Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3

Chương 3: Mời rượu


Khương Chỉ đeo balo có chút nặng, nói chuyện với Quý Nạp một chút, liền tạm biệt đi về phòng trước.

Gian phòng của nàng ở cuối hành lang lầu ba.

Vị trí này hơi lệch nhưng bản thân nàng lại rất hài lòng.

Vì bên cạnh có cái sân thượng rộng nhìn thoải mái.

Nàng tắm xong đi ra ngoài, ngồi trên sofa ngắm cảnh ngoài ban công, mở balo ra, bắt đầu chọn ống kính.

Cuối cùng chọn một ống có tầm nhìn rộng, chuẩn bị máy chụp xong, nhắm vào bầu trời bắt đầu chụp.

Làm xong, nàng đứng dậy, bước chậm đến lan can ngắm cảnh.

Phía xa là thảo nguyên bạt ngàn, dường như nếu đứng trên thảo nguyên xanh thẳm có thể chạm tay đến bầu trời.

Mà bầu trời này về đêm sẽ đẹp hơn.

Hiện tại nàng chỉ cần chờ.

Châm một điếu thuốc, chất nicotin thấm vào phổi, đầu óc mệt mỏi liền phấn chấn, không hiểu ánh mắt vừa rồi nhìn thấy ở đại sảnh.

Hình dạng hoa đào, đường nét rất đẹp.

Chu Vũ về nước?

Nghĩ vậy lại ngậm thuốc hút một hơi, ngón tay trắng dài kẹp lấy điếu thuốc, nhợt nhạt khoác lên đôi môi đỏ, che đi khuôn mặt lãnh đạm của nàng, có chút gợi cảm khó tả.

Dưới lầu có một nhóm thanh niên đang lấy góc bầu trời, đúng lúc có người chụp được tấm hình này.

Người kia không buông máy chụp, ngẩng đầu nhìn lên, âm thanh mang theo cái giọng của thanh niên sung sức, "Mỹ nữ, có thể để anh chụp một tấm không?"

Khương Chỉ không nói gì, tay kẹp điếu thuốc nâng lên búng một cái, tay kia để lên lan can chống má nhìn hắn.

Lười biếng, xa xỉ, bi quan chán đời, đẹp.

Thực sự thì người trên lầu ngắm phong cảnh, người dưới lầu ngắm người trên lầu.

Thanh niên vội đưa máy lên chụp lại cảnh này.

Cuối cùng hắn hô ok với Khương Chỉ, "Cảm ơn nha~"

Khương Chỉ vẫn không nói gì, khoác tay xoay người rời đi.

Thanh niên ngơ ngác nhìn lan can trống không, che ngực hô vang, "Các đồng chí, tôi tuyên bố, tôi yêu rồi!!!"

Bạn bè hắn cười đùa mắng hắn con mắt háo sắc của hắn đã mở.

Cảnh này quả thực giống y hệt lúc còn ở cao trung.

Diêu Lâm thờ ơ thấy rõ, không khỏi cảm thán nói: "Con mợ nó đúng là đố kỵ không lại." Thời gian không hạ bại được mỹ nhân.

Nhưng nàng cảm thán không ai hùa theo.

Chu Vũ đang còn chơi vui vẻ không ai để ý nàng.

Diêu Lâm nói thầm, giận chó đánh mèo, đây nhất định là giận chó đánh mèo.

Thảo nguyên tối muộn, đến khi ăn tối đã là 9 giờ đêm.

Khương Chỉ là bạn đến tham gia hôn lễ của Quý Nạp, dĩ nhiên là phải ngồi cùng bàn với bạn bè của Quý Nạp.

Còn Diêu Lâm và bạn bè các nàng thì ngồi bên kia.

Khương Chỉ không thấy Chu Vũ, nàng cũng không quan tâm, chiều nay nàng sẽ rời khỏi Đạo Thành, cùng Lư Hữu đến Á Đinh.

Mười mấy tiếng ngắn ngủi, nàng không cảm thấy đôi bên nên gặp lại làm gì.

Hôm sau, các nàng sẽ như hai đường chéo gặp nhau rồi đi mất, tựa như 5 năm trước, lần nữa mỗi người mỗi hướng.

Trên bàn rượu, uyển chuyển từ chối mời rượu, Khương Chỉ bắt đầu nhịn không được.

Quý Nạp là thương nhân, bạn bè của hắn cũng là thương nhân.

Văn hóa bàn rượu thương nhân mọi người đều biết.

Nhưng Khương Chỉ không phải người trong giới, khuyết điểm của văn nhân nàng đều có hết, hơn nữa từ nhỏ được cưng chiều, thích được một mình, bệnh của nàng có chút nghiêm trọng.

Bình thường thì người hiểu chuyện sẽ không dám đụng đến, nhưng đàn ông say rượu thì không còn lý trí.

"Nào, Khương tiểu thư, cụng một ly đi, tôi biết cô là nhà văn lớn, nhưng mà cũng phải nể mặt một chút nào!" Giọng nam oang oang hô.

Khương Chỉ nhếch mép một cái, mặc kệ hắn, trực tiếp đứng dậy chuẩn bị đi.

Quý Nạp uống đến mơ hồ, đi hầu rượu không để ý bên này, nhưng Diêu Lâm lại nhìn thấy.

Nàng đẩy vai Chu Vũ một cái, cười nhìn có chút hả hê: "Khương Chỉ bị mấy con ma men chọc tức rồi kìa."

Chu Vũ chống má, ngước mắt thản nhiên nhìn bên kia, lắc lư ly rượu, không nói chuyện.

Khi học cao trung Khương Chi đã không thích xã giao, đây là việc mọi người đều biết, khi đó Chu Vũ có nhiều bạn bè, hai ba ngày lại tụ tập, 10 lần thì Khương Chỉ cũng chỉ đến 1 lần, mà lần đó Chu Vũ luôn đi theo nàng, sợ người khác khiến nàng ghét.

Cái kiểu ra vẻ ta đây con nhà giàu khiến bạn bè Chu Vũ không ưa nổi, vì không ưa nổi người Chu Vũ thích nhưng không ai rảnh đến trước mặt chính chủ nói này nói nọ.

Sau hai người chia tay, có vài người đã cảm thấy trong dự liệu, hai người này căn bản không thể chung đường.

Diêu Lâm ngồi thất thần 2 giây, chuyện bên kia liền quá lố.

Mời rượu không có gì, động tay thì không thể.

Nam nhân kia túm lấy cổ tay Khương Chỉ!

Da đầu Diêu Lâm như muốn nổ ra, đây là hôn lễ của nàng, nếu xảy ra chuyện gì, nàng sẽ rất mất mặt.

Nhưng không chờ nàng đứng dậy, một thân ảnh bên cạnh đã lướt qua.

"Ai nha?"

Diêu Lâm nhìn bóng lưng Chu Vũ, trong lòng phức tạp, không lẽ là.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro