
32
Chương 32 – Nợ cũ
Nhà hàng Thành Hòa.
Một nhóm thanh niên ăn mặc tân thời ngồi trong phòng ôn chuyện.
"Từ sau khi tốt nghiệp trung học, mấy người chúng ta đã lâu không tụ họp như vậy."
"Không phải vì Chu Vũ đã về sao, nhìn Thẩm Ngọc xem, bốn giờ khuya hôm qua lên máy bay trở về."
Cô ta có ý gì, mọi người ở đây đều rõ ràng, mấy người bạn thân thiết bắt đầu trêu chọc.
"Bây giờ Chu Vũ đã về nước, cơ hội lại đến rồi, cậu nên nắm bắt thật tốt."
Thẩm Ngọc ngượng ngùng cười cười, "Cái gì chứ."
Tuy rằng giả vờ không quan tâm, nhưng lại cẩn thận dùng tay vuốt thẳng lại nếp váy.
Hai mươi phút trôi qua.
"Sao Chu Vũ còn chưa đến, tôi nhắn tin hỏi một chút."
Trong nhóm wechat.
[@Chu Vũ, sao cậu còn chưa đến? Màn áp chót bị giấu lâu quá đi]
Cách vài phút, Chu Vũ trả lời.
[Lập tức đến, vừa mới gặp Trình Triều.]
Trình Triều?
Trong nhóm im lặng, xem tin nhắn rồi ngơ ngác nhìn nhau.
Đây là tình hình gì? Mặt trời mọc ở đằng Tây sao?
"Ê, Chu Vũ nói cậu ấy vừa mới gặp Trình Triều." Bạn thân đến bên cạnh Thẩm Ngọc lúc này còn đang soi gương, nói nhỏ.
Thẩm Ngọc đang đánh son, nghe vậy dừng lại một chút.
Bạn thân nói, "Không phải là đi theo Khương Chỉ-------"
Cô còn chưa nói xong, Thẩm Ngọc đã cắt ngang, "Chỉ là trùng hợp thôi."
Cô ta thật sự không muốn nghe đến cái tên kia, như một cơn ác mộng.
Dù giả vờ bình tĩnh thế nào, cũng khó kìm sự bối rối trong động tác, thậm chí còn chưa vặn son xuống đã đóng nắp lại.
Khi sự tò mò của mọi người đã đến đỉnh điểm, cửa phòng bị đẩy ra.
Chu Vũ mặc một chiếc áo khoác ngoài màu trắng xám, cổ áo mở đến thắt lưng, khí thế hiên ngang.
Chân dài eo thon, mặt mũi đường hoàng.
Như là một ngôi sao bước ra sân khấu, hay một người mẫu bước trên sàn catwalk.
Nói chung, Chu Vũ năm năm sau, phong thái vẫn như trước.
Nhịp tim Thẩm Ngọc tăng nhanh, nhìn Chu Vũ đảo mắt qua mọi người, cuối cùng đi đến bên cạnh cô ta.
Càng ngày càng gần, cô ta nín thở, cô ta chắc chắn rằng Chu Vũ đang đi về phía mình.
Cô ta nghĩ, Chu Vũ sẽ nói với cô ta gì đó? 'Đã lâu không gặp' hoặc là----
'Ào!'
Một ly rượu đỏ tạt thẳng vào mặt cô ta, tạt mạnh đến nỗi làm da thịt có chút đau nhức, cô ta nhắm mắt lại, ngừng ảo tưởng.
Trong phòng nhất thời có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Một lúc sau, có người phản ứng lại, kinh sợ nói, "Chu Vũ! Cậu làm gì vậy!"
Mấy cô gái vây quanh Thẩm Ngọc, lo lắng nói, "Không sao chứ?"
Thẩm Ngọc còn chưa hoàn hồn, cô ta mở mắt ra, ngơ ngác nhìn Chu Vũ.
Chu Vũ cười khẩy một tiếng, đặt ly rượu xuống, không hề có chút cảm giác có lỗi.
Bạn thân của Thẩm Ngọc tức giận nói, "Chu Vũ! Cậu có ý gì đây!"
Mấy nam sinh cũng nói, "Đúng vậy, đều là bạn bè, có gì không thể nói, làm gì mà vừa về đã làm như vậy chứ?"
"Thẩm Ngọc vì cậu, khuya hôm qua---"
"Ngừng." Chu Vũ làm động tác cắt ngang bọn họ.
Một mình cô đứng đối diện với mọi người, cũng không hề hoảng sợ, "Hôm nay khiến mọi người mất hứng là tôi không đúng, bữa này tôi bao, muốn ăn uống gì tôi trả hết."
Bạn thân còn muốn nói.
Chu Vũ lại nói, "Về phần Thẩm Ngọc, ta tạt cô ta đương nhiên là có lý do, các cậu sẽ nhanh chóng biết nguyên nhân. Từ nay về sau, có tôi không có cô ta, có cô ta không có tôi."
Cô xoa xoa cổ tay, liếc Thẩm Ngọc, "Hôm nay tôi chỉ tạt rượu thôi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không tôi sẽ không khách khí như hôm nay vậy đâu."
Cô vừa nói vậy, dường như là thật sự có lý do, những người còn lại nhất thời không biết nói gì.
Ngược lại Thẩm Ngọc vốn vẫn im lặng đã mở miệng, giọng nói có chút run run, "Tôi chỉ không muốn nhìn cậu tự ngược đãi bản thân......" Cô ta biết chuyện năm đó đã bị bại lộ.
Người mà cô ta thích từ nhỏ, giống như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, không chịu phục bất kỳ ai, đối với ai cũng là chị đây thiên hạ đệ nhất, vậy mà hết lần này đến lần khác ở trước mặt Khương Chỉ......
Cô trở nên không còn là chính mình, nhưng mà Khương Chỉ đáng ghét còn không biết quý trọng.
"Ồ, tôi như thế nào, đó là chuyện của tôi," Ánh mắt Chu Vũ giống như nhìn thấu mọi thứ, vẻ mặt chán ghét, "Huống chi rõ ràng cô là vì sự ích kỷ của bản thân."
Nói xong Chu Vũ xoay người rời đi, dường như cô đến đây chỉ để tạt ly rượu đó.
Một đám người vốn dĩ có chút bất mãn, dù sao cũng có lòng tốt muốn tẩy trần giúp cô, kết quả làm cho thành như vậy.
Cho đến khi nhìn thấy tài liệu Chu Vũ gởi trong nhóm chat.
Tất cả mọi người trầm mặc.
Ai cũng biết năm đó Chu Vũ yêu Khương Chỉ nhiều bao nhiêu.
Tri nhân tri diện bất tri tâm, không ngờ Thầm Ngọc dịu dàng ít nói lại làm ra chuyện như vậy.
Người đầu tiên đứng lên, "Chuyện này quả thật là cậu làm không đúng." Nói xong cậu ta thở dài rời đi.
Tiếp đó hai ba người cũng rời đi
Cuối cùng chỉ còn lại Thẩm Ngọc và người bạn thân, cô ta bắt đầu khóc, thảm hại hoàn toàn khác lúc đầu, "Mình không thể so với Khương Chỉ được sao?"
"Chuyện này......." Bạn thân không thể trả lời, chuyện này sao có thể so sánh.
Thẩm Ngọc khóc rống, nước mắt giàn giụa, không thèm để ý hình tượng, "Từ trước đến giờ, suốt 11 năm, cậu ấy hoàn toàn không nhìn đến mình."
"Cậu ấy không thể nhìn thấy mình, trong mắt cậu ấy chỉ có Khương Chỉ...."
"Cho dù chỉ nhìn thoáng qua mình một cái, đều là vì giận Khương Chỉ!"
"Mình giống như một trò đùa....."
**
Năm đó, Trình Triều góp nhặt chứng cứ, vốn dĩ muốn công khai bằng chứng.
Kết quả không biết Thẩm Ngọc lấy tin tức ở đâu ra.
"Nói cái giá đi." Gia cảnh cô ta không tệ, quả thật có thể nói ra điều như vậy.
Trình Triều nghe được tin này, cười khẩu một tiếng, nghĩ anh ấy là loại người nào, là loại người có thể dùng tiền mua chuộc được hay sao.
Lúc đó anh ấy còn nói chuyện này với Khương Chỉ với vẻ mặt rất buồn cười.
Khương Chỉ nhìn anh ấy một cái, "Không phải cậu đang lo chuyện học phí đại học sao."
Trình Triều: "............ Tôi không phải loại người như vậy!" Tuy rằng anh ấy thật sự rất nghèo.
Khương Chỉ: "Ò."
Sau một lúc lâu.
Trình Triều ngập ngừng dò hỏi, "Cậu không thèm để ý đến tin đồn sao?" Nếu Khương Chỉ không thèm để ý, chủ ý này thật sự không tệ, nắm được nhược điểm này có thể dùng bất cứ lúc nào, tiền chính là tiền thật bạc thật.
Mỗi ngày Khương Chỉ đều ngồi ở thư viện, không phải học sách giáo khoa, mà là xem mấy quyển sách ngoại khóa cổ quái, "Không thèm để ý đâu." Người bị những lời đồn cuốn theo thì rất nhàm chán.
Cũng thật vậy, đám người trong trường này thật sự là nhìn người dọn món*, Trình Triều chính là kẻ thứ ba đáng ghét, Khương Chỉ chính là nữ thần vô tội bị phượng hoàng nam** lừa.
*Nhìn người dọn món: đại khái là phân biệt đối xử giữa mọi người.
**Phượng hoàng nam: đại khái là một người có xuất thân nghèo khó, được xem là 'đối tượng hôn nhân đáng cảnh giác'.
"Chậc chậc." Người duy nhất để ý đến chân tướng là Chu Vũ cũng đã ra nước ngoài, có điều cô nói không chừng cô cũng sẽ không về.
Sau khi Trình Triều nghĩ thông suốt, hét giá, muốn Thẩm Ngọc đưa mười vạn.
Sau khi trở về, anh ấy đưa Khương Chỉ một đống tiền được đóng gói đẹp mắt, "Tôi điều tra tư liệu, cô ta tự nguyện đưa ra tiền bồi thường danh dự, dù sau này cô ta đổi ý, muốn kiện tôi tống tiền cũng không có cửa."
Vì vậy anh ấy cũng có hứng thú với pháp luật.
Khương Chỉ xé giấy gói ra, tận hưởng niềm vui mở tiền, không nói gì với anh ấy.
Có điều, nhờ mười vạn này mà con sói đơn độc Trình Triều trở thành luật sự hình sự sau đó tư vấn dân sự cho Khương Chỉ rất nhiều năm.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro