16 (H)
16 (H nhẹ)
"Khương Chỉ," Chu Vũ ôm chặt dáng hình quyến rũ, trên mặt lộ ra dấu vết sắc dục ác ý, làm ra vẻ cảm thán nói: "Mấy năm nay nhất định là cô nhịn rất vất vả nhỉ."
"Sở thích tình dục của cô," Nàng vuốt ve bộ ngực căng tròn như giọt nước của người trước mặt, ánh mắt mê người, "Trình Triều làm cách nào có thể thỏa mãn được?"
*
Khương Chỉ trở lại phòng mình, trong đầu còn không kìm được nhớ lại bộ dáng vừa nãy của Chu Vũ.
Châm một điếu thuốc, khói trắng lượn lờ, giống như đôi mắt nóng bỏng của người phụ nữ tựa như say lại không say, có một loại cảm giác mông lung mà lại kỳ diệu.
Suối cuộn tuôn tràn, đường tình cảm đang bế tắc bỗng chốc có tiến triển.
Đèn trong phòng mở đến tận bốn giờ sáng mới tắt.
Ngày hôm sau, cô bị Thư Đình đánh thức.
Trong mắt Khương Chỉ lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng đứng dậy không nói gì.
Hành trình vẫn tiếp tục, hôm nay sẽ đi ngang qua địa điểm tham quan nổi tiếng 'Chín Khúc'*.
*Chín Khúc: nằm trong khu Di sản thiên nhiên thế giới Vũ Di Sơn.
Trên bàn cơm, tất cả mọi người có vẻ cực kỳ hăng hái.
Ngoài trừ Khương Chỉ, cô mím môi, trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu.
"Làm sao vậy?" Thư Đình phát hiện cô không có tinh thần, "Không ngủ được sao? Lát nữa lên xe ngủ bù."
"Không phải." Khương Chỉ lắc đầu, không nói rõ lý do. Nhưng nếu cẩn thận quan sát, có thể nhìn ra đĩa rau trên tay phải của cô cầm không được tự nhiên, thậm chí có chút run rẩy.
Trương Oánh Oánh ngồi đối diện kinh ngạc la lên, trong giọng nói có sự sùng bái bất ngờ truyền đến bên tai cô.
"Đàn chị, chị thật lợi hại nha! Sau đó thì sao, Carlorine còn dám tìm đến làm phiền chị không?"
Chu Vũ cười lắc đầu, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua người đối diện nào đó, "Con mọt sách vận động một chút đã thở không ra hơi, làm sao tìm tôi gây phiền phức được chứ?"
Khương Chỉ ngẩng đầu.
Chu Vũ lại không để chút dấu vết, tán gẫu với Trương Oánh Oánh về những chuyện thú vị khác ở nước ngoài, ngay cả Thư Đình ở bên cạnh cũng nghe một cách thích thú.
Khương Chỉ lạnh lùng, đổi đũa thành thìa.
Vừa lúc, tiếng cười của Chu Vũ vang lên.
Tuy là xe địa hình có thể giảm sốc rất nhiều, nhưng mà vẫn không phải là nơi thích hợp để ngủ bù.
Thậm chí không riêng gì Khương Chỉ, những người khác trên xe, ngoại trừ Chu Vũ đều buồn ngủ.
Không thể không nói là Trương Oánh Oánh rất ân cần, cô lo Chu Vũ lái xe một mình sẽ buồn ngủ, nói chuyện phiếm với nàng.
Câu được câu mất trò chuyện một hồi, cô cũng không nhịn được nói: "Đàn chị, hay là chúng ta bật chút nhạc đi, rock and roll á."
Đoạn đường trên thảo nguyên vắng xe, đường thẳng, không có chướng ngại, Chu Vũ lái xe cũng ung dung, nàng lắc đầu từ chối đề nghị của Trương Oánh Oánh, "Rock and roll ồn lắm, em mệt thì ngủ đi, không cần phải lo cho tôi."
Trương Oánh Oánh ngáp một cái, cảm thán nói, "Đàn chị, tinh lực của chị thật tốt."
Chu Vũ liếc mắt nhìn về sau một cái, khóe môi khẽ giật, "Cũng thường thôi."
Khương Chỉ lại mở mắt, trong xe chỉ còn lại hai người là cô và Chu Vũ.
Bên ngoài cửa sổ dường như là rìa của một bãi đất cao, không xuống xe thì không thể nhìn được phong cảnh phía dưới, nhưng nơi này... chắc là 'Chín Khúc'.
Giọng nói trêu tức của Chu Vũ cắt ngang sự quan sát của cô, "Nghe Kinh Phật?" Nàng nghịch một chiếc tai nghe bluetooth màu lam nhạt trên tay.
Khương Chỉ sờ sờ lỗ tai, phát hiện bị thiếu một chiếc tai nghe.
Cũng không tính là Kinh Phật, chẳng qua là tiếng ồn trắng để thôi miên, bắt nguồn từ Tang Tông.
Nhưng mà cũng không giải thích, Khương Chỉ giơ tay, ý bảo nàng trả tai nghe cho cô.
Có điều Chu Vũ rõ ràng không phải là người ngoan ngoãn nghe lời, nàng híp mắt nhìn về phía Khương Chỉ, "Khương tiểu thư nghe Kinh Phật để rửa tội nghiệt sao?"
"Tội nghiệt?" Khương Chỉ chỉnh lại quần áo, không thèm quan tâm, "Tối qua tôi 'làm' cô có tính là tội nghiệt không?"
Ánh mắt Chu Vũ chợt lóe lên, nàng rất hưởng thụ cách Khương Chỉ nói tục với mình.
Nàng khẽ cắn cánh môi, hai mắt đỏ ửng, "Đương nhiên là không tính, đó là điều tuyệt vời mà Khương tiểu thư làm."
Khương Chỉ nhìn nàng, dường như thái độ của Chu Vũ đã thay đổi rất nhiều kể từ khi hai người gặp nhau ở đám cưới.
Tay cô đặt lên nắm cửa, định mở cửa xe.
"Ây duu~" Chu Vũ thở nhẹ một tiếng, khiến cô dừng động tác.
Áo sơ mi bên dưới lớp áo khoác dệt kim bị xé toạc, lộ ra một mảnh da thịt trắng như tuyết, còn lờ mờ lộ ra hai nửa bầu sữa.
Chu Vũ cầu xin giúp đỡ nhìn về phía cô, "Làm sao bây giờ, tai nghe rơi vào trong rồi..." Nàng chớp chớp mi mắt, diễn một tuồng mà cả hai đều biết là tuồng gì, "Khương tiểu thư, cô có thể giúp tôi không?"
Ánh mắt Khương Chỉ dừng lại trên ngực nàng, thật sự rất rõ ràng là nàng không mặc nội y.
Cô thu tay đang nắm cửa lại, ung dung ngồi lại chỗ của mình, "Được, cô lại đây, tôi giúp cô."
Unhidden Content - Enjoy The View!
Chu Vũ cười hì hì, không chút ngượng ngùng, cùng với đôi chân thon dài từ ghế lái đi xuống ghế sau.
Nàng tách hai chân ra, ngồi trên đùi Khương Chỉ, cặp mông vểnh lên cọ cọ lung tung vào đùi cô ngầm ra hiệu.
Tay Khương Chỉ sờ từ áo nàng vào trong.
Cô tìm được một hạt châu nhô lên từ trong khối thịt mềm mại, vân vê nó, "Để tôi lấy ra xem có phải tai nghe không." Nếu như bỏ qua tiếng nói buồn tẻ, giọng điệu của cô rất bình tĩnh.
"Ưm~"
Chu Vũ vặn vặn eo, nhẹ ngâm một tiếng, đôi mắt quyến rũ như tơ rồi lại mở thêm một cúc áo.
Bầu ngực trắng nõn mềm mại vọt ra, khoảng cách gần đến mức dường như Khương Chỉ có thể ngửi được hương sữa.
Nhũ hoa bị vân vê có chút sưng đỏ, nhưng mà chủ nhân của nó cũng không đau lòng cho nó, hơn nữa còn không ngừng lợi dụng nó dụ dỗ con mồi của mình.
"Không tìm được tai nghe, nhưng tìm được bầu ngực rồi."
Hai tay Chu Vũ khoát lên vai Khương Chỉ, cánh tay khép hờ, ép sát bầu ngực lên môi nàng, nhũ hoa run rẩy của nàng bị ánh nhìn của cô làm cho cương cứng.
"Khương tiểu thư, Chu Vũ làm hại cô ăn sáng không ngon, bây giờ cô bú sữa bù lại được không~"
Hơi thở Khương Chỉ dừng lại một chút, hơi cảm thán, "Sao cô dâm đãng như vậy chứ?"
Chu Vũ mím môi nở nụ cười, đôi mắt hoa đào sáng lên, nàng biết điều gì khiến cho Khương Chỉ không thể kháng cự.
Nàng đứng lên đút nhũ hoa vào miệng Khương Chỉ.
Quả nhiên Khương Chỉ không nói nữa, nhắm mắt lại, giống như đứa trẻ sơ sinh, say mê mút vào.
Nhưng không thô bạo như ngày hôm qua, hôm nay dịu dàng hơn rất nhiều, đôi môi mềm mại như đóa hoa, quấn lấy nhũ hoa, liếm mút nhẹ nhàng.
Sự dịu dàng này khiến Chu Vũ hoang mang không thể giải thích được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro