
VOLUME 1 - VERSE 33
VOLUME 1 – VERSE 33
EDITOR: ROSALINE
BETA: ROSALINE
"Cha."
Ủng da đánh ra tiết tấu gấp rút trên mặt đất, ở trong phòng người đàn ông tóc vàng hướng về phía bản đồ nghe tiếng ngẩng đầu.
"Tình huống thế nào, Augustine?"
"Vô cùng hỏng bét." Augustine không kịp cởi áo khoác xuống, "Giáo đình lại phái tăng thêm một đoàn, tộc nhân của tộc của ta có pháp thuật của ngài che chở tạm thời vẫn còn bất bại, nhưng sáu tộc hắn, sợ rằng chỉ có thể sử dụng hỏng bét để hình dung."
"Phải không." Dysseus dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, vùng xung quanh lông mày cũng cau chặt.
"Mấy vị điện hạ kia thực sự quá nóng lòng, nếu như không phải là bọn họ cố ý nhất quyết hơn thua với giáo đình, cũng sẽ không làm đến tình cảnh bây giờ!"
"Đã đến trình độ như vậy cũng đừng vô dụng mà khiển trách." Dysseus đứng lên tới, "Chí ít chúng ta không thể để cho Weafer cũng trở thành thịt cá dưới dao nĩa của giáo đình."
"Đúng vậy, ngài nói rất đúng." Augustine hơi hơi cúi đầu.
"Đi Brandio bọn họ đều gọi tới, chúng ta nên thương lượng một chút đối sách. Nếu có cần thiết, ta cũng phải tự mình đi xem một chút."
Các hầu tước và công tước của tộc Weafer rất nhanh tập trung đến trong phòng họp lâu đài Golden-Bat. Coi như là huyết tộc phóng đãng không kiềm chế được ở lúc đối mặt nguy cơ gia tộc cũng không có tâm tư tìm vui vẻ mua vui, vinh quang của gia tộc là bộ phận không thể thiếu trong tôn nghiêm của mỗi một huyết tộc, đặc biệt là đối với Weafer từ một tộc nhỏ trưởng thành thành gia tộc đệ nhất, loại vinh dự và cảm giác bảo vệ tùy theo mang đến này khiến bọn họ so với sáu tộc khác càng đoàn kết.
Trình diện có ba công tước —— Brandio Switzwalder, Howard Salisburry cùng với Augustine ở trước trận chiến thánh này mới vừa trở thành công tước. Công tước thứ tư Arthur Pluto lúc này đang trên chiến trường Châu Âu chỉ huy tộc nhân Weafer. Tuy rằng từ vừa mới bắt đầu thì phản đối vào lúc này toàn diện chống lại với giáo đình, phái ra công tước vốn chỉ là vì bày tỏ thái độ Weafer chưa bao giờ dự định bắt tay giảng hòa với giáo đình cũng bảo vệ địa vị và sức mạnh của gia tộc đệ nhất, nhưng theo chiến cuộc chuyển biến xấu, Dysseus cũng không thể lại dùng một ít quy mô nhỏ tới có lệ sáu tộc khác. Thân là Thân vương y là tuyệt đối sẽ không dùng tính mệnh của tộc nhân đi mạo hiểm.
Mấy tháng trước y đã từng đích thân tới Châu Âu, dùng pháp thuật không tồn tại huyết giới vì các tộc nhân của y xây dựng che chở, cùng lúc một thôn xóm trải qua kỵ sĩ đoàn của giáo đình bị hủy bởi chỉ cần một lần tấn công. Này vì Weafer phấn chấn sĩ khí, cùng lúc lần thứ hai hướng về phía huyết giới tuyên bố thực lực kinh khủng của Thân vương gia tộc đệ nhất.
Thế nhưng Dysseus đánh giá sai một chút, sai lầm này sinh ra hậu quả ở mấy tháng sau, ở thời kì mẫn cảm mấu chốt chống lại với giáo đình nhất này hiển lộ ra.
Hội nghị sửa sang lại trạng huống trước mắt một chút, thực lực của mỗi huyết tộc đều là không cho hoài nghi, nhưng thực lực như vậy dường như không đủ so với sự chênh lệch quá lớn về số lượng người của giáo đình. Cũng may huyết tộc cũng không có đến trình độ cùng đường bí lối, tính toán xấu nhất chỉ là rút tộc nhân về bên trong huyết giới, sau khi nghỉ ngơi điều dưỡng điều chỉnh lại phản công một lần hành động. Giáo đình đến tột cùng còn có bao nhiêu đoàn thần thánh kỵ sĩ không có phái ra Dysseus không rõ ràng lắm, chỉ có thể đợi lát nữa một trận, nếu như binh lực của giáo đình vẫn như cũ đang gia tăng, như vậy Thân vương y đây đích xác nên để cho giáo đình lần thứ hai biết một chút về đáng sợ của sức mạnh hắc ám.
Chính là Dysseus nằm mơ cũng không nghĩ đến, quyết định trước khi y đi Châu Âu là một nguyên nhân khác, một khuất nhục, quả thực để cho người ta hoài nghi tự ái đã lâu lịch sử huyết tộc đều là nguyên nhân của lời nói dối.
"Một phái nói bậy!" Augustine hung hăng ném trang giấy tinh xảo xuống đất, "Cha! Loại vật này lại vậy mà được gọi là nghị quyết của hội nghị Thân vương?!"
"Đúng vậy, Augustine." Dysseus vô cùng bình tĩnh, so với bất cứ lúc nào bình thường thoạt nhìn đều muốn bình tĩnh hơn, mười ngón giao nhau đặt ở trên bàn sách, mắt xanh biếc nhìn Augustine tức giận đến phát run nhặt nghị quyết phong tước kia lên, một lần nữa sau khi nhìn một lần, sau đó thô bạo mà vò nó thành một đoàn.
"Cha! Ngài vậy mà sẽ đồng ý loại vật này!"
Bên môi Dysseus lộ ra châm chọc nhỏ bé nhưng mạnh mẽ.
"Vậy sáu vị Thân vương thoạt nhìn là hạ quyết tâm muốn nhục nhã ta —— không, là cuối cùng dự định trừ bỏ ta."
"Cha!" Augustine hoàn toàn không để ý lễ nghi mà rống lên, hắn không rõ vì cái gì đến loại thời điểm này, Dysseus còn có thể sử dụng thái độ ưu nhã đến việc không liên quan mình như vậy nói ra những lời này.
"Yên tâm, Augustine." Dysseus đứng lên tới, "Weafer có Satan phù hộ, Satan và Weafer cùng tồn tại, cùng tồn tại với ta, cho dù đối thủ là giáo hoàng của Vatican." Y bước mở một bước, trong ánh mắt xanh biếc bỗng nhiên hiện lên một tia tàn nhẫn tàn bạo lạnh như băng, "Đàm phán hòa bình? Weafer tuyệt đối sẽ không hướng về phía giáo đình cúi đầu, bỏ qua tôn nghiêm hắc ám buông tha ở quyền hoạt động của nhân giới, sáu vị Thân vương kia ai cũng sẽ không chạy trốn trừng phạt."
"Thế nhưng..."
"Không có thế nhưng, Augustine, giống như con thấy, ta đã đáp ứng phần nghị quyết kia." Dysseus vuốt ve nhẫn dơi vàng trên ngón tay, "Vatican ta sẽ đi, lấy thân phận Thân vương gia tộc đệ nhất huyết tộc đi, đồng thời bình an trở về."
"Như vậy xin cho phép ta đồng hành cùng với ngài!"
"Không, Augustine, con lưu lại huyết giới, con và Brandio bọn họ đều ở lại huyết giới. Ta với Arthur cùng nhau đi."
"Chính là công tước Pluto đang ở chiến trường Châu Âu..."
"Chẳng lẽ muốn giáo đình nhìn thấy ta ở lúc đàm phán hòa bình với bọn họ, thân tín của ta vẫn như cũ dẫn đầu tộc nhân chống lại giáo đình?" Dysseus nhướng đuôi lông mày, "Augustine, con không cần phải lo lắng. Cha con cũng không phải là một người dựa vào bề ngoài leo lên bảo tọa Thân vương."
"Đúng vậy, ta hiểu rõ.... Đúng vậy, cha."
"Con đã là Công tước, Augustine, ta rất chờ mong năng lực của con."
"Đúng vậy... Ta không sẽ phụ lòng ngài." Tay rũ của Augustine siết chặt quyền.
* * *
Hội nghị Thân vương là nhất thời tổ chức, bởi vậy nghị quyết Thân vương bí mật đến ngoại trừ Thân vương các tộc cùng với người bên cạnh Thân vương ra người nào đều không biết chuyện. Tên của Dysseus ở huyết giới đại biểu cho mạnh mẽ, đại biểu cho vinh dự của hắc ám, loại lực lượng này khiến cho huyết tộc kính nể ngưỡng mộ, nhưng mà khiến cho những Thân vương có địa vị tương đồng đó ghen tị. Trổi dậy của Weafer để cho Sade và Dudley dài lâu tới nay là liên tục tranh đấu ngai vàng thứ nhất oán hận, Dysseus đã sớm đoán được hai vị Thân vương tâm cao khí ngạo kia sẽ không vẫn luôn nén giận mà thần phục ở bên chân mình, nhưng y vô luận như thế nào cũng không có nghĩ đến bọn họ rốt cuộc sẽ dùng phương thức này. Thân vương sáu tộc vậy mà sẽ "Đoàn kết nhất trí" Như vậy mà dùng sống chết của Weafer tới uy hiếp y ký nghị quyết, dùng thỏa hiệp với giáo đình tới mượn sức mạnh của giáo đình diệt trừ y. Dysseus là kiêu ngạo, niềm kiêu ngạo của y không cho phép gia tộc của y chịu đến uy hiếp, cho nên y đã đáp ứng, chứng kiến sáu Thân vương phản bội.
Đây không phải là phản bội với Dysseus y, đây là phản bội với hắc ám.
Như vậy thì để cho bọn họ nhìn xem phía sau chống đỡ kiêu ngạo này đến tột cùng là sức mạnh thế nào, để cho bọn họ biết kết cục của người phản bội nên được.
Mà ở Vatican, đón chào y và Arthur là mười hai thánh điện kỵ sĩ hơn ba mươi hoàng kim kỵ sĩ, không có bàn đàm phán hòa bình hiệp nghị đàm phán hòa bình gì, thậm chí ngay cả cái ghế cũng không có một cái, toàn bộ hội trường chật ních áo giáp và vũ khí.
Thông đồng với Vatican, không có so sánh phản bội lại trơ trẽn hơn.
"Giáo hoàng thật đúng là để mắt ta." Dysseus bước bước chân thong dong, cửa phía sau bị đóng lại, niêm phong trên kết giới.
Thánh lực Trong phòng dâng lên, mười hai thánh điện kỵ sĩ trực thuộc dưới trướng giáo hoàng toàn bộ xuất động, đối thủ của bọn họ chỉ có hai người.
Dysseus đột nhiên nở nụ cười diễm lệ đến để cho người ta bất kỳ người ở lập trường nào đều không khỏi muốn tán thưởng, trong mắt màu vàng nhộn nhạo lúc ẩn lúc hiện mị hoặc, trên môi màu đỏ tràn ngập máu tanh rõ ràng.
Chênh lệch Hơn hai mươi lần nhân số, với giáo đình, này không khác gì ba ba trong hũ. Không có ai biết trong hội trường đến tột cùng tiến hành chiến đấu thế nào, chỉ có Dysseus biết kia là điên cuồng như thế nào. Ám lực Bị thánh lực kiềm chế, da bị nước thánh đả thương, thân thể bị thánh kiếm đâm thủng, không có ưu nhã đáng nói mà hút máu, không ngừng cố gắng mà phòng thủ tấn công, thẳng đến Arthur ở trước mặt y hóa thành bụi bặm, thẳng đến cánh cửa bị phong tỏa bị Lodge phá tan, cứu ra Dysseus cả người bị thương nặng.
Dysseus còn sống, niềm kiêu ngạo của y và cưng chiều của Satan để cho y kỳ tích vậy mà còn sống. Thế nhưng, phản bội vẫn còn tiếp tục.
"Ngươi nói cái gì?"
"Đúng vậy, điện hạ của ta, này từ vừa mới bắt đầu chính là bẫy rập của Sade và Dudley vì ngài bày ra." Quỳ gối trước giường Brandio nhìn Dysseus, kia là vinh quang của Weafer bọn họ, cho dù bị thương nặng ở giường vẫn như cũ chói mắt đến để cho người ta không mở mắt nổi, thế nhưng Brandio biết thời gian ngưỡng mộ y như vậy đã còn dư lại không có mấy.
"Thân vương sáu tộc hướng về phía toàn bộ huyết giới thông cáo ngài chối bỏ tôn nghiêm hắc ám ký hiệp nghị với giáo đình, ngài không thể hồi huyết giới, huyết giới đang phát lệnh truy nã ngài."
"... Như vậy Weafer đâu?"
" Công tước Kent ngăn cản áp lực của các tộc." Brandio rũ mắt, "Mời ngài tạm thời đi địa phương an toàn tránh né."
"Ta đường đường Thân vương rốt cuộc phải chạy trốn sao?" Dysseus không có sức mà khóe miệng.
"... Xin ngài sống sót! Ngài là kiêu ngạo của Weafer, hy vọng của Weafer. Con dân của Weafer vì ngài có thể bỏ qua tất cả." Brandio đột nhiên nắm tay Dysseus, cung kính hôn ở trên mu bàn tay hôn, sau đó ở trên người Dysseus thực hiện pháp thuật thuấn di.
"Sade và Dudley phái tới số lớn tộc nhân truy truy vấn ngài ở nơi nào, ta sẽ vì ngài ngăn trở bọn họ. Xin ngài vô luận như thế nào cũng phải sống sót!"
Dysseus không trả lời, mang nụ cười u ám biến mất ở trong pháp thuật.
Thân vương Delville Weafer Mạnh mẽ không còn tồn tại nữa, Weafer cường thịnh trầm luân đến dưới đáy bảy gia tộc.
Nhưng là có ít thứ, lại là lịch sử làm sao cũng mang không đi.
Cho dù thời đại thay đổi, cho dù lời nói dối thay thế chân tướng.
Dysseus mở mắt ra, nhìn thấy mắt màu vàng kim và thi thể thiếu niên phô bày ở gần đó.
"Satan."
Những đồ tiêu tan thành mây khói hóa thành bụi bặm đó, vẫn sẽ lấy hình thức khác trở thành sức mạnh mạnh mẽ mà quan trọng.
Dysseus nâng Korn đi tới bên giường bằng đá, áo choàng màu tím đắp lên trên người cậu ta, trên mặt không có huyết sắc không có đau khổ, chỉ có thỏa mãn và tiếc nuối mâu thuẫn. Những ở trước mặt y và chỗ y nhìn không thấy đó tộc nhân vì y mà hóa thành bụi bặm, Dysseus tin tưởng cũng đều là mang vẻ mặt như thế mà rời đi.
"Không cầu ta để cho hắn sống lại?" Satan đi tới từ phía sau, nắm thắt lưng của Dysseus.
Dysseus lắc đầu.
"Ta tín ngưỡng hắc ám, cho nên tuân theo quy luật tự nhiên luật, việc chết đi sống lại như vậy vi phạm quy luật tự nhiên ta sẽ không khẩn cầu."
Satan phát ra tiếng vang rất nhỏ, không biết là đang cười hay là hừ giận, "Đây là vì lấy lòng ta, không bị ta vứt bỏ?"
"Satan." Dysseus quay đầu ngẩng, "Ta có lẽ đích xác đang trốn tránh, từ nhân giới đến huyết giới, từ huyết giới đến Ma giới. Nhưng là trở thành huyết tộc là sự lựa chọn của ta, cho dù không còn là Thân vương, ta cũng không sẽ vứt bỏ dòng họ của Weafer; cho dù huyết tộc bị cho rằng là người phản bội, cho dù Weafer bị cho rằng là người phản bội, ta vẫn như cũ lấy nó là quang vinh —— thì giống như ta đi tới Ma giới."
"Cho nên?"
"Cho nên cho dù ngày nào đó ta không còn là người hầu của ngài, ta cũng sẽ nhớ kỹ ngài là chủ nhân duy nhất của ta, cũng coi đây là kiêu ngạo, cho dù cần dùng giá là sinh mệnh đi bảo vệ phần kiêu ngạo này."
Trong phòng yên tĩnh trong chốc lát, sau đó bị tiếng cười khẽ mà rõ ràng của Satan đánh vỡ, "Mèo nhỏ Không có cảm giác chốn về." Ngài cúi xuống, nâng cằm Dysseus lên, đòi một cái hôn. "Có cưng chiều của ta còn chưa đủ sao?"
Dysseus nhìn mắt vàng của Satan, trong đó có loại nhân tố y không dám nghĩ tới.
"Em không phải là những thú cưng mang cái vòng đó, cũng chưa bao giờ sẽ ý đồ làm một ít việc không biết tự lượng sức mình, " Satan ôm y lên, giọng điệu vẫn như cũ là cái loại ngả ngớn mang đùa giỡn như mọi khi khi, "Ta cho em cưng chiều thì tới từ cưng chiều bản thân, nếu như ngày nào đó ta mất đi hứng thú với em, ta sẽ hoàn toàn phá hủy em. Bởi vì em là vật sở hữu của ta, tập hợp chói lọi của Thiên giới và sa đọa tàn khốc của hắc ám. Nếu như em không thể thuộc về ta, như vậy cũng không thể thuộc về bất luận kẻ nào."
"Satan..."
Dysseus đột nhiên cảm thấy mệt chết đi, không chỉ là tiêu hao số lớn ma lực, còn có mệt mỏi càng lâu đời. Có lẽ y chỉ là vẫn luôn đang tìm một chốn về, một chốn về có thể chịu tải niềm kiêu ngạo của hắn, nguyên do y phục quốc, y trở thành Thân vương Weafer chỉ huy tộc nhân đi lên đỉnh cao vinh quang. Mà bây giờ, y chân chính tìm được một chốn về vĩnh viễn.
Hai cánh tay Dysseus vòng trên cổ Satan, đầu tựa vào trên vai của ngài, nhắm mắt lại. Thế nhưng rất nhanh hơi thở ma vật ầm ĩ để cho y lại tỉnh lại từ trong ngủ cạn.
Kia là điện phủ tế điển của vạn ma tế.
Satan đặt y vào trên mặt đất, y nhìn thấy ánh mắt kính sợ của số lượng rất nhiều của ma vật chung quanh, trong đó đã không có hình bóng của Grahaina và Leice.
Toàn bộ điện phủ còn tản ra mùi máu tươi, Dysseus không biết cuối cùng đến tột cùng có bao nhiêu đồ tế lễ bỏ mạng ở chỗ này, nhưng y biết trong một trăm đồ tế lễ kia, hiện tại chỉ còn lại có bản thân mình một người còn có thể đứng ở chỗ này.
Hai ma vật đi lên trước, nâng y lên trên ai, bằng phẳng đặt vào trên giường đá chủ đài, cột dây thừng lên. Satan đi tới từ bên cạnh.
"Sợ hãi sao?"
Dysseus lắc đầu, cho dù năm nay trên cái giường đá này không còn ai sống sót.
"Cái này đúng là một lần cuối cùng ngươi nằm ở trên tế đài của vạn ma tế."
"Vâng, Satan chủ nhân." Dysseus hiểu rõ, y không cần tranh thủ tình cảm, Satan cho y vòng cổ chỉ là tình thú trên giường, là bản thân y phân biệt lầm nó thành ràng buộc y trở thành vòng cổ của thú cưng thay vì người tình của ngài, "Lãnh địa Braius sau này không cần dâng lên đồ tế lễ của vạn ma tế nữa."
Các ma vật chỗ quan sát xì xào bàn tán, nhưng không người nào dám cười nhạo hoặc là chỉ trích. Satan không có mở miệng, chỉ là bí hiểm mà cười trước sau như một, nhưng Dysseus bỗng nhiên có loại ảo giác cười kia rất ôn nhu.
"Ngài không phạt ta nội tâm dao động sao?" Dysseus có chút mê hoặc.
"Đó không phải là dao động, kia là lạc đường, Del của ta." Satan không có bỏ đi áo choàng trên người của y, trực tiếp tách chân dài của y ra, "Về phần không tín nhiệm của em với chủ nhân là ta đây, ta đã phạt."
Dysseus nghĩ đến di thể lạnh như băng trong hành cung của mình kia. Đúng vậy, kia là trừng phạt của Satan, Dysseus không một chút nào hoài nghi tất cả đều là Satan trù tính tốt.
"Del của ta, em lại phân tâm."
Thổi khí ngữ điệu tà ác tiến vào thính giác của Dysseus, nương theo đau đớn đâm vào. Satan đã bảy ngày không có chạm vào Dysseus, cho dù không hy vọng ma vật khác nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ của Dysseus, thế tiến công mạnh mẽ cũng rất nhanh để cho Dysseus rên rỉ đi ra. Sau đó, nụ hôn rơi xuống trên môi thiếu niên, kia là nụ hôn đại biểu cho thoả mãn với đồ tế lễ.
Vạn ma tế cuối cùng cũng hạ màn.
===---0o0o0o0---===
Tác giả có lời muốn nói: chương này làm sao dài như vậy....
Ngày kia còn có một chương, bộ thượng kết thúc
Bình luận ~~~~~~~~~~~~~~~~~
---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro