25 H
Chương 25 – Cô không thể cmn chịu khổ một chút sao? (H nhẹ)
Thời tiết hơi lạnh, cửa kính xe mở ra, mưa phùn lất phất phả vào mặt.
Khương Chỉ ngồi ở ghế phụ, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ dần lùi về sau, nàng nắm chặt áo khoác trên người.
Nàng không thích những mối quan hệ cá nhân mang đến rắc rối.
Thậm chí trong nhận thức nàng cho rằng cô độc là thuộc tính cực kỳ cao quý của con người.
Nó khác với cô đơn, nó rất đáng để theo đuổi và tận hưởng.
Chu Vũ là một ngoại lệ.
Trước kia nàng đặt ra cho mình một tiêu chuẩn khắt khe về người yêu tương lai, cơ bản nhất là có thể cùng nàng đối thoại bình đẳng trong thế giới tâm linh.
Trình Triều phù hợp với điểm này, nhưng cả hai đều kiểu nhìn thôi cũng thấy chán.
Cũng có một số người hoàn hảo theo đuổi, nhưng sự yêu thích và thưởng thức bọn họ, cũng không bằng nàng lơ đãng liếc nhìn dọc hành lang, có thể nhìn thấy bộ dáng của Chu Vũ lúng túng chuyển tầm mắt thật thú vị, khi đó nàng thậm chí còn không biết tên Chu Vũ.
Xe dừng lại trên một thảo nguyên bát ngát.
Chu Vũ mở cửa ghế phụ, giúp Khương Chỉ cởi dây an toàn, bế nàng xuống xe.
Đột nhiên mất trọng lượng khiến Khương Chỉ vòng tay ôm cổ cô, nàng nhìn đường xương hàm kéo căng của Chu Vũ, biết bước tiếp theo cô muốn làm gì.
"Mình không muốn làm."
"Cô sẽ mau chóng muốn thôi." Chu Vũ quăng nàng ra ghế sau, con ngươi bất di bất địch.
Khương Chỉ bị cô đè lên ghế sau bắt đầu cởi quần áo.
Cởi áo khoác phao, áo ngoài, áo sơ mi lụa, cô còn tiếp tục cởi.
Miền tuyết trắng cao hơn mặt nước biển, gió lạnh, mưa cũng lạnh, huống chi cửa xe còn mở, Khương Chỉ giống như một miếng bánh phở trắng mềm vừa lấy ra khỏi lò hấp, chưa lộ ra hết, nàng đã rùng mình một cái.
Nàng nhìn Chu Vũ, lông mi dài chớp chớp, nhỏ giọng nói, "Mình lạnh."
Chu Vũ nhìn nàng như vậy, cho dù biết nàng thích giả vờ, cũng không nhịn được dừng lại, nhưng chỉ dừng một chút không đáng kể.
Cô nói mỉa mai, "Dù sao cô cũng là động vật máu lạnh mà, sợ cái gì."
Khương Chỉ bị cởi sạch sẽ chỉ còn lại một bộ đồ lót, cơ thể ấm áp rực rỡ như ngọc bích, vùi trong chiếc áo khoác màu đen, như một họa sĩ Châu Âu cổ điển thường dùng kỹ thuật làm nổi bật miêu tả Đức mẹ Maria.
Cao quý, mềm mại, xinh đẹp.
Nhưng Khương Chỉ không phải Đức mẹ Maria, nàng có chút tài hoa, có chút xinh đẹp, nhưng nàng vừa thanh cao lại xấu xa, còn đặc biệt tự cao.
Nàng giữ chặt tay Chu Vũ, mím môi nói, "Mình không muốn."
Về thể chất mà nói, Khương Chỉ ở trước mặt Chu Vũ thật sự có thể nói là yếu nhược.
Chu Vũ không thèm quan tâm lý lẽ, vòng tay ra sau lưng nàng, giúp nàng cởi áo lót.
Bộ ngực mềm mại trắng trẻo phập phồng trên người mỹ nhân được phác họa bằng mực tàu, tựa như một chùm anh đào hồng, xinh đẹp mềm mại chết người.
Chu Vũ chậm rãi vuốt ve lên mặt nàng, "Lạnh thì ôm chặt tôi."
Khương Chỉ thật sự duỗi tay qua eo cô, vùi mình vào ngực cô, áo phao rộng thùng thình bao phủ, hai người như hòa thành một.
Ngực nàng mềm như nước, quả cherry bé đáng thương càng làm người ta muốn bắt nạt, bị bàn tay cô vân vê, lưu luyến khắp các kẻ ngón tay.
Chu Vũ xoa xoa, còn chưa làm Khương Chỉ thành nước, ngược lại làm cho chính mình khát khô.
Cô ngửi thấy mùi thơm lạnh lẽo của Khương Chỉ, những nụ hôn cứ thế rơi xuống tai, hai má và cổ nàng.
Người dưới thân dường như cũng không cam nguyện, chỉ tham lam trốn trong bộ quần áo của cô không để lộ mặt ra.
Trốn cũng được, dù sao là bản thân Chu Vũ muốn.
Hai ngón tay kẹp mạnh lên đầu ngực nhỏ, nghe được tiếng nàng thở nhẹ, Chu Vũ vùi đầu vào bên tai nàng, mút rồi lại liếm lên mảnh thịt mềm mại đó.
Âm thanh liếm mút gần trong gang tấc, dọc theo màng nhĩ chui thẳng vào đại não, giống như ASMR* đêm khuya, trên lưng kích thích từng đợt ngứa ngáy.
*ASMR là viết tắt của từ Autonomous Sensory Meridian Response, có thể tạm dịch là "Phản ứng cực khoái độc lập". Cụm từ này chỉ phản ứng rùng mình ở đầu hoặc cổ sau khi tiếp nhận một số các kích thích như những âm thanh êm ả hoặc âm thanh lặp lại tuần hoàn.
Khương Chỉ giật giật thân thể, hai chân cọ nhẹ lên người cô, kêu một tiếng, "Chu Vũ..."
"Hửm?" Chu Vũ nghĩ nàng sẽ nói điều gì đó cô muốn nghe.
Kết quả Khương Chỉ nói, "Bật điều hòa."
"Cô không thể cmn chịu khổ một chút sao?" Chu Vũ tức giận cười.
Khương Chỉ khẽ hừ một chút, ôm eo Chu Vũ, nhẹ đong đưa.
Dễ thấy nàng rất biết rõ cách khiến Chu Vũ bằng lòng.
Đóng cửa xe lại, bật điều hòa.
Thảo nguyên hoang dã và mưa gió lạnh lùng bên ngoài không liên quan gì đến hai người trong xe.
Khương Chỉ chui khỏi áo khoác phao nhìn cô.
Như một cành cây vào mùa xuân sau trận tuyết lớn đâm chồi nảy lộc.
Chu Vũ đè nàng dưới thân, che giấu ánh mắt, không kiên nhẫn nói, "Bây giờ có thể làm chưa?"
Khương Chỉ không nói lời nào.
Nàng không nói gì ngầm thỏa hiệp, Chu Vũ tự nhiên nhấm nháp khắp cơ thể cô.
Khương Chỉ và Chu Vũ không giống nhau, nàng thường ăn mặc đứng đắn, không lộ chút da thịt nào, song đôi mắt đen láy lại khiến người ta cảm thấy có một cảm giác sexy khó tả.
Nhưng lúc này, không ai có thể nhìn thấy cảnh này, ngay tại dưới môi nàng, cô có thể nhấm nháp tùy thích.
Chu Vũ hôn có chút gấp gáp.
Từ bả vai mượt mà đến xương quai xanh thẳng tấp, lại đến bầu ngực sữa mềm mại.
Đầu lưỡi với lớp tưa lưỡi sần sùi giống như tự có ý thức của loài động vật thân mềm, đi đến nơi nào cũng dính một chuỗi nước bọt óng ánh.
Con động vật thân mềm này quấn chặt lấy nhũ hoa hồng hào của người bên dưới thân cô.
Như là con nghêu thịt chạm vào dị vật, sau khi bao lấy thì bắt đầu xoắn vào.
Hận không thể biến nhũ hoa thành một quả anh đào rồi ép lấy nước, lột ra ăn tươi nuốt sống.
Nhũ hoa đỏ mọng cũng bị liếm ướt.
Khương Chỉ phát ra tiếng ưm ưm mà Chu Vũ muốn nghe.
Tay cô bắt đầu kéo khóa quần bên dưới của nàng.
"Cô bé" bên dưới này thật rất kiêu ngạo, trừ đêm đó say rượu bị liếm, về sau chủ nhân nó giống như một kẻ keo kiệt, không còn để cho nó xuất hiện nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro