Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11

Chương 11: Cỏ ước nguyện.

Khương Chỉ bị một tiếng cảm thán đánh thức.

"Oa! đẹp quá đi!"

Xe dừng ven đường.

Đây là một vùng đồng cỏ mênh mông, mọc đầy hoa đủ sắc màu, đỏ, xanh da trời, trắng, xanh lá, tím, chen chúc nhau, tựa như được thêu dệt trên tấm thảm xanh biếc, bên trên đặc biệt còn có con đường dành cho du khách ngắm cảnh.

Thư Đình kinh ngạc cất tiếng, "Chỗ này như vậy mà chưa tính là danh lam thắng cảnh?"

Khương Chỉ xuống xe, xoay xoay gáy cổ, ngủ một hồi trên xe khiến thân thể mỏi nhừ, nhưng cả người lần nữa lên tinh thần.

"Nơi đây quá ít người, nếu làm thành khu danh lam thắng cảnh thì cần phải duy trì bảo dưỡng, cũng không đáng đến vậy."

"À, cũng đúng."

Mọi người từ trên xe bước xuống, bốn nam sinh đứng nơi đầu con đường, chờ các cô gái bên này.

Trương Oánh Oánh giang hai tay, giống như bị kích thích, muốn lao đến phía biển hoa.

Nhưng Chu Vũ khoanh tay, dựa vào mui xe, không có ý muốn đi.

"Đàn chị, chúng ta mau qua đó thôi," Trương Oánh Oánh sốt ruột kéo tay cô.

Chìa khóa xe trong tay quay hai vòng, Chu Vũ khẽ cười, "Gấp cái gì, nó còn chạy được hay sao."

Trương Oánh Oánh nũng nịu nói, "Em muốn nhanh đi nhìn xem một chút."

Khương Chỉ chụp hình bên cửa sổ xe, thuận tiện nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của hai người.

Nhưng nàng có một ưu điểm, không nghĩ nhiều đến chuyện không liên quan đến mình.

Mở máy chụp hình lên và kiểm tra dung lượng pin.

Thật trùng hợp, nàng vừa lấy máy ảnh ra, cửa xe liền bị ai đó điều khiển đóng lại.

Sau khi cửa được đóng kín, Chu Vũ từ mui xe đứng thẳng dậy, nhéo nhéo mặt của Trương Oánh Oánh, "Đi thôi, không phải nói muốn ngắm cảnh sao?"

Trương Oánh Oánh che mặt, ngẩn ngơ đôi chút, chờ Chu Vũ đi trước gần mười bước thì mới tỉnh hồn, tựa như chú chim nhỏ vui vẻ, đuổi theo sau Chu Vũ.

Khương Chỉ nhướn mày, nhìn hình ảnh phản chiếu bên cửa sổ, Chu Vũ đang chờ nàng chụp hình sao?

Con đường ẩn hiện trong những khóm hoa cao nửa mét, từ bên ngoài nhìn vào, hòa hợp giữa nhân tạo với thiên nhiên, không nhìn ra vết tích từ con người.

Thư Đình tán thưởng, "Những bông hoa này là tên gì vậy? cảm giác nhiều chủng loại ghê."

Khương Chỉ cầm máy ảnh dạo quanh, thuận miệng giới thiệu cho nàng, "màu đỏ là Đỗ Quyên, tím hoa cà là Long Đởm, cái này bề ngoài có lông tơ là Anh Túc Xanh...."

Vẻ mặt Thư Đình khiếp sợ, "Cậu đều biết hết à?"

Khương Chỉ ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt xếch với nàng, cười cười thần bí nói, "Cậu đoán xem?"

"Oa ~" Thư Đình bị nàng nháy mắt, nửa ngày không nói nên lời, "Khương Chỉ cậu thật xấu xa mà!"

Nói thì như vậy, nhưng cô ấy lại cười rất vui vẻ, trong lòng hân hoan.

Khương Chỉ thế mà trêu đùa với nàng, điều này có nghĩa là gì? nói rõ Khương Chỉ coi nàng là bạn bè ~

Khương Chỉ nói xong thì dừng, hiểu được thắc mắc của cô ấy, "Thật ra thì những loại tôi không biết đã lặng lẽ bỏ qua rồi."

Nàng nói nghiêm túc, nhưng lại khiến trái tim nhỏ nhắn của Thư Đình run rẩy.

"Hu hu, tôi mặc kệ, trong lòng tôi, cậu là người cái gì cũng biết ~"

Khoảng cách mọi người không xa, giữa nhau nói cái gì, đều không phải là chuyện gì bí mật, huống chi Thư Đình còn lớn tiếng như vậy.

Trương Oánh Oánh không nói gì, nghi ngờ Thư Đình cố ý giả ngu, muốn thu hút sự chú ý của người khác.

Trương Oánh Oánh nhìn ánh mắt Chu Vũ bên cạnh mình nhàn nhạt, cũng bắt đầu đổi chủ đề.

Suy nghĩ một hồi không biết nói cái gì, liền chỉ vào đóa hoa vàng, "A đàn chị, chị xem, hoa này chưa nở, vẫn còn nụ, thật đặc biệt, chị biết nó không?"

Ánh mắt của nàng lóe lên sự tò mò, nghĩ lại, Chu Vũ là nghiên cứu sinh trình độ B, khẳng định là giỏi hơn người bạn không biết đến từ đâu kia của Thư Đình.

Chu Vũ liếc mắt một chút, "Không rành."

Chủ đề kết thúc.

Trương Oánh Oánh hơi lung túng, vội nói thêm, "Phải rồi, đàn chị mới về nước, hơn nữa học ban khoa học, không biết cũng không có gì lạ."

Thư Đình sau lưng phì cười một tiếng.

Mặc dù không biết cô ta đang cười cái gì, nhưng Trương Oánh Oánh cảm thấy cô ta nhất định đang cười mình.

Quả nhiên, Thư Đình cũng chỉ vào hoa đó hỏi Khương Chỉ.

Khương Chỉ không trả lời ngay, mà nói, "Hoa này... hơi đặc biệt một chút."

Thư Đình hiếu kỳ, "Vì sao?"

Trương Oánh Oánh cũng len lén nghe.

"Nó gọi là cỏ ước nguyện, cậu có thể dùng nó để ước nguyện, nếu mong ước của cậu sau này có thể thành hiện thực, buổi tối sẽ nở hoa."

Thư Đình không dám tin, "Thần kỳ như vậy à?"

Trương Oánh Oánh cũng không tin, "Cây ước nguyện rõ ràng là cỏ bốn lá mới đúng, làm gì có loại màu vàng này?"

Khương Chỉ cười không nói.

Chu Vũ ở bên cạnh không nói gì, ánh mắt nhìn xa xăm, xem ra cô không hứng thú với câu chuyện của các cô.

Trương Oánh Oánh không tin, nhưng Thư Đình là người có tính tò mò nặng, Khương Chỉ nói vậy, cũng muốn thử một chút, đáng tiếc có thử thì tối nay các cô cũng sẽ sớm rời khỏi chỗ này rồi, không thể thấy hoa nở.

Nhưng hình như là một duyên phận đặc biệt.

Chạng vạng khi mọi người tới homestay, thì lần nữa gặp lại loài hoa này.

Hai chậu hoa vàng còn nụ được đặt cạnh nhau trên ban công của hành lang.

Thư Đình hoan hô một tiếng, giành trước một chậu, "Tôi muốn ước nguyện." nói xong thì chắp hai tay nhắm mắt lại, trong miệng lẩm bẩm.

Trương Oánh Oánh tạt gáo nước lạnh, "Cho dù tối nó nở, thì cũng là do hoa này chuyên nở vào ban đêm thôi."

Thư Đình ước nguyện xong liếc một cái, "Thôi đi, dù sao cũng là chậu của tôi, chậu bên cạnh là của Khương Chỉ, có linh nghiệm hay không cũng không liên quan đến cô."

Các nàng ở đây tranh luận, Chu Vũ đứng dậy, "Tôi về phòng nghỉ ngơi trước."

Sự chú ý của Trương Oánh Oánh lập tức từ chuyện hoa cỏ dời đi, "Được rồi, đàn chị về phòng nghỉ ngơi trước đi, chút nữa em gọi chị đi ăn cơm."

"Không cần đâu. " Chu Vũ phất tay, xoay người rời đi.

Trương Oánh Oánh hơi thất thần nhìn bóng lưng cô, không biết vì sao, cảm thấy đàn chị từ khi quay về từ biển hoa dường như mất hứng, chẳng lẽ lái xe mệt lắm sao.

Khó hiểu, Trương Oánh Oánh quay đầu nhìn về phía Khương Chỉ ở góc khác, thì thấy Khương Chỉ vốn cúi đầu ghi chép gì đó trên máy tính bảng cũng ngẩng lên nhìn theo hướng Chu Vũ rời đi.

Ánh mắt nàng rất nhạt, dường như bên trong ẩn chứa thứ gì mà người khác không thể biết được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro