Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vô Tình Tìm Được Một Anh Bạn Trai Bệnh Kiều Tập Sự - 7

Trọng điểm trước mắt vẫn là phải đem chuyện rách nát này giải quyết đã.

Sau khi về nhà chúng tôi tiếp tục đóng kịch, sáng hôm sau Tước Đa cũng nói cho tôi biết Camera ẩn ở cửa đã đầy pin đặt ở đó lần nữa. Chúng tôi lại trình diễn một tiết mục yêu hận dây dưa trước camera bí mật này.

Hôm đó tôi cố ý làm bộ buồn bực đi công viên tản bộ.

"Tiểu Ngư, thật trùng hợp."

Thanh âm Ngôn Khải từ sau lưng đuổi tới, còn ngại không đủ lấy cả tay khoác lên vai tôi. Tôi xoay người hất tay hắn ta ra.

"Quả thật rất khéo nha, cứ mỗi lần ra ngoài đều có thể gặp được anh?".

Tôi mặt cười nhưng lòng không cười, trên mặt hung hăng thực tế hoảng loạn gần chớt.

"Không phải vì chúng ta có duyên phận sao?". Ngôn Khải lại gần, trên mặt tao nhã mang theo ý cười khiến người ta cảm thấy không thích hợp, "Tiểu Ngư, nhìn xem đây là hoa hồng, không phải em thích hoa hồng nhất sao? Nói về lãng mạng anh không thua kém tên kia đâu. Em không muốn thử sao?".

Hắn ta ra vẻ thâm trầm, còn tự nhận mình đẹp trai nhướng mày ghé sát vào. Tôi nhịn không được, thật sự quá dầu mỡ, trong đầu thầm rủa "Thử cha ngươi ấy mà thử!".

Nhịn xuống rục rịch muốn cho hắn một đấm, tôi hung hăng trừng hắn một cái rồi lui về phía sau vài mét.

"Ngôn Khải, tôi không quen anh, nếu anh còn quấy rầy tôi nữa tôi sẽ báo cảnh sát".

Người xung quanh không tính là nhiều, lại thêm chúng tôi vừa mới bắt đầu càng chạy càng lệch, hiện tại càng không có một bóng người. Sắc mặt Ngôn Khải thoáng cái tối sầm, hắn mất kiên nhẫn.

"Thằng khốn đó có gì hơn anh, không phải chỉ được mỗi cái mã tốt thôi sao, rõ ràng hai người đều làm chuyện giống nhau. Thậm chí anh còn chú ý em sớm hơn hắn, luôn âm thầm bảo vệ em. Tại sao em lại thích hắn?".

Sắc mặt hắn ta vô cùng đáng sợ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm tôi. Nếu là tôi của ngày thường, hẳn là đã sớm sợ hãi bỏ của chạy lấy người. Nhưng bây giờ nghe được những lời này của hắn ta, tôi ngược lại tức đến bật cười. Không chỉ không muốn chạy trốn, còn muốn đánh hắn ta một trận.

"Anh gọi theo dõi là âm thầm bảo vệ? Lắp camera giám sát tôi cũng là bảo vệ? Rõ ràng tôi một chút cũng không biết anh, dựa vào cái gì mà diễn làm như chúng ta rất quen biết, còn muốn động tay động chân?". Trong cơn tức giận, tôi xông lên cho hắn ta một cái bạt tai, "Mặt anh thật dày!".

Ngôn Khải bị tát lệch mặt, lập tức lấy lại tinh thần, vẻ mặt không thể tin nhìn tôi, "Anh làm tất cả là để bảo vệ em! Em lại đánh anh?".

Tôi cười lạnh, "Đúng vậy, chính là đánh anh đấy, đến đánh anh tôi còn ngại bẩn tay đây. Không ngại nói cho anh biết, tôi chính là thích Tước Đa không thích anh. Anh chỉ làm cho tôi cảm thấy ghê tởm".

________________________________________________________________________________

Sắc mặt Ngôn Khải sau khi tôi nói xong những lời này mắt thường có thể thấy được trở lên dữ tợn. Hắn ta vốn dĩ thanh tú, giây phút này mặt đều nổi cả gân xanh vô cùng dọa người.

Tôi lúc này có chút sợ hãi dù tôi và Ngôn Khải đều là đàn ông nhưng tôi biết rõ sức mình không thể đánh lại hắn. Tôi cắn răng, nhìn hắn ta chuẩn bị xông tới, quay đầu bỏ chạy đồng thời mở điện thoại ra gọi điện cho Tước Đa như kế hoạch.

Điện thoại vừa kết nối tôi lại vấp chân một cái, trong nháy mắt mất đi cân bằng cả người ngã xuống, ngay lúc tôi cảm thấy mình bị tóm rồi thì đúng là tôi bị tóm thật nhưng người tóm được tôi là Tước Đa. Anh ấy đỡ lấy tôi, nở nụ cười dịu dàng, giống như cho tôi một viên thuốc an thần.

"Bảo bối, yên tâm, anh ở đây".

Anh ôm tôi ra sau lưng, còn mình thì đối mặt với Ngôn Khải.

"Hai kẻ không biết xấu hổ chúng mày, tao sớm nên biết chúng mày là một đám".

Ngôn Khải thấy chúng tôi ôm nhau, lập tức nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt càng khó coi. Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, nói đủ mọi màu sắc đều là đề cao hắn ta, sắc mặt kia, quả thực chính là bún ốc trộn sầu riêng ba ngày, thối lại càng thối!

Tôi sửa sang lại đoạn ghi âm vừa rồi, từ sau lưng Tước Đa thò đầu ra nhìn mắt cá chết tiệt của hắn. Tên này tức giận đến méo miệng.

"Chúng tôi nắm giữ chứng cứ ở đây, tôi đã báo cảnh sát rồi". Tước Đa lắc lắc di động, cảnh giác nhìn hắn ta.

Ngôn Khải thở hổn hển, tôi đã nghĩ rằng cuối cùng hắn cũng đã bó tay chịu trói, không ngờ hắn rút ra một con dao! Nhe răng cười man rợ vọt về phía chúng tôi, "Đều đi chết đi!"

________________________________________________________________________________

"Tước Đa! Cẩn.....". Tim tôi vọt lên tận cổ họng, không ngờ Ngôn Khải lại có thể điên loạn đến mức này.

Chỉ là bạn trai tôi nào phải người dễ chọc, anh nghiêng người một cái, trực tiếp đá trúng cổ tay hắn ta. Ánh sáng chợt lóe, dao kia bay ra xa vài mét, rơi cách đó không xa. Ngôn Khải cũng ôm cổ tay ngã sang một bên.

"Cẩn... Cẩn thận, bạn trai em thật uy vũ, bạn trai em là lợi hại nhất".

Tước Đa vỗ vỗ ngực, phổng mũi tự hào nhìn về phía tôi như muốn bảo mau khen anh thêm đi. Ngay lúc tôi đang định tiếp tục tâng bốc bạn trai thì có tiếng người ngăn chúng tôi lại.

"Khụ khụ...... đôi tình nhân trẻ có thể qua bên kia đợi một lát nha".

Tôi nhìn sang bên cạnh, không biết lúc nào, cảnh sát đã đến. Tước Đa cũng kéo tôi lui về phía sau, nhường chỗ cho cảnh sát làm việc.

Lúc lấy lời khai trở về, Tước Đa lân la đề nghị, "Lúc nãy vợ khen anh hết lời vậy, có muốn học vài ngón võ phòng thân không?".

"Ý kiến này không tồi nha".

"Vậy trước tiên tối nay cần làm vài bài thực nghiệm cơ thể của em cái đã".

"Thực nghiệm cơ thể?".

"Ừm... Thử xem cơ thể em thích ứng thế nào mới dạy được".

"À... Được...".

Tôi rất tin tưởng bạn trai mình... Nhưng không biết sao tôi có linh cảm cái bài thực nghiệm cơ thể của anh ấy... sẽ rất... Ừm... Khó nói, khó giải thích. Nhưng mà tôi vẫn nên tin tưởng bạn trai mình phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #octp