Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

VOLUME 2 - VERSE 26

VOLUME 2 – VERSE 26

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Philly ở lúc sáng sớm tỉnh lại nhìn nhìn đồng hồ, so với thời gian cậu ta đặt đồng hồ báo thức sớm hơn hai phút. Tối hôm qua sau khi nói chuyện với Dysseus cậu ta vậy mà rất nhanh thì đi vào giấc ngủ rồi, đồng thời một đêm không mơ. Bạn cùng phòng giường đối diện còn không có động tĩnh, trong phòng giống như mỗi một ngày quá khứ vậy không có biến hóa, ngay cả ánh sáng mặt trời hơi hơi xuyên qua tiến vào cũng bình thường cực kỳ.

Philly đột nhiên lo lắng tất cả xảy ra tối hôm qua có chăng chỉ là một giấc mộng hay không.

Cậu ta đưa tay tắt đồng hồ báo thức, xuống giường xốc một góc rèm cửa sổ lên. Bên ngoài ban công là sân nhà của ký túc xá, bốn mặt được ký túc xá vây quanh không không thông qua cửa chính là vào không được. Mà quản lý của học viện lại nghiêm khắc đến giống như chủ nghĩa giáo điều thời Trung Cổ, đi qua gác cổng ngay cả học sinh đều có thể bị chặn ở bên ngoài, càng không cần phải nói là người xa lạ.

Philly thở dài, càng ngày càng cảm thấy kia thật chỉ là giấc mộng rồi. Thế nhưng sau khi cậu ta mở cánh cửa ban công ra, lại nhìn thấy trên mặt đất màu vàng nhạt nằm một cọng lông chim màu đen.

Kia là chứng cứ Dysseus để lại cho cậu ta, tới từ một con ưng màu đen, con ưng kia có một mắt vàng một mắt bạc...

"Philly? Cậu sao sáng sớm lại đứng ở trên ban công?" Thanh âm của bạn cùng phòng đột nhiên xông vào thính giác của cậu ta, vội vàng mà kéo suy nghĩ của cậu ta lại.

"A... Tớ nhìn thấy có chim bay qua." Philly hoảng sợ, khom lưng nhặt lông chim lên, "Đây là cọng lông chim xinh đẹp không phải sao?"

"Nếu là mấy thế kỷ trước có thể dùng tới làm bút lông chim." Bạn cùng phòng cười trả lời một câu, liền xoay người đi rửa mặt rồi. Philly thở phào nhẹ nhõm, kẹp lông chim vào trong kinh thánh, vừa hồi tưởng trong đầu ban nãy.

Kia rốt cuộc là cái gì chứ? Vì cái gì cậu ta sẽ biết vị điện hạ như thiên sứ kia có một con ưng con ngươi vàng bạc khác nhau? Kia không phải chỉ là tưởng tượng mới đúng...

Cả ngày tiếp đó, Philly đều bị vấn đề này gây rối. Lông chim màu đen vẫn luôn được cậu ta cẩn thận mà đặt ở trong sách vở, mấy lần thiếu chút nữa trở thành cái đinh trong mắt thầy giảng bài, chẳng qua may là hình tượng học sinh xuất sắc của cậu ta lên chút tác dụng, chỉ nhận được mấy ánh mắt cảnh cáo thì kết thúc rồi.

Chương trình học buổi sáng ở trong chờ đợi sốt ruột kết thúc, vốn nhìn ra được Philly vội vã, hai người tốn không đến mười phút, đã từ phòng học đến ký túc xá của Ben.

"Tớ lại tới quấy rầy rồi."

"Không quan hệ." Ben nhún nhún vai, đẩy cửa ra, trong phòng khách nhỏ không có bóng dáng của cha xứ John, chỉ có thanh niên tóc vàng kia nghe tiếng động từ trong phòng đi ra.

"Ngài khỏe." Philly có chút khẩn trương hành lễ, "Ồ? Cha xứ John không ở sao?"

"Cha đỡ đầu đại khái đi ra ngoài rồi đi." Ben đặt cặp sách lên bàn, chuyển hướng Dysseus, "Ngài hôm nay cảm giác như thế nào, ngài Weafer?"

"Rất không tệ, cảm ơn."

"Ngài liên lạc được người thân hoặc bạn bè của ngài rồi sao?" Ben tiếp tục quan tâm.

"Tạm thời còn không có, ta nghĩ ta sợ rằng phải ở chỗ này lâu thêm chút." Dysseus áy náy mà cười cười, mắt liếc nghiêng về phía Philly, tầm mắt của thiếu niên tóc đen kia vẫn luôn dừng lại ở trên người Dysseus, đột nhiên bốn mắt nhìn nhau, Philly cảm thấy mặt nóng lên, mỉm cười của Dysseus giống như là cho cậu ta, thân thiết đến giống như tia sáng của thần.

Ben rót ba ly nước, ba người ngồi vây quanh ở trước bàn trà phòng khách nhỏ. Ben tối hôm qua không có hỏi quá nhiều thì bị cha xứ John lấy làm lý do ngài Weafer cần nghỉ ngơi đuổi ra khỏi căn phòng Dysseus ở tạm, hiện tại có cơ hội cũng bắt đầu đưa ra bản thân mình không giải thích được.

"Ngài thật sự không nhớ rõ ngài làm sao sẽ té xỉu ở chỗ này sao?"

"Đúng vậy, " Dysseus dừng lại một chút, "Thế nhưng có lẽ hiện tại ta có chút hiểu rõ rồi."

"Kia là có ý gì?"

"Dùng lời của các ngươi tới nói, hẳn là chỉ dẫn của chúa đi."

Dysseus nhìn thánh giá trang trí trên vách tường của căn phòng, chung quanh nó tản ra thánh lực yếu ớt, người bình thường không cảm giác được, nhưng thân là huyết tộc y lại đặc biệt mẫn cảm với sức mạnh màu trắng kia. Ở Gordon thánh lực vây khốn y so với cái này mạnh gấp mấy trăm lần, Dysseus hoàn toàn không thể tưởng tượng thánh lực như vậy là có thể do ma vật thông qua một ít vật dẫn thánh lực mà điều khiển. Huống chi pháp thuật truyền tống kia, dao động năng lượng trong đó đủ để xuyên qua hai hàng kết giới tầng ranh giới, nếu không phải bước ngoặt cuối cùng bị Imir phá hư, sợ rằng y hiện tại thì thật sự người ở thiên giới rồi. Mạnh mẽ quấy rầy của Imir khiến cho Dysseus có khe hở trong nháy mắt thêm sức mạnh của bản thân mình thay đổi điểm đến, y mơ hồ mà nhớ kỹ khi đó có một cổ hơi thở yếu ớt hấp dẫn y, hẳn chính là cậu bé gọi Philly Williams trước mặt này đi.

"Ca ngợi chúa." Ben ở trước ngực vẽ thập tự, Philly chần chờ một chút cũng làm động tác tương tự. Dysseus không có lộ ra vẻ mặt biểu thị bất kỳ lập trường gì, chỉ là nhìn ngập ngừng trong nháy mắt của Philly ở trong mắt, khóe miệng cong lên một cái độ cung trình độ không phát hiện được.

Xem ra y phải tìm thời gian đơn độc nói chuyện thật tốt với cậu bé này, chỗ sâu ký ức của cậu ta có bản thân mình tồn tại, không biết gợi ý tối hôm qua để cho cậu ta nhớ đến bao nhiêu. Dysseus cũng không có mong muốn chiếm hữu mãnh liệt như Satan vậy, nhưng nếu kia là "Korn" Vẫn như cũ có vết tích của bản thân mình, y thì phải phụ trách tới cùng. Người hầu của điện hạ Ma giới lại đang ca ngợi thượng đế của bầu trời, này có chút buồn cười.

"Bây giờ là thời gian tự do của các ngươi? Ta nghe nói thần học viện làm việc và nghỉ ngơi vô cùng nghiêm khắc."

"Đúng vậy, bằng không thì Philly khẳng định tối hôm qua thì sẽ trở lại thăm ngài." Ben chớp chớp mắt về phía Philly, người sau có chút xấu hổ, đang muốn thanh minh, chuông điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên.

Ben nói xin lỗi, đứng lên quay lại nghe điện thoại. Một lát sau đi về, cầm lấy áo khoác khoát lên ở trên ghế sa lon.

"Cậu muốn ra ngoài?" Philly hỏi.

"Ừm, cha đỡ đầu gọi tớ đi ra ngoài giúp người vài chuyện, có lẽ là từ siêu thị mua quá nhiều đồ rồi. Cậu ở nơi này tâm sự với ngài Weafer đi, tớ rất mau trở về thôi."

"Được, cảm ơn."

Cửa phòng mở ra lại đóng lại, trong phòng khách còn dư lại hai người, bầu không khí trở nên có chút kỳ quái. Philly cảm thấy cậu ta rất kích động có thể một mình tâm sự với vị điện hạ này, nhưng cùng lúc lại mất tự nhiên mà không biết nên nói cái gì cho phải.

"Ngươi tín ngưỡng thượng đế?" Dysseus đột nhiên hỏi vấn đề tương đối kỳ quái đối với học sinh của thần học viện, Philly sửng sốt một chút, với vấn đề chuyện đương nhiên này phải trả lời "Vâng" Vậy mà ấp úng.

"Tôi cũng không xác định... Thế nhưng tôi biết tôi tín ngưỡng vào người nào, một ít đoạn ngắn trong kinh thánh sẽ để cho tôi nhớ đến ngài ấy. Ngài ấy cao quý, ưu nhã, bách chiến bách thắng, " Hai mắt Philly nhắm nghiền, "Ngài ấy có tóc vàng rất lóng lánh, mắt màu xanh biếc giống như hồ nước thủy tinh vậy, có một chiến ưng màu đen theo ngài ấy... Ngài ấy tựa như..."

Chữ "ngài" cuối cùng của Philly không có nói ra, trong lỗ tai truyền đến thanh âm không nên xuất hiện ở trong phòng, giống như tiếng vỗ cánh của loài chim.

Cậu ta mở mắt ra, sau đó nhìn thấy hình ảnh để cho cậu ta lần thứ hai khiếp sợ đến không cách nào khống chế nước mắt.

Bên Dysseus đối diện với bản thân mình, mắt nhìn từ ngoài cửa sổ bay vào ác điểu màu đen dừng đến trên vai bản thân mình. Con ưng kia có cánh và móng vuốt khoẻ mạnh, mắt một vàng một bạc sắc bén vô cùng so với bất kỳ chủng loại nào Philly nhìn thấy ở trên sách tranh. Sau đó Dysseus quay đầu, mang uy nghiêm bất khả xâm phạm của người ở trên mỉm cười với bản thân mình.

"Như vậy, nhớ được nên gọi ta cái gì sao?"

Một câu giống như có chứa ma lực, Philly cảm thấy thân thể của mình đang run rẩy, cổ họng, dây thanh, đầu lưỡi, môi đều không tự chủ được run lên, hai từ đơn truyền vào trong không khí.

"Dysseus... Chủ nhân..." Philly rời khỏi sô pha, sau đó lập tức quỳ xuống. Cậu ta nghĩ muốn cúng bái ngài ấy, hôn ngài ấy, không cách nào khống chế thứ tình cảm giống như nổ tung này, Dysseus vươn bàn tay về phía cậu ta, cậu ta tựa như nâng trân bảo vậy, cẩn thận từng li từng tí mà từng cái hôn móng tay sáng bóng như vỏ sò vậy.

"Chủ nhân, chủ nhân..."

"Tốt rồi, ngồi dậy đi." Dysseus có chút bất đắc dĩ mà cười, "Có người đến."

Tiếng bước chân rất nhanh tới gần đến ngoài cửa, nghe lên còn không chỉ một người. Philly cuống quít mà ngồi trở lại đến trên ghế sa lon, lau nước mắt nơi khóe mắt. Dysseus cũng ngồi xuống, Nolan ở trên vai y cảnh giác mà nhìn chằm chằm phương hướng cửa phòng.

Cửa mở rồi, đi vào là cha xứ John. Philly có chút kinh ngạc.

"Chào buổi chiều, cha xứ John." Philly đứng lên chào hỏi, "Ngài không có gặp được Ben sao? Ngài không phải là muốn cậu ấy tới giúp ngài mang đồ sao?"

Cha xứ John cũng có chút ngoài ý muốn nhìn thấy Philly hắn không thích ở nhà, thế nhưng hắn rất nhanh liền quyết định coi nhẹ tồn tại của cậu ta, nhắm tầm mắt ngay vị khách tóc vàng.

"Ngài Weafer."

"Đúng vậy, chuyện gì?" Dysseus thong thả bình tĩnh mà ngồi, ngược lại thì cha xứ John thân là chủ nhà, ở lúc tầm mắt chạm được mắt màu xanh biếc kia, hoảng hốt mà vội vã dời mở mắt, liên tục mà ở trước ngực vẽ chữ thập, giống như ngồi trên ghế sa lon là Medusa trong thần thoại. Qua một lúc lâu mới trở lại bình thường nói nội dung chính.

"Tối hôm qua, ngài ở nơi nào?"

Dysseus lập tức hiểu rõ nguyên nhân kết quả của sự tình, Philly có chút lo lắng mà liếc mắt nhìn chủ nhân tôn quý của cậu ta, nhưng trường hợp này hiển nhiên không đáng Dysseus ra một chút bối rối.

"Ngài là đang trách cứ ta không nên thân thể mới vừa khôi phục thì ra ngoài sao?" Giọng điệu của Dysseus nghe lên giống như đang nói chuyện phiếm, "Như vậy cảm ơn sự quan tâm của ngài."

"Không muốn nói sao? Vậy thì chứng minh ngươi đúng như là giống với suy đoán của ta vậy..." Cha xứ John nhìn thoáng qua về phía ngoài cửa, mấy người mặc áo choàng linh mục cao cấp đi đến, sau đó từ phía sau bọn họ lại chui vào một bóng người hơi lùn.

"A, cha đỡ đầu, ngài quả nhiên đã trở về rồi?" Ben thở phào nhẹ nhõm, "Ta không đợi được ngài cho nên thì... Những người này là?"

Hắn giày đang muốn đi đến về phía sô pha, bị cha xứ John vội vội vàng vàng ngăn cản, "Ben, đừng qua đây! Kia căn bản không phải nhân loại, y là ác ma!"

"Ngài đang nói gì?"

"Weafer, ta nghe được họ này thì đã hoài nghi, đứng đầu bảy gia tộc huyết tộc, gia tộc hao tổn số lớn binh lực của giáo đình kia!"

Ben có chút không dám tin tưởng, "Chính là, cha đỡ đầu, nhân loại họ Weafer cũng rất nhiều, ngài không thể bằng vào điểm này thì..."

"Tối hôm qua ta đi phòng của y, y không ở, về sau lại im hơi lặng tiếng mà trở về, nhân loại có thể làm được sao! Ben, đừng nhìn y, bề ngoài của ma quỷ là sẽ mê hoặc người ta."

"Thế nhưng..." Ben vẫn như cũ không cách nào tiếp thu, hắn nhìn bạn tốt còn ở bên cạnh Dysseus, thiếu niên tóc đen không chút nào bị lời nói của cha xứ John hù dọa, cũng không có vì vị quý ngài tóc vàng xinh đẹp kia biện hộ. Thế nhưng Ben không biết, Philly lúc này vô cùng muốn đứng ra nói cho bọn họ tối hôm qua Dysseus chỉ là đi chỗ cậu ta mà thôi, không có làm khác bất kỳ việc, chính là cậu ta cũng biết, hậu quả nói ra như vậy chỉ sẽ làm cho chuyện càng hỏng bét. Dysseus là thành viên phía đối lập ánh sáng, điểm này rất dễ dàng được chứng thực, bản thân mình nói ra sự thật chỉ sẽ làm mình liên lụy vào, do đó ít một cơ hội có thể thay đổi chuyện phát triển.

"Ngài Weafer, chẳng lẽ là thật..." Ben bắt đầu hướng về phía Dysseus tự tìm chứng cứ. Dysseus rất nhỏ mà nhướng nhướng lông mày, khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười.

"Cha xứ John, ngài nói một việc khiến ta cảm giác vui vẻ." Dysseus đứng lên tới, "Không tệ, Weafer chính là dòng họ gia tộc ta cho là kiêu ngạo, ta rất vui ngài làm một phần tử của giáo đình cũng thừa nhận nó một lần nữa trở thành đứng đầu bảy gia tộc huyết tộc."

"Thật sự là..." Ben không khỏi lui về sau một bước, trong tay nắm thánh giá trước ngực.

"Ta cho rằng huyết tộc và giáo đình đã ký kết hiệp ước hòa bình." Dysseus liếc nhìn mấy linh mục mắt lộ ra địch ý kia.

"Thì tính là ký hiệp ước khinh nhờn thần ý kia, chúng ta cũng không sẽ cho phép các ngươi tiến vào Vatican thần thánh này!"

"Nga, thần thánh... Đáng tiếc ta với trong này ấn tượng kỳ thực cũng không thế nào tốt." Dysseus có chút khinh thường, "Chẳng qua nếu tới rồi, để cho ta nhân cơ hội này làm chút việc, cũng không uổng công một chuyến thăm lại chốn xưa như thế."

"Ngươi!" Cha xứ John bị thái độ của Dysseus chọc giận hoàn toàn.

"Xin các ngươi dẫn đường, ta nghĩ nếu để cho ta một người ở trong Vatican này trong đi đi lại lại, các ngươi chỉ sợ sẽ không yên tâm đi."

"Ngươi... Hứ! Chúng ta có thượng đế che chở, chẳng lẽ còn sẽ sợ ngươi sao!" Mấy linh mục tức giận nhìn chằm chằm Dysseus, trước trước sau sau vây Dysseus vào giữa đi đến phương hướng cánh cửa phòng.

Philly vẫn luôn không nói một lời mà nhìn, thẳng đến Dysseus biến mất ở tầm mắt trong, thế nhưng cậu ta cảm thấy bản thân mình không có nhìn lầm, ở trước khi xoay người cuối cùng kia ánh mắt chờ mong của Dysseus là để lại cho bản thân mình. Y đang chờ mong biểu hiện của mình, mà mình là sẽ không để cho y thất vọng.

--------- ta đường phân cách của phần đặc biệt ngày lễ Tạ Ơn lại tới rồi ------------

Phần đặc biệt Ngày lễ Tạ Ơn 2

[phòng làm việc đại tướng quân Vạn Ma điện]

"Del, " Ma đế tóc đen xuất hiện ở sau ghế, ngón tay đùa bỡn tóc vàng trước mặt, "Hôm nay là ngày lễ Tạ Ơn đấy."

"Cho nên?" Đại tướng quân tóc vàng vẫn như cũ bận rộn xem tài liệu.

Satan nhướng mày, "Không cảm ơn chủ nhân của em cho em tất cả?"

"Cho nên ta đã để cho người ta đưa tất cả tài liệu chỗ đó của ngài đều lấy tới đây."

"Chuyện như vậy cho những người hâm mộ đó của em đi làm, để cho bọn họ cũng cảm giác một chút ân huệ." Satan cúi người hôn vành tai Dysseus, giọng điệu mập mờ, "Chúng ta đi chúc mừng ngày lễ Tạ Ơn."

"... Ừm, cũng tốt." Dysseus bỏ bút xuống, đứng lên tới biến thành thiếu niên, "Như vậy chúng ta muốn làm gì? Ăn gà tây?"

"Ta muốn ăn em..."

Hôn.

Một ngày lễ Tạ Ơn khác biệt, nhưng lại giống như lúc hòa bình không có gì khác nhau.

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói: chương này thật dài.... Ta muốn cân nhắc ngày kia không đổi mới.... Bởi vì gần nhất chơi game cho nên kéo rất nhiều tiến độ, nếu như hôm nay bổ sung không đi lên mà nói lần sau đổi mới chính là ba ngày sau... Ta sẽ thông báo

Lại nói ta ở Pavia khu 1 xuất sắc xây công hội, tính chất thuần khiết nói chuyện, đại nhân thích có hứng thú có thể tới thêm, tên gọi ám dạ chi tộc...

Bình luận ~~~~~~~~~~~~~~~~

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro