Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 16

"Trân tài nhân kia, quả nhiên là không có quy củ gì cả," Thính Trúc khẽ cau mày, "Trong cung làm gì có chỗ cho một tài nhân nho nhỏ như nàng ta hô to gọi nhỏ chứ."

"Nàng ta có làm gì ảnh hưởng tới chúng ta đâu." Tại Trung cười, hơi quay đầu nhìn lại, vạt áo đỏ giữa tuyết trắng vẫn rực rỡ như lửa, "Hôm nay ta chẳng so đo với nàng ta, ngày mai nàng ta sẽ phạm sai lầm lớn hơn nữa, ai biết sau sẽ thế nào?"

Hôm nay nếu là người khác, nàng Trân tài nhân này dù bị phạt trượng cũng không quá đáng, cậu không định ra tay, chí ít, hiện giờ cậu vẫn chưa rõ Hoàng đế còn bao nhiêu cảm giác mới mẻ với Trân tài nhân, vậy nên không cần đâm vào chuyện này để tự chuốc lấy xui xẻo.

Cậu không như Yên quý tần, tự tin đến mức quên kẻ lớn nhất hậu cung này là Hoàng đế.

"Hừ, đúng là xuất thân đê tiện, đến cả quy củ cơ bản cũng không biết, cung nữ hầu hạ cạnh mình mà dám gọi là Tại Nhi, thật lớn mật." Thính Trúc hừ lạnh.

Tại Trung nghe vậy, chỉ nhếch môi, nàng Trân tài nhân mới này chẳng biết còn có thể đắc chí bao lâu nữa đây?

***

Tính tình Ninh quân cũng giống như phong hào của y, đối nhân xử thế hài hòa thân thiện, là một người rất dễ khiến người ta cảm thấy an lòng. Tại Trung không có nhiều dịp qua lại với người này, vì vậy, lúc thưởng thức trà cũng không có nói nhiều.

Nay cậu đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, tuy nói phải đề phòng kẻ có lòng muốn hãm hại nhưng ngoài mặt thì không có ai dám vô lễ với cậu. Loại tình cảnh người người đều phải cẩn thận nói năng, lẫn cư xử với mình thế này khiến người ta rất dễ cảm thấy thỏa mãn về mặt tinh thần, chẳng trách bao nhiêu người dốc hết tâm tư muốn chiếm vinh sủng chốn hậu cung, bởi vì quyền thế, xa hoa, hư vinh đều dựa trên sự sủng ái của Hoàng đế.

"Trà của Ninh quân luôn có thêm vài phần tư vị riêng," Hiếu hoàng quân cười, đặt tách trà xuống, "Bên chỗ ta mặc dù cũng là lá trà ấy ngâm vào nước, nhưng không sao ra được loại mùi vị như thế này."

"Hiếu hoàng quân ca ca nói đúng đấy, thường ngày mặc dù Hoàng thượng tới chỗ ta uống trà nhưng cũng luôn khen trà của Ninh quân ca ca." Nhu quân cười, tiếp lời, "Hôm nay nếm thử, mới thấy trà trong cung ta đúng là nước súc ấm rồi."

"Hiếu hoàng quân ca và Nhu quân đệ nói vậy khiến ta không biết phải giấu mặt đi đâu mất thôi," Thanh âm của Ninh quân mặc dù không đến mức thánh thót như của nữ tử nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu, cùng với tính tình hòa nhã, thân thiện khiến cho ngay cả một người như Tại Trung cũng không thể không thích người này.

Loại "vũ khí" có tên "thân thiện" kia, quả là một vũ khí sắc bén trong hậu cung.

Nâng tách trà nhẹ nhàng thổi, một mùi rất nhạt mang theo hương mai thoang thoảng, khiến Tại Trung chợt nghĩ đến vài tiểu thuyết xuyên không lúc trước đã đọc, người ta xuyên không, không có tay nghề pha trà rất độc đáo, thì cũng có tài nghệ khác thay thế mà hấp dẫn sự chú ý của một số nhân vật trọng yếu. Nhưng đến lượt cậu, cậu liền cảm thấy bản thân thật là vô dụng, về phương diện tài nghệ, cậu không biết ngâm thơ, không giỏi vẽ tranh, đến cả pha trà cũng không có năng lực, không biết hát, cũng chẳng không biết múa, ngay cả "Binh pháp Tôn Tử: Ba mươi sáu kế" cũng không thuộc đủ; về phương diện tình cảm, kiếp trước lại chưa từng khiến cho bất kì người nào ăn không ngon ngủ không yên, thật đúng là không đạt được đến tiêu chuẩn thấp nhất của "binh đoàn xuyên không" mà.

"Chiêu hiền dung đang suy nghĩ gì mà xuất thần như vậy?" Nhu quân hơi nghiêng đầu nhìn Tại Trung, ở góc nhìn này khiến y trông có vẻ của người nhìn từ trên cao xuống.

"Chỉ là nghĩ đến những lúc Hoàng thượng tới cung Hi Hòa thì đều ghét bỏ trà ở chỗ tần thiếp, tần thiếp vốn không biết nguyên nhân, hiện nay thì đã rõ rồi." Tại Trung lưu luyến uống thêm một ngụm, "Dạ dày của Hoàng thượng đã bị Ninh quân nương nương chiều quá nên khó tính lắm, loại tục nhân như tần thiếp đây không thể pha nổi trà ngon cho Hoàng thượng."

"Chiêu hiền dung nương nương khách khí quá rồi, ai không biết phòng bếp trong cung Hi Hòa làm được nhiều món cực kỳ mỹ vị," Yên quý tần đã rất mất mặt sau lần đại phong chư phi vừa rồi, nay lại đối diện với Tại Trung vốn vào cung muộn hơn nàng ta mà đã lên tới hiền dung thì càng cảm thấy khó chịu trong lòng, "Bên cung của người mặc dù không có trà ngon nhưng cũng có mỹ thực níu được dạ dày Hoàng thượng đó thôi."

Ý là muốn cười nhạo cậu dùng đồ ăn ngon giữ chân Hoàng đế chứ không phải bởi vì nguyên nhân khác?

Tại Trung miễn cưỡng nhìn về phía Yên quý tần: "Yên quý tần nếu thích đồ ăn ở chỗ ta, vậy lúc nào nhàn rỗi thì cùng ta dùng bữa một lần đi?"

Ngươi dám cười ta dùng mỹ thực kéo Hoàng đế ở lại, ta còn cười ngươi đến cả mỹ thực cũng không có đấy.

"Đa tạ ý tốt của hiền dung nương nương, tần thiếp không coi trọng việc ăn uống lắm." Yên quý tần cười mà mặt mũi cứng đờ, "Vẫn không nên tới quấy rầy nương nương thì tốt hơn."

Thục quý phi nhàn rỗi nhìn mấy kẻ đấu đá lẫn nhau, thổi nhẹ cọng trà trên mặt nước, đợi Yên quý tần nói xong mới chậm rãi tiếp lời: "Xem ra Yên quý tần vẫn thích mỹ thực đấy, nếu không sao lại nhớ đến phòng bếp trong cung của Chiêu hiền dung." Nhẹ nhàng đặt tách xuống, nàng nhìn thoáng qua những người đang ngồi, "Ngay cả Hoàng thượng đều nói Chiêu hiền dung thích mỹ thực, vậy thì đương nhiên ham mê ẩm thực của nàng không so được với Chiêu hiền dung rồi."

Đuôi lông mày của Hiếu hoàng quân thoáng giật, Thục quý phi nói như vậy thật là không chừa chút mặt mũi nào cho Yên quý tần, tuy rằng Yên quý tần này bắt chước Thục quý phi lấy vũ đạo mà tranh sủng, tiếc rằng học được bề ngoài chứ không bắt chước được cả cốt cách bên trong, có vài thứ muốn mô phỏng cũng không làm được, vì vậy Cao Nha Lạp là Thục quý phi mà Quyền Bảo Nhi chỉ là một quý tần.

Không thể trách Thục quý phi không nể mặt được, là người ai cũng không thích có kẻ khác đạp đường cũ của mình để đi lên, mà Yên quý tần này còn nói năng không biết thức thời, lắm lời lắm chuyện, chẳng trách sao người khác không cho nàng ta cơ hội giữ thể diện.

Thục quý phi dứt lời, sắc mặt Yên quý tần càng thêm khó coi, ý của Thục quý phi rõ ràng muốn ám chỉ nàng ta không so được với Kim Tại Trung nhưng nàng ta lại không thể phản bác.

"Trà này kỳ thực không phải thứ gì quý giá, chỉ là tranh thủ hái được hoa mai nở đúng dịp tuyết rơi rồi pha chế mà thành, nhọc công các vị còn khen như thể nhân gian hiếm có vậy." Giọng nói nhu hòa của Ninh quân vang lên, "Nói tới nói lui, chẳng qua chỉ là chút mới lạ mà thôi."

Ninh quân thành công xua tan không khí ngột ngạt trong phòng, Tại Trung như không ý thức được mình cũng là một trong những thành viên của không khí xấu hổ ấy, lại uống thêm một hớp trà, "Tần thiếp chắc chỉ là một kẻ tầm thường không biết thưởng trà, chẳng qua thấy trà này đặc biệt ngon mà thôi."

"Nhìn cách nương nương uống, tần thiếp cũng tin nương nương không biết thưởng thức trà đấy." Tương quý tần che miệng cười nói, "Tần thiếp thất lễ, xin nương nương thứ tội."

"Ta biết tỉ tỉ nghĩ tới điển cố ngưu tước mẫu đơn(*)," Tại Trung lắc đầu cười, "Đối với ta mà nói, trà của Ninh quân nương nương uống ngon, đó là chân lý lớn nhất, có phải thế không?"

(*) Ngưu tước mẫn đơn (Trâu ăn hoa mẫu đơn): Trâu không biết thưởng thức vẻ đẹp của hoa mẫu đơn, chỉ coi đó là một loại cỏ ăn vào cho no mà thôi, câu này chỉ kẻ không biết thưởng thức, lãng phí thứ quý hiếm.

"Mùi vị của trà, khí khái của hương mai, sao có thể dễ dàng phẩm ra như vậy," Từ chiêu dung nhàn nhạt cười nhẹ, "Hiền dung nương nương quả là thành thực."

Nếu nói trong đám người ở đây, kẻ nào khiến Tại Trung chịu không nổi, Từ chiêu dung mà đứng thứ hai thì không có ai dám đứng thứ nhất, cái loại làm ra vẻ văn chương thoát tục này chỉ khiến người ta ê cả răng, trò cười trong vườn mai mấy ngày trước, chẳng lẽ vị này đã quên rồi sao?

"Thành thực cũng có cái tốt của thành thực, cả ngày thương xuân buồn thu, mới khiến người ta cảm thấy kiểu cách quái đản đấy." Nhu quân cười khinh bỉ, "Những kẻ tục nhân như chúng ta đây, đương nhiên không hiểu khí khái gì đó, khó trách Từ chiêu dung ngày ngày đội giá lạnh tới phẩm thưởng khí khái của hoa mai."

Nhu quân vừa dứt lời, trong phòng vang lên một trận cười khe khẽ, chắc hẳn mọi người đều chưa quên trò cười của Từ chiêu dung mấy ngày trước, vì vậy không nhịn được mà bật cười.

Nhìn vẻ khó coi của Từ chiêu dung, Tại Trung âm thầm thở dài trong lòng, người ra vẻ kiểu cách thì dù trời không thu cũng có người bắt thôi. Loại người thẳng tính như Nhu quân sợ là đã ngày càng không chịu nổi cái vẻ vờ vĩnh của Từ chiêu dung rồi, vì vậy mới nói ác khẩu đến thế.

Thục quý phi cười lắc đầu, ra vẻ đùa giỡn nhìn về phía Tại Trung: "Có thể thấy được đệ đã lãng phí hoa mai Hoàng thượng ban cho rồi, may mà đệ không biết pha trà hoa mai, nếu không thì đóa mai đáng thương này đã vào bụng đệ cả rồi."

"Thục quý phi nương nương chừa cho tần thiếp chút thể diện đi, nếu không tần thiếp chẳng còn mặt mũi nào mà ngồi đây nữa." Tại Trung 'đỏ mặt', nâng tách trà như muốn che giấu sự xấu hổ của mình.

***

"Trẫm lại thấy ái phi nói rất có lý, cũng may hoa mai đáng thương này chưa vào bụng đệ ấy đấy."

Âm thanh của Hoàng đế vang lên, mọi người đều đứng dậy thỉnh an.

Duẫn Hạo vươn tay đỡ Thục quý phi đứng dậy, sau đó lại quay sang Tại Trung: "Đệ nên uống ít chút đi, nếu không trẫm cũng tiếc trà ngon này thay Ninh quân."

Thục quý phi cũng hùa theo trêu ghẹo vài câu, sau đó liếc nhìn nữ tử áo đỏ đang đứng phía sau lưng Hoàng đế: "Đây chẳng phải Trân tài nhân đó sao?" Lại trên dưới quan sát một chập, "Hoàng hậu nương nương thật tinh mắt, bộ váy đỏ này khoác lên người Trân tài nhân đúng là thích hợp nhất."

"Tần thiếp tạ ơn lời khen của nương nương." Trân tài nhân hâm mộ nhìn các phi tần trong phòng, đây đều là những vị chủ nhân có địa vị trong cung. Nàng tưởng tượng đến không lâu sau này mình cũng có thể được như bọn họ, khiến nô tài trong cung cẩn thận dè dặt hầu hạ mà không phải như bây giờ, vừa nhìn thấy vị phi tần hơi có địa vị là đã phải quỳ xuống thỉnh an.

"Vừa rồi trẫm tình cờ gặp Trân tài nhân ở ngự hoa viên, nghe nói Ninh quân mời các ái phi thưởng thức trà nên tới xem sao." Duẫn Hạo ngồi xuống vị trí cao nhất, nhận tách trà Ninh quân dâng lên, "Các khanh đều ngồi đi, trẫm không đến để khiến các khanh mất hứng đâu."

Có ngươi ở đây, mấy người này dù còn một chút hăng hái thưởng thức trà thì cũng đã mất sạch rồi. Tại Trung ngồi xuống chỗ mình, liếc nhìn Trân tài nhân đang ngồi ở vị trí thấp nhất, yên lặng trầm mặc.

"Vừa rồi trẫm nghe nói, Trân tài nhân cũng có tay nghề pha trà rất khá, tiếc là trẫm chưa từng uống trà nào tốt hơn trà ở chỗ Ninh quân đây." Duẫn Hạo uống một ngụm trà, nhìn về phía Ninh quân, "Quả là trà ngon, chẳng trách có tục nhân thà chịu tiếng ngưu tước mẫu đơn cũng phải uống thêm vài ngụm."

"Hoàng thượng khen trật rồi ạ," Ninh quân cười nhìn Trân tài nhân, "Hay là để đệ nếm thử trà của Trân tài nhân pha xem sao."

"Cũng được, để nàng ấy pha thử một ấm xem thế nào." Duẫn Hạo đặt tách trà xuống, không quá lưu tâm nói.

Trân tài nhân nghe thấy vậy, nét mặt lộ vẻ vui mừng không thể che giấu, vội vàng hành lễ rồi đứng lên.

Tại Trung thở dài trong lòng, Trân tài nhân này làm người quá đơn thuần rồi, chỉ chăm chăm lo giành lấy sự chú ý của Hoàng đế, mà không nghĩ tới, đây là tiệc trà của Ninh quân, làm sao có chỗ cho nàng ta khoe tài nghệ. Đến một chút khiêm nhường cũng không có, quả thật không biết nàng ta quá tự tin hay là không coi Ninh quân ra gì nữa.

***

Dưới ánh nhìn của các phi tần khác, tư thế pha trà của Trân tài nhân quả là rất đẹp, bàn tay trắng nõn cầm ấm tử sa, lại kết hợp với một màu đỏ rực của làn váy, mị hoặc diễm lệ đến khó miêu tả thành lời.

Đợi khi trà rót tới trước mặt từng người, tách trà hoa mai của Ninh quân cũng đã nguội ngắt.

Duẫn Hạo nhấp một ngụm đầu tiên, gật đầu tán dương: "Mặc dù không thanh đạm bằng trà của Ninh quân nhưng cũng có chút vị riêng."

Ninh quân cười nói: "Hoàng thượng đề cao đệ quá rồi, trà của Trân tài nhân đúng là cũng có phong vị khác."

Tại Trung yên lặng uống một ngụm, quả thật không tệ, chỉ tiếc pha nhầm nơi thôi.

"Trà cũng đã thưởng thức đủ, những trà cụ này nên thu lại đi." Duẫn Hạo buông tách trà, vẻ mặt dường như không thích trà của Trân tài nhân lắm.

"Vâng." Trân tài nhân được Hoàng đế tán thưởng một câu, vui vẻ trong lòng, vội sai cung nữ cạnh mình thu dọn, "Tại Nhi, thu trà cụ lại đi."

Duẫn Hạo lẳng lặng nhìn trà cụ bị thu lại, ngồi nói chuyện với các phi tần thêm một lát, qua chừng một nén nhang nữa mới quay sang nói với Ninh quân: "Cũng khá muộn rồi, trẫm nên về cung thôi."

Các phi tần đều đứng dậy tiễn Hoàng đế, Duẫn Hạo đứng lên đi được vài bước, đột nhiên dừng lại chỉ vào cung nữ Tại Nhi đã quay lại phòng: "Trân tài nhân, cung nữ này hầu hạ bên cạnh khanh à, tên gọi là gì?"

Trân tài nhân cho rằng Hoàng đế vừa mắt Tại Nhi, dù rất khó chịu trong lòng nhưng vẫn cung kính trả lời: "Bẩm Hoàng thượng, đây là đại cung nữ của thiếp, tên Tại Nhi ạ."

"Chữ 'Tại' nào?" Duẫn Hạo nhíu mày.

"Bẩm Hoàng thượng, là chữ 'Tại' trong vị trí ạ."* Trân tài nhân trả lời xong, đợi một lát vẫn không thấy Hoàng đế có phản ứng gì, bèn cẩn thận dè chừng ngẩng đầu, chỉ thấy gương mặt tuấn tú của Hoàng đế không có một tia cảm xúc.

(*)Có ai cắt nghĩa hay hơn giúp ta đi a!!

"Người đâu, lôi cung nữ Tại Nhi này ra trượng tễ." Duẫn Hạo lạnh nhạt nhìn thoáng qua Trân tài nhân, "Bảo điện Trung Tỉnh đưa một cung nữ khác tới cho Trân tài nhân."

Trân tài nhân trắng bệch cả mặt nhìn Tại Nhi bị mấy thái giám lực lưỡng lôi đi, một lúc lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần, hoàn toàn chẳng biết Tại Nhi làm mất lòng Hoàng đế ở điểm nào.

"Tiệc trà đã xong, bổn cung nên quay về thôi." Thục quý phi không buồn nhìn Trân tài nhân, rời đi trước.

Mọi người lần lượt ra về, cho đến khi Trân tài nhân tỉnh tỉnh mê mê ra khỏi cung của Ninh quân, mới phát giác toàn thân mình đã lạnh như băng.

"Không tự nhìn lại xem mình là thứ gì, cũng dám dùng cái tên này, đáng đời bị trượng tễ, mà Trân tài nhân này cũng thật càn rỡ, dám để cung nữ hầu bên mình dùng tên ấy, thật đúng là thứ không đáng để lọt mắt."

Nghe bọn thái giám bàn tán cách đó không xa, Trân tài nhân chợt lảo đảo, gương mặt tươi tắn trắng bệch đến đáng sợ nổi bật trên nền áo đỏ rực.

"Tại Nhi kia... vì sao lại bị trượng tễ ạ?" Cung nữ đi bên Tương quý tần run run khẽ hỏi, hiển nhiên vẫn còn bị tình cảnh vừa rồi làm cho sợ hãi, một đại cung nữ cứ thế là mất mạng không rõ nguyên nhân.

"Hiện nay nổi bật nhất cung có mấy vị?" Tương quý tần bình thản hỏi.

"Còn có những ai ngoài mấy vị kia," Cung nữ dìu Tương quý tần, hơi thắc mắc, "Nhưng có liên quan gì tới họ đâu?"

"Ngươi có biết Chiêu hiền dung tên họ là gì không?" Tương quý tần nhìn xa xa, giọng châm chọc, "Ai bảo Tại Nhi này theo một chủ tử như vậy, chết cũng không oan."

Cung nữ chợt hiểu ra, thảo nào Hoàng thượng trượng tễ nàng kia, tên của Chiêu hiền dung chẳng phải cũng có một chữ "Tại" đó sao, không chỉ đồng âm, đến cả cách viết cũng giống nhau.

"Hoàng thượng quả là sủng ái Chiêu hiền dung." Cung nữ thì thào nói.

Tương quý tần không tỏ rõ ý kiến, chỉ cười nói: "Đúng là sủng ái."

***

Một cung nữ bị trượng tễ vốn chẳng phải việc gì nổi bật, một cung nữ dám mạo phạm tên tục của chủ tử mà bị trượng tễ lại càng chẳng phải việc gì đáng nói, điểm đặc biệt duy nhất ở đây là cung nữ này bị chính Hoàng đế ra lệnh trượng tễ.

"Ta còn tưởng là gì, thì ra chỉ là loại không có đầu óc," Thục quý phi về đến cung của mình, nằm dài trên tháp quý phi, giọng đầy giễu cợt, "Một tài nhân nho nhỏ, dám để cung nữ cạnh mình lấy cái tên như vậy, lại còn dám gọi ra trước mặt bao người, không biết là thật sự không có đầu óc hay chẳng coi Kim Tại Trung ra gì."

Lăng Sa bóp vai cho nàng, nhỏ giọng phụ họa: "Chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà thôi, nương nương cần gì phải lưu ý."

"Nàng ta thế mà lại giỏi cả vũ đạo lẫn trà đạo," Thục quý phi cười khinh thường, gỡ vòng ngọc trên cổ tay ném qua một bên, nhắm mắt lại, "Kim Tại Trung cũng thật biết nhẫn nhịn, tên của mình bị một cung nữ mạo phạm mà còn có thể không đổi sắc mặt, chẳng trách đã bị Hoàng thượng lãng quên rồi còn có thể phục sủng."

"Ai biết hắn ta có dụng ý gì, nhỡ đâu muốn giả rộng lượng thì sao," Lăng Sa nói, "Nô tì thấy vị Chiêu hiền dung này không đơn giản đâu ạ."

"Nếu hắn đơn giản thì Mã tiệp dư đã không rơi vào kết cục thế kia, Kim tiệp dư cũng không bị chính tay Hoàng thượng rút thẻ bài," Thục quý phi ngáp một cái, "Tuy nhiên, so với Hoàng hậu, tâm kế của hắn còn thua xa, cứ nhìn xem Hoàng thượng còn sủng ái hắn ta được bao lâu."

Lăng Sa thấy chủ tử buồn ngủ rồi, cũng không nhiều lời nữa, chỉ càng thêm cẩn thận hầu hạ, trong lòng lo lắng mơ hồ. Chiêu hiền dung kia không phải người đơn giản như vậy, nhưng nghĩ đến thủ đoạn của chủ tử mình, lại cảm thấy bản thân đã nghĩ quá nhiều rồi.

***

Mà lúc này, người bị cung nữ mạo phạm tên – Kim Tại Trung, lại đang cầm bình nước nóng nghiêng người dựa trên ghế, nhìn những đồ vật trang trí trong phòng, khe khẽ thở dài.

"Vân Tịch." Đặt bình nước nóng ủ tay xuống, Tại Trung ngồi thẳng người, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Vân Tịch vội vã đi vào, thấy chủ tử nghiêm nghị liền lo lắng hỏi: "Nương nương sao vậy?"

"Nghĩ cách điều tra xem Tại Nhi bị trượng tễ kia được phân đến chỗ Trân tài nhân như thế nào," Tại Trung đứng lên, "Ngoài ra, chu cấp cho người nhà Tại Nhi một khoản bạc, dù sao cũng chỉ là một nô tài vô tội."

Vân Tịch vâng dạ nhận lời, thấy Tại Trung đứng trước cửa sổ liền mở miệng khuyên: "Chủ tử, thời tiết còn lạnh lắm, đừng nên đứng ở cửa lâu quá."

"Được rồi, ta biết, em đi làm việc đi." Tại Trung khoát tay, nhìn hoa tuyết bay lất phất ngoài cửa sổ, lần thứ hai thở dài một hơi, nhắm mắt lại.

"Bẩm nương nương, nội thị giám truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, Hoàng thượng hôm nay lật thẻ bài của người ạ." Phúc Bảo hớn hở đi vào, hành lễ với Tại Trung, "Hoàng thượng còn đặc biệt truyền khẩu dụ, trời giá rét, mặt đất lạnh lẽo, chủ tử vẫn còn chưa khỏe lại, không cần nghênh thánh giá."

Tại Trung gật đầu: "Ta biết rồi."

Ở một nơi như hậu cung này, không có lấy một người bình thường, cho nên nếu muốn sống, mà còn là muốn sống thoải mái sung sướng, thì nhất định phải học cách không bình thường như những người này, nếu cứ giữ khư khư tam quan(*) của xã hội trước, chỉ sợ chết thế nào còn chưa biết đâu.

(*) Tam quan: Gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.

Đã là người thì đều sợ chết, Tại Trung cũng vậy, cho nên cậu phải cố gắng giữ được ân sủng của Hoàng đế, ít nhất là khiến cho mình có được vị trí nhất định trong lòng Đế vương. Cậu không muốn sống một cuộc sống bị người người chèn ép từ ngày này qua năm khác, cho đến lúc chết cũng không được rạng mặt nở mày.

Người trong hậu cung này, dù là am hiểu một phương diện nào đó thì cũng có được gì, sở thích của Hoàng đế không phải bất biến, mà phi tử cũng không phải mãi mãi không già.

Cuộc sống của phi tử trong hậu cung chẳng dễ dàng gì, cho nên cậu không thể dư tình mà thương cảm cho người, chỉ có thể dốc sức để nghĩ, làm thế nào để mình sống sót mà thôi.

Phúc Bảo thấy vẻ mặt chủ tử nhà mình khác thường, không dám hỏi nhiều, chỉ có thể an tĩnh đứng bên cạnh, không biết chủ tử đang suy nghĩ gì nữa, ánh mắt đột nhiên trở nên rất nghiêm túc, cậu ta không khỏi cứng đờ người.

"Ta muốn tắm rửa thay y phục, bảo người chuẩn bị đi." Tại Trung mỉm cười nhìn Phúc Bảo, quay người ngồi xuống ghế.

***

Duẫn Hạo xử lý chính sự xong đã là giờ hợi, hắn hơi mệt mỏi tựa vào lưng ghế trên ngự liễn, nhắm mắt nghe hoa tuyết rơi rì rào khe khẽ, không hiểu vì sao lại đột nhiên nhớ tới, màu đỏ tươi chói mắt trên áo choàng màu trắng tuyết của Chiêu hiền dung lúc trên yến tiệc mùng Tám tháng Chạp ấy.

Có lẽ bởi vì màu đỏ trên nền trắng quá mức diễm lệ mới khiến hắn nhớ kỹ đến thế. Chậm rãi mở mắt, Duẫn Hạo hỏi: "Cao Đức Trung, còn cách cung Hi Hòa xa không?"

"Bẩm Hoàng thượng, qua hồ sen trước mặt là cung Hi Hòa rồi ạ." Cao Đức Trung thấp giọng trả lời, liếc mắt lại phát hiện cạnh hồ sen tản ra luồng sáng màu lam rất quỷ dị, lấp lóe trong đêm tối khiến người ta kinh sợ.

Bên ngoài có mấy cung nữ nhát gan đã hét ầm lên, ông tức giận mắng: "Tất cả câm miệng, nhao nhao ồn ào ra thể thống gì hả?"

Duẫn Hạo bình tĩnh nhìn ánh lửa màu lam lấp lóe trên mặt hồ: "Cao Đức Trung, ngươi dẫn người tới đó xem sao." Nói xong, chợt thấy đoàn người mang theo đèn lồng cung đình đi tới, dẫn đầu là Tại Trung.

Thấy Tại Trung gặp được mình thì thở phào một hơi, đầu mày Duẫn Hạo hơi động đậy, hắn xuống kiệu: "Trời lạnh như thế, sao ái phi lại ra đây?"

Khi đối phương đến gần, Duẫn Hạo mới thấy trán Tại Trung còn rịn mồ hôi, trâm cài đầu dao động liên hồi, ngay cả một chiếc áo choàng ngoài cũng chưa khoác, biết cậu vội vã chạy tới, bèn cởi áo choàng trên người khoác lên vai Tại Trung: "Trẫm không việc gì, đệ không cần lo lắng."

"Đệ ở cửa cung chợt nghe thấy tiếng thét nên vội ra xem." Tại Trung không nói là lo lắng cho Hoàng đế, mặt lộ vẻ lúng túng né tránh ánh mắt hắn, "Khiến Hoàng thượng chê cười rồi."

Ở cửa cung? Tại Trung lại đang chờ mình sao, thảo nào lại đến nhanh như vậy. Nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của đối phương, Duẫn Hạo mỉm cười: "Trẫm biết tâm ý của đệ."

Tại Trung vùi đầu càng thấp.

Cao Đức Trung dẫn vài thái giám đến gần hồ sen, mặt hơi biến sắc, bởi vì thấy trên mặt nước cạnh hồ có một thi thể cung nữ đang nổi lập lờ, mà ngọn lửa màu xanh kỳ lạ đang cháy trên người nàng ta, nhưng trên áo cung nữ này lại không có vết cháy sém.

Tình cảnh quỷ dị trước mặt khiến mấy tên thái giám sau lưng Cao Đức Trung sợ tái mặt. Cao Đức Trung lại bình tĩnh hơn, không đi tới chạm thử thi thể kia mà quay đầu đi về phía Hoàng đế, thấy Chiêu hiền dung đã chạy tới liền hành lễ với hai người: "Bẩm Hoàng thượng, nô tài phát hiện trong hồ có vài thứ không sạch sẽ, xin Hoàng thượng di giá."

Màn quỷ dị này không ít người thấy, sợ rằng ngày mai sẽ truyền khắp hậu cung.

Duẫn Hạo lấy tay che mắt Tại Trung, bình tĩnh nói: "Dọn dẹp sạch sẽ đi."

"Vâng, thưa Hoàng thượng." Cao Đức Trung nhìn Chiêu hiền dung đang được Hoàng đế che chở, mặt không đổi sắc lùi ra.

Gặp phải loại chuyện xui thế này mà Hoàng thượng vẫn không hề có một chút bất mãn với Chiêu hiền dung, Chiêu hiền dung đúng là không thể khinh thường mà.

Theo Hoàng đế trở lại cung Hi Hòa, Tại Trung không che giấu được bất an trong mắt: "Hoàng thượng, đã xảy chuyện gì vậy?"

Duẫn Hạo vỗ nhẹ lên lưng cậu: "Không có chuyện gì lớn đâu, Cao Đức Trung sẽ xử lý, muộn rồi, đi nghỉ thôi"

Hai người nằm lên giường, Tại Trung tựa vào ngực Duẫn Hạo, sau một lúc lâu, đột nhiên nghe Duẫn Hạo hỏi: "Ngủ được không?"

"Hoàng thượng chưa ngủ sao?" Tại Trung xoay mình, vẫn chưa ngủ mà phải duy trì một tư thế thì rất cực khổ đó.

"Ừ, ngày mai đã khai triều rồi, sứ thần mấy tiểu quốc tới triều bái cũng ra về, trước đây với mấy nước bần hàn như Cao Mỹ đều nhận được ban thưởng còn nhiều hơn cả những gì họ triều cống, ái phi nghĩ sao?" Duẫn Hạo đột nhiên mở miệng hỏi.

"Cao Mỹ quốc ư?" Tại Trung sửng sốt một chút, bèn nói, "Mấy hôm trước, cung nữ trong cung đệ còn nói Thái tử Cao Mỹ có tặng vài lễ vật, nếu Hoàng thượng không đề cập tới, thì đệ cũng quên mất."

"Thế à," Duẫn Hạo hơi nâng giọng, "Trẫm không biết Thái tử Cao Mỹ thức thời như vậy, y tặng đệ cái gì?"

"Đệ cũng không có xem, nghe nói là mấy cây nhân sâm lâu năm, không có gì đặc biệt cả." Tại Trung bĩu môi tỏ vẻ thất vọng, "Còn nhờ đệ nói tốt mấy câu cho họ, không biết họ có ý gì, nói tốt gì cơ?"

Duẫn Hạo khẽ cười thành tiếng, Cao Mỹ quốc có lẽ thấy mình không nhiệt tình với họ như tiên đế, trong lòng cảm thấy bất an nên mới đi lấy lòng phi tần của mình. Chỉ sợ Chiêu hiền dung của hắn không phải là người duy nhất được tặng quà, nhưng chắc chắn là chỉ có duy nhất tên ngốc này mới nói trắng ra như vậy.

"Nhân sâm lâu năm cũng coi là vật hiếm có, vậy mà đệ còn nói nó như củ cải vậy." Duẫn Hạo cười, kéo Tại Trung vào lòng, "Xem ra là trẫm quá mức cưng chiều đệ rồi."

"Đệ có Hoàng thượng, còn cần mấy thứ đó làm gì." Tại Trung hừ nhẹ một tiếng, "Nói gì thì nói, đệ có Hoàng thượng là đủ rồi."

Duẫn Hạo nghe nói như thế, trái tim thoáng bồi hồi một chút, cuối cùng vẫn chỉ vỗ nhè nhẹ lên lưng Tại Trung, chầm chậm nói: "Đệ tất nhiên còn có trẫm rồi."

Tại Trung lại rúc vào lòng Hoàng đế, hai người ai cũng không thấy được vẻ mặt của người kia, nhưng cử chỉ đều rất thân thiết, không gì sánh được, như thể một đôi vô cùng yêu nhau.

Không biết bao lâu sau, Tại Trung đã mơ mơ màng màng ngủ, dường như nghe được có tiếng thở dài bên cạnh, đến khi mở mắt ra, lại cảm thấy hẳn là mình nghe nhầm.

***

Bên cạnh hồ sen ngoài cung Hi Hòa, Cao Đức Trung bình tĩnh nhìn cung nữ bị vớt lên: "Có chắc đây là cung nữ trong cung của Nhu quân nương nương?"

"Bẩm công công, chắc chắn ạ." Một tiểu thái giám trả lời, "Nô tài có quen cung nữ này mà."

Cao Đức Trung lại nhìn cung nữ kia một cái: "Nếu đã vậy, để người bên cung Nhu quân nương nương tới nhận mặt xem sao."

"Khiêng đi đi, bảo người tra cẩn thận một chút." Cao Đức Trung phẩy phẩy tay trước mũi như muốn xua mùi khó chịu, cung nữ bị người khiêng đi khuất, ông cười nhạt, "Người trong hậu cung này, lá gan càng lúc càng lớn."

Trong hậu cung có chuyện kỳ lạ gì mà chưa từng thấy, chỉ chút chuyện như vậy thì dọa được mấy ai chứ.

Nhìn qua thì biết, không phải nhằm vào Nhu quân thì là nhằm vào Chiêu hiền dung. Có điều, bất kể là ai, chuyện này chỉ sợ sẽ không dính được lên người Chiêu hiền dung.

Bởi vì, cử chỉ của Hoàng thượng đêm nay đã tỏ ý rất rõ ràng, việc này không liên quan đến Chiêu hiền dung nương nương rồi.

***

Sáng hôm sau, Tại Trung tỉnh dậy rất sớm, Hoàng đế vẫn còn nằm bên cạnh, cậu chú ý thấy lông mi Hoàng đế hơi rung rung, biết hắn cũng đã thức, không rõ vì sao vẫn chưa chịu mở mắt ra.

Tại Trung cẩn thận dè dặt vươn tay sờ nhẹ lên vành tai Hoàng đế một cái, sau đó thu tay về rất nhanh, nhắm chặt mắt lại, vờ như còn đang ngủ say.

Ấm áp trên vành tai truyền tới khiến Duẫn Hạo dừng mở mắt, thật lâu sau, mắt hắn mới chậm rãi mở ra, trong ánh nhìn là những tình cảm phức tạp.

Lúc thiếu thời, hắn từng nghe một cung nữ hầu hạ cạnh mình nói, ở quê nàng ấy có một tục lệ, lúc người chồng ra ngoài, người vợ sẽ sờ lên vành tai chồng để bày tỏ vương vấn cùng chúc phúc, động tác hôm nay của Tại Trung là ngẫu nhiên hay là từng biết phong tục kia?

Nhìn người đang nằm bên cạnh hai mắt nhắm nghiền không dám đối diện với mình, Duẫn Hạo chầm chậm ngồi dậy, vén màn gọi cung nữ thái giám vào hầu hạ, quay đầu lại thì đã thấy Tại Trung ngồi dậy.

"Hoàng thượng tỉnh lúc nào vậy?" nét mặt Tại Trung lộ ra vẻ bất an, rồi lại như cố gắng che giấu, "Đệ ngủ say quá."

"Trẫm tỉnh nhưng thấy đệ còn đang ngủ nên không muốn đánh thức." Duẫn Hạo giang hai tay để cung nữ chỉnh lại áo bào cho mình, thấy Tại Trung đã thả lỏng hơn bèn vui vẻ đi đến bên giường, hơi khom lưng, nhìn vào mắt cậu, cho đến khi đối phương đỏ bừng mặt mới thu hồi ánh nhìn, đứng thẳng người cười nói, "Trẫm thấy ái phi càng lúc càng đáng yêu đấy."

Tên nhãi này lại dám đùa giỡn với lão tử!

***

Duẫn Hạo với tâm trạng rất tốt, mang theo đoàn người rời khỏi cung Hi Hòa, Tại Trung xõa mái tóc đen rối tung, khom người đứng ở cửa cung nhìn theo bóng người đi xa dần, cho đến tận khi không thấy rõ thánh giá nữa mới quay người về phòng, ngồi vào trước gương trang điểm.

"Thính Trúc, chuyện hôm qua ngoài cung có đồn đại gì không?" Tại Trung để Thính Trúc và Vân Tịch chải tóc cho mình, còn bản thân thì chọn trang sức trong hộp.

"Đồn đại trong cung thì nhiều lắm, ly kỳ nhất là cung nữ kia chết oan, ngọn lửa màu lam trên người nàng ta là oán khí thoát ra." Thính Trúc không dám nói nhiều, lo Tại Trung sẽ sợ hãi, chỉ lược thuật vài câu rồi nhanh nhẹn kết lại, "Nhưng bây giờ không có ai dám đẩy lên người nương nương."

"Không phải là không có người dám đổ tội lên đầu ta," Tại Trung thở dài, vuốt lên mép tóc, "Hôm qua Hoàng thượng nghỉ ở đây, việc này đã nói lên thái độ của Hoàng thượng, kẻ tính kế ta không còn cách nào mà thôi."

"Nô tì cũng nghe nói, sáng sớm nay, Cao tổng quản đã cho trượng tễ mấy tên nô tài, chẳng lẽ là Hoàng thượng..." Thính Trúc cẩn thận nghĩ lại, chắc chắn đúng rồi, liền dừng câu chuyện, chuyên tâm vấn tóc cho Tại Trung, "Bất kể ra sao, tóm lại không có quan hệ gì với chúng ta."

Tại Trung cười, để mặc Vân Tịch và Thính Trúc chăm chút cho mái tóc của mình.

Cậu không tin thực sự có chuyện ma quỷ, thường những chuyện càng quỷ dị khác thường, thì càng có khả năng do con người bày ra.

***

Ra khỏi cung Hi Hòa, Duẫn Hạo nghĩ hôm nay hình như hơi lạnh, đột nhiên lại nhớ tới chuyện tối qua, liền hỏi thái giám hầu hạ bên cạnh: "Tiểu Cát Lợi, chuyện tối qua Cao Đức Trung tra được đến đâu rồi?"

"Bẩm Hoàng thượng, hôm qua Cao tổng quản cả đêm không ngủ, sáng nay cho trượng tễ mấy tên nô tài lắm miệng, nô tài nghe nói người chết là cung nữ trong cung Nhu quân ạ." Tiểu Cát Lợi cẩn thận trả lời, "Có lẽ đã có tin rồi."

"Ừ," Duẫn Hạo gật đầu, "Nô tài lắm miệng đúng là không nên giữ lại, Cao Đức Trung làm tốt lắm. Gọi người tới cung Cảnh Ương nói một tiếng với Hoàng hậu, nếu còn nô tài nào lắm miệng, trực tiếp trượng tễ đi."

"Vâng." Tiểu Cát Lợi vội bảo người bên cạnh tới cung Cảnh Ương truyền khẩu dụ của Hoàng thượng.

***

Trong cung Cảnh Ương, Hoàng hậu nghe xong khẩu dụ của Hoàng đế, sau khi cho thái giám truyền chỉ ra về, lạnh lùng lên tiếng: "Bổn cung biết mà, vừa đầu năm đã không được an bình, qua tháng Giêng lại có mấy người mới vào cung, đến lúc đó không biết còn thành thế nào nữa đây."

"Đâu cần quan tâm sẽ loạn thế nào, nương nương là chính cung Hoàng hậu, cứ mặc người khác đấu đá thôi, chẳng có gì ảnh hưởng được đến người." Hiếu hoàng quân cười tiếp lời, "Nương nương chỉ cần ngồi xem diễn là được."

"Đúng vậy, những người cũ như chúng ta đã sớm không có thánh sủng rồi, chỉ cần ngồi nhìn mấy người trẻ tuổi đi tranh đoạt với nhau thôi," Hoàng hậu thở dài, "Chuyện tối qua không biết là ai giở trò, thật đúng là không ra gì."

"Nương nương là mẫu nghi thiên hạ, mấy kẻ ranh này làm sao so được." Hiếu hoàng quân cười cười, tiếp lời, "Chắc hẳn, Hoàng thượng và nương nương có cùng suy nghĩ, đều không dung được mấy thứ thủ đoạn chẳng ra gì này."

Hoàng hậu trào phúng: "Cứ chờ mà xem, mấy ngày tới bổn cung còn định cho điện Trung Tỉnh thả những cung nữ trên hai mươi tư tuổi về nhà, vốn đang bận rộn đến đau cả đầu, ai biết trong cung còn có người rảnh rỗi đến thế. May mà hôm nay có người cùng chia sẻ bớt cung vụ, nếu không thì đúng là lo không xuể."

Nghe Hoàng hậu nói vậy, Hiếu hoàng quân còn muốn nói thêm gì đó, chợt bên ngoài truyền vào tiếng thái giám thông báo.

"Ninh quân nương nương tới."

Đã đến canh giờ các phi tần tới thỉnh an, Hiếu hoàng quân không định lên tiếng tiếp, sau khi Ninh quân vào phòng, lại cùng Ninh quân tán gẫu mấy chuyện vặt hằng ngày.

"Nghe nói tối qua Hoàng thượng nghỉ ở chỗ Chiêu hiền dung," Hiếu hoàng quân nói như thể than thở, "Chiêu hiền dung này cũng thật vất vả, ba lần bảy lượt gặp chuyện không đâu, cũng may phúc phận dày, nếu không..."

Ninh quân cười nhạt: "Chiêu hiền dung đương nhiên có phúc khí." Nói đến đó liền không tiếp tục nữa.

Hiếu hoàng quân cũng không nói thêm, chốc lát sau, các phi tần lần lượt tới, không ai nói đến chuyện tối qua, bởi vì còn ai không biết, sáng sớm đã có người bị thái giám thân cận của Hoàng đế trượng tễ, bọn họ không ngốc đến mức cố tình đi chạm tới điều cấm kỵ này của Hoàng đế.

Đợi đến khi Tại Trung xuất hiện, các phi tần cũng chỉ quanh co lòng vòng vài câu, vẫn không có người nào dám châm chọc trực tiếp đến cậu. Ai bảo vị này đang được lòng Hoàng đế nhất cơ chứ, nếu là người khác, chỉ sợ đã bị nói là điềm xui rồi.

Tại Trung cũng làm bộ không thấy ánh mắt quan sát của mọi người, chỉ yên tĩnh ngồi, đến tận khi cùng các phi tần rời khỏi cung Cảnh Ương vẫn không thấy ai dám khiêu khích.

Đúng là được sủng ái và không được sủng ái khác nhau quá nhiều, nếu chuyện hôm qua phát sinh trong phạm vi cung điện của một phi tần không được sủng, thì không biết lúc này vị đó đã lo lắng đến nước nào nữa.

"Ta sẽ nhìn xem hắn có thể đắc ý được bao lâu." Cao tu nghi nhìn theo kiệu của Tại Trung đi xa dần, khó chịu ra mặt, ngồi lên kiệu của mình.

Tương quý tần nhìn bộ dáng của Cao tu nghi, thầm nghĩ, vị này chỉ sợ là vẫn chưa thấy rõ hiện thực. Trước đó Yên quý tần được sủng như vậy, cũng đã điểm trong danh sách tấn phong, nhưng đột nhiên tới ngày tấn phong lại không có tên nàng ta, chuyện ấy nếu nói không liên quan đến Chiêu hiền dung thì nàng nhất định không tin.

Không cần biết vì Chiêu hiền dung đâm ngang chuyện này hay là Hoàng thượng thiên vị cưng chiều cậu ta, nhưng điều đó có thể chứng minh được ít nhất một điểm, đối địch ra mặt với Kim Tại Trung không phải là chuyện hay ho gì.

Có thể Khổng uyển nghi nói cũng có lý, chó cắn người thường không hay sủa.

***

Trong cung Kiền Chính, Duẫn Hạo nghe Cao Đức Trung báo cáo, ánh mắt rất tĩnh lặng, hỏi: "Trên người cung nữ có vật gì khả nghi không?"

"Bẩm Hoàng thượng, nô tài đã cho xem xét, phát hiện trên người cung nữ đó có một ít bột tương tự bột lân ạ."

"Bột lân?" Duẫn Hạo hứng thú nhướng mày, "Vậy thì đúng là thú vị đấy."

Người khác không biết bột lân có tác dụng gì nhưng Duẫn Hạo lại rất rõ, trước đây, hắn từng xem một nghệ nhân diễn ảo thuật, vì hiếu kỳ nên đã gọi nghệ nhân này lại hỏi rõ, mới biết thứ gọi là 'ma trơi'* lơ lửng trong bóng đêm là do bột lân gây ra.

((*)Hiện tượng "ma trơi" thường xuất hiện ở những vùng đầm lầy, nghĩa địa... Đó là hiện tượng xuất hiện những đốm lửa cháy sáng bay trong không khí.

Bản chất của hiện tượng này được giải thích với sự tham gia của 2 chất khí đó là photphin(PH3) và diphotphin(P2H4), P2H4 là chất có khả năng tự cháy trong không khí, khi cháy nó tạo ra nhiệt lượng làm tăng nhiệt độ lên đến khoảng 1500C sau đó  PH3 tiếp tục cháy và kết quả là xuất hiện "ngọn lửa ma trơi".

PH3, P2H4 xuất hiện do sự phân hủy xương, xác động thực vật ở  khu vực như đầm lầy, nghĩa địa. Đó là nguồn photpho rất lớn để hình thành PH3,P2H4 bằng hoạt động của các vi khuẩn trong đất. Chúng tích tụ lại và khi gặp điều kiện thuận lợi thì bốc cháy.)

"Bẩm Hoàng thượng, ở điện Trung Tỉnh có một thái giám có tổ tiên là nghệ nhân ảo thuật, có thể giải thích được nguyên do xuất hiện đám lửa kỳ quái kia, thì ra là do đám bột lân rắc trên người cung nữ gây nên." Cao Đức Trung thấy Hoàng đế không tò mò hỏi kỹ, biết ngài đã rõ nguyên nhân, lại bổ sung, "Nô tài ở trong cung đã nhiều năm như vậy mà cũng không biết bột lân còn có tác dụng này, đúng là kiến thức quá nông cạn."

"Đừng nói ngươi, trẫm cũng chỉ ngẫu nhiên biết được tác dụng này của bột lân." Tâm tình Duẫn Hạo tốt hơn một chút, "Ngươi không biết cũng là lẽ thường, chi e trong cung không có mấy người biết việc này."

"Hoàng thượng học rộng tài cao, nô tài không được một phần vạn của người." Cao Đức Trung lại nghi ngờ hỏi tiếp, "Người nọ biết rõ đó là con đường Hoàng thượng chắc chắn sẽ đi qua để đến cung Hi Hòa, cố tình làm ra một màn quỷ dị như vậy, không biết có tính toán gì?"

"Chỉ sợ rằng, bởi vì là con đường trẫm chắc chắn sẽ đi qua, nên mới có người bày ra chuyện đó." Duẫn Hạo nhàn nhạt nói, "Nếu thân phận của cung nữ và nguyên do đám lửa lạ đã rõ, chuyện này cũng nên để Hoàng hậu tra một chút. Hậu cung lại gặp phải loại chuyện như vậy, thực khiến người ta khó chịu."

"Vâng, nô tài xin tới cung Cảnh Ương truyền ý chỉ của Hoàng thượng ngay." Cao Đức Trung thấy Hoàng đế không hài lòng khi xảy ra chuyện vừa rồi, không dám nhiều lời, vội nhẹ giọng xin lui.

***

Lại nói, dạo này vận khí của Hoàng hậu đúng là không được tốt lắm, trong cung liên tiếp xảy ra chuyện không may, mà hết lần này đến lần khác, nàng đều không biết được nguyên do, nay Hoàng đế đã không vừa ý với Vương gia của nàng, chỉ sợ ngày sau, cái ghế Hoàng hậu này càng lúc càng khó ngồi.

Hoàng hậu vừa nhận được ý chỉ cấm truyền chuyện này từ Hoàng đế, nay lại nhận được ý chỉ yêu cầu nàng nghiêm tra, trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu. Vị Chiêu hiền dung này đúng là gặp không ít chuyện, dăm bữa nửa tháng lại có bất trắc, nàng là một Hoàng hậu mà cứ như Thượng thư bộ Hình, Hoàng đế lại lần nào cũng chỉ chăm chăm che chở thanh danh cho vị kia, nàng có muốn nương chuyện này làm gì đó cũng phải cân nhắc cẩn thận.

"Nương nương, giờ nên xử lí thế nào?" Hòa Ngọc cau mày, "Chuyện Chiêu hiền dung sảy thai vừa mới chìm xuống được vài ngày, nay lại có chuyện thế này... Hay là nô tì đi gọi Hiếu hoàng quân nương nương tới cùng bàn cách?"

"Ngươi cho rằng hắn ta bây giờ còn toàn tâm toàn ý làm việc cho bổn cung?" Hoàng hậu cười nhạt, "Nay hắn đã là hoàng quân, dưới gối lại có đại hoàng tử gửi nuôi, chỉ ở bên dưới bổn cung thôi, sao lại không sinh tâm tư khác?"

"Hiếu hoàng quân nương nương vẫn rất thân thiết với nương nương, chắc sẽ không..." Hòa Ngọc nói được nửa chừng lại do dự.

"Hậu cung này làm gì có tình tỉ đệ – huynh muội." Hoàng hậu điều chỉnh lại sắc mặt, bình tĩnh gọi thái giám cung nữ tâm phúc tới, phân phó vài chuyện cho họ đi làm.

***

Trong đình Châu Tú, Tại Trung nhìn hoa tuyết bay lả tả bên ngoài, lại quay sang nhìn mấy người ngồi cùng, bàn tay ôm bình nước ủ ấm chặt thêm một chút.

Kỳ thực cậu tuyệt đối không muốn tới chỗ Từ chiêu dung thể nghiệm "lạc thú" thưởng thức trà trong tuyết lạnh, cũng không muốn cùng trò truyện về sinh hoạt hằng ngày với một Ninh quân, Hiếu hoàng quân mà cậu không quen thuộc là bao, hiện tại cậu đây chỉ ao ước được về cung, chui vào ổ chăn mà hưởng thụ sinh hoạt hủ bại của mình.

Trong ngày tuyết rơi, chuyện tốt đẹp nhất chẳng phải là được nằm trong ổ chăn ấm áp mềm mại mà hưởng thụ sao, vì sao cậu phải ngồi ở trong cái đình thông thống gió lạnh này, mặc dù có trà nóng, có điểm tâm, có lò than, nhưng cậu vẫn cảm thấy khó chịu khắp người đây nè.

Vì sao cậu lại ngứa chân đến nỗi chọn con đường này mà đi cơ chứ? Đáng đời ngươi đi mà cũng không biết chọn đường, đáng đời ngươi đụng phải kẻ không nên đụng, Tại Trung âm thầm tự xỉ vả mình.

"Uống trà ở đây quả cũng có một phong vị khác." Hiếu hoàng quân cầm tách trà nhấp một ngụm, "Bổn cung cũng đã vài ngày chưa có dịp ngắm nhìn phong cảnh trong cung rồi."

"Hiếu hoàng quân nương nương và Ninh quân nương nương phải cùng Hoàng hậu nương nương giải quyết cung vụ, tất nhiên luôn bận rộn luôn rồi." Từ chiêu dung nói, "Tần thiếp không phải để ý đến công việc trong cung, nhưng mà chỉ ngẫm thôi cũng thấy những việc này vô cùng phức tạp."

"Hoàng hậu nương nương mới là người thực sự bận rộn, chúng ta chẳng qua chỉ theo nương nương giúp một tay mà thôi, lại tự dưng được hưởng tiếng của Hoàng hậu nương nương." Hiếu hoàng quân đặt tách trà xuống, "Nay hậu cung lại xảy ra không ít chuyện phiền lòng, chỉ sợ Hoàng hậu nương nương lại phải bận rộn vài ngày, chẳng được nghỉ ngơi đây."

Tại Trung liếc nhìn ba người, không rõ Hiếu hoàng quân nói những lời này là có dụng ý gì. Hiếu hoàng quân là phe Hoàng hậu, mọi người trong cung đều hiểu, tuy nhiên, lúc nói mấy lời vừa tâng bốc vừa thông cảm với Hoàng hậu, không hiểu sao lại làm người nghe cảm thấy giả tạo.

Ninh quân gật đầu: "Hiếu hoàng quân nói rất phải."

Từ sau khi Tại Trung "sảy thai", quyền lợi của Hoàng hậu bị phân cắt, lúc này Từ chiêu dung cố tình nói ra chuyện đó, ngoại trừ cố ý lấy lòng Hiếu, Ninh nhị quân, thì còn có ý khiến Tại Trung sượng mặt.

Tại Trung không phải kẻ ngu, chỉ là không rõ, vì sao Từ chiêu dung lại hận mình đến thế, chẳng lẽ vì mình quá tục khí, xung khắc với khí chất thanh cao, u sầu của nàng ta? (Các nàng đoán thử xem, lí do là vì sao??)

"Chiêu hiền dung nãy giờ không nói gì, hay là có tâm sự?" Thái độ của Hiếu hoàng quân đối với Tại Trung hết sức thân thiện, không cần biết nguyên nhân là gì, chí ít cũng không khiến Tại Trung mất mặt.

"Nương nương quả là tinh ý." Tại Trung trưng ra nụ cười miễn cưỡng, "Gần đây tần thiếp luôn ngủ không được yên giấc, đôi khi lại mơ hồ nghe thấy tiếng trẻ con khóc, ngây người như vậy là thất nghi trước mặt nương nương rồi."

"Haizz, nào có cái gì mà thất nghi hay không thất nghi," Hiếu hoàng quân tự tay rót thêm trà nóng vào tách của Tại Trung, "Sức khỏe của đệ còn chưa khôi phục hoàn toàn, bổn cung chỉ lo đệ nghỉ ngơi không tốt sẽ bất lợi. Nay đệ còn trẻ lại được ân sủng của thánh thượng, có gì mà không thể nghĩ thông suốt như thế."

Tại Trung lộ ra một nụ cười gượng gạo, nâng tách trà uống một ngụm: "Tạ nương nương quan tâm, tần thiếp vô dụng, làm phiền nương nương lo lắng rồi."

"Tâm tư của hiền dung nương nương nặng nề như thế, quả thực sẽ làm tổn thương bản thân đấy." Từ chiêu dung cười nhìn Tại Trung, "Có một số việc dù nghĩ nhiều cũng vô ích."

Tại Trung quay sang nhìn Từ chiêu dung: "Từ chiêu dung nói có lý, không chỉ có một số việc nghĩ nhiều vô ích, ngay cả làm nhiều cũng vô ích mà thôi."

Nụ cười trên mặt Từ chiêu dung thoáng chốc cứng đờ, bàn tay nắm tách trà cũng siết chặt, rốt cuộc không nói nổi một lời.

Ninh quân tựa như không nghe thấy sự châm chọc trong lời nói của hai người, mỉm cười chỉ ra một nơi cách đó không xa: "Các vị nhìn xem, phía trước có phải Trân tài nhân không?"

Tại Trung nhìn theo tay Ninh quân, thấy xa xa có một nữ tử áo đỏ đang đi tới, tuyết rơi trắng trời khiến cậu không thấy rõ mặt người này.

Nhưng trong cung mà ăn mặc rực rỡ diễm lệ như vậy, chắc chỉ có Trân tài nhân mới phong mà thôi.

"Chói mắt như vậy, chắc là Trân tài nhân rồi." Từ chiêu dung nhè nhẹ thở dài, "Hoa đỏ trong tuyết trắng, không gì nổi bật hơn."

Những kẻ nhã nhặn thanh tao có đôi khi cũng nói được những câu rất thiếu đạo đức, Tại Trung dời mắt, bất quá, đúng là chỉ có Trân tài nhân Nga My này mới dám ăn mặc rực rỡ, phô trương như thế trong hậu cung này mà thôi.

***

Trân tài nhân không ngờ sẽ có vài vị phi tần phân vị cao ngồi trong đình này uống trà ngắm tuyết, vội vàng quỳ xuống thỉnh an bên ngoài đình, tuyết lạnh đâm vào đầu gối khiến nàng ta đau buốt.

"Trân tài nhân không cần đa lễ, bên ngoài tuyết lớn, vào trong này cho ấm." Hiếu hoàng quân đã mở miệng, ba người Tại Trung đương nhiên không có ý kiến gì.

Từ chiêu dung cố ý liếc nhìn Tại Trung một cái, cung nữ thân cận của vị này phạm phải tên tục của Kim Tại Trung nên mới bị Hoàng thượng cho trượng tễ. Phạm phải tên tục của chủ tử là chuyện nói lớn cũng được, nói nhỏ cũng không sai, nếu chính chủ không truy cứu, vậy không phải chuyện to tát gì, nhưng nếu cố tình truy cứu thì đánh chết cũng không quá đáng.

Kim Tại Trung này trưng ra vẻ thiện lương bề ngoài nên không hạch tội, lại để Hoàng thượng lập uy giùm hắn ta, không biết nên nói cung nữ kia không may hay vận khí của Kim Tại Trung quá tốt.

Trân tài nhân đi vào trong đình, rụt rè không dám nhìn Tại Trung khoát bộ áo choàng trắng ngồi một bên, đại cung nữ trước đây của nàng bị Hoàng thượng cho trượng tễ vì phạm vào tên của vị này, nàng sợ vị này sẽ bất mãn với mình.

Tại Trung không muốn đề cập đến cung nữ đã chết đó, đương nhiên sẽ không cố tình lấy chuyện này bắt bẻ người khác, thấy Trân tài nhân vào trong đình, cậu không nói thêm gì, chỉ mặc cô bé kia đứng trong một góc.

"Trân tài nhân đến đây làm gì vậy?" Từ chiêu dung lười biếng hỏi.

"Bẩm Từ chiêu dung nương nương, Yên quý tần thích hoa mai trong vườn mai phía tây, nên bảo tần thiếp tới đó hái một ít ạ." Trân tài nhân thận trọng trả lời, hiển nhiên vụ lần trước đã khiến nàng khép mình đi nhiều, tiếc rằng vẫn chưa đủ thông minh.

Từ chiêu dung nhìn bộ váy đỏ rực trên người cô nàng, nhíu mày: "Mai vàng ở vườn phía tây đúng là có một phong vị khác." Từ Lâm Nguyệt hiên tới vườn mai phía tây rất xa, Quyền Bảo Nhi này thật biết làm khó người khác.

Hiếu hoàng quân gật đầu: "Hoa mai vườn phía tây đến cả Hoàng thượng cũng khen đẹp, mấy ngày nay Chiêu hiền dung không có dịp đi xem, quả có hơi đáng tiếc đấy."

Tại Trung cười nói: "Nương nương xin đừng cười tần thiếp, tần thiếp biết loại bánh hoa mai nào ngon nhưng không biết loại hoa mai nào đẹp hơn đâu."

Ninh quân nghe vậy, hơi nở nụ cười: "Quả nhiên Hoàng thượng nói đệ thích ăn không phải không có nguyên do."

Hiếu hoàng quân gật đầu: "Quả đúng như vậy." Vị này nếu không phải thích ăn, thì đứa bé trong bụng chưa chắc đã mất, người trong hậu cung này không quản được cái miệng thích ăn và cũng không quản được cái miệng thích nói, đều đồng dạng đáng sợ như nhau.

Trân tài nhân nhìn mấy người ngồi trên đôn kê đệm dày, uống trà nóng 'trêu ghẹo' lẫn nhau, còn bản thân thì phải đứng trong góc như một nô tài, không nén được phẫn hận trào lên trong lòng, những người này dung mạo chưa chắc hơn mình, chẳng qua là ỷ vào xuất thân tốt hơn, nên mới có được địa vị như ngày hôm nay mà thôi.

Trong hậu cung này, bất kỳ người nào cũng có thể khiến nàng phải cúi đầu, ai cũng có thể làm nàng run sợ, rõ ràng dung mạo nàng chẳng thua ai, vì sao phải ở dưới bọn họ, nàng không cam lòng!

Tại Trung chú ý sắc mặt của Trân tài nhân đang đứng trong góc, lòng lại rất hiểu cảm giác khi chứng kiến sự chênh lệch địa vị lớn như vậy, có điều, đây là hậu cung, không cam lòng thì có thể làm được gì!

Huống chi, cung nữ của người này vì mình mới bị trượng tễ, loại chuyện khiến người mất thể diện kia, không phải chuyện nhỏ, nếu nàng ta có cơ hội vươn lên, thì tuyệt đối không có lợi. Cậu không muốn người này leo lên chỗ cao, rồi sau đó đối nghịch với mình.

Làm một thành viên của hậu cung, đôi khi phải nhẫn tâm với người khác một chút.

Đang nghĩ lan man, chợt Tại Trung thấy vài tên thái giám vội vã đi về phía này, thấy mấy người bọn họ, đầu tiên đều lễ phép thỉnh an, sau đó nói: "Bẩm các vị chủ tử, Hoàng hậu nương nương sai bọn nô tài mời Trân tài nhân tới cung Cảnh Ương một lát ạ."

Hiếu hoàng quân tò mò hỏi: "Có việc gì sao?"

Thái giám cầm đầu nói: "Nếu các vị chủ tử có thời gian, xin mời cùng đến."

Tại Trung liếc nhìn Trân tài nhân, chuyện gì liên quan đến vị này nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sưu