9
Chương 9: Không bỏ được tật mê gái
Con ngươi đen hẹp dài, như là tranh thủy mặc vây quanh mỹ nữ cổ đại.
Nàng cao quý, ưu nhã, mỹ lệ.
Nhưng nàng lúc này, đang đưa tay thò vào áo một nữ nhân khác sờ mó, ngoài miệng còn nói yêu đương vụng trộm rất kích thích.
Con ngươi Chu Vũ hơi mở, nhìn nàng một lát, sau đó đẩy nàng ra.
"Cô cảm thấy kích thích, nhưng tôi không muốn làm tình nhân của cô."
Cô không hạ tiện như vậy.
Khương Chỉ quay về phòng, đến sân thượng lấy máy ảnh vào.
Cái giá chắc để dưới quán bar, máy ảnh cũng phải mang đi.
Hình ngôi sao tròn, tựa như sao băng lướt qua, hình ảnh này thực sự rất đẹp.
Bất quá trong khoảng khắc có thu được chút tạp âm, đại khái là khi đó nàng nói chuyện phiếm với Chu Vũ.
Chuông di động vang lên, người bạn đã hẹn cùng đi Thư Đình
Thư Đình luôn tràn đầy sức sống, "Khương Chỉ ~ chiều mình đến đón bồ, bồ đang ở quán Hữu Vinh Đạo thành đúng không ~"
"Ừ."
"Wow, giỡn thôi! Rốt cuộc mình có thể gặp lại bồ rồi, lần này bồ phải đồng ý cho mình vẽ bồ thật đó nha."
Thư Đình là người học vẽ, đó là sở thích cuộc đời, ngoài trừ du lịch ra, thì thích vẽ mỹ nhân thật."
"Gặp rồi nói." Khương Chỉ không để ý.
Hai người nói chuyện xong, dưới lầu truyền đến tiếng xe ồn ào, xe hoa đi dạo thảo nguyên đã quay lại.
Thời gian rất nhanh, hôn lễ liền bắt đầu rồi.
Bước qua đường hoa, người chủ trì đứng trên sân khấu bắt đầu đọc lời thề, ".... Cho dù bệnh tật hay mạnh khỏe, cho dù giàu có hay nghèo khổ, cho dù là lý do gì đi nữa, anh đều yêu cô, chăm sóc cô, tôn trọng cô, tiếp nhận cô, vĩnh viễn chung thủy với cô cho đến cuối đời không thay đổi chứ?"
Diêu Lâm và Quý Nạp nắm tay nhau, có thể thấy chí ít lúc này bọn họ đang yêu nhau.
"Tôi đồng ý."
Sau đó là tiếng hoan hô mừng vui.
Gió thảo nguyên thổi tới, xuyên qua rào chắn của quán bar, nhấc lên sợi tơ đỏ đọng trên bông hoa ven đường.
Hôn nhân, trong hôn lễ giờ khắc này là thiêng liêng.
Khương Chỉ đứng ngoài đám người xem, di động vang lên, nhắc nàng cuộc hành trình sắp bắt đầu.
Ánh mắt nàng không khỏi nhìn Chu Vũ bên cạnh tân nương.
Cô là phù dâu, không như buổi sáng ăn mặc tùy ý, lúc này là bộ trang phục lộng lẫy.
Set âu nữ trắng phối cùng chiếc váy không đối xứng màu trắng, toàn thân đều là trắng, chân đi đôi giày màu đen đính đinh.
Từ nhỏ nàng đã giàu có, đối với bất kỳ slyte quần áo của mình đều rất vừa ý đắc ý.
Mái tóc ngắn chạm vai cột thành đuôi sói, hợp cùng khuôn mặt xinh đẹp, sợ là nàng hấp dẫn không ít người đứng dưới sân khấu.
Bất quá nét mặt nàng có chút lạnh, đôi mắt đào hoa cười như không cười ngày xua lúc này nhàn nhạt ngưng lại.
Đại khái liên quan đến cuộc nói chuyện sáng nay của các nàng trong phòng.
Ánh mắt Khương Chỉ tối sầm, lấy một điếu thuốc kẹp trên đầu ngón tay sau đó ngửi ngửi, xoay người rời đi.
Chu Vũ đột nhiên nhìn về phía nàng, nhưng không nhìn thấy.
Đột nhiên, có một bó hoa rơi vào tay cô, cắt tầm nhìn của cô.
Nàng quay đầu, Diêu Lâm trên sân khấu cười đắc ý.
Người chủ trì nhìn nàng nói, "Cầm được bó hoa hạnh phúc truyền lại, xem ra vị tiểu thư này sắp có chuyện vui rồi."
Chu Vũ thiêu mi, nhìn bó hoa trong tay.
Hạnh phúc? Thứ này quá xa xỉ với nàng.
Nhưng mà nàng luôn biết cách đón nhận mọi việc, đơn giản sẽ không làm người khác mất hứng.
Nàng giơ bó hoa lắc lư, trên mặt cũng tươi cười.
Diêu Lâm kéo váy, ra vẻ thủ thế cổ động nàng cố gắng lên.
Nàng biết tối qua Khương Chỉ ở trong phòng Chu Vũ.
Cho nên Chu Vũ không tham gia xe hoa du hành của nàng.
Nhưng mà nàng không biết, Khương Chỉ và Trình Triều vẫn chưa chia tay.
Chắc là không ai ngờ được, từng là một đôi không xứng, 5 năm rồi, vẫn tiếp tục cùng một chỗ.
Diêu Lâm và Quý Nạp yêu nhau 3 năm, liền kết hôn.
Kết hôn.... bọn họ sẽ kết hôn sao.
Người trên sân khấu trong ánh mắt của cô đột nhiên biến thành Khương Chỉ và Trình Triều, bọn họ nắm tay nhau, cười nói với người đối diện mình 'Tôi đồng ý', sau đó nhận lấy chúc phúc của mọi người.
Nụ cười Chu Vũ biến mất.
Cô nhìn thấy một bóng lưng.
Từ thang lầu phòng khách bên kia đi xuống, nàng ấy thay trang phục bình thường, đeo một cái ba lô lớn, mái tóc dài cột lên cao.
Người kia ngước mắt nhìn cô một cái.
Nhưng chỉ thoáng rồi rời đi, nàng đi.
Tiếng hô xung quanh đột nhiên trở thành tiếng ồn không thể chịu nổi.
Bó hoa trong tay bị xiết chặt, từng cánh hoa rơi xuống đất.
Khương Chỉ và Thư Đình ở trước cửa quán bar gặp mặt.
Thư Đình xinh đẹp thoải mái, gặp mặt liền nhắc chuyện xưa, muốn Khương Chỉ làm người mẫu cho nàng, một đường lải nhải như chim khách nói nhiều.
Khương Chỉ thực sự chịu không nổi, ngón trỏ đặt lên một nàng.
Nàng liền ngưng lại, mở to mắt mờ mịt nhìn Khương Chỉ.
Bên tai rốt cuộc yên tĩnh, Khương Chỉ thu tay về, "Cho bồ vẽ."
Thư Đình mắt mọc đầy sao, ôm môi hối hận nói không ngừng, "hu hu, tỷ tỷ xinh đẹp quá, đáng tiếc mình học nghệ không giỏi, chỉ có thể vẽ hình không vẽ được ý, hu hu."
Lại một tràng ma âm chạy vào tai, Khương Chỉ đành bất đắc dĩ.
Tựa như là thiên ý, hành trình này vừa bắt đầu đã không thuận lợi.
Hai người ở cửa công viên Lạc Khắc, chờ mọi người tập hợp, sau đó liền biết được một tin.
"Hứa Vệ bị dị ứng thời tiết nên hắn không đi được."
Hứa Vệ không đến, thì sẽ ít đi một xe, hiện trường lại có 7 người.
Khương Chỉ hơi nhíu mày.
Một người dáng vẻ như nữ sinh, nhìn Khương Chỉ và Thư Đình ôm tay nói, "Chúng ta có thêm hai người."
Thư Đình trước mặt Khương Chỉ có chút ngốc, nhưng ở trước mặt người khác thì rất đanh đá, "Đúng là có thêm hai người, cô và Trương Dương đều do Hứa Vệ dẫn đến, lúc này Hứa Vệ bị bệnh, các người nên ở lại với anh ấy đi."
"Cô!" Nữ sinh trừng mắt, xoay người tìm người giúp đỡ, "Trương Dương, ông xem thử đi!"
Thư Đình hừ một tiếng,
Nam sinh kia tên là Trương Dương, trên mặt có chút xấu hổ, "Mọi người đừng nóng, chúng ta mượn thêm chiếc xe nữa là được."
Một nam sinh khác luôn im lặng chen miệng nói, "Nói hay quá, chỗ này hẻo lánh như vậy, mượn được mới lạ."
Hiện tại mượn xe có chút khó, người đứng đây hầu như mù đường.
Khương Chỉ trầm mặc một chút, lấy di động ra, "Để tôi mượn."
Thư Đình khí thế hung hăng như đại lão hổ, lúc này cũng nhìn Khương Chỉ như con mèo làm sai, "Hu hu, Khương Chỉ, phiền bồ nha."
Cũng do nàng không nên kéo Khương Chỉ đi tham gia đoàn lữ hành này.
Thư Đình cảm thấy Khương Chỉ không khác gì thần tiên uống sương sớm, hiện tại vì cô mà bị mấy thứ này làm cho tức giận.
Huhu, mình thật là, mê gái quá đi mà.
***
Phía sau là chuyện lữ hành của Khương Chỉ và Chu Vũ rồi ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro