Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12

Chương 12: Khương tiểu thư, buồn chán hả?

Chậu hoa ước nguyện kia thực sự nở, hơn nữa rất thần kỳ, chỉ có chậu mà Thư Đình cầu nguyện nở, chậu còn lại... vẫn nguyên dạng nụ hoa.

Thư Đình liền hí hửng khoe khoang với Trương Oánh Oánh vừa ra ngoài đi dạo, "Nhìn đi, đây chính là ý trời đó."

Trương Oánh Oánh bĩu môi, "Tôi có tìm hiểu rồi, hoa này gọi là cỏ nguyệt kiến, vốn chỉ nở ban đêm thôi."

Thư Đình hừ một tiếng, "Vậy thì tại sao chậu bên cạnh này lại không nở, mà chỉ có chậu của tôi nở? À, cô ganh tỵ thì có ~ "

"Thôi đi, ganh tỵ với cô? nằm mơ đi!" Trương Oánh Oánh đi vòng qua người Thự Đình gõ cửa phòng Chu Vũ.

Gõ hai cái, Chu Vũ mở cửa, nhướn mày nhìn, "Sao vậy?"

Trương Oánh Oánh nhìn người trước mặt, đột nhiên lắp bắp, "Em, em chỉ muốn hỏi đàn chị một chút, chị có đói bụng không?"

Chu Vũ đứng ngược hướng ánh đèn trước cửa, rõ ràng mới tắm xong đi ra.

Tóc còn hơi nước ẩm ướt, giọt nước xuôi từ đuôi tóc theo động tác mở cửa của cô ấy, lướt qua xương xanh quai sắc sảo, liền chảy vào giữa khe ngực, lẩn vào cái áo lót khiêu gợi kiểu âu.

Cô mặc đồ cũng mát mẻ quá, cả người lại hừng hực hương vị phụ nữ, tươi đẹp đến mức khiến người ta không thể trực tiếp nhìn thẳng mặt, đôi mắt đào hoa khiến người say đắm, ánh mắt như lưỡi câu, ai mà không vững lòng hẳn là dễ dàng dâng hết cho cô rồi.

Trương Oánh Oánh tai đỏ lên, nhớ đến mấy tin đồn về Chu Vũ, nghe nói cô rất đào hoa, bạn gái mỗi tuần một người là bình thường.

Nhưng mà đàn chị như vậy... cho dù là cô thì...

"Tôi không đói."

Chu Vũ lên tiếng cắt ngang sự thất thần của Trương Oánh Oánh.

"Hả? a... vậy đàn chị nghỉ ngơi đi nhé?"

"Ừ, em cũng nghỉ sớm đi, ngủ ngon."

Tiễn Trương Oánh Oánh đi, Chu Vũ ngã xuống giường, mái tóc ướt át xõa lung tung trên gối đầu, cô cũng không quan tâm.

Lông mi hơi cong rũ xuống, đôi mắt toát lên vẻ cô đơn trên khuôn mặt luôn bình đạm.

Di động thỉnh thoảng vang lên 'ting ting', nhảy ra vài tin nhắn Douyin gửi đến, hỏi cô đã ngủ chưa, hay là hỏi khi nào về thành phố S.

Đây là một phần trong những náo nhiệt cuộc sống thường ngày, nhưng hôm nay, ở tại nơi này, vẫn không thể giảm bớt nỗi cô đơn của cô.

Cảm thấy bực bội phiền lòng, cô trở tay tắt di động.

Cộc cộc cộc, nửa tiếng sau tiếng gõ cửa lại vang lên.

Chu Vũ nhíu mày, nhắm mắt không kiên nhẫn, con bé Trương Oánh Oánh có ý gì cô liếc mắt cũng nhìn ra được.

Trước kia cô còn có hứng thú mà chơi đùa một chút, nhưng hôm nay thì không có tâm tình đó.

Cô im lặng, theo lý thì Trương Oánh Oánh sẽ nghĩ rằng cô ngủ rồi, rồi sẽ biết điều mà dừng lại.

Nhưng --

Lại ba tiếng gõ cửa vang lên, không nhanh không chậm, như thể chắc chắn cô chưa ngủ, lại như chẳng tự cảm thấy hành động của mình sẽ ảnh hưởng đến người khác.

Khó hiểu, Chu Vũ mở mắt ra, cô biết người gõ cửa là ai.

Mở cửa, nhìn cô gái kia.

Khương Chỉ còn mặc nguyên bộ đồ đơn giản ban ngày, không xõa tóc, vẫn cột gọn gàng phía sau, tuy bộ dạng lạnh lùng, đôi mắt sáng trong trẻo, nét mặt không có vẻ mệt mỏi, nhưng nhìn dáng vẻ thì rõ ràng chưa về phòng nghỉ ngơi, không biết nàng đang làm cái gì.

Chắc là đi kể chuyện cây cỏ nguyện ước gì đó với người khác.

Chu Vũ cong khóe môi, khoanh tay, "Cô Khương, có việc gì?"

Khoanh tay là thái độ biểu hiện sự từ chối.

Khương Chỉ nhìn cô một cái, không nói gì, duỗi tay đẩy mở cái khe cửa chỉ đủ một người đi vào ra, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của Chu Vũ, thản nhiên vào phòng.

"Tôi cần nghỉ ngơi," Chu Vũ cau mày, "Mời ra ngoài."

Đôi mắt Khương Chỉ thâm thúy mà đơn giản để người ta nhìn thấu, "Cô muốn đuổi tôi ra ngoài thật sao?"

Nàng hỏi vậy, mà dường như cũng không cần đáp án, nàng đóng cánh cửa sau lưng lại.

Không gian đột ngột đóng kín khiến thân thể Chu Vũ đột nhiên cứng ngắc, đang chuẩn bị cất lời, thì tiếng Khương Chỉ vang lên lần nữa.

"Cô đến nơi này, còn không phải vì tôi sao?"

Lông mi Chu Vũ khẽ run, há miệng nghẹn lời, nhưng thật nhanh cô cười một tiếng, "Không ngờ nha, cô Khương cũng rất tự luyến."

Khương Chỉ nghiêng người tới gần cô, hơi lạnh ngoài vải áo chạm vào làn da trên cánh tay Chu Vũ.

"Không phải sao?" nàng nhìn thẳng vào mắt Chu Vũ, tựa như hiếu kỳ.

Lời phủ định thốt ra, "Không phải."

Khương Chỉ ngồi dậy, khí tức khiến người ta cảm thấy căng thẳng đột nhiên thu lại, nàng nhẹ nhàng ừ một tiếng, ánh mắt hướng đến cửa phòng, kết thúc chủ đề ở đó.

Chu Vũ vô thức mở miệng, "Vỏ xe phòng hờ của cô Khương không phải rất nhiều sao, lựa một trong đó, không lẽ tối nay tịch mịch?"

Lời vừa nói xong, cô liền hối hận.

Không phải vì câu này làm nhục Khương Chỉ, mà là vì.... Khương Chỉ sẽ cảm giác được điều gì trong đó.

Quả nhiên, ánh mắt Khương Chỉ lần nữa quay lại nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm của nàng dường như đang nhìn thấu gì đó.

Chu Vũ cắn răng, vẻ mặt giấu diếm, trong lòng thầm hận mình thiếu kiên nhẫn.

Cuối cùng, Khương Chỉ lần nữa nghiêng người qua, vẻ mặt lãnh đạm như cũ, môi cắn môi Chu Vũ, nàng nói, "Không có vỏ xe phòng hờ nào cả."

Cánh tay nàng vòng lên hông Chu Vũ, áo không tay cũng không phải không có tác dụng, đơn giản đã mang nhiệt độ bàn tay truyền đến da.

Phần eo mỏng manh nhưng thường xuyên rèn luyện bị nàng chạm nhẹ liền như có dòng điện chạy qua, cơ bắp không thể khống chế được run rẩy, Chu Vũ giả vờ bình tĩnh, "Kỹ xảo dụ dỗ người của cô Khương, vẫn lợi hại như năm năm trước."

"Thật không?" hơi thở Khương Chỉ phả lên mặt cô, không tiến thêm một bước, nhưng bàn tay như có như không vuốt ve eo cô.

Chu Vũ nghiêng đầu che dấu hô hấp có chút không đều, "Như là ước nguyện gì đó của cô, không phải đó là trò lừa gạt thiếu nữ mà cô Khương thích nhất trước kia sao?"

Bất quá trước kia đạo cụ của nàng là một người khác.

-- nếu nguyện vọng của cậu sẽ thành hiện thực, vậy thì mở mắt ra, cậu sẽ nhìn thấy sao băng.

Chu Vũ nằm trong ngực nàng mở mắt, quả nhiên thấy được ánh sao băng kéo dài nơi chân trời.

Nhưng thực sự thì Khương Chỉ đã sớm biết hôm đó có sao băng xuất hiện, cố ý mang cô đến sân thượng xem.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro