Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13 (H) nhẹ

Chương 13: Tôi học rất nhiều, cô tưởng biết hết sao (H nhẹ)

"Như cái cỏ ước nguyện của cô, đây không phải trò trước kia Khương tiểu thư dùng để dụ dỗ mấy cô gái ngu ngốc đó sao?"

*
Ánh mắt Khương Chỉ nhìn gò má nhu hòa sáng lên của nàng, một đường xuống dưới.

Cái cổ thon dài lướt qua huyết quản đang đập, lộ ra sự ngoan cường, xương xanh quai rõ ràng, đeo sợi dây đai hai bên, càng thêm gợi cảm.

Áo ngủ kiểu âu rộng để lộ lưng, phía trước là khe ngực, cô mới qua vài năm đã trưởng thành hơn rồi, thân thể lúc đầu còn ngây thơ, hiện tại trở thành bộ dáng mật đào.

Bộ ngực trắng mềm hiển nhiên là không mặc áo ngực, hơi rũ xuống, nhưng vì vòng một khá to nên tạo thành khe sâu hun hút nơi ngực áo, Khương Chỉ thậm chí còn nghĩ rằng chỉ cần cầm đèn soi thì nàng có thể xuyên qua khe nhũ thấy được cái bụng phẳng bên dưới của cô.

Cô không khỏi âm thầm nuốt nước bọt,tay của Khương Chỉ thuận theo sống lưng của cô đi lên, chạy đến nơi có cặp xương bướm đang đông cứng lại vì căng thẳng. .

Bất quá.... chủ nhân thân thể này trong tay nàng đang run rẩy, nhưng tư thế của cô lại vẫn còn chống cự.

Âm thanh Khương chỉ ám chỉ, ngữ điệu chậm rãi, "Hình như tôi có đam mê này" nàng thừa nhận với câu hỏi của cô.

Trong con ngươi Chu Vũ hiện lên tia trào phúng, không phải trào phúng Khương Chỉ, mà là trào phúng chính mình.

Cô có tư cách gì mà hỏi, người ta ngay cả khóc cũng không khóc vì cô.

Âm thanh của Khương Chỉ lướt qua tai, "Cô chờ tôi một chút" nói xong, nàng rút tay, xoay người mở cửa đi ra ngoài.

Thân nhiệt lên cao đột ngột hạ xuống.

Chu Vũ nhìn vách tường ẩm mốc, cô đưa tay nắm gì đó nhưng chỉ có không khí.

Chờ một chút..... là chờ bao lâu?

Cô xoay người đi đóng cửa, nhưng không chờ cô quyết định, Khương Chỉ đã quay lại.

Nàng bưng chậu hoa xù xì đến, trong chậu còn một bụi hoa chưa nở.

Ánh mắt Chu Vũ lạnh lùng nhìn nàng bỏ chậu hoa lên bàn, "Sao vậy? Dùng chiêu này với vô số người rồi còn muốn dùng thử với tôi lần nữa hả?"

Khương Chỉ điều chỉnh góc độ chậu hoa, cuối cùng để trong góc phòng không gây ảnh hưởng gì, "Nó tên là cỏ nguyệt kiến, hoa như tên, nó chỉ nở hoa khi trăng lên thôi."

Chu Vũ cười một tiếng, mang chúng theo quả nhiên có ý giễu cợt.

Khương Chỉ mặc kệ nói, "Chậu này chưa nở hoa, nhưng không cần vội, rồi nó cũng sẽ nở thôi."

Nói xong, nàng lấy ra một cái khăn ướt bên cạnh, bắt đầu lau ngón tay của mình, đầu ngón tay mới chạm vào chậu hoa có dính đất.

Năm ngón tay nàng thon dài, trắng như ngọc, móng tay cũng được cắt tỉa ngọn ngàng.

Nàng lau rất cẩn thận, tựa như người sưu tầm đang lau bình ngọc, bác sĩ đang lau dao giải phẫu, chiến sĩ đang lau vũ khí, mang theo sự trịnh trọng và thành kính.

Chu Vũ biết nàng hay làm chuyện không đâu nhưng cũng chú ý đến chi tiết này, nhìn xong liền dời ánh mắt, "Nó có nở hay không thì liên quan gì đến tôi."

Khương Chỉ ném khăn ướt vào thùng rác, âm trầm nói "Có liên quan đến cô."

Chu Vũ nhìn môi nàng.

Rốt cuộc lại một lần nữa hai người chạm vào ánh mắt nhau sau khi chậu hoa xuất hiện ở đây.

Trong đôi mắt hẹp dài đó Chu Vũ có thể thấy rõ sự khó chịu và hưng phấn.

Khương Chỉ đang hưng phấn?

Nàng đối với lần này không chút che giấu, nàng đến gần, ôm hông Chu Vũ, vòng thành một độ cong, ép cô đến trước bàn.

Rõ ràng Chu Vũ khỏe hơn, nhưng cô cũng không dùng sức để chống lại.

Khương Chỉ trên người tỏa ra mùi hương chỉ riêng nàng mới có, tựa như ion trong rừng mưa, khiến cho Chu Vũ ngất ngây chìm đắm.

Cùng với đôi mắt hưng phấn của nàng.... cô rất quen thuộc.

Trước kia mỗi lần nàng phát hiện ra được cách chơi mới, thì luôn dụ dỗ nàng chơi thử.

Cô nên đẩy nàng ra, sau đó châm chọc nàng, nhưng mà thân thể vẫn nhớ người cũ từng chút đang mềm xuống.

Khương Chỉ hôn môi cô đang mím lại, dường như thích sự nhanh trí của cô.

"Trong sách nói, thăng hoa trong "chuyện đó" có thể hỗ trợ Cổ Nguyệt Kiến nở hoa, hay là..... chúng ta thử xem."

Unhidden Content - Enjoy The View!Thăng hoa? Chu Vũ đỏ mặt, đột nhiên nhớ đến bộ dạng nàng lau ngón tay.

Cánh đào nơi đuôi mắt vì thế mà ửng đỏ xấu hổ, cô nghiêng đầu nói, "Cô đọc sách để học mấy thứ này à?"

Khương Chỉ càng tiến sát lại gần cô, tựa như người say tình ngửi hương sữa tắm trên người cô, có chút âu sầu, "Tôi học rất nhiều, nếu cô muốn biết, tôi sẽ giúp cho cô biết."

Nói xong, ngón trỏ nàng uống lượn, bất ngờ xoa nắn tiểu bạch thỏ đang nhô lên của Chu Vũ.

Nhũ hoa vì bị nàng ma sát mà cương lên, sau đó lại đột nhiên bị chạm vào khiến chủ nhân của nó nhất thời kinh hách, không kiềm chế được mà phát ra tiếng rên "Ưm...".

Chiếc áo vì động tác này mà vô tình rũ xuống.

Khi đó Khương Chỉ nhìn thấy rõ ràng bộ ngực trắng sữa mềm mại, đầu nhũ hoa hồng hồng tất cả đều hiện rõ ràng trước mắt nàng.

"Nhất song minh nguyệt thiếp hung tiền, tử cấm bồ đào bích ngọc viên"*

*Câu này có nghĩa là: Hai bầu ngực như hai vầng trăng treo, vế thứ hai nói về phần phía trên đỉnh như quả nho màu tím. Khương Chỉ đúng là văn nhân.

Nàng nhỏ giọng ngâm câu thơ này, làm việc mà nàng vừa nói.

Nàng đưa tay nắm lấy vật nhỏ xinh đẹp kia, chèn ép xoa nắn bầu ngực, ngón cái nắn vuốt bên trên.

Nàng vừa nhìn vừa khen, tựa như văn nhân cợt nhã, lộ ra cổ dâm tà không thể khắc chế.

Khóe mắt Chu Vũ tràn chút lệ vì kích thích, cô ngước mắt có chút bất lực, tựa như không thể giải thích được chuyện gì đang xảy ra với thân thể của mình

Ánh mắt Khương Chỉ và nàng nhìn nhau, mang theo sự thương tiếc giả tạo của thợ săn và con mồi, "Thật mẫn cảm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro