34 H
Mô hình phân tích dữ liệu mới đã được phát triển, phòng thí nghiệm thu thập thông tin cả ngày lẫn đêm, chạy tính toán số liệu, đến thời điểm mấu chốt, mấy thành viên trong nhóm dự án bắt đầu thay nhau trực ban.
Ngày lễ trung thu, vừa hay đến phiên Chu Vũ.
Đây là việc mọi người cùng làm, đương nhiên Chu Vũ không thể trốn tránh, nhưng mà.....
Trong nhà còn có một con mèo chỉ cần mạng người, nếu để nàng ở nhà một mình qua Trung thu, không biết liệu nàng có lặng lẽ ghi mình một sẹo không.
Huống chi........ Con mèo này cũng là bảo bối của cô, làm sao bỏ nàng một mình lẻ loi cô quạnh trong ngày mà nhà nhà đoàn viên được chứ.
Chu Vũ đến thay ca, đàn anh nhìn ra sự lo âu của cô, cười đề nghị, "Hôm nay tôi trực thay em, em về nhà cùng bạn gái đi."
Cả phòng thí nghiệm đều biết cô có một người bạn gái xinh đẹp cực đỉnh, nghe nói còn là một tác giả nổi tiếng.
Chu Vũ nhíu mày, "Vậy làm sao được." Đàn anh đã trực một ngày, cũng nên trở về nghỉ ngơi.
"Dù sao tôi cũng chỉ có một mình, ở đâu cũng ăn Trung thu được." Đàn anh phất phất tay, có vẻ rất hào hiệp.
Chu Vũ do dự.
Chính lúc này, chuông cửa phòng thí nghiệm vang lên.
Cô ra mở cửa, bỗng thấy một người ngoài dự đoán, Khương Chỉ mang theo quyển sách, nhàn nhã đứng trước cửa nhìn cô.
Cô vừa mừng vừa sợ, "Sao cậu lại đến đây?"
"Trực ban với cậu đó." Khương Chỉ coi đó là điều hiển nhiên.
Chu Vũ giúp nàng cầm sách, nắm bàn tay lạnh lẽo của nàng, có chút đau lòng, "Cậu theo mình trực làm gì, rất chán."
Khương Chỉ không lưu tâm, "Chỉ là đổi chỗ ngồi thôi mà."
Gần đây nàng mê tít một tác giả tiểu thuyết kinh dị, hôm nay cũng cố ý mang theo một cuốn sách của cô ấy đến giải trí.
Chu Vũ dẫn Khương Chỉ vào trong, sau đó gặp đàn anh.
Đàn anh thúc giục nói, "Hai người mau mau đi hẹn hò đi, nơi này giao cho tôi là được rồi."
Chu Vũ nhìn về phía Khương Chỉ, chờ nàng quyết định.
Khương Chỉ mỉm cười từ chối, "Vốn dĩ lễ Trung thu anh chỉ có một mình, lại bảo anh trực thay Chu Vũ, chẳng phải là họa vô đơn chí sao, huống chi---" Nàng liếc nhìn Chu Vũ một cái, "Em và Chu Vũ chỉ cần ở bên nhau, nơi nào cũng giống nhau."
Lời này vừa nói ra.
Biểu cảm của đàn anh phức tạp, nhìn về phía Chu Vũ, nồng nặc mùi cẩu độc thân.
Mà Chu Vũ nhướng mày cười cười, nhìn rất ngứa đòn.
*
Đêm Trung thu, mây nhẹ trăng tròn.
Trên sô pha, Chu Vũ ôm Ipad xem tư liệu, còn Khương Chỉ tựa vào cô đọc sách.
Sau một lúc lâu, Chu Vũ sờ sờ cánh tay Khương Chỉ, "Lạnh không?"
Tâm tư Khương Chỉ đặt trong sách, đối với câu hỏi của cô lắc đầu có lệ.
"Mệt thì đi ra phía sau nghỉ ngơi nha." Ở phòng thí nghiệm có phòng nghỉ.
"Ừm."
Nhìn Khương Chỉ dương dương tự đắc, ngược lại Chu Vũ không vui, nhỏ giọng thì thào, "Nói theo trực cùng mình gì chứ, rõ ràng là cũng lười nói chuyện với mình."
Khương Chỉ nhìn cô một cái, nghiêng cả thân mình, dứt khoát gối đầu lên đùi cô đọc sách.
Bìa đỏ như máu quyển sách kinh dị để ngay cằm Chu Vũ, hoàn toàn ngăn cách khả năng đối diện của cô và Khương Chỉ.
Cắn chặt răng, Chu Vũ đoạt lấy quyển sách, ném lên bàn ở đằng xa.
Người đẹp cong cong mi mắt dưới ánh đèn, đôi con ngươi sáng ngời, quả nhiên là cố ý.
Chu Vũ cúi đầu, đè nàng lên đùi mình, hôn cho đến khi nhuộm đôi môi mỏng kia thành màu đỏ, mới bỏ qua.
"Được rồi, bây giờ cậu chỉ có thể nằm trong lòng mình, không được làm gì khác."
Cô khóa nàng trong ngực, một tay vuốt ve lưng nàng, một tay bắt đầu thao tác trên máy tính.
Đây mới là cảm giác ngọc ấm trong lòng, bầu bạn với mỹ nhân chứ.
"Chu Vũ." Giọng nói của Khương Chỉ có chút yếu đuối, giống như con meo meo bị sờ thật thoải mái.
"Hửm?"
Tay của mỹ nhân lần vào trong vạt áo, nghênh ngang cạy mở áo ngực chặt khít, "Mình có thể ăn cái này không."
Tư thế này thật sự rất giống mẹ cho con bú.
Lỗ tai Chu Vũ ửng đỏ, ngoài miệng nói lời chính trực từ chối, "Không được."
Bầu ngực mềm mại bị nhào nặn, đầu ngón tay Khương Chỉ bắt đầu vân vê đầu ngực cô.
Nàng nhỏ giọng nói, "Cục cưng~ mình muốn ăn."
Đúng là khi có chuyện muốn xin ai thì mới nũng nịu.
Có điều lần này cô không có cách nào đáp ứng nàng, Chu Vũ rút tay nàng ra, "Đừng làm vậy, ở đây có camera."
Khương Chỉ nghe vậy không vui, không thể làm chuyện xấu hổ, còn gì thú vị nữa.
Nàng ngồi dậy từ trên đùi Chu Vũ tìm quyển sách mới vừa rồi còn chưa đọc xong.
Chu Vũ 'chậc' một tiếng, dễ dàng bắt được eo của nàng.
"Phòng nghỉ không có camera, cậu vào đó đọc sách trước, mình làm xong đến ngay." Vừa nói còn vừa liếm liếm vành tai nàng đầy ám thị.
Liếm thật khoan khoái mới vỗ về người nào đó được.
Khương Chỉ cầm sách, quay đầu lại ôm cổ cô, lông mi dài chớp chớp, "Vậy cậu bế mình vào đó."
"Cậu là bà nội mình."
Chu Vũ có chút bất lực, nhưng nói xong lại hôn thêm hai cái nữa mới bế nàng vào phòng nghỉ.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho "bà nội" thật tốt mới trở lại phòng bên ngoài ghi chép dữ liệu.
Khi cô làm xong mọi thứ quay về phòng nghỉ.
Người nào đó rõ ràng không còn ý niệm vừa rồi, tựa vào đầu giường đọc sách, mắt cũng không thèm nhìn lên, thật sự trầm mê.
Chu Vũ có chút chua, "Sách của Trần Sa hay như vậy sao?" Gần đây Khương Chỉ rất mê cô ta, nghe nói hai người còn qua lại vài email và hẹn nhau gặp mặt.
Nhưng sự ghen tuông của cô, bình thường Khương Chỉ cũng không phản ứng.
Chu Vũ hừ một tiếng, cởi giày, lên giường, hai chân dài cố tình vắt ngang qua sách, khóa ở eo Khương Chỉ.
Khương Chỉ nâng mắt, rốt cuộc cũng chú ý đến mặt cô.
Đôi mắt hoa đào của Chu Vũ vểnh lên, mang theo vẻ cố tình quyến rũ.
Chậm chầm cởi bỏ cúc áo, lộ ra mảnh da thịt trắng nõn bên trong, cùng với đôi thỏ trắng bị áo ngực bao lấy.
Bây giờ về trường học, có lẽ là có ý thức học trò, biết mặt áo ngực.
Cô đưa hai tay ra sau lưng, 'bực' một tiếng, áo ngực được cởi bỏ, đôi thỏ trắng nhảy ra ngoài.
Ngón tay cầm sách của Khương Chỉ rõ ràng đã lay động.
Chu Vũ cười ý vị sâu xa, cô ném áo ngực xuống, hai tay vo tròn bầu ngực của mình, sống động thơm ngon đặt lên sách trước mặt Khương Chỉ.
Nhũ hoa hồng nhạt, đầu ngực đỏ thẩm càng thêm rõ ràng trên nền trang sách trắng.
Dường như Khương Chỉ ngửi thấy mùi sữa, cổ họng khẽ động.
Chu Vũ nói bằng giọng êm ái, "Cô giáo Khương, ngực của em có hơi không thoải mái, cô có thể giúp em kiểm tra một chút không?"
Khương Chỉ lấy tay điểm điểm lên đầu ngực của cô, cứng cứng mềm mềm, "Đó là công việc của bác sĩ."
Chu Vũ bị nàng làm cho hơi run rẩy, sau đó lộ ra chút ngại ngùng, "Cô giáo cũng được mà~"
Cô cố gắng lay động, cố ý quơ quơ trên trang sách, hai bầu sữa tỏa ra ánh sáng dịu dàng khiến Khương Chỉ không thể kháng cự được.
Cô chau mày, ưu sầu nói, "Đầu ngực em thật ngứa, rất muốn được cô giáo mút mút... Nhũ hoa cũng rất căng, muốn cô dùng tay xoa thật mạnh, càng mạnh càng tốt, hu hu."
Sách bị ném qua một bên.
Khương Chỉ kéo cô đến trước người mình, ngậm lấy đầu ngực nhích tới nhích lui, "Cái này là cô giúp em thôi đó."
Hàm răng cứa cứa đầu tiểu bạch thỏ, năm ngón tay nắm lấy bầu ngực vuốt ve, một khối thịt sữa bị đè ép thành đủ loại hình dáng.
Đôi môi khép lại đầu lưỡi không ngừng kích thích, khiến cho đầu ngực cô ở trong khoang miệng ấm áp như là cỏ không rễ, bị nghiêng qua ngã lại.
Cả khối ngực bị liếm mút ngứa ngáy tê dại, Chu Vũ đỏ mặt, "Ưm~ nhẹ một chút....."
Cợt nhả là cô, xấu hổ cũng là cô.
Khương Chi mút một ngụm thật sâu, kéo bầu sữa mềm mại thành hình chóp, cuối cùng lại bật trở về một tiếng 'ba'.
"A....... Khương Chỉ......... Ha~"
Cô thở gấp thật khẽ, lại như thêm dầu vào lửa.
Hay tay Khương Chỉ ôm trọn bầu ngực của cô, hợp chúng lại một chỗ, nhìn hai đầu ngực xấu hổ tựa vào nhau, hài lòng dùng đầu lưỡi bắt đầu gảy trái gảy phải.
Khoái cảm tập kích từ hai phía, thắt lưng Chu Vũ mềm nhũn thành một bãi nước, đôi mắt quyến rũ chỉ có thể nương nhờ Khương Chỉ.
Miệng tiếp tục mút, nhưng Khương Chỉ vẫn có thời gian hỏi, "Cô làm em thoải mái lắm sao?"
Rõ ràng vừa Chu Vũ gọi bậy một lần, mà Khương Chỉ nhất định là người sẽ nghiêm túc phối hợp với cô.
"Thoải mái.............."
Ngón chân Chu Vũ thẹn thùng co lại, rồi rõ ràng không biết xấu hổ, tiếp tục nói, "Cô bé phía dưới người ta cũng kích thích vô cùng, còn muốn được cô giáo thông suốt."
Khương Chỉ cắn hai đầu vú, dùng răng chậm rãi cứa cứa, "Em muốn dùng gì? Ngón tay hay là đầu lưỡi?"
Chu Vũ nắm vai Khương Chỉ, có phần chịu không nổi, "A~ đều muốn..... hu........"
"Tham lam." Khương Chỉ đánh giá, "Ngực ở trên cũng muốn, cô bé ở dưới cũng muốn, sao lại tham lam như vậy chứ?"
Chu Vũ giải phóng cơ thể, vòng eo giống như dây leo, cọ cọ lên bụng Khương Chỉ, "Mình muốn, mau cho mình~ ư ư.... Miệng của người ta của muốn......"
Khương Chỉ đưa tay vào quần cô cười yêu mị nói, "Cái miệng muốn gì nào?"
Chu Vũ nhìn nàng, đuôi mắt ửng hồng, trông rất si mê, "Muốn "nước" của cô giáo, là cái loại dính dính thơm thơm, thật nhiều thật nhiều, phun hết lên miệng người ta, nuốt cũng không hết....... um!"
"Cậu...thực là..." Ngón tay cắm vào nơi đào nguyên đã ẩm ướt.
Giống như quả cà chua chín, chất lỏng từ "cô bé" như phối hợp với ngón tay của Khương Chỉ chảy ra khắp nơi.
Ngón tay nàng đã quá quen thuộc với hoa huyệt cô, cắm vào hai lần đã lập tức chọc thẳng đến điểm nhạy cảm.
Một ngón tay không đủ, còn phải chen vào ba ngón tay, cùng nhau ra vào thật mạnh.
Hoa huyệt giống như môi mọng đỏ bị ép mở ra, khó khăn nuốt lấy ngón tay thon dài trắng nõn, không nhịn được mà liên tục chảy nước dọc theo ngón tay.
Chu Vũ bị dằn vặt lên lên xuống xuống, miệng kêu rên, "Khương Chỉ~ A...... Ưm......... Ư......... Thật thoải mái......."
'Cô bé' bị làm đến co thắt muốn lên đỉnh, Chu Vũ khó mà tự kiềm chế ngẩng đầu lên, chỉ có thể để mặc Khương Chỉ trêu chọc, hai bầu ngực nhấp nhô theo từng làn sóng dục vọng, đầu ngực không ngừng cọ xát lên khuôn mặt ngọc ngà của Khương Chỉ, thỉnh thoảng lại bị đôi môi mỏng kia ngậm lấy, mút cắn kịch liệt.
"Um umm....... Sướng quá............." Chu Vũ mơ hồ cảm giác mấy ngón tay này sắp chọc thủng 'cô bé' của cô, da đầu sung sướng run lên.
Đầu ngón chân căng cứng, đế hoa bị đầu ngón tay trêu đùa, bông hoa cũng bị liên lụy mà sưng lên, cọ thoáng qua phần bụng Khương Chỉ, cả người bỗng run lên.
"Um um.......... Khương Chỉ~ sâu quá, mình.......... muốn ra......... a........"
Ngay lúc làn sóng dục vọng dâng cao, Khương Chỉ đột nhiên dừng lại.
Chu Vũ gấp gáp, bờ mông xinh đẹp không ngừng chuyển động trên ngón tay nàng, dùng tiểu huyệt dính đầy yêu dịch mà câu ngón tay nàng, "Khương Chỉ~ um......"
Khương Chỉ xoay người đặt cô trên giường, "Không phải cậu còn muốn dùng lưỡi sao, vội vàng gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro