đập vào mi mắt , chính là trần nhả nho nhỏ.

Cô nên cảm thấy may mắn! cô đã trở về nhà sao?

Với tay lên đầu giường, cô cầm điện thoại di động, cuộc gọi đến chính là Trương Tiểu Mẫn. Nhìn giờ hiển thị trên điện thoại di động, cô ở chỗ Đỗ Quân Điển 10 ngày mà hiện tại cũng chỉ là mấy giờ mà thôi.

"Tiểu Mẫn, chuyện gì a?" Cô nhấn nút trả lời.

"Kỷ Kỷ, cậu còn nhớ lần trước muốn đi gặp chuyên gia về ngọc không?"

"Nhớ rõ a." Vương Kỷ Hoa ngáp một cái, khóe mắt liếc về chiếc vòng ngọc trên cổ tay .

"Hôm nay đúng lúc nghỉ lễ, chuyên ra về ngọc kia rảnh rỗi, tớ dẫn cậu đi gặp ông ấy, xem miếng ngọc kia chính là cất dấu bí mật gì?"

"Tốt, đợi tớ một lát, cậu lái xe xuống dưới lầu đợi tớ!"

Khối ngọc này, thực sự là không bình thường.

Cơ sở cho việc cô nghi ngờ là đúng, khi cô đưa miếng ngọc cho chuyên gia kia xem, chính là sắc mặt thay đổi, nhìn trái nhìn phải miếng ngọc tỷ mỷ không bỏ sót chút chi tiết.

"Sư phụ, có thể nói cho tôi biết ngọc này coá lai lịch ra sao không? Hay là nó đặc biệt quý giá?" Trương Tiểu Mẫn ngược lại so với Vương Kỷ Hoa còn nóng lòng hơn, nhịn không được mở miệng hỏi.

Vị chuyên gia kia, quan sát miếng ngọc nửa ngày mới mở miệng, "Khối ngọc này gọi tình ngọc, đương nhiên, dựa theo tính chất của khối ngọc, chính là rất quý giá, là thượng đẳng "dương chi bạch ngọc". Nhưng giá trị chân chính của nó, thì chỉ có trong truyền thuyết."

"Truyền thuyết?"

"Tương truyền, khối ngọc này sẽ đem hai người yêu nhau đến với nhau, nên nó mới được gọi là tình ngọc. Mặt khác cũng có người nói đó là lừa đảo."

Vương Kỷ Hoa cùng Trương Tiểu Mẫn hai mặt nhìn nhau.

Vương Kỷ Hoa lại càng đầu đầy hắc tuyến. Tình ngọc, đem hai người yêu nhau gắn kết lại với nhau?

Vị chuyên gia vừa tiếp tục nói: "Hiện tại tôi chỉ giám định sơ bộ về nó, dù sao khối ngọc này cũng chỉ là truyền thuyết dựa vào truyền thuyết mà giám định thôi!"

"Nói như vậy, nếu như khối ngọc này là thật, có phải rất giá trị?" Trương Tiểu Mẫn hỏi.

"Cái này đương nhiên. Nếu đưa cho chuyên gia nổi tiếng giám định khẳng định là tình ngọc, thì nó rất có giá trị"
Trương Tiểu Mẫn tạch lưỡi, mà Vương Kỷ Hoa thì đem miếng ngọc đeo lại tay mình.

"Di, Kỷ Kỷ, cậu không cần tìm chuyên gia giám định lại một lần nữa sao?" Trương Tiểu Mẫn hỏi.

"Thôi, dù sao tớ đã biết rõ miếng ngọc này có lai lịch gì là được." Cô chính là hiếu kì, miếng ngọc này vô duyên vô cớ đeo trên tay cô.

"Đúng rồi, Vương tiểu thư, nếu như cô muốn bán miếng ngọc này, có thể tới tìm tôi." Vị chuyên gia đưa danh thiếp của mình cho Vương Kỷ Hoa.

"Nếu như tôi bán miếng ngọc nhất định sẽ đến tìm ông." Vương Kỷ Hoa mỉm cười nhận lấy danh thiếp.

Vào đêm, Vương Kỷ Hoa nhìn miếng ngọc đeo ở cổ tay, trong đầu không ngừng suy nghĩ về truyền thuyết tình ngọc mà vị chuyên gia kia nói.

Nếu truyền thuyết là thật, chính là cô đeo chiếc vòng này có thể...xuyên thời không.

Hồi tưởng lại, thời điểm cô tỉnh lại trong bệnh viện, trên tay xuất hiện thêm miếng ngọc này, mấy tháng sau khi cô đeo lại nó trên tay, cô lại xuyên không.

Cô xuyên không là do miếng ngọc?
Nhưng tại sao lại xuyên không đến chỗ của Đỗ Quân Điển? Không những thế, còn có trở thành bảo mẫu sao?

Vương Kỷ Hoa chính là bị ý nghĩ của mình làm cho đau đầu.

Thôi, không quan tâm nữa, trước hết đi ngủ, khi tỉnh dậy có khi nào lại xuyên không.

Tắt đèn, nhắm mắt lại, cô làm cho chính mình từ từ chìm vào giấc ngủ say.

Cảm giác quen thuộc dần hiện ra trước mắt, cô chính là lại xuyên không rồi.
Lười biếng đứng dậy, chính là đám học sinh mặc đồng phục trường Trung học Lam Sơn.

Cũng không muốn lập tức nhìn thấy Đỗ Quân Điển, cho nên Vương Kỷ Hoa chính mình đi dạo trong trường. Nhìn lên bảng thông báo, xem thời gian, cô mới chỉ rời đi nơi này có hơn 10 ngày mà thôi.

Vương Kỷ Hoa con mắt sáng ngời chạy tới phòng luyện đàn. Dù phòng nhạc là phòng cách âm, nhưng tất cả đều làm bằng thủy tinh có thể làm cho người ngoài quan sát được mọi thứ diễn ra bên trong. Mà lúc này, người bên trong luyện đàn chính là Đỗ Quân Điển.

Hắn...Gầy đi rất nhiều!!! Chỉ là hơn mười ngày không gặp, một người có thể gầy đi nhiều như vậy sao? Vương Kỷ Hoa có chút nghi hoặc. Bên trong, nhìn đến đồng phục nhăn nhúm của hắn, còn chính là không ngửng luyện đàn, cũng không có cái gì gọi là ảm xúc, chỉ là chết lặng , máy móc. Ánh mắt của hắn, là trống rỗng , nét mặt của hắn, là một loại hờ hững, phảng phất, hắn chỉ là một cỗ máy, mục đích chỉ là vì đánh đàn.

Đến cùng là phát sinh chuyện gì? Vì sao hắn lại biến thành như vậy? Vương Kỷ Hoa không chút suy nghĩ đẩy cửa đi vào, cũng may cửa không có khóa, cô đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Đỗ Quân Điển chỉ biết đánh đàn, căn bản không có chú ý tới có người tiến đến.

Cô đến gần, đi thẳng đến bên cạnh hắn, vô cùng tức giận. Trên phím đàn loang lổ vết máu, mà máu tươi chính là do đầu ngón tay hắn trào ra . Lão Thiên!
Cô không biết từ đâu mình vô cùng tức giận, cùng đau lòng vì cái người không biết quý trọng bản thân kia.
" Chết tiệt, cậu là ngại máu quá nhiều phải không? Nếu như cảm thấy thừa máu, đại khái có thể đi hiến máu, không cần phải ở chỗ này lãng phí!"
Vương Kỷ Hoa cầm lấy hai tay Đỗ Quân Điển nhấc lên, hướng hắn quát lên. Đôi mắt hắn chính là trống giống, vô cảm như có một tầng băng mỏng, từ từ quay lại nhìn về phía cô.

Sau đó, môi của hắn run rẩy, từ từ, cho đến toàn thân đều đang run rẩy.

Nhưng, hắn không có lên tiếng, thậm chí, không có cử động, cứ như vậy, mở to hai mắt, tham lam nhìn cô."Làm sao vậy?" Vương Kỷ Hoa nhíu mày hỏi, lấy tay vỗ vỗ gò má của hắn, nghi ngờ có phải hắn bị dọa ngốc rồi?

Trên mặt của hắn, rốt cục xuất hiện cảm xúc, "... Kỷ Kỷ?" Thanh âm này khàn khàn."Nói nhảm, không tôi thì ai!" Cô trừng mắt hắn, "Vì cái gì mỗi lần tôi tới, đều phát hiện cậu tự làm khổ mình, ngược đãi chính mình, cậu thấy như vậy rất vui vẻ sao?

Hắn chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm cô, "Không phải là tôi hoa mắt? Không phải là tôi nằm mơ?"

"Đương nhiên không phải rồi."
Hắn mãnh liệt vùi đầu vào trong ngực cô, cảm nhận nhiệt độ của cô, "Tôi sai rồi, Kỷ Kỷ, tôi sai rồi, cô tha thứ tôi được hay không!"

Khi hắn phát hiện cô lại một lần biến mất, mà cái xích khóa kia lại tìm không ra chút dấu vết nào, cả người hắn muốn hỏng mất.

Thì ra, cho dù hắn dung phương pháp khiến cô căm ghét, vẫn như cũ không có biện pháp khóa cô ở bên cạnh hắn.
Thì ra, chỉ cần cô muốn đi, liền đi không quay đầu, dù cho hắn có xích cô lại bên người. Đầu óc của hắn trống rỗng, cho là cô không bao giờ trở lại nữa.

Vì vậy, hắn điên cuồng luyện đàn, bởi vì hắn nhớ rõ, cô nói qua rất thích nghe hắn đánh đàn . Ngoại trừ luyện đàn ra, hắn không nghĩ ra chính mình còn có thể làm tiếp những thứ gì. Tất cả mọi người cho là hắn bị điên, dù cho Hàng Trác khuyên hắn vô số lần cũng vô dụng, hắn không cách nào dừng lại được.

"Kỷ Kỷ, đừng đối với tôi như vậy, tôi sẽ không khóa cô lại nữa, những gì cô nói, tôi cũng nghe , cô tha thứ tôi được hay không, đừng rời khỏi tôi!" Hắn nghẹn ngào nói, thương xót khẩn cầu , mang bộ dáng yếu đuối khẩn cầu cô.

Nhìn Đỗ Quân Điển như vậy, Vương Kỷ Hoa mềm lòng. Cô không có cách nào không thương tiếc hắn, không đau lòng . Lần đầu tiên, cảm giác được sự hiện hữu của mình đối với một người khác quan trọng như thế nào.

"Kỷ Kỷ, Piano tôi đã đánh được rất tốt, tôi vừa học chơi rất nhiều ca khúc mới, tôi đàn cho cô nghe được hay không?" Hắn vội vàng, nóng lòng muốn đàn cho cô nge.

Cô nắm chặt tay của hắn, không có buông ra, "Đừng đàn, chờ vết thương ở ngón tay cậu tốt lên , tiếp tục đàn cho tôi nghe đi." Dù sao, hắn cũng chỉ là đứa nhóc mười bốn tuổi mà thôi, luôn sẽ làm ra rất nhiều chuyện sai. Không phải khi cô bằng tuổi hắn, làm ra rất nhiều chuyện sai sao?

Cần gì mà không tha thứ đây! Khẽ thở dài một hơi, Vương Kỷ Hoa đối với Đỗ Quân Điển nói: "Tôi tha thứ cho cậu, nếu như ngươi thật sự cảm thấy tôi ở bên cạnh cậu quan trọng như vậy, tôi liền lưu lại."
Trong mắt của hắn, trong nháy mắt phát ra một loại chờ mong, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro