Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

27 H

Chương 27 – Đừng ....ngừng lại......(H)

Khương Chỉ không lên tiếng, giơ tay nắm hai chân cô, kéo dạng ra ngoài một chút, Chu Vũ không kịp đề phòng liền quỳ sâu xuống.

Miệng lưỡi hôn lên trước tiểu huyệt phóng túng, ngậm lấy cánh hoa nhẹ nhàng nhâm nhi, hút đến hoa dịch tràn đầy lên môi.

Trong phút chốc Chu Vũ mất hết sự đắc ý vừa rồi.

"Ha~" Hai tay cô chống lên cửa kính xe, cắn chặt môi, không cho mình phát ra chút âm thanh nào.

Yêu dịch nơi hoa huyệt vừa mới bị liếm lại càng ra nhiều thêm, giống như một trái vải căng mọng, bóc vỏ ra thì toàn là nước.

Đầu lưỡi cắm vào đóa hoa, mềm mại lại có lực, liếm một vòng quanh âm đế, lại từ âm đế vẽ một vòng quanh cửa huyệt, cứ như vậy tới tới lui lui.

Dường như muốn nhìn xem nơi thần tiên này rốt cuộc có bao nhiêu nước.

Cuối cùng đầu lưỡi lướt lên hạt châu, môi mím lại, mút vào đó một cái.

"Ưm~" Chu Vũ chau mày, nhịn không được dựng đứng người lên.

Nhưng hai chân bị nắm chặt, cứ như vậy âm hạch bị đôi môi lạnh lẽo ngậm chặt.

Đầu lưỡi liếm rồi lại mút, thỉnh thoảng còn dùng răng cứa cứa.

Tra tấn đến khi âm đế sưng đỏ nóng bỏng, run rẩy cố gắng trốn chạy khắp mọi nơi, cho dù tiểu huyệt trào ra chất dịch sung sướng, Chu Vũ cũng không nhịn được cầu xin.

"Đừng... Đừng cắn... Ưm"

Khương Chỉ không đừng lại, đầu lưỡi như con cá bơi lội đùa giỡn trên, đôi môi cũng thỉnh thoảng khép lại ngậm lấy mút vào tăng thêm lạc thú.

Cứ như vậy "cô bé" bị liếm mút cắn, nhanh chóng lên cao trào.

"Đừng!"

Bàn tay in lên cửa kính đã bị sương mù che phủ một dấu tay kích tình.

Chu Vũ kẹp chặt hai chân, tiểu huyệt trào ra một luồng dịch trong suốt, chen nhau chảy xuống cằm Khương Chỉ, thậm chí tràn xuống sau gáy ngọc ngà của nàng.

Khoái cảm đến từ việc vấy bẩn sự thanh cao của Khương Chỉ cùng với cao trào của cơ thể khiến Chu Vũ sảng khoái đến mức co rút toàn thân.

Cho đến khi ngón tay Khương Chỉ tự nhiên mà cắm vào hoa huyệt của cô.

Cô mới lấy lại tinh thần.

Cô đứng đậy, không cho nàng chạm vào hoa huyệt mình, "Là mình nắm quyền chủ động, không phải cậu"

Khương Chỉ hờ hững liếm liếm dịch trên miệng, lẵng lặng nhìn nàng.

Chu Vũ nâng một chân nàng đặt lên vai mình, nhìn sâu vào tiểu huyệt nàng, 'cô bé' của nàng có rất nhiều nước.

Cọ xát, làm nơi đó của nàng ướt đẫm, lại ưỡn ngực làm cho đầu ngực lướt qua bắp chân nàng.

Khương Chỉ nhìn cô.

Chu Vũ liếm liếm mắt cá chân nàng, cố ý lả lơi kêu lên, "Ha~"

Vùng đất khô hạn một lần nữa như trời hạn gặp mưa rào, cũng không biết là sương sớm của ai, chỉ biết rằng nơi hai người dán sát vào nhau là một vùng trơn ướt.

Chu Vũ dùng cánh hoa của mình chà xát lên cánh hoa của nàng.

Bốn cánh hoa xoắn vào nhau cho đến khi hợp thành một.

Nhưng khi ngồi vào đế hoa của nàng, Chu Vũ ngừng lại.

Hạt châu của nàng vừa mới bị mút rồi cắn vô cùng mẫn cảm, chịu không nổi cọ đi cọ lại như vậy.

Trong lòng đã đánh trống bỏ đùi*, Khương Chỉ đỡ eo cô.

*Đánh trống bỏ dùi: không làm đến nơi đến chốn.

Nàng cong cong môi, "Sao vậy...cậu...không muốn "làm"...mình tiếp sao?"

Chu Vũ liếc nhìn nàng một cái, tiếp tục động đậy vòng eo.

Cùng lắm thì, cùng lắm thì chính là...

Cô cắn môi, không cho mình rên thành tiếng.

Đóa hoa nhỏ bị ép đến tràn nước, cơ thể hai người như hòa quyện thành một thể, nhưng viên ngọc trong đó không ngừng lăn qua lăn lại, khi thì lăn cùng nhau.

Khi chúng lăn vào nhau, Chu Vũ phải kiềm chế dục vọng của mình bộc phát ra.

Nhưng.....

Đôi mắt hoa đào ẩn nhẫn sương mù, muốn ra, huhu.....

Khương Chỉ nhìn thấy dáng vẻ mê người của cô, thậm chí nó còn khiến người ta nghiện hơn là khoái cảm do nơi tư mật mang lại.

Nàng thở chậm lại, nhìn khuôn mặt tràn đầy xuân triều của Chu Vũ, nghe cô nhỏ giọng kìm nén nức nở, bộ ngực xinh đẹp cọ xát vào bắp chân nàng, đế hoa cũng khi có khi không bị kích thích.

Cho đến khi người phía trên động một chút, cô nhìn Khương Chỉ, bằng ánh mắt không tự biết uất ức, tiểu huyệt dưới thân trào ra một dòng yêu dịch, phun lên hoa huyệt Khương Chỉ.

Dường như là cùng lúc, Khương chỉ nhắm hai mắt, một trận tê dại nổi lên từ da đầu dọc theo cổ lan tràn xuống sống lưng, giống như một luồng điện chạy qua bộ phận nhạy cảm của cơ thể.

Cực khoái trong não.

Chu Vũ vẫn còn để ý mình không thể cọ cho Khương Chỉ cao trào, kết quả còn làm mình đến trước.

Cô cúi đầu muốn dùng miệng "làm" cho Khương Chỉ.

Khương Chỉ kéo cô đến trên người mình ôm chặt.

Chu Vũ bất mãn, "Cậu còn chưa đến."

Khương Chỉ sờ sờ tấm lưng trơn tuột của cô, nhắm mắt thở bình thường lại, "Đến rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro