Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 : Thủ hộ thiên sứ.

* * *

Vương Kỷ Hoa bắt đầu cuộc sống mới ở đây, có đôi khi cô chạy đến nhà bếp, tìm món ăn mình thích.

Đỗ Quân Điển dưới sự "dạy dỗ" của cô cá tính cũng ngày càng hoạt bát. Mà ngay cả việc luyện đàn buồn tẻ, đều bởi vì có cô bên cạnh mà trở nên hứng trí bừng bừng.

Vương Kỷ Hoa rất thích nghe Đỗ Quân Điển đánh đàn, thật là thiên tài nhỏ tuổi mà, dù bản nhạc có khó đến đâu chỉ cần nhìn một lần cậu liền nhớ kỹ, lão sư chỉ cần đánh mẫu hai lần, cậu liền có thể tự đánh đàn.

"Kỷ Kỷ, cô thật sự thích nghe tôi đánh đàn sao?" Vương Kỷ Hoa gật đầu, nhìn cái đầu nhỏ nhỏ trước mặt,

"Còn cậu, cậu thích đánh đàn không?" Đỗ Quân Điển gật gật đầu rồi lại lắc lắc.

Là sao đây ? Cô không hiểu nhìn cậu.

Đỗ Quân Điển xấu hổ cười một tiếng:" Vốn là tôi không thích đánh đàn, chính là kể từ lúc có Kỷ Kỷ bên cạnh tôi, tôi liền thích, tôi thích đánh đàn cho Kỷ Kỷ nghe".

Cậu thích cô ở bên cạnh cậu, chuyên chú nghe cậu đánh đàn. Đây được tính là thích hay không thích đây ?

"Vậy cậu muốn sau này lớn lên thành nghệ sĩ piano không?

"Cái gì là nghệ sĩ piano?"

"Chính là người đánh piano cho người khác nghe".

"Vậy tôi muốn làm nghệ sĩ piano, tôi muốn mỗi ngày đều đánh đàn cho Kỷ Kỷ nghe."

"Thực ngoan ngoãn!" cô nhéo nhẹ cái mũi của cậu, " nếu sau này cậu trở thành nghệ sĩ piano, tôi sẽ mỗi ngày nghe cậu đánh đàn".

"Oa!" Cậu hoan hô một tiếng, hưng phấn nhảy lên giường.

"Được rồi, được rồi, đừng kêu quá lớn tiếng, sẽ khiến những người ngoài kia tưởng cậu xảy ra chuyện gì." Vương Kỷ Hoa xoa đầu Đỗ Quân Điển.

Bởi vì giường trong phòng ngủ khá lớn, cho lên lúc tối ngủ cô luôn ngủ trên chiếc giường này. Bất quá chủ nhân của chiếc giường này là Đỗ Quân Điển, cho nên cậu cũng cũng ngủ trên chiếc giường này luôn. Cậu rất hoan hỉ vùi đầu trước ngực cô, một bộ liều mạng muốn càng gần cô. Chung quanh cậu, hình như ngoài những người hầu ra thì không thấy có ai khác.

"Quân Điển, cha mẹ cậu đâu?" Cô tò mò hỏi.

"Bọn họ đều ở trên trời." vừa thay xong đồ ngủ, chui vào chăn, thân thể nhỏ nhắn của cậu liền sán gần cô.

Trên trời? Sẽ không phải là... Vương Kỷ Hoa có dự cảm xấu.

Quả nhiên, trong nháy mắt, cậu rất nghiêm túc hỏi :" Kỷ Kỷ, cô ở trên trời có từng gặp cha mẹ tôi không?"

Cô có chút đau lòng đem cậu ôm vào trong ngực, cha mẹ cậu đã qua đời rồi sao? Cho nên những ngày này, cô chưa bao giờ gặp họ, vì thế bên cạnh cậu chỉ có người giúp việc.

"Tôi mặc dù không có gặp họ, nhưng tôi nghĩ bọn họ nhất định hi vọng cậu có thể vui vẻ lớn lên."

"Ừ, tôi nhất định có thể!"

"Tôi có ông nội, quan trọng nhất là tôi có Kỷ Kỷ."

Ông nội? không phải là ông lão trách cứ nữ giúp việc mặc váy ngắn chứ.

Cậu sít sao ôm một cánh tay của cô, đột ngột hỏi: "Kỷ Kỷ, cô có phải hay không cũng đột nhiên rời đi ?"

"Làm sao vậy?"

"Cô là thủ hộ thiên sứ của tôi, nhất định sẽ không giống cha mẹ, đột nhiên rời bỏ tôi, đúng không?"

"Tôi..." trong khoảng thời gian ngắn, cô có chút không biết làm thế nào.

" Ông nội nói, cha mẹ ở trên trời không thể đến nhìn thấy tôi." Cậu cô đơn nói, kề mặt trên cánh tay cô, "Tôi hi vọng Kỷ Kỷ vẫn có thể đến nhìn tôi."

Vương Kỷ Hoa cười, "Đương nhiên, tôi nhất định sẽ quan tâm tới cậu" Bộ dáng đáng thương của cậu, làm cho tình mẫu tử trong cô khơi dậy. Được rồi coi như tạm thời cô làm bảo mẫu đi, nơi này cũng chẳng phải là giấc mơ của cô.

......

"Kỷ Kỷ, Kỷ Kỷ!"

Là Đỗ Quân Điển kêu cô sao? Nhưng tại sao giống như là thanh âm của Tiểu Mẫn.

"Bác sĩ, cậu mau đến xem xem, vừa rồi mí mắt cô ấy giật giật."

Bác sĩ? Đây là có chuyện gì?
Vương Kỷ Hoa cảm giác được có ngón tay vén mí mắt cô, cô rốt cục không chịu nổi rên rỉ thành tiếng.

"A! Thật tốt quá, thật tốt quá, Kỷ Kỷ cuối cùng cậu cũng tỉnh!"
Trương Tiểu Mẫn mừng đến phát khóc.

"Bệnh nhân đã không có gì đáng ngại, lưu lại viện quan sát hai ngày, liền có thể xuất viện." Bác sĩ sau khi kiểm tra sơ bộ , ra khỏi phòng bệnh.

Vương Kỷ Hoa lúc này mới để ý mình đang ở bệnh viện. Vách tường màu trắng, trần nhà màu trắng, giường cùng ga giường màu trắng, được rồi, ít nhất ngăn tủ bên giường không phải là màu trắng, mà là vàng nhạt .Không cần Tiểu Mẫn nhắc nhở, cô liền biết mình là đang ở trong phòng bệnh. Nhưng vấn đề là, không phải cô đang ngủ trên giường của Đỗ Quân Điển đó sao?

"Kỷ Kỷ, cậu biết không , cậu đã hôn mê một ngày một đêm , tớ thật lo lắng, sợ cậu không tỉnh lại. Mặc dù bác sĩ nói chỉ là xe đụng phải bị trầy da, thân thể không có gì đáng ngại, chỉ là bởi vì do ngã, đầu đụng phải mặt đất mới hôn mê . Làm tớ cuống sắp chết, suýt chút nữa là gọi cho bố mẹ cậu." Trương Tiểu Mẫn thao thao bất tuyệt .

Vương Kỷ Hoa cuối cùng là nghe vào một câu cuối cùng: "Cậu đem việc này nói cho bố mẹ tớ biết chưa!" Cô khẩn trương nói.

"Không có." Cô thở phào nhẹ nhõm, nếu để cho bố mẹ biết cô nhập viện, tám phần sẽ hô to gọi nhỏ đem cô mang về nhà.
"Tiểu Mẫn, tớ thật sự hôn mê một ngày một đêm sao?"

"Đúng vậy." Trương Tiểu Mẫn gật gật đầu.

Cô ở chỗ Đỗ Quân Điển tính ra mới được một tháng. "Lúc tớ tai nạn, tớ có đi đến nơi nào khác không".

"Cậu xảy ra tai nạn xe cộ, tớ liền lập tức đưa cậu đến bệnh viện, còn có thể đi chỗ nào?"

"Vậy hôm nay là ngày bao nhiêu?"

"Ngày 3 tháng 5".

Vương Kỷ Hoa xoa xoa thái dương, thật đúng là một ngày một đêm. Chẳng lẽ nói, cô là đang nằm mơ? Biệt thự? Đỗ Quân Điển đều do cô tưởng tượng ra sao? Thật là...nằm mộng cảm giác chân thật như vậy sao?
Cảm giác khi ôm Đỗ Quân Điên, khi ánh mắt cậu nhìn cô, món bánh ngọt cảm giác ngọt ngào...

"Uy, Kỷ Kỷ, cậu thất thần cái gì vậy?" Trương Tiểu Mẫn vươn tay quơ quơ trước mặt Vương Kỷ Hoa.

"Không có... Không có gì!" Cô phục hồi lại tinh thần, "Tớ đang khát, tớ muốn uống nước"

"A, được." Trương Tiểu Mẫn vội vàng đưa chén nước ấm tới cho bạn thân.

Vương Kỷ Hoa đưa tay đón chén nước, lại phát hiện trên cổ tay quấn một dây nhỏ màu đỏ, dây đỏ còn xâu một miếng ngọc nhìn đã cũ kĩ.

"Tiểu Mẫn, cho dù tớ nằm bệnh viện, cậu cũng không cần thiết mê tín đến cho tớ khối ngọc bảo vệ chứ." Cô cười khổ nói.

"Ngọc gì chứ?" Trương Tiểu Mẫn lộ vẻ mặt khó hiểu.

"Khối ngọc này không phải là cậu đeo cho tớ sao?" Cô đem cổ tay đưa đến trước mắt bạn tốt.

" Tớ không có a, lúc vào bệnh viện cậu đã đeo nó , tớ giúp cậu thay quần áo thấy khối ngọc này, còn tưởng rằng cậu mua."

Cái gì? Trên cổ tay tự nhiên xuất hiện khối ngọc ?

"Bất quá cậu cũng thiệt là, thế nào lại vô duyên vô cớ lao ra đường cái." Trương Tiểu Mẫn lẩm bẩm nói.

"Tớ lúc đó là hăng hái làm việc nghĩa, cứu giúp cô bé!"

"Nào có cô nhóc nào, cậu đang nói đùa gì vậy!"

"A?"

"Bất quá nói đi nói lại, cậu vừa xảy ra chuyện, đứa bé chúng ta gặp cũng không thấy đâu, không biết có phải là sợ hãi chạy mất rồi không. Nghe nói trẻ con chứng kiến tai nạn xe cộ, có thể để lại bóng ma trong lòng ."
...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro