1
Hiện tại là thời gian nghỉ trưa, trong sân trường vô cùng yên tĩnh không một bóng người.
Chu Vũ đút tay vào túi quần, bước đi nhàn nhã lên lầu hai đến một phòng học.
Nàng biết Khương Chỉ ở đâu.
Quả nhiên, vào phòng học, nàng liền thấy thiếu nữ ngồi bên cửa sổ đọc sách.
Thiếu nữ nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, sau đó không nói gì, lần nữa nhìn vào sách.
Chu Vũ thiêu mi, đến gần nhìn tên sách.
Ah, Huyền Quái Lục, là một cuốn sách mới khó hiểu.
Đây là sở thích đặc biệt của bạn gái nàng.
Chu Vũ tìm một chỗ bên cạnh ngồi xuống, sau đó dang hai tay ra, không hình tượng gục xuống bàn, vẻ mặt mất hứng lần nữa nhìn chằm chằm thiếu nữ, chờ nàng tự mình xấu hổ.
Khóe môi thiếu nữ nhếch lên một cái rõ ràng, nhưng vẫn mặc kệ người ta.
Chu Vũ biết nàng cố ý, kéo dài âm thanh bất mãn nói: "Khương Chỉ, bạn gái cậu đến, còn không mau hôn mình một cái!"
Thiếu nữ có khuôn mặt đẹp như ngọc tạc cuối cùng cũng quay đầu lại, trong đôi mắt sáng long lanh là đồng tử đen láy xinh đẹp, nhìn vào nơi ấy có cảm giác như nhìn vào kính vạn hoa, cất giấu cả một dải ngân hà chói lọi.
Nàng ấy nhẹ hít một tiếng, sau đó cúi người qua, nhẹ nhàng hôn nàng một cái.
Chu Vũ thoải mái nheo mắt lại, nhưng lại nhanh chóng bất mãn thở dài, ý tứ nói không đủ.
Khi đó, nàng sẽ cười, đó là có phản ứng với Chu Vũ.
Sau đó nàng ấy lại hôn lên trán nàng, má nàng, chóp mũi nàng, cuối cùng là môi nàng.
Cảnh vật thay đổi.
Hai người ở trong một căn phòng, Chu Vũ nằm trên đùi nàng oán giận, "Vì sao đến "ngày", ngực mình lại đau, haizz."
Khương Chỉ ôm nàng để nàng lên đùi, "Để mình giúp cậu xoa" nói xong thì chạm vào bộ ngực hở ra của Chu Vũ.
Tai Chu Vũ đỏ lên, còn ngoan ngoãn ôm cổ nàng, không dám lộn xộn, chỉ ngoài miệng lèm bèm, "Cậu thật là lưu manh nha"
Khương Chỉ nhướng mày, tay nàng từ dưới vạt áo tiến vào, đột ngột chen vào nội y, dùng bàn tay nắm lấy tiểu nhũ trắng nõn.
Xúc cảm mềm mại khiến nàng hơi híp mắt lại, đầu ngón tay gảy gảy trên tiểu nhũ, nàng nói: "Cậu là bạn gái của mình, làm một chút chuyện lưu manh với cậu không phải rất bình thường thôi sao?"
"Ai nha." Chu Vũ thấy phiền, cắn một cái lên sườn cổ của nàng.
Chu Vũ bình thường bá đạo là vậy, nhưng đôi thỏ trắng lại hoàn toàn khác với chủ nhân, vừa nhỏ lại đáng yêu.
Đôi thỏ trắng cứng lên, Khương Chỉ chọc nửa vời, sau đó ôm nàng dỗ dành một chút, Chu Vũ mới chịu đồng ý vén áo lên để nàng chơi đùa.
Khương Chỉ nhắm mắt, vóc dáng rất đẹp, được cả trường cho là nữ thần.
Lúc này nàng đang ôm nàng ấy, ngậm lấy tiểu bạch thỏ của nàng ấy, vẻ mặt mút say sưa.
Mặt Chu Vũ hồng lên, không chớp mắt liếc nhìn nàng.
Nhìn môi nàng chuyển động ngậm lấy tiểu bạch thỏ, cuối cùng chụt một tiếng nhả ra, đầu ngực ẩm ướt trong không khí run rẩy, lần nữa bị lưỡi của nàng cuốn vào.
"Ah ~"
Tiếng thở dốc nhẹ nhàng, Chu Vũ mở mắt ra.
Nàng nhìn chằm chằm trần nhà trắng nửa ngày, xác định mình đang mơ một giấc mộng xưa.
Đại khái là mới về nước, không ngờ nằm mơ thấy bạn gái cũ của mình.
May là nàng tỉnh sớm, nếu không.... kết quả mình lại mơ thấy hôm đó bị nàng ấy ăn sạch, tâm tình vui vẻ hôm nay coi như hết.
Lòng bàn chân có nước giọt, Chu Vũ vào phòng tắm, mở vòi bắt đầu tắm.
Xem ra cửa sổ để trống lâu quá rồi.
Nhưng mà trong mơ lại xuất hiện cảnh tượng kích tình như thế, bên dưới cũng ướt thành như vậy.
Từ phòng tắm đi ra, nàng soi gương xác định mình vẫn sáng chói như cũ, sau đó đi đôi dép quán bar lười biếng xuống lầu.
Dưới lầu đèn sáng chưng, âm nhạc không dứt, âm thanh vui đùa liên tục.
Xem ra, xem ra dùng chỗ làm hôn lễ mở tiệc sớm luôn rồi?
Nhìn quanh đám người một vòng, rốt cuộc tìm thấy nữ nhân của buổi hôn lễ ngày mai Diêu Lâm.
"Cô tỉnh ngủ rồi." Diêu Lâm bắt chuyện với nàng, rót cho nàng ly rượu, "Uống một ly trước cho tỉnh táo."
Chu Vũ nhận ly rượu, nhấp một miếng, ánh mắt quét qua đám người đang khiêu vũ, "Mấy người cũng ồn ào thật, cái quán lại biến thành sàn nhảy."
"Tạm thôi à." Diêu Lâm tùy ý nói, sau đó hưng phấn nói đến một chuyện khác.
Nàng kề tai Chu Vũ nhỏ giọng nói: "Đừng nói chị em không chiếu cố cô, lần này tiểu mỹ nhân đến không ít, cô nắm lấy cơ hội, nước phù sa không nên để chảy qua ruộng người khác."
"Nước phù sa cái gì?"
"Đừng có giả vờ với tôi." Diêu Lâm liếc nàng một cái, "Em gái như nước phù sa đó, chứ còn nước phù sa nào nữa."
Chu Vũ cười một tiếng, "Tôi là người thuần khiết, cô đừng ở đây làm bẩn tôi."
"Thuần khiết cái quỷ, cô 3 ngày 2 em, còn dám nói mình thuần khiết?"
"Ai nhoo~" Chu Vũ nháy mắt, "Thì sao."
"Xớ!" Diêu Lâm định nói tiếp, di động liền có tin nhắn đến.
Nàng vỗ đầu một cái, "Xém chút quên, tôi còn phải cùng Quý Nạp đi đón người."
Chu Vũ, "Người nào đó? Còn phải hai người đi đón, phô trương dữ vậy?"
"Không phải cô nói hai chúng ta không quen sao?" nói xong, Diêu Lâm bỏ tay ra, "Đây là người bạn cuối cấp, tôi cũng không biết là ai."
Trước khi đi, Diêu Lâm thúc vai Chu Vũ, giới thiệu với đám người đang ngồi trên ghế dài.
"Đây là bạn tôi tên Chu Vũ, giới tính nữ, thích nữ, hiện tại độc thân, là một sinh viên tài năng, có tiền, có em gái nào thích thì mau tranh thủ đi nha."
Vừa nói xong, quả nhiên có vài người ánh mắt khác đi.
Đối mặt với hành vi đẩy nhanh tiêu thụ của nàng, Chu Vũ cũng không buồn, chỉ cười mắng nàng một câu, "Mau cút! cô!"
Chờ Diêu Lâm đi rồi, Chu Vũ liền gia nhập với nhóm đang ngồi ghế chơi trò chơi.
Nàng là người hòa đồng cởi mở, lại biết cách xử lý, không lâu sao liền hòa nhập với đám người kia,
"3 5" "5 5" " mở! "
"Ha ha ha, uống! "
Mấy ván sau nàng cũng uống thêm vài ly, ngũ quanb xinh đẹp mang theo tức giận, càng mê người cộng thêm hào quang trên người nàng.
Có em gái nhỏ được bạn bè cổ vũ, đỏ mặt đến gần, "Chị ơi, có thể add weibo em không."
Chu Vũ thả hộp lắc xí ngầu xuống, nghiêng đầu nhìn em gái kia.
Khuôn mặt nàng lúc nghiêm túc không cười có chút dọa người lạnh sống lưng.
Nhưng rất nhanh nàng cong môi cười, lạnh lùng tiêu đi, tà khí không ngờ, "Được, em gái đáng yêu như vậy ai mà từ chối chứ?"
"A!" em gái nhỏ xấu hổ kêu một tiếng, khuôn mặt càng đỏ hơn.
"Nhưng mà....." Chu Vũ kéo dài âm thanh, cố ý chọc cười, "Em kêu tỷ tỷ một tiếng nữa đi."
Hai người đến, Chu Vũ khoát tay lên ghế dựa lưng, trong lúc đùa giỡn với mấy em gái, Diêu Lâm đã quay lại.
Nét mặt nàng có chút kỳ quái, muốn nói lại thôi.
Chu Vũ liếc nàng, "Có rắm mau thả."
Diêu Lâm trầm mặc vài giây, cuối cùng cắn răng nói, dường như nói câu này cần dũng khí, "Cô nhìn đằng sau đi."
Chu Vũ quay đầu, sau đó nàng nhìn thấy một nữ nhân.
Người con gái ấy đứng trước cổng hoa, đang nói chuyện với Cân Quý Nạp.
Nàng mặc bộ đồ trắng thường, đeo cái ba lô xám lớn, từ hướng này nhìn qua chỉ thấy được nửa khuôn mặt.
Nhưng chỉ nửa khuôn mặt nhỏ thôi, đã qua 5 năm, Chu Vũ liếc mắt vẫn nhận ra nàng.
Dù sao, 1 tiếng trước, nàng còn mơ thấy nàng mà.
Ps: nhân vât chính là Khương Chỉ a.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro