HD(c1-c13)
Hắc Dục
Tác giả: Tích Ái Mao Vũ
Độ dài : 123 chương + 3 PN
Cô vốn là sinh viên ĐH năm 3 bình thường, bị mẹ bức bách gả cho chủ tịch tập đoàn tài chính Thiên Vũ.
Sau đêm đầu đầy xấu hổ và nhục nhã, cô vội vã trốn đi, không ngờ trong thang máy gặp phải một người đàn ông tựa dã thú. . . . . . Ánh mắt nhìn cô cuồng dã, nguy hiểm, tràn ngập dục vọng, liền kéo cô ngã vào vực sâu dục vọng trong không gian chật hẹp kia .
Từ đó, cô rơi xuống biển dục vọng đen thẳm không đáy, không thể kìm chế… Cô yếu đuối, nhát gan, chỉ biết nhẫn nhịn chịu đựng sự đày đọa hành hạ của hắn, lại không nghĩ có một ngày, lại gặp gỡ em trai đã thất lạc nhiều năm.
Vốn tưởng rằng vượt qua cấm kị là có thể đến được bến bờ hạnh phúc, nhưng nào ngờ lại vướng mắc tình yêu cùng với đại ca hắc bang, yêu ai phụ ai, cô phải lựa chọn như thế nào đây….
Chương 1 : Tình chiến trong thang máy
♥ Edit: Muối Phải Mặn
Thư Liên tỉnh lại sau cơn ác mộng, hạ thân đau đớn, cô giãy dụa cố ngồi lên, từ giữa đùi chất lỏng trắng đục pha lẫn tơ máu tràn ra, gợi cho cô nhớ lại chuyện gì đã xảy ra .
Đầu óc trống rỗng, không nghĩ được gì, thần kinh bị tê liệt, cảm giác như sắp nứt toác.
Bên cạnh một cánh tay khô quắt vắt qua gối, cô lờ mờ thấy một lão già tóc hoa râm, gã ta ngủ rất say, lại còn ngáy, tựa như đã được hưởng thụ một hương vị rất ngọt ngào.
Chính là người như vậy, đã đoạt đi đêm đầu của mình sao? Chính là người như vậy, sau này sẽ trở thành người chồng sớm chiều mỗi ngày bên mình?
Thư Liên cắn môi dưới, gian nan đứng dậy súc miệng, mỗi bước đi, đều cảm thấy giữa hai chân đau đớn vô cùng, đầu óc mờ mịt , chắc do di chứng say rượu, may mắn, may mắn cô say , nếu không đêm qua, hẳn là rất gian nan .
Đinh —
Cửa thang máy mở ra, Thư Liên nắm chặt cổ áo cúi đầu vội vàng vào trong, giọng nói nhỏ như muỗi: “Lầu một, cám ơn.”
“Không có chi.” Hồi đáp cô là một giọng nam trầm, mà không phải nhân viên phục vụ quán rượu.
Thư Liên kinh ngạc ngẩng đầu, người đàn ông kia đè tay nhấn nút tầng một, hắn ở trần, mặc chiếc quần cộc in hoa lớn, đường gân cổ màu đồng nhấp nhô, mồ hôi ẩm ướt đầy người, mùi mồ hôi đầy nam tính xộc vào mũi.
Mái tóc người đàn ông rối bù như mới trải qua trận vận động điên cuồng, râu ria lún phún, nhưng đôi mắt lại đen bóng thần kỳ, , giống như báo săn mồi, cuồng dã lại nguy hiểm.
Mặt Thư Liên nhất thời ửng hồng, đây là thang máy chuyên dụng của quán rượu Thất Tinh nổi tiếng xa hoa, làm sao có thể xuất hiện một người đàn ông ở trần như vậy.
Cô bỗng kinh hãi không khỏi tự chủ lui ra phía sau một bước.
“Tầng cao nhất ống nước có vấn đề.” Người đàn ông kia không nhanh không chậm nói.
Thì ra nhân viên ống nước, Thư Liên thở dài nhẹ nhõm một hơi: “À.”
Cô cúi đầu nhích lại gần, giống như một con chim cút gắt gao ôm chặt tự bảo vệ bản thân, cổ cô vốn trắng mịn nhu mỹ, nhưng đầy vết bầm xanh và dấu hôn đỏ rực, cô biết rõ sự tồn tại của chúng, nên càng khẩn trương, nắm chặt lấy cổ áo, nhưng dù có muốn che dấu thì nó vẫn lồ lộ ra ngoài.
Nhưng cô không biết, lời đó khác xa cô nghĩ, cô không biết rõ, ánh mắt người đàn ông bên cạnh như một con sói, một con sói đã đói khát rất lâu, đôi mắt hắn đen láythâm trầm, mang dục vọng nồng đậm, giống như dao nhỏ muốn hung hăng lóc từng mảng da thịt cô, tựa hồ muốn lột trần, ăn thịt cô đến xương cốt cũng không chừa lại.
Đinh —
Thang máy ngừng , lại không có mở cửa, đột nhiên chấn động một cái, Thư Liên trọng tâm không vững, đổ sang một bên.
Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, lại ngã vào một lồng ngực mạnh mẽ, cổ áo nắm chặt bị bung ra, những vết hôn chi chít nhất thời lộ ra sáng ngời dưới ánh đèn, đồng tử người đàn ông kia gắt gao co rút lại, hơi hơi nheo mắt, từ trên nhìn vào cổ áo cô.
Bởi vì bị lôi kéo, cổ áo T-shirt cô bị kéo mở rộng ra, bộ ngực tuyết trắng mềm mại lộ ra hơn phân nửa, bầu vú nhấp nhô, ngay tiếp theo dấu hôn phía trên cũng di động, như những vệt dâu tây hồng trên bánh bao, dụ dỗ người cắn lên.
Cảm giác rõ ràng hô hấp nặng bề từ phía sau, bàn tay to nóng bỏng đang đặt trên eo giống như bàn ủi, Thư Liên vội vàng đứng thẳng người, chỉnh lại cổ áo chính mình: “Á, thật xin lỗi.”
“Không có gì.” Giọng nói người đàn ông trầm khàn và nhỏ, mang chút ái muội và dục vọng, hắn cũng không buông tay, đốt ngón tay thô ráp cách y phục thật mỏng vuốt ve cô eo, một mảnh nóng cháy.
Thư Liên cắn chặt môi, khẽ nhích người, nhưng bàn tay người kia vẫn dính chặt như keo, gắt gao ghì chặt trên thân thể cô.
“Đừng, đừng như vậy.” Cô duỗi tay cố gắng đẩy hắn ra, nội tâm giống như chùy khổng lồ chẹn giữa cổ, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nhưng lại không dám lớn tiếng hét lên.
“Cô có thói quen mang thân thể đầy vết hôn ra ngoài dụ dỗ đàn ông? Hử?” Người đàn ông kia kề sát cô, hô hấp nóng rực phun lên trên cổ cô, nóng bỏng khiến cô run rẩy.
“Không, không có.” Cô vừa xấu hổ, duỗi bàn tay nhỏ bé đẩy hắn ra, bởi vì môi hắn đặt trên cổ cô, khẽ cắn nhẹ để lại dấu vết ám muội trên đó.
“Anh làm gì thế, nơi này là thang máy, có camera, sẽ bị người khác nhìn thấy… A!” Thư Liên kinh hãi thở gấp, đôi bàn tay di chuyển từ eo lên phía trên, gấp gáp nắm lấy một bên vú đầy đà, thô lỗ xoa nắn .
“Ý cô là nếu không để người khác thấy thì được?” Nam nhân dồn thân thể mảnh khảnh của cô vào góc khuất thang máy, quay đầu cô vào mặt kính lạnh, mắt cô vừa nhìn xuống, liền nhìn thấy đầu vú chính mình bị người đàn ông phía sau nhào nặn thành đủ mọi hình dạng, một vật thô kề sát eo cô, khiến cô hít thở dồn dập.
“Không, đừng!” Cô nôn nóng vặn vẹo thân thể, không tưởng tượng cảnh tượng cửa thang máy mở ra sẽ thế nào. Tay người đàn ông kia cường tráng mạnh mẽ, giam cầm cánh tay đang giãy giụa của cô ở phía sau, khiến cho bầu vú căng tròn càng ưỡn cao, càng thuận tiện cho bàn tay hắn chà đạp, hô hấp hắn càng dồn dập, nặng nề mút gặm cổ cô, vật căng thô to cọ vào hông cô, không ngừng ma sát, cho dù cách lớp quần áo, Thư Liên cũng rõ ràng cảm giác vật nam tính khổng lồ kia đang nóng cháy, nhất là cô càng giãy dụa, vật kia lại càng lớn hơn một phân.
“Người cưng thật thơm ngọt mịn màng, lại nhiều dấu hôn như vậy, tiểu tạo hóa, đêm qua hẳn đã vất vả cả đêm.” Nam nhân vừa nói những lời hạ lưu dâm đãng, tay vừa lần vào trong váy cô, không để ý đến sự vũng vẫy yếu ớt của cô, cưỡng hãn in dấu tay lên nơi tư mật nhất của người con gái, đùa bỡn hạt trân châu nhỏ bé mẫn cảm.
“A!” Thân người Thư Liên mạnh mẽ run lên, cảm thấy bụng không ngừng co rút, một luồng khí nóng dâng trào, một loại cảm giác kỳ quái mà xa lạ khiến cô xấu hổ và giận dữ không biết phải làm sao.
“Đừng, đừng đụng nơi đó!” Cô thét chói tai khóc ra, “Van cầu anh, không!”
“Đừng ngừng sao?” Người đàn ông kia thở hổn hển, hai ngón tay thô lỗ chen vào hoa huyệt cô, sờ soạng phần thịt mềm bên trong, “Tiểu tạo hóa, cưng kẹp anh chặt vậy, a, thật muốn giết chết cưng!”
“Đừng! Van cầu anh, thang máy sẽ mở ra ngay! Một lát nữa có người nhìn thấy, anh buông tha tôi đi!” Thư Liên vừa khóc vừa giãy dụa, cô không biết rõ tại sao ở quán rượu cao cấp mà lại có thể xảy ra chuyện này, nếu như bị người khác nhìn thấy , không chỉ có chồng tương lai không buông tha cô, mà cả cha mẹ cô cũng đánh chết cô .
“Thang máy hư rồi, tạm thời không có ai đâu.” Ngón tay hắn chọc ra vào trong cơ thể cô, dính đầy hoa dịch trắng mịn, “Xem kìa, rõ ràng đã muốn, lại sống chết làm dáng điệu trinh tiết liệt nữ.”
Hắn rút ngón tay ra, xoa xoa chất lỏng dính ở đầu ngón tay lên mặt cô, hô hấp không ổn cắn chặt vành tai cô, tay còn lại kéo cao váy cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Bảo bối, cưng rõ ràng đang cầu xin anh đâm chết cưng.”
Như Liên hoảng sợ giãy dụa , nhưng lại bị người đàn ông kia ấn chặt trên mặt kính không thể động đậy, động tác hắn thoát quần rất lưu loát, một giây sau cô cảm giác được vật nam tính khổng lồ thô dài ép sát trên mông cô, nóng cứng như một chiếc gậy sắt.
“Anh nhịn không được, bảo bối…” Người đàn ông kia thở gấp, âm thanh từ trong kẽ răng bật ra, “Cưng quả là trời sinh câu dẫn đàn ông!”
“Không! Không!” Phát hiện ra người đàn ông kia muốn làm gì, Thư Liên khẩn trương đến toàn thân căng thẳng, tuy rằng trải qua một đêm rồi, nhưng đó là tình huống cô uống quá chén, đối với người chưa biết mùi đời như cô, không khỏi sợ hãi kích động với chuyện tình dục. Nhất là, người đàn ông này, cô chẳng hề quen biết!
“Đừng nói không, cưng rõ ràng cầu xin anh đâm chết cưng!” Hắn cắn răng, mạnh mẽ động thân, thô bạo chọc vật thô to kia vào trong!
“A ──” “A ──” Hai người đồng thời phát ra tiếng kêu, Thư Liên là đau đớn, còn hắn là sảng khoái .
“Rút ra! Rút ra! Đau…. Á!” Thư Liên khóc lóc, ra sức giãy dụa vặn vẹo, nhưng chỉ có thể tuyệt vọng cảm giác vật khổng lồ cứng rắn kia đang xé rách bên trong cơ thể cô.
“Cưng muốn bức anh điên sao! Tiểu yêu tinh!” Người đàn ông kia chỉ cảm thấy bên trong cô căng nghẽn làm người khác phát điên, giống như có vô số miệng nhỏ hung hăng hút chặt lấy hắn, khiến hắn không sao kiềm chế được, trầm luân trong bể dục.
Người đàn ông gầm nhẹ một tiếng, hưng phấn vỗ cái mông tuyết trắng của cô một cái, không để ý đến tiếng kêu khóc nức nở, mạnh mẽ nhấp nhô eo, điên cuồng đưa đẩy.
“A! Đau! Buông, buông ra!” Thư Liên bị ép chặt ở trên tường không thể động đậy, hai chân cô bị người đàn ông kia bá đạo giang rộng ra, lực va chạm mạnh nên đứng không vững, từ từ mềm nhũn khuỵ xuống, trọng lượng toàn thân tựa hồ cũng tập trung tại một điểm kết hợp cùng hắn, mỗi khi cô muốn ngã xuống, lại bị hắn mạnh mẽ chọc mạnh đẩy lên, khiến toàn thân cô đau đớn run rẩy, nhưng rồi lại dâng lên khoái cảm không lời, loại khoái cảm làm cô thấy nhục nhã, rồi trong vô thức khụy ngã, lại lần nữa nghênh tiếp dục vọng của hắn!
Hết lần này đến lần khác, tiết tấu người đàn ông kia không có bất kỳ kỹ xảo nào, chỉ có mạnh mẽ va chạm, nhiều lần vọt tới đỉnh điểm, mỗi khi đội lên hoa tâm, quy đầu cực đại ngang ngược cậy mạnh đâm vào lối mòn bị thương còn chưa khép miệng của cô, rồi lại nhanh chóng rút ra, cọ mạnh vào vách thịt non mềm, đau đớn bén nhọn cùng khoái cảm xa lạ hòa trộn cùng một chỗ, khiến Thư Liên khẽ phát ra tiếng nức nở như tiếng mèo kêu.
“Tiểu yêu tinh, cưng kẹp anh thật chặt ! A ──” Hắn hưng phấn ngửa đầu lên, hầu kết không ngừng di động, bàn tay thô lỗ nhéo xoa mông cô, sau đó vỗ mạnh, phát ra những âm thanh như trống đánh.
“A!” Thư Liên khóc đến hai mắt nhòa lệ, phía trên truyền đến cảm giác đau đớn khiến cô run rẩy không thôi, tiểu huyệt mạnh mẽ co rút lại!
“Đáng chết!”Đôi mắt người đàn ông kia tối sầm lại, thô bạo rút gậy thịt ra, quy đầu to giật giật mãnh liệt, tựa hồ sẽ xuất tinh ra bất cứ lúc nào.
Một hồi lâu sau, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Thư Liên, đột nhiên kéo cô sát lại, cúi đầu hôn môi cô, đầu lưỡi trơn ướt linh hoạt thừa dịp cô đang thở dốc tiến quân thần tốc, khuấy đảo khoang miệng cô, cuốn lấy chiếc lưỡi non mềm của cô, mút sâu vào.
“Đừng—Đừng mà, a!” Thư Liên vừa định thừa dịp hắn dứt ra để đàm phán, lại bị hắn nâng một chân lên rồi điên cuồng tiến vào sâu bên trong.
Người đàn ông kia không “đấu đá” lung tung như trước, mà tiếp tục hôn cô say sưa, thong thả đưa đẩy, để Thư Liên có thể cảm thụ được vật cứng rắn nóng rực đang từng chút từng chút đâm vào bên trong , cương quyết bày ra tư thế mạnh mẽ, chiếm đoạt nơi thần bí nhất của cô, dùng vật nam tính ấy dần đánh thức dục vọng sâu thẳm trong cô.
“Ưm…” Thư Liên vô thức phát ra tiếng rên rỉ, cô chợt bị tiếng kêu của mình làm sợ hãi, đây chính là tiếng của cô sao? Cô trước giờ không bao giờ nghĩ bản thân lại có thể phát ra loại rên rỉ dâm đãng này.
Con ngươi đen láy nồng đượm tình dục của hắn thoáng hiện nét khó hiểu, hắn khẽ nhếch môi, vừa dùng đầu lưỡi liếm làn môi cô, vừa dùng ngón tay vuốt ve mặt cô, giống hệt đôi tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt vậy, chậm rãi lướt qua làn mi cô, mắt cô, luồn sâu vào mái tóc đen bóng của cô, cảm giác giữa đùi cô xuân triều tuôn ra, phần phân thân của hắn lại tà ác chậm rãi phình to, lại nặng nề chọc vào sâu hơn sâu hơn!
“A a a a ──” Không kêu la như trước, Thư Liên cơ hồ chỉ biết khóc lóc, đầu óc cô trống rỗng, chỉ biết vô thức ôm lấy cổ hắn, thành vách tiểu huyệt vừa trắng vừa mềm không ngừng chèn ép gậy thịt người đàn ông kia, như muốn ép khô lấy nó.
“Đúng là cơ thể dâm đãng, đã ướt sớm vậy ư.” Người đàn ông kia cắn mạnh lên cổ cô, không để ý đến tiểu huyệt mẫn cảm của Thư Liên co rút mãnh liệt, rút ra, rồi thúc mạnh vào trong, làm chất nhờn của Thư Liên chảy đầm đìa, khiến nơi kết hợp hai người va chạm tạo ra âm thanh hoan ái vô cùng kích thích
“A ! Không, đừng ! Đừng !” Thư Liên dù sao mới trải đời, sao chịu nổi sự va chạm thô bạo của người đàn ông kia, nhưng mà sức đẩy của cô so với người đàn ông cường tráng trước mặt lại giống như con mèo nhỏ gãi ngứa không đáng nói, bàn tay nhỏ bé của cô càng ra sức đẩy ngực hắn, những xúc cảm mềm mịn tinh tế càng làm người đàn ông kia đỏ mắt, lại càng thúc mạnh eo, ép chặt cô vào vách thang máy điên cuồng đút vào rút ra.
“Tiểu dâm đãng, anh làm cưng thật thoải mái! Phải không?” Vùi sâu mặt vào ngực Thư Liên, giọng nói người đàn ông kia khàn khàn, nồng đậm tình dục, đắc ý.
“Ư… Đau quá, buông tôi ra ! Buông tôi ra, được không.” Thư Liên bị hắn chèn ép đến nỗi đông rung tây hoảng, một chân đã không đủ để chống đỡ trọng lượng cơ thể, dư vị cao trào làm hai đùi cô muốn nhũn ra, cô không thể không duỗi tay bám lấy vai người đàn ông kia, để khỏi trượt ngã.
Thân thể trái với lương tâm lại nổi lên phản ứng, hắn gầm nhẹ lên. Thân người nồng nặc mùi mồ hôi, bầu không khí nồng đậm hương vị hoan ái cùng những âm thanh kích tình, làm cô đỏ mặt đến mang tai. Phía dưới cô rất đau, bị hắn va chạm mạnh run lên bần bật, nhưng lại không thể đè nén được khoái cảm, cứ thế dâng trào, khiến cô trở tay không kịp.
“Ưm…” Thư Liên khẽ ngẩng đầu lên, hàm răng bặm chặt lấy đôi môi hồng như vỏ sò khép miệng, khóe mắt ướt át không thể che hết xuân ý, dù cô cảm thấy muôn phần nhục nhã, song lại không thể ngăn cản được khao khát của cơ thể, cô cong người lên, không tự chủ nghênh đón đưa đẩy của hắn, tiểu huyệt sưng đỏ hồng nhuận ướt đẫm, chật vật dâm đãng phun ra nuốt vào gậy thịt màu đỏ tím của người đàn ông kia, vừa như kháng nghị sự thô bạo của hắn, lại vừa như mời mọc hắn tới chà đạp.
Người đàn ông kia rõ ràng bị cảnh trước mắt làm bộc phát thú tính, hắn nâng cao chân còn lại của Thư Liên, gác hai đùi cô lên bàn tay mạnh mẽ của hắn, trọng tâm toàn bộ thân thể rơi vào gậy thịt kia.
“A, đừng!” Thư Liên bị hắn làm giật nảy mình, vội ôm chặt lấy cổ hắn, thấp giọng cầu khẩn, “Đừng như vậy! Sẽ, sẽ rách mất!”
“Không xé rách cưng, cưng sao có thể nhớ anh?” Người đàn ông kia cười tà, cánh tay hơi hơi buông lỏng, người Thư Liên ngồi lên gậy thịt kia, nặng nề bổ nhụy hoa cô, đảo thẳng hoa tâm !
“A…” Khoái cảm tuyệt đỉnh như núi đổ biển động đánh vào giác quan Thư Liên, cô cảm thấy bản thân như muốn bị hắn đâm chết như vậy, nhưng mà một giây sau, cánh tay đàn ông nhấc cao người cô thật mạnh, lần nữa nặng nề bổ xuống!
“A! Trời! Ông trời ơi!” Thư Liên kêu khóc run run, loại khoái cảm này mãnh liệt quá kích thích, khiến cô khó chấp nhận!
“Đừng kêu trời, kêu anh là Phong.” Người đàn ông kia cắn chặt vành tai cô, lại một lần nữa nâng đẩy người cô, cảm thụ khoái cảm được gắt gao bao phủ kia, “Nhớ kỹ anh mới là người đàn ông chân chính của cưng!”
“Phong! Phong!” Thư Liên khóc đến nhòe mắt, cắn lên vai hắn, “Đủ rồi, đủ rồi, đừng, đừng làm nữa!”
“Ưm…” Người đàn ông kia chặn môi cô, dồn cô vào tường thang máy, bàn tay to giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, toàn thân khẩn trương căng thẳng, đưa đẩy trong cơ thể cô.
“A, Phong ──” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thư Liên khóc đến đỏ bừng, chỉ biết không ngừng gọi tên người đàn ông kia, giống người sắp chết bắt lấy hy vọng cuối cùng, cô đã quên mất chính người đàn ông này đã cưỡng bức mình, cô chỉ biết bây giờ hắn là ông trời của cô, là vị thần của cô.
“Muốn nói gì? Hử?” Mồ hôi trên trán hắn rơi xuống đọng lại trên da thịt non mịn của cô, gậy thịt hắn trong cơ thể cô đảo một vòng lớn, cứng rắn như cây gậy sắt, điên cuồng đâm vào cô, giống như con ngựa hoang đứt cương, không khí nồng đậm mùi hoan ái vang vọng những âm thanh kích tình, hai người đều không thấy đau, chỉ khao khát sâu hơn! Mạnh hơn! Hung ác hơn! Mãnh liệt hơn!
“Thật sướng! Phong ! Thật sướng ! Em không thể , không thể ! A a──” Thư Liên cuồng loạn lắc đầu, hoàn toàn quên mất cố bị nhục nhã, chỉ biết run run ôm eo người đàn ông kia, cong người như con tôm, trước mắt một màn trắng xóa, như thủy triều hung hãn tập kích cô, khiến cô choáng váng ngất lịm.
Người đàn ông kia xiết chặt mông, khiêu khích nơi tư mật Thư Liên, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, rốt cục vào khi hắn đang điên cuồng rút ra đâm vào rút ra, chất lỏng trắng đục phun trào ra, chầm chậm phun lên mặt Thư Liên.
Nam nhân tiếp tục cầm gậy thịt màu đỏ tím thượng xoa nắn kéo dài dư vị cao trào cho đến giọt tinh dịch cuối cùng, hắn duỗi tay nắm gò má Thư Liên, hơi hơi dùng lực bắt miệng cô mở ra, nhét quy đầu vào miệng nhỏ của cô, để miệng cô mềm mại tẩy sạch dâm dịch còn xót lại.
Chương 4 : Khi cửa thang máy mở ra [1]
♥ Edit : Muối
Dù Thư Liên hôn mê nhưng vẫn nhíu chặt mi, trong khoang miệng vật cực nóng kia không ngừng khuấy đảo làm cô hết sức không thoải mái, cô khẽ rên lên, muốn tránh ra, cằm lại bị khống chế không sao động đậy, người đàn ông kia cúi đầu nhìn vật cực đại của mình trong miệng cô, ham muốn mãnh liệt khiến con ngươi đen láy trở nên sâu hút, vật nam tính kia vốn đã mềm nhũn lại cương cứng, căn chặt trong khoang miệng cô, khiến việc đẩy đưa cũng khó khăn.
“Tiểu yêu tinh!” Người đàn ông kia cắn răng rên lên, ngửa đầu nhắm mắt hưởng thụ sự ôn nhuyễn trong khoang miệng cô, chậm rãi ra vào, “Cưng rất có tiềm chất làm đàn ông phát điên.”
Miệng Thư Liên bị nhét đến nỗi phồng to lên, hô hấp cũng trở nên khó khăn, người đàn ông ấy đưa đẩy tuy rằng không mãnh liệt, nhưng lại chầm chậm gia tăng tốc độ, khiến cô cơ hồ không thở nổi.
“Ưm… Ưm…” Thư Liên ngay tại khoảnh khắc ngạt thở cũng tỉnh lại, dị vật trong miệng khiến cô kinh ngạc, lập tức hiểu được đó là cái gì, nỗi nhục nhã khổng lồ bao phủ lấy cô, thật hận không thể đâm đầu chết ngay tại chỗ.
Trời ạ, tại sao cô còn chưa thoát khỏi cơn ác mộng khủng khiếp này, nếu như hết thảy là giấc mộng, van cầu ông, mau để cô tỉnh lại đi!
Thư Liên đỏ mặt liều mạng đẩy đùi hắn ra, ngửa cổ muốn lui về sau, nhưng bức tường phía sau đã chặn hết đường lùi, cô chật vật nuốt nước miếng, khoang miệng co rút bao lại vật thể cực đại kia, như muốn nuốt vào trong cổ họng.
Không chỉ người đàn ông kia ngột ngạt hừ một tiếng, cô cũng bị nghẹn muốn ói.
“Chệt tiệt!” Người đàn ông kia thầm rủa một tiếng, bất chấp cô có ngạt thở hay không, đôi mông săn chắc thúc mạnh vào miệng cô, rút ra, xé rách Thư Liên như con búp bê vải, rồi hung hăng đâm vào hoa đạo cô.
“Á!” Thư Liên đau đớn không ngừng giãy dụa, cái kia của hắn quá lớn, hắn tiến vào quá mạnh, khiến cô không chịu nổi, “Thả! Thả tôi đi!”
Người đàn ông kia thở hổn hển, đâm sâu vào cực hạn mấy chục cái liên tiếp, đến khi cô cơ hồ muốn ngất xỉu mới cắn mạnh môi cô: “Cưng nghĩ có thể dễ dàng rời khỏi đây?”
Nhìn Thư Liên lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, trong mắt người đàn ông kia nổi lên ý cười mơ hồ, hắn mút thật mạnh môi cô, hôn cô đến mức ngạt thở, rồi mới rút phân thân ra khỏi người cô.
Áp lực đột ngột rút lui khiến Thư Liên nhẹ nhàng thở ra, nhưng một giây sau thân người cũng mền nhũn ra, hoàn toàn không đứng vững nổi.
Người đàn ông kia nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, giọng nói trầm thấp khe khẽ, mang theo từ tính đặc trưng của nam giới: “Không phải van xin anh buông tha sao, thế mà lại nhảy vào ôm ấp.”
Thư Liên cúi thấp đầu, đỏ mắt sửa sang lại quần áo sắp bị hắn vò thành cục, nước mắt rơi xuống tí tách.
Nhìn cô liều mạng phủi đi tinh dịch dính đầy trên váy, khóc rối rít, đôi mày rậm anh tuấn của hắn nhíu lại, duỗi tay lau đi hết tinh dịch dính trên tóc Thư Liên, không màng đến phản kháng của cô bế cô lên.
“Anh, anh còn muốn làm gì!” Giọng Thư Liên lạc đi, cô bị hắn dọa sắp phát điên, nơm nớp lo âu bản tính ngựa giống của hắn lại trỗi dậy.
Đinh ── Cửa thang máy mở ra trong ánh mắt kinh hãi của Thư Liên, Đừng…Bộ dáng này của cô làm sao có thể gặp người khác…
Hai gò má ửng hồng, như cánh hoa đào quyến rũ, thẹn thùng nhắm hai mắt, hàng mi không ngừng run rẩy, cô gái mảnh mai trước mắt này khiến người ta không thể không thương tiếc.
Người đàn ông kia cười thầm, giọng điệu có chút hài hước. “Không muốn bị người khác nhận ra thì vùi mặt vào trong.” Thư Liên như được đại xá, liều mạng vùi mặt vào trong lồng ngực hắn, giống con mèo con bị kinh sợ.Người đàn ông kia khẽ cười khúc khích, khóe miệng cong lên hết sức hài lòng, bước ra khỏi thang máy.
Chương 7 : Bố Dượng
Nhìn Thư Liên đi cà nhắc vào ngõ nhỏ rách nát, Nhậm Thần Phong cũng không lập tức rời đi, mà châm một điếu thuốc.
Xem ra người phụ nữ này không phải ngu ngốc bình thường, không những không thắc mắc gì về thân phận của hắn, ngược lại lúc xuống xe còn nhỏ giọng cảm ơn.
Bằng không cô ta chính là loại phụ nữ trời sinh dâm đãng.
Đôi mắt Nhậm Thần Phong híp lại, xem ra cô rất dễ dàng thích ứng với chuyện bị đàn ông xa lạ lôi lên giường, xong việc còn không quên nói cám ơn.
Shit!
Chịu không được cất tiếng chửi thề, Nhậm Thần Phong thấy ngõ nhỏ vắng tanh người ra vào, đột nhiên mở cửa xe, đi nhanh ra ngoài.
Vừa mới xuyên qua ngõ nhỏ liền nghe thấy chiêu bài khóc lóc với âm điệu mong manh của Thư Liên: “Đừng… Đừng như vậy!”
Nhậm Thần Phong dám thề, lần đầu tiên trong đời hắn bị chọc tức đến dựng cả tóc gáy, vừa mới bị hắn làm đứng không vững, bây giờ đã vội câu dẫn đàn ông!
Lượm ngay một cây sắt vứt đi ở khu nhà bỏ hoang, xông nhanh vào căn nhà lung lay sắp đổ, chân dài đạp ’rầm’ một phát vào cánh cửa mục nát.
Tiếng kêu khóc của Thư Liên cũng tắc nghẹn, gã đàn ông giở trò thô tục với cô cũng trừng mắt nhìn ra ngưỡng cửa, Nhậm Thần Phong cởi trần đứng giữa đống bụi đất tung bay tựa dã thú ăn thịt người, bàn tay cầm chặt gậy sắt, cơ bắp cánh tay vạm vỡ, trong mắt tràn đầy phẫn nộ như muốn giết người.
Nhìn Thư Liên quần áo rách nát không đủ che thân, run lẩy bẩy lùi vào góc tường, hai bầu vú hoàn toàn lộ hẳn ra, run rẩy dựng thẳng đứng đầy những vết hôn và bầm tím, quả thực là dụ hoặc hết thẩy đàn ông hận không thể ngay lập tức một ngụm ăn sạch.
Cảm giác phía dưới của mình cương cứng khiến Nhậm Thần Phong thầm rủa một tiếng, người đàn bà kia thật biết cách làm hắn phát điên, có thể khiến hắn giống y như ngựa giống bị chuốc phải thuốc kích thích, bất chấp mọi hoàn cảnh mà hứng sản.
Tầm mắt chuyển hướng đến gã đàn ông trung niên bỉ ổi, đã thoát nửa quần, thấy lờ mờ vật nam tính xấu xí, Nhậm Thần Phong nheo mắt lại, âm thanh trầm thấp đáng sợ: “Nói tao nghe xem ngón tay nào của mày đã chạm qua cô ấy.”
Nhìn gã ta run run không nói lên lời, cây gậy sắt trong tay Nhậm Thần Phong dí vào miệng, tay, hạ thân gã: “Là nơi này? Nơi này? Hay là ── nơi này!”
“Mày, mày muốn gì!” Khẩn trương bảo vệ của quý của mình, Đường Vệ thẹn quá hoá giận, cái dáng vẻ càng ngày càng tươi mát của đứa con gái ghẻ, gã đã ham muốn từ lâu, nếu không phải là do sính lễ quá lớn, gã đã sớm xuống tay, đâu cần đợi đến bây giờ. Vậy mà tên thanh niên hung ác như ôn thần này lại xuất hiện ngay thời điểm mấu chốt làm hỏng việc tốt của gã.
“Thiên Vũ tập đoàn tài chính, có từng nghe chưa? Chủ tịch Thiên Vũ là con rể tao…” Đường Vệ nhớ đến thân phận mới của chính mình, không khỏi lại lớn giọng.
Không để ý đến ngọn sóng dữ tợn nơi đáy mắt Nhậm Thần Phong, Đường Vệ càng nói càng đắc ý dào dạt: “Mày dám đắc tội tao, chính là đắc tội Thiên Vũ…”
“Bang!” Cây gậy sắt rỉ bị nện xuống đất làm bụi sắt vương vãi tứ tung, Đường Vệ run rẩy cúi đầu, nhìn thẳng một đường từ hạ bộ mình tới nơi gậy sắt bị nện xuống, nhất thời sợ hãi đến mức tè ra quần.
“Mày dám trước mặt tao nhắc đến bất cứ quan hệ gì với Thiên Vũ, tao cam đoan…” Nhậm Thần Phong gằn từng chữ từng câu, “Mày! Sẽ! Lập! Tức! Biến ! Mất! Khỏi trên đời.”
Đường Vệ đã sớm bị dọa sợ đến nỗi đái dầm, hạ thân mềm như bún, dáng vẻ như cả đời không dựng đứng nổi.
“Cút! “
Xem Đường Vệ té lăn bò ra cửa, Nhậm Thần Phong bế lấy Thư Liên đang cuộn tròn trên mặt đất, giọng điệu phẫn nộ ức chế không kìm được, chút thương xót nhỏ nhoi ban đầu với cô trên xe bốc hơi sạch sẽ: “Tiểu lẳng lơ, câu dẫn cả bố dượng của mình, thật quá dâm đãng!”
Buồn cười thật, nhưng hắn không hiểu sao mình lại có thể có cảm giác hiểu lầm cô, rõ ràng loại phụ nữ hạ tiện, lại làm ra vẻ đáng thương, đã biết rõ dáng vẻ thanh thuần và khuôn mặt ngây thơ chính là vỏ bọc giả tạo, hắn lại không nhịn được muốn thương tiếc, giày vò, cưỡng bức cô ta.
“Không phải, tôi không phải…”
Thư Liên vô lực giải thích, sao cô có thể muốn gian díu với bố dượng chứ, cô không ngờ đến khi trở về thu dọn đồ đạc lại gặp phải bố dượng cầm nội y cô thủ dâm, càng không ngờ gã lại có ham muốn với cơ thể cô! Là bố dượng bức cô , huhu… Đều do bố dượng bức cô …
Nhậm Thần Phong rất nhanh kéo miếng vải duy nhất trên người mình(là cái quần sọt độc nhất vô nhị từ đầu đến giờ ổng phô ra í), không chút che dấu dục vọng chính mình, ấn mạnh đầu cô xuống phía dưới người mình.
“Cô đã không rời được đàn ông, vậy để tôi cho cái miệng đói khát cô ăn no! Há miệng cho tôi!” (chẹp chẹp…tình thú quá nhỉ?!! J)
Chương 8: Con riêng?
Vật đàn ông to lớn tanh tưởm được nhét căng khoang miệng, Thư Liên bị ép ngửa đầu, há to miệng, khuất nhục quỳ trước mặt khẩu giao cho hắn.
Hoàn toàn khác với sự thô bạo nhưng nhẹ nhàng trong lần hoan ái trước, lúc này Nhậm Thần Phong cơ hồ không chút thương hương tiếc ngọc, hận không ấn lút cán dục vọng vào trong khoang miệng mềm mại của cô, quy đầu cực đại va chạm mạnh vào cổ họng, liều mạng kêu gào chen vào bên trong.
Thư Liên bị hắn ép đến sắp ngạt thở, vừa nôn khan vừa rơi lệ. Nhưng người kia còn thấy như vậy vẫn không đủ, thô lỗ bắt lấy một bên vú lộ ra ngoài, mạnh bạo bóp vặn thành các hình dạng khác nhau, cho đến khi bầm tím.
“Cô không phải rất biết cách mồi chài đàn ông sao?” Nhìn mặt Thư Liên đầy nước mắt, Nhậm Thần Phong vô cùng bực dọc hỏi, duỗi tay nắm cằm cô, “Đến mút cũng không biết?”
“Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc thôi!” Thấy nước mắt Thư Liên rơi lã chã, rốt cục Nhậm Thần Phong cũng bị cô đánh bại, hắn tuy rằng vô cùng bá đạo trong chuyện tình dục, nhưng cũng không đến mức cường ép lặp đi lặp lại nhiều lần với một phụ nữ.
Dục vọng khi nãy biến mất sạch sẽ, buông cô gái bị ép buộc đang khóc nức nở ra , đôi mắt cũng sưng lên..
Hắn bước nhanh đến tủ quần áo, lấy ra một cái váy ném cho cô : “Cho cô 5’, mau thay đồ.”
Nhìn khắp nền nhà hỗn độn, hắn khẳng định sẽ không bao giờ đặt chân đến chỗ này lần nữa, đương nhiên, cũng không cho phép Thư Liên trở lại, loại người nhu nhược để mặc kẻ khác ‘chém giết’ như cô, hắn khó mà tưởng tượng làm sao cô có thể an toàn sống sót qua được hai mươi mốt năm.
Trở về xe gọi điện, vừa mới gác máy, liền thấy Thư Liên cố hết sức kéo một cái rương hành lý từ trong ngõ hẻm ra, mái tóc đen nhánh mềm mượt sáng bóng dưới ánh nắng, váy trắng phất phơ, hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nếu không phải đôi mắt cô còn hơi sưng đỏ, cổ đầy vết hôn đỏ chưa che kín, bất kỳ người đàn ông nào gặp cô, cũng không khỏi không thương tiếc.
Cắn môi nhìn Nhậm Thần Phong ném hành lý cô vào ghế sau, Thư Liên nhút nhát hỏi: “Anh… Muốn mang tôi đi đâu?”
“Đi đến nơi cô nên đến.” Nhét cô vào ghế phụ, Nhậm Thần Phong khởi động xe, liếc nhìn dáng điệu khó xử muốn xuống xe mà không dám mở miệng của cô trong gương, khóe miệng không nhịn được cong lên.
“Kỳ thật xe này là tôi trộm, không chừng chủ xe đang đuổi tới.” Nhậm Thần Phong quan sát phản ứng cô, nhìn khuôn mặt cô trắng bệch, hắn thật sự muốn bỏ tay lái lao vào cắn cô.
“Dù sao bỏ trốn một mình cũng chán, không bằng mang theo cô đi cùng, cũng không cần lo trên đường đi sẽ tĩnh mịch.” Nhậm Thần Phong đặc biệt nhấn mạnh hai chữ tĩch mịch, lại nhìn thấy mặt cô ửng hồng, tâm tình nhất thời thoải mái vô hạn.
Cả đường đi không nói chuyện, xe rất nhanh chạy đến khu biệt thự, đa số người giàu có đều sống ở nơi này, Thư Liên nhìn bốn phía, cô đã từng đến qua nơi đây, bởi vì, đây là nhà chồng cô, ngôi nhà tương lai của cô, chính là chỗ này.
Nhậm Thần Phong vô cùng quen thuộc lái xe vào cửa, những người hầu dọc đường đi đều tỏ ra cung kính hơn đối với người đàn ông trôm xe ở trần mặc quần sọt in hoa có mái tóc rối bời như tổ quạ, điều đó khiến lòng Thư Liên càng lúc càng bất an.
Hắn là ai? Tại sao lại rành rẽ nơi này như vậy?
Việc xảy ra giữa bọn họ… Cô quả thực không tưởng tượng được!
“Thiếu gia” Bác quản gia họ Lưu của Nhậm gia đi tới tự mình tiếp nhận hành lý trên xe hắn, gật đầu mỉm cười với Thư Liên, “Phu nhân, lão gia còn chưa về, thỉnh phu nhân về phòng nghỉ ngơi trước.”
“Thiếu, thiếu gia!” Thư Liên cảm thấy chính mình muốn té xỉu ngay tại chỗ.
“Bác Lưu, việc này không cần ông quan tâm, tôi sẽ dẫn Thư tiểu thư đi làm quen nhà mới của cô ấy.” Nụ cười Nhậm Thần Phong không ẩn chứa chút hảo ý nào.
Thư Liên cắn môi dưới, không biết rõ bản thân theo hắn lên lầu như thế nào, vừa mở của căn phòng xa lạ, người đàn ông đi trước chợt xoay người chống tay vào tường, giam giữ cô trên tường không thể nhúc nhích, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt Thư Liên, một bàn tay khác không kiêng nể đặt lên bộ ngực mềm mại của cô, trong con ngươi tối tăm lóe lên một tia nguy hiểm: “Có phải cảm thấy rất kinh hỉ không? Mẹ kế đại nhân của tôi!”
Chương 9 : Vụng trộm trước mặt chồng
“A, ưm…” Trên tấm thảm mềm mại tối màu, Thư Liên chống tay nằm sấp trên mặt đất, thân thể trắng nõn nhỏ xinh bị ép buộc mở chân thành chữ N, khu vực bí ẩn non mềm, đang bị một vật nam tính thô to xỏ xuyên mãnh liệt, tiết tấu cuồng dã, khiến hai chân cô run nhè nhẹ.
Nhậm Thần Phong híp mắt, siết mông lại, không ngừng đưa đẩy dục vọng, sướng đến mức liên tiếp thốt ra những tiếng rên khẽ.
Nín nghẹn suốt từ lúc ở trong thang máy đến giờ, hắn thật sự không thể nhịn được nữa, sự căng chặt của cô mê luyến hắn không thôi, tiếng khóc ư ử như mèo kêu của cô, lại càng khiến Nhậm Thần Phong muốn chà đạp dữ dội hơn, không ngơi nghỉ giây phút nào.
“Ưm… Thiếu, thiếu gia…” Thư Liên nhíu mi, nỗ lực thích ứng với gậy thịt to lớn đã kích thích cô mạnh mẽ của hắn. Nhậm Thần Phong quả là quá sức thô bạo, như muốn đâm thủng cô, nhưng cô phát hiện bản thân lại nổi lên phản ứng, nhận ra điều này khiến cô xấu hổ mãi.
Bốp! Một tiếng động vang lên lanh lảnh, Thư Liên kêu khóc ưm ưm, cái mông trắng nõn nhất thời xuất hiện vệt hồng, nhưng tiểu huyệt hồng nhuận lại khẽ giật, gậy thịt thô cứng đang chà sát tường thịt non được rút ra, cảnh tượng dâm mĩ khiến người ta phát điên.
“Không phải đã dạy cưng kêu như thế nào rồi à? Hửm?” Nhậm Thần Phong không vui xoa nắn cặp mông tuyết trắng của cô, dục vọng đáy mắt như ngọn lửa xanh lam, ngón tay chậm rãi lần xuống cúc hoa dưới mông, chỉ nhẹ nhàng nhấn một cái, ngay tức thì sẽ thấy được tầng tầng tường thịt đang co rút dữ dội
“Ơm ──” Thư Liên ngẩng phắt đầu lên, kinh hoảng duỗi tay chắn hắn lại, “Phong, đừng, đừng! Nơi đó, không được!”
“Xít ── bảo bối, ” Nhậm Thần Phong thở hắt ra vì kinh ngạc, cúc huyệt cô thật khả ái, khiến hắn muốn vùi giập vào trong đó nếm thử cảm giác mỹ vị đến mức nào,”Thả lỏng, đừng khẩn trương.”
“Phong, đừng…” Thư Liên thấp giọng cầu xin, cô không thể tưởng mình ở trong phòng chồng tương lai của mình, làm ra loại chuyện dâm loạn như vậy với con trai chồng, nếu như, nếu như một lát Nhậm Khải Hoa trở về…
“Phong, á!” Nhậm Thần Phong rõ ràng hứng thú với cúc huyệt kia vô cùng, chỉ mới là ngón tay thôi, phân thân hắn liền cương cứng hơn, khiến tiểu huyện cô căng khít, mặc dù chảy rất nhiều dâm dịch, nhưng vẫn tiến vào khó khăn..
Thư Liên cắn môi dưới, thân thể nhỏ xinh bị hắn va chạm mãnh liệt, khiến cô không chịu được bị đẩy lên phía trước. Quy đầu khổng lồ rút ra nhanh rồi lại thúc mạnh vào với tốc độ kinh người, mỗi một lần đều đâm thẳng tới đỉnh hoa tâm, ma sát vách thịt mẫn cảm non mềm của cô, dục vọng vừa cứng rắn vừa nóng bỏng, làm cô khó mà chịu được, nhưng trong khoảnh khắc cô cảm thấy mình sắp chết thì lại đột ngột thấy sung sướng như ở trên thiên đường, kích thích đến điên cuồng.
“A, tiểu dâm phụ, kẹp thật chặt!” Nhậm Thần Phong cảm thấy phân thân chính mình bị cô xiết quá chặt, tựa như muốn bẻ gẫy, mỗi một lần rút ra hết sức vất vả, mỗi một lần sáp nhập cũng gian nan không kém, nhưng như thế càng khơi dậy dục vọng chinh phục của hắn, sức lực toàn thân hắn như tập trung vào nam căn khủng lồ kia, hăng hái đâm mạnh vào sâu bên trong, xỏ xuyên như đóng cọc vào cô, in lại những vết tích, mùi hương của hắn vào nơi bí ẩn chưa người đàn ông nào khai phá kia!
“Phong ── A!” Thư Liên rốt cục kêu khóc lên tiếng, cô chịu không nổi! Chịu không nổi ! Cô không thể không dùng sức cắn chặt cánh tay chính mình, ngăn cản bản thân không khóc to, “Nhanh một chút, được không, tôi chịu hết nổi! Chịu hết nổi rồi!”
Cô muốn nhanh chóng kết thúc hết thảy, cô rất sợ, cô sợ Nhậm Khải Hoa trở về bất thình lình, sợ cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, sợ ông ta nhìn thấy mình dâm đãng mở ra hai chân nằm dưới con trai chồng, bị gậy thịt khổng lồ của hắn xỏ xuyên qua, kêu rên giống dâm phụ.
“Tôi vẫn chưa làm cô thỏa mãn? Hử?” Biết rõ rành rành cô đang sợ cái gì, Nhậm Thần Phong lại ác ý xuyên tạc ý tứ của cô, hắn xoay người hôn lên sống lưng bóng loáng của Thư Liên, ngón tay thon dài suồng sã luồn vào giữa hai chân cô, nhẹ khẩy hạt trân châu mẫn cảm, sau đó vân vê mạnh hơn.
“A không ──” Khuôn mặt Thư Liên đỏ bừng, run lẩy bẩy, một dòng chất lỏng như đê vỡ giữa nơi hai người kết hợp trào ra.
“Thật ướt…” Hắn cười dâm đãng, đút ngón tay ướt đẫm vào môi cô, chơi đùa với chiếc lưỡi mềm nhẵn, quy đầu cọ sát vào hoa tâm sưng phồng. Cúi đầu cười bên tai cô: “Bảo bối, cưng nói đi, lão già nhà tôi nhìn thấy dáng vẻ này của cô, có tức đến mức tái phát bệnh tim không?”
Thư Liên bưng lấy gò má ửng hồng đã tức khắc chuyển sang trắng bệch của mình, thân thể trở nên cứng đờ.
Đang lúc này, ở chỗ cửa phát ra tiếng vặn mở tay nắm, Thư Liên ngưng bặt âm thanh, không dám thở mạnh, ngay cả tiểu huyệt cũng trở nên cứng ngắc, điên cuồng đè ép mút lấy thể nội khổng lồ, khiến Nhậm Thần Phong suýt nữa ‘tước vũ khí đầu hàng’ (có nghĩa là xuất tinh sớm đấy).
“Thư Liên? Thư Liên?” Tiếng Nhậm Khải Hoa truyền ra từ bộ đàm bên trong, dọa Thư Liên không dám thở mạnh.
Vách thịt căng chặt kẹp cứng khiến Nhậm Thần Phong phát điên, không nghĩ được gì thô bạo rút phân thân ra, rồi lại đâm mạnh hơn vào, vật cứng rắn kia khuấy đảo khai mở hoa huyệt cực độ. Thư Liên bị hắn hành hạ không chịu nổi, đổ gục xuống đất, thân thể trần trụi mịn màng ấn sát xuống thảm mềm, cặp mông trắng tuyết khêu gợi vểnh cao, hai mép hoa ửng đỏ không ngừng co rút lại, giống cái miệng nhỏ đói khát mở lớn, tham lam mút lấy gậy thịt nóng cứng như sắt kia.
“Ơm ──” Thư Liên cắn chặt quần áo rơi hỗn độn trên mặt đất, gắng gượng nuốt tiếng rên khóc vào lòng, người đàn ông phía sau vẫn không buông tha cô, dạng rộng hai chân cô ra hơn, mỗi một lần đâm đều sâu đến tận đáy, mỗi một lần rút ra đều nhanh mạnh, nhục thể va chạm tạo ra những âm thanh kích tình, khiến chỗ tiếp hợp ngập đầy chất nhờn trắng đục yêu diễm .
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thư Liên đỏ bừng, khóc cũng không được, kêu cũng không dám, tiết tấu người kia vẫn cuồng mãnh kịch liệt, như muốn nghiền nát cô, muốn cho tất cả mọi người biết cô ở dưới thân hắn bị ‘giày vò’ đê mê như thế nào, cô chỉ có thể bất lực lắc đầu, mái tóc đen nhánh bay hỗn độn đầy dụ hoặc.
“Kỳ quái, vừa mới đây, Thần Phong mang cô ấy đi đâu rồi.” Nhậm Khải Hoa vẫn đứng ngay ở ngưỡng cửa không rời đi, lại tiếp tục vặn vặn nắm cửa, âm thanh tuy nhỏ, cũng đã đủ dọa Thư Liên sợ đến mức trái tim vọt lên tận cổ họng.
“Vụng trộm chỉ cách một vách tường, có phải là đặc biệt sảng khoái không?” Nhậm Thần Phong bế thân thể mềm mại của cô đến bàn trang điềm, bắt đầu sát nhập, tư thế như đứa bé đi tè làm nhục cô, hai đùi tuyết trắng mở rộng hết mức, từng giọt từng giọt dâm dịch pha lẫn bọt trắng không ngừng chảy xuống bắp đùi, hoa huyệt ửng hồng bị gậy thịt thô to đâm vào dâm mị vô cùng, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài rụt rè ngượng ngùng của cô, “Nhìn cưng đi, thật dâm đãng, được anh yêu thương thấy sướng quá hả, chậc chậc.”
“Không, không phải…” Thư Liên giơ tay che khuôn mặt đỏ bừng nóng rực, cô không muốn thừa nhận người phụ nữ lõa thể dâm đãng trong gương kia là chính mình, tư thế nhục nhã như vậy, đôi mắt đầy dục vọng như thế, sao có thể là cô.
Nhậm Thần Phong cũng không ngừng cắm vào ngay, mà sau khi thưởng thức chán chê tư thái thẹn thùng của cô, mới dùng hai cánh tay mạnh mẽ nâng cô đi lại quanh phòng, mỗi một bước đi, gậy thịt thô to của hắn lại xâm nhập thật sâu vào lối đi co thắt của Thư Liên, nhìn cô kiềm nén cắn chặt môi, khuôn mặt hồng rực tràn đầy xuân ý, rõ ràng rất sướng, lại xấu hổ nghĩ một đằng nói một nẻo, càng khiến hắn ăn hiếp cô đến nghiện.
“Không phải?” Ép chặt cô lên cánh cửa, cảm nhận được Thư Liên cứng đờ người, Nhậm Thần Phong chả còn muốn nhẫn nhịn nữa, hít thở phì phò, cứ để mặc dục vọng điên cuồng rong ruổi trong cơ thể cô, “À, tiểu yêu tinh, cưng thấy cái miệng nhỏ kia đói khát thế nào chưa, cưng nghe chưa, nó được anh cho ăn kêu bậy lên này.”
“Ưm ──” Thư Liên cắn chặt môi đến bật máu, cũng không ngăn được tiếng rên, hắn sao có thể nói những lời hạ lưu đó chứ, nhưng hắn càng nhục nhã, cô lại càng cảm nhận được khoái cảmmãnh liệt.
“Miệng nhỏ phía trên, miệng nhỏ phía dưới, miệng nhỏ phía sau…” Nhậm Thần Phong mỗi một lần nói, lại mỗi một lần thúc mạnh vào, “Đều sinh ra để anh chơi!”
“A, a ──” Quá đỗi nhục nhã, nhưng chính bản thân lại có phản ứng mãnh liệt, tế bào toàn thân cô dường như bị những lời dâm đãng của hắn khuấy động, kêu gào muốn mở ra tất cả lỗ chân lông, chào đón từng đợt sóng khoái cảm/ biển khoái cảm( 2 cụm từ đều được tùy em lựa chọn) mà hắn mang tới, khiến cô phải trầm luân, phải điên cuồng.
“Lão gia, hay để tôi đi lấy chìa khóa.” Tiếng quản gia Lưu vang lên.
“Được.”
“Nhìn dáng vẻ dâm đãng của cưng xem, a, cưng muốn kẹp đứt anh sao!” Nhậm Thần Phong cắn răng, liều mạng cắm lút cán dục vọng nóng rẫy vào hoa huyện cô, “Nghĩ đến dáng vẻ được anh ‘yêu’, cưng hứng đến mức cả miệng nhỏ phía dưới mút mạnh hơn àh?”
“Ôi ── không, không phải ──” Thư Liên khó nhịn kêu lên, bất chấp người bên ngoài nghe được hay không, hai cánh tay ôm chặt cổ hắn, hai chân trắng muốt mở thành chữ M lớn, như một chiếc thuyền nhỏ nhấp nhô giữa phong ba bão táp, cô bị anh thúc vào khiến người nảy lên xuống liên tục, nhưng vẫn nghênh hợp dục vọng của hắn.
“Phong! A, tôi chịu không nổi ! A ──” Thư Liên ngẩng đầu lên, ứa nước mắt thét chói tai, lắc đầu như điên dại, tựa như chỉ có vậy mới phát tiết được hết cơn cực khoái kia.
“Lẳng lơ! Dâm phụ! Xin anh, xin anh giết cưng đi!” Nhậm Thần Phong cắn chặt răng liền siết mông lại, bởi vì hưng phấn quá độ mà hàng lông mày vốn anh tuấn có chút vặn vẹo, tơ máu trong đáy mắt hiện lên như ánh mắt loài dã thú đói khát đã lâu.
“Huhu… Phong, xin, xin anh. ” Thư Liên chảy nước mắt, hoàn toàn không biết rõ chính mình đang nói gì, cô đã hoàn toàn đánh mất lý trí, hoàn toàn trầm luân trong biển dục của người đàn ông này, “Cho tôi, cho tôi!”
“Cho cưng cái gì? Hửm?” Tia nhìn của hắn khóa chặt lấy khuôn mặt ửng hồng kia, chăm chú nhìn cô trở nên dâm mị trở nên phóng đãng vì hắn, người đàn ông có dục vọng chinh phục mãnh liệt đã được thỏa mãn vô cùng, thế nhưng còn chưa đủ, còn lâu mới đủ!
Hắn muốn cô thần phục hắn triệt để, hắn muốn cô biến thành nô lệ tình ái của riêng hắn, không, này vẫn không đủ, hắn muốn khiến cô phải một lòng một dạ yêu hắn, làm cho cô phải hiến dâng toàn bộ thể xác và tinh thần cho hắn, “Muốn cái gì, nói đi!”
“A! Tôi … Tôi…” Trong mắt Thư Liên long lanh nước, trong lúc bị hắn thúc vào đến cả người run rẩy lên xuống liên tục mà vẫn điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, tiếng chìa khóa lạch cạch vang lên trong bộ đàm làm sắc mặt cô trắng bệch, cô bỗng run lẩy bẩy, phía trong hoa huyệt lập tức co thắt mạnh, bàn tay cổ luồn vào mái tóc rối loạn của hắn, trong giây phút người đàn ông đưa cô lên đỉnh, cô thì thào trên môi hắn, “Phong, yêu em đi ── “
“Xíttt, a!” Nhậm Thần Phong trầm giọng rên xít một tiếng, siết mông bắn tinh dịch đậm đặc nóng hổi vào hoa tâm cô (lại chơi bị động: tinh dịch thì làm sao mà tự nó bắn ra, phải là thằng kia bắn ra chứ!), ngay tại khoảnh khắc cánh cửa đẩy ra hắn tức khắc hốt lấy đống quần áo hỗn độn ôm chặt Thư Liên lách ra ngoài cửa sổ.
“Thật là chật vật.” Nhậm Thần Phong khỏa thân men theo vách tường hẹp trèo sang cửa sổ phòng khác, nhìn mỹ nhân ngất đi trong ngực, không nhịn được tự giễu.
Hắn chạy gì chứ? Để ông già nhìn rõ bộ mặt dâm đãng của cô ả có bề ngoài thanh thuần này không phải hay hơn sao? Nhưng chết tiệt thật, hắn lại toàn thân trần trụi ôm cô ta trốn ngoài cửa y như tên dâm tặc ngay chính trong ngồi nhà của mình!
Thoáng thất thần sờ lên cánh môi đã bị hằn dấu răng của Thư Liên, con ngươi tối tăm của Nhậm Thần Phong ánh lên vẻ nguy hiểm, thần sắc trở nên cuồng dã bất kham.
Muốn Nhậm Thần Phong tôi yêu cô? Quả là chuyện nực cười nhất trong năm!
Đặt Thư Liên nằm thoải mái trên giường, ngón tay Nhậm Thần Phong khẽ mơn trớn trán cô, mũi cô, môi cô, chậm rãi đi xuống đầu vú xinh đẹp, lưu luyến vuốt ve xoa nắn, ác ý trong ánh mắt càng nồng đậm, hắn chậm rãi cúi đầu, thong thả mà lại trầm thấp: “Bảo bối, anh nhất định sẽ rất yêu thân thể ── cưng.”
Chương 12: Triệt thiếu gia thần bí.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ bắt mắt chậm rãi chạy tới, bảo vệ gác cổng lập tức chạy ra mở cửa, có thể tới học ở trường tư quý tộc này đều là thiên kim công tử của giới thượng lưu, ai ai cũng không thể đắc tội.
Một người đàn ông cao lớn bước từ trên xe xuống, vai rộng mông nhỏ, áo sơ mi để hở, trang sức màu bạc tinh xảo trên cần cổ làm nổi bật lên làn da màu đồng trông hết sức gợi cảm, người ấy còn cố tình nhếch môi mỉm cười, tác phong đầy bỡn cợt làm người khác không khỏi động lòng.
Hắn gỡ kính mát xuống, lộ ra đôi mắt sâu thẳm cuồng dã phóng đãng, biếng nhác ưỡn lưng, liếc sang Thư Liên đang cố sức kéo hai chiếc va li lớn, tâm tình hắn dường như rất vui vẻ.
Dù đã cạo sạch râu gội đầu và thay chiếc quần sọt kia, Nhậm Thần Phong vẫn là người đàn ông bá đạo cuồng ngạo, nhìn một thân trang phục trắng tinh của Thư Liên hệt như cô hầu gái bận rộn, hắn lại cảm thấy rất khoan khoái. Đương nhiên sự khoan khoái này còn do đã được thỏa mãn “ăn uống no say”.
Bảo vệ cẩn thận nhìn sắc mặt người đàn ông kia, do dự hỏi : “À, tiểu thư, có cần…”
“Không cần.” Giọng nói trầm thấp cắt ngang lời anh ta, Nhậm Thần Phong dù bận tối mắt vẫn thong thả ngắm nhìn Thư Liên nhút nhát kéo va li tới bên cạnh hắn “Cô ấy là người hầu của tôi, bổn thiếu gia đang vui, cho phép cô ấy đi học cùng.”
“Cảm ơn, một mình tôi được rồi.” Dù không thích lời đề nghị đầy hảo tâm của bảo vệ, Thư Liên vẫn đỏ mặt cảm ơn.
Vì để cô có thể yên ổn học xong năm cuối đại học, hôn lễ của Thư Liên với Nhậm Khải Hoa tổ chức vô cùng đơn giản, vậy nên ngay sau đêm tân hôn cô chạy ra ngoài cũng không ai hay, còn bị tên Nhậm Thần Phong giả làm thợ sửa ống nước ăn sạch sẽ.
Hơn nữa Nhậm Thần Phong còn hết sức bá đạo, trực tiếp làm thủ tục chuyển trường cho cô.
Người hầu cũng tốt, người giúp việc cũng được, chỉ cần Nhậm Thần Phong không lộ ra quan hệ mẹ kế con chồng của họ, hắn nói gì cô cũng không có ý kiến.
“Oh my God!” Một giọng nữ kích động vang lên, “Tôi có phải hoa mắt không, không phải là đàn anh Thần Phong đó sao!”
“Đúng rồi, đúng rồi, chính là anh ấy! Nhân vật làm mưa làm gió trong trường lần trước, trời, body anh ấy thật sexy!”
“Đàn anh Thần Phong không phải học xong đã ra nước ngoài học chuyên sâu sao, sao tự nhiên lại trở về?”
“Quan tâm nhiều vậy làm gì, anh ấy ngoài đời còn đẹp hơn trong hình nhiều, ông trời ơi tôi không chịu nổi rồi!”
Hai nữ sinh lộ rõ sự si mê không để ý đến sự tồn tại của Thư Liên, chỉ lo bàn tán rôm rả, Thư Liên kéo theo hai va li lớn, gần như chạy theo mới miễn cưỡng bắt kịp tốc độ của Nhậm Thân Phong phía trước, cô không hề nhận biết có một ánh mắt phía sau luôn dõi theo bóng lưng chật vật của mình cho đến khi khuất dạng.
Đằng sau cửa kính đen, mặt người thanh niên ngồi phía trong không có chút biểu cảm, đồng phục màu xanh lam, tóc ngắn được tỉa gọn, anh ta hẳn là người duy nhất mặc đồng phục nhưng vẫn không che hết được khí chất cao quý lạnh lùng của mình.
“Triệt thiếu gia, chúng ta đi được chưa?” Tài xế mặc đồng phục đen cung kính hỏi.
Rèm mi cong dài hạ xuống, che đi vẻ mặt thoáng thất vọng, anh khẽ cất tiếng “Ừ.”
Người anh muốn tìm, sao lại xuất hiện ở chỗ này.
Cô ấy bây giờ, nhất định vô cùng nghèo túng, trong thành phố rộng lớn như vậy, cô đã ở đâu trong mấy năm nay, rốt cuộc cô có ổn không…
Tiếng thở dài như có như không, cuối cùng bị vùi lấp trong âm thanh khởi động của ô tô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro