Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

29

Chương 29 – Aden (Hạ) [Kết thúc chuyến đi]

"Khương Chỉ, cậu bị sao vậy?" Thư Đình nhìn thấy đôi môi tím tái của nàng thì khiếp sợ.

Khương Chỉ che ngực, kìm nén cơn buồn nôn trong bụng, dựa vào tay Chu Vũ cố đứng vững, "Không sao, say độ cao một chút thôi."

"Say độ cao?" Thư Đình luống cuống, đường núi tuyết hẹp này, xe không thể thông hành, nếu đột nhiên gặp chuyện không may, chỉ có thể dựa vào sức người cõng xuống núi, chắc chắn sẽ chậm trễ cứu hộ.

Thấy Khương Chỉ đứng vững, Chu Vũ buông tay ra trước, "Xuống núi đi."

Thư Đình gật gật đầu đồng ý, "Đúng, chúng ta mau xuống núi đi." Phong cảnh làm sao quan trọng bằng con người.

Các cô nhất trí, nhưng Khương Chỉ cũng không đồng ý, "Tôi bị say độ cao mãn tính, nghỉ ngơi một chút là được rồi, không sao đâu."

Không phải nàng cậy mạnh, cũng không phải tùy hứng, mà là phán đoán dựa theo triệu chứng.

Chẳng qua là đối với người suốt ngày đau ốm, ở trong mắt người khác, lời nói của nàng không đáng tin.

"Không được!" Thư Đình nói, "Chúng ta không thể mạo hiểm."

Lúc này Chu Vũ cũng không tham gia bàn luận.

Khương Chỉ mím môi kiên quyết nói, "Tôi không xuống núi."

Một trăm bước đi được chín mươi chín bước, chỉ thiếu một bước, làm sao nàng cam tâm.

Thư Đình không có cách nào, chỉ có thể nhìn Chu Vũ, hi vọng cô có thể khuyên nhủ nàng.

Chu Vũ liếc nhìn Khương Chỉ một cái, không khuyên, tìm một tảng đá ven đường, dùng khăn tay lau cẩn thận, sau đó tự mình ngồi xuống.

Thấy hai người kia còn nhìn mình, cô nhướng mày, "Không phải nói muốn nghỉ ngơi một chút sao?"

Xem ra đây là đồng ý cho Khương Chỉ tiếp tục leo núi.

Thư Đình bất lực, "Sao cậu không có lập trường như vậy chứ."

Chu Vũ hớp một ngụm nước khoáng, "Cô ấy lớn rồi, sẽ chịu trách nhiệm về hành vi của mình."

Thư Đình không ủng hộ, "Cứ cho là vậy, cũng không có nghĩ là quyết định của cậu ấy đúng, làm bạn bè, lúc nào nên khuyên ngăn thì phải khuyên ngăn."

Chu Vũ thờ ơ.

Có thêm tình tiết này, càng thêm vài phần mạo hiểm cho hành trình tiếp theo.

Thỉnh thoảng Thư Đình hỏi Khương Chỉ cảm thấy thế nào, có muốn thở oxy không, còn có thể kiên trì không.

Sau vài lần, lại làm Khương Chỉ nhớ đến một chuyện.

Nàng quay đầu lại, nhìn Chu Vũ ở phía sau, "Nếu mình ngất xỉu, cậu có cõng mình xuống núi không?" Mặc dù nàng biết nàng sẽ không ngất xỉu.

Chu Vũ đang cầm bình nước khoáng, có vẻ nhàn nhã, nghe vậy thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, "Nếu không?"

Cho nên lúc cô đồng ý, có phải là nghĩ nếu như gặp chuyện không may thì có thể cõng nàng xuống núi được không.

Mặc dù hiện tại thoạt nhìn Chu Vũ rất ung dung, nhưng nếu cõng một người trên lưng, vậy cuối cùng kết quả có thể là cả hai người đều bị say độ cao.

Khương Chỉ quay đầu lại, nhìn dãy núi tuyết phía cuối tầm mắt, có chút trầm mặc.

Cuối cùng cũng đến Ngưu Nãi Hải rồi.

Ở đây không có chút dấu vết chạm trỗ của con người, phong cảnh hoàn toàn được tự nhiên tạo ra.

Những dãy núi cứng chắc liền nhau, vây quanh một cái hồ băng cổ kính.

Diện tích hồ không lớn giống như giọt nước mưa, ven hồ là một vòng tròn kết tủa màu trắng sữa, đó là lý do nó có tên Ngưu Nãi Hải. Nước gần bờ hồ có màu hơi đen do thực vật lắng đọng, mà càng ra giữa hồ thì cành chuyển thành màu lam sáng.

Ở cao nguyên khan hiếm oxy, nhưng tốc độ gió cực nhanh.

Khương Chỉ đứng bên hồ lặng lẽ nhìn ra xa, sườn mặt như ngọc, tóc dày tung bay, Thư Đình lén chụp một tấm hình, đăng lên vòng bạn bè, cùng dòng chữ, 'Hàn giang cô ảnh, giang hồ quá nhân' [寒江孤影, 江湖过人].

*[寒江孤影, 江湖故人] Hàn giang cô ảnh, giang hồ cố nhân: là một câu nói nổi tiếng trong phim Long Môn Phi Giáp.

Bức ảnh được đăng lên, lượt thích tăng vọt, cô cười thầm, ngẩng đầi phát hiện Khương Chỉ vậy mà đang chụp hình Chu Vũ.

Thư Đình: ...... Đây là thiên đạo luân hồi sao?

Chu Vũ đang ngửa đầu nhìn lá cờ cầu nguyện treo trên núi.

Bố cục này thật tuyệt vời, những đám may cuồn cuộn trên đỉnh đầu, màu xanh yên tĩnh trên mặt hồ, khuôn mặt cô gái như tranh vẽ ngửa đầu nhìn cờ cầu nguyện tung bay.

Thư Đình nhìn thấy lẩm bẩm tự hỏi, "Ảnh chụp đều kèm chú thích, nên chú thích cái gì thì hay đây?"

Khương Chỉ điều chỉnh góc máy lại chụp cho Chu Vũ một tấm, cho đến khi Chu Vũ cảm nhận được nhìn qua.

Đối diện với đôi mắt phản chiếu màu xanh da trời --- không thể phân rõ là của mặt hồ hay là của bầu trời, Khương Chỉ nói, "Có lẽ nên ghi --- 'gió thổi thuyền động'."

"Hửm, có ý gì?"

Khương Chỉ cười cười, không giải thích, nhưng bằng cách nào đó Thư Đình cảm thấy rằng dường như có gì đó khác biệt trong mắt nàng.

Chuyến đi đến Aden kết thúc ở đây.

*

[Đàn kinh] có mây, khi gió thổi cờ động, một nhà sư nói gió động, một nhà sư nói cờ động. Nghị luận không thôi, Huệ Năng nói: "Không phải gió động, không phải cờ động, là lòng người động."

Gió thổi thuyền động – lòng người rung động.

Pháp bảo đàn kinh là một bộ ngữ lục, 1 quyển, do Lục tổ Huệ Năng thuyết, nên còn gọi là Lục tổ đàn kinh. Bài giảng của Huệ Năng được đệ tử là Pháp Hải ghi lại thành sách, về sau gọi là Đàn kinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro