Hàn Yêu Phục Ma Cùng Tình Cũ - 7
Đó là một buổi chiều bình thường, ít nhất là đối với Hạ Linh.
Sau khi những người đó làm nhục cô, Hạ Linh nhẹ nhàng rửa sạch vết giày trên đồng phục học sinh của cô.
Những buổi chiều mùa hè thực sự rất đẹp, ánh hoàng hôn tràn ngập khắp thành phố, tráng lệ và lộng lẫy. Nhưng trong mắt cô chỉ có bóng tối, ngày và đêm, sáng và tối có khác nhau? Cô đi đến cổng trường thì chợt dừng lại, vô thức trốn vào một góc, hơi ló đầu ra.
"Bố! Mẹ! Sao hôm nay rảnh đến đón con?". Là giọng nói của Lâm Nguyệt, ngọt ngào đến thế.
Bên đường có một chiếc ô tô cao cấp đỗ lại, một đôi vợ chồng ăn mặc chỉnh chu đứng trước xe, trìu mến nhìn Lâm Nguyệt, "Dạo này không bận, đến đón con gái quý giá tan trường".
"Tiểu Vân và tiểu Hiên cũng ở đây à, về nhà cô chú chơi nhé".
Bố mẹ Lâm Nguyệt trả lời, trực tiếp phớt lờ Mã Phương, người đang đứng ở phía sau vâng vâng dạ dạ, Mã Phương cũng thức thời im lặng rời đi. Những người còn lại đứng đó trò chuyện náo nhiệt một lúc rồi lần lượt lên xe.
Hạ Linh đeo chiếc cặp sách cô đã dùng từ nhỏ, đi một bước liền dừng lại. Cô đột nhiên không thể hiểu nổi.
Tại sao? Tại sao một số người có được những gì họ muốn từ khi sinh ra? Vì sao người được mẹ yêu, được cha yêu lại là đồ cặn bã bắt nạt cô?
Hạ Linh trở về căn nhà nồng nặc mùi rượu, lặng lẽ đặt cặp sách xuống, lặng lẽ gội đầu. Khi cô sấy tóc xong, cha dượng cầm một chai rượu nghiêng ngã đi vào. Một đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào cô, "Hôm nay thật xinh đẹp". Hoàng Khôn đưa tay vuốt ve mặt cô.
Hạ Linh cảm thấy khó chịu đến muốn nôn mửa, nhưng nỗi sợ hãi khắc sâu trong lòng khiến cô không thể cử động. Cô đã bị quấy rối như thế này trong hai năm. Cô không thể phản kháng vì không ai quan tâm đến sự sống chết của cô.
Không hiểu sao, hình ảnh Lâm Nguyệt làm nũng trong vòng tay cha mẹ hiện lên trong đầu cô, sự không cam lòng mạnh mẽ khiến cô đẩy người cha dượng ghê tởm ra ra và nhấc chai bia rỗng trên bàn hét lên, "Đừng chạm vào tôi!".
Hoàng Không mở đôi mắt mơ màng, sau khi xác nhận cô không có gan động thủ liền bước tới. Nhưng con gái riêng của hắn vẫn quyết tâm cảnh cáo hắn, ném một chai vào người ông. Chiếc chai thủy tinh màu xanh dính đầy máu vỡ tan trên sàn nhà.
Hoàng Khôn sờ sờ trên trán vết máu, gân xanh trên cổ nổi lên, sau đó hung hăng bóp cổ con gái riêng "Con khốn, mày thật không biết xấu hổ, nếu không có tao, hai mẹ con mày cũng không biết đang đi xin ăn ở đâu!".
"Ặc!". Hạ Linh đá mạnh vào hắn, nhổ nước bọt vào mặt anh ta.
"Con khốn!". Hoàng Khôn tức giận, tăng thêm lực.
.........
Khi màn đêm buông xuống, gió chiều thổi tung rèm cửa từng nhà.
Hạ Linh ngồi trên song cửa sổ trong ngôi nhà mới của mẹ cô, lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang dọn giường. Hóa ra làm ma cũng có thể mệt mỏi, cô cắn ngón tay suy nghĩ. Không thể biết đó là vì mối quan hệ huyết thống hay vì điều gì khác.
Nói tóm lại, Hạ Linh không có ý định giết người phụ nữ gần như chưa làm tròn trách nhiệm làm cha mẹ này. Cô đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi. Cảm nhận được mối nguy hiểm nào đó, cô theo bản năng nhảy xuống từ cửa sổ, mang theo một cơn gió mát.
"Kỳ quái, sao lạnh như vậy?". Hạ Dung xoa xoa cánh tay đi đến bên cửa sổ, lúc đưa tay đóng cửa sổ lại, cô liếc nhìn xuống lầu. Đóng cửa lại cái rầm, Hạ Dung tức giận, "Hai thầy, hai người có phải quá mức rồi không? Lại đuổi theo đến nhà người ta vào đêm khuya".
"Hì hì~".
Hai người cô gặp lúc chiều không mở miệng, nhưng Hạ Dung lại mơ hồ cảm thấy có người đang cười, tiếng cười vang sau lưng cô. Cô nổi da gà sau gáy, lúc này đèn cũng tắt.
Từ góc nhìn của Liễu Ngư, cậu có thể nhìn thấy một cái đầu nhô ra khỏi vai Hạ Dung, ánh đèn đường soi rõ, mái tóc dài đến thắt lưng đung đưa trong gió chiều. Mặt Hạ Linh tái nhợt, vết bầm tím trên chiếc cổ trắng nõn của cô đặc biệt dễ thấy. So với những hồn ma thông thường, cô ấy trông gần giống như một người bình thường, ngoại trừ đôi mắt đen tối quỷ dị và đôi môi đỏ như máu.
Khi cô cười khẽ làm mọi người không rét mà run, "Mẹ ơi! Họ đâu phải là giáo viên? Họ đến đây để bắt con". Hạ Linh túm lấy gáy bà ta kéo lại, phớt lờ vẻ mặt kinh ngạc của Hạ Dung.
"Tiểu Linh?!". Hạ Dung ngã xuống đất hét lớn, "Sao con lại trở nên thế này!".
Hạ Linh lạnh lùng liếc bà ta, sau đó vô cùng thích thú giẫm lên song cửa sổ. Không có cửa sổ nào ở khu vực này có lan can.
Khi cô giẫm lên, Lư Khương phá cửa xông vào, nữ quỷ đứng bên cửa sổ cũng không quay đầu lại.
Hai người phía dưới một trước một sau đứng ở con hẻm hẹp, người đàn ông phía trước làm động tác bảo hộ, mặc dù người phía sau đang bình thản ung dung cũng không cần bảo vệ.
Hạ Linh nghiêng đầu, đột nhiên chạm mắt với người phía sau. Kỳ lạ thật, tại sao đại sư bắt quỷ lại nhìn kẻ giết người bằng ánh mắt như vậy. Nó không giống như sự cảm thông hay thương hại, đó là sự an ủi thầm lặng.
"Anh ơi, tha cho em đi". Hạ Linh nhẹ nhàng nói, nhưng hành động của cô hoàn toàn trái ngược với lời nói. Chậu cây trên ban công tòa nhà cho thuê đối diện đang rơi với tốc độ nhanh, hướng về phía hai người ở tầng dưới. Đúng như dự đoán, những chậu cây tự động lệch hướng.
Lư Khương đứng trong nhà, vô cùng lo lắng nhưng Liễu Ngư đã nói trừ tình huống tệ nhất, thì không thể làm tổn thương cô ta. Lư Khương do dự mãi, nhưng vẫn mở túi vải màu vàng bọc thanh kiếm gỗ đào để đề phòng.
Hạ Dung vẫn ngồi phịch xuống sàn, vẻ mặt ngơ ngác, lẩm bẩm tên Hạ Linh.
Họ dường như đang thoát ly khỏi thế giới thực, những người thuê nhà xung quanh không bị ảnh hưởng gì. Trong một mảng im lặng, Hạ Linh nghe thấy thanh niên mặc áo len xanh nhạt hỏi, "Ông ấy chôn cô ở đâu?". Giọng nói cậu trong trẻo, trong tay cầm một cây sáo ngọc lam tuyệt đẹp.
"...Vùng đất hoang phía sau nhà ông ấy". Lão ta đào cái hố, bỏ xác cô vào bao phân bón rồi ném xuống.
Người cầm sáo ngọc lam thay đổi biểu tình nói, "Tôi giúp cô chuyển đi nơi khác"
Vẻ mặt Hạ Linh vẫn không thay đổi, "Tôi muốn có hoa và cỏ". Cô bỗng mỉn cười nói, "Anh ơi, anh muốn cho em đi đầu thai ư? Vậy thì thôi đi". Cô nói nhanh không cho ai cơ hội xen vào, "Đầu thai để làm gì, để lại phải chịu đau khổ à?".
Vừa dứt lời, cô nhảy xuống, nhẹ nhàng tiếp đất và đối mặt trực tiếp với hai người trong hẻm. Cô đang mặc bộ đồng phục mùa hè của Sơ trung Ngũ Thượng. Tình trạng suy dinh dưỡng lâu ngày khiến bộ đồng phục cỡ nhỏ nhất lỏng lẻo trên cơ thể gầy gò của cô.
Lông mi của Liễu Ngư khẽ run lên khi nghĩ đến Hạnh Hoa và lớp trưởng lớp C. Họ cũng mười bốn tuổi như Hạ Linh.
Sau khi Hạ Linh nhảy ra khỏi cửa sổ, Lư Khương nhanh chóng trèo xuống ống nước bên ngoài tòa nhà, cầm thanh kiếm gỗ đào trong tay làm động tác phòng thủ.
Hạ Linh tiến lên một bước hếch cằm nói, "Anh trai khi bắt ma luôn mềm lòng như vậy sao?". Cô đảo đôi mắt đen láy nói, "Người này thoạt nhìn giống như diêm vương sống". Cô ấy đang nói về Tước Đa, người bình tĩnh từ đầu đến cuối.
Liễu Ngư đẩy người trước mặt ra, "Cô là người bị hại."
"Cảm ơn". Không ai ngờ rằng Hạ Linh sẽ lao tới ôm cổ Liễu Ngư, sau đó quay lại, không do dự đánh vào thanh kiếm đang giơ lên một nửa của Lư Khương. Ma nữ gầy gò cầm chặt thanh kiếm gỗ đào đâm vào cơ thể lạnh lẽo, "Tôi không muốn có kiếp sau".
Liễu Ngư đứng ngốc tại chỗ, hai tay vô thức sờ cổ. Có một giọt huyết lệ rơi trên vai cậu.
________________________________________________________________________________
"Anh đã liên hệ để chuyển chủ nhiệm lớp C đi. Em hẳn đã chú ý, Hạ Dung đang không ổn mấy ngày nay".
"...".
"Ngư Nhi?".
Tước Đa dừng lại. Người trên lưng ôm chặt quần áo anh, khẽ nức nở nước mắt nóng hổi làm ướt đẫm lưng anh. Tim Tước Đa như bị dao đâm, anh dùng lực trên tay để hai người áp chặt vào nhau hơn, khàn giọng nói, "Ngư Nhi đừng buồn, đó mới là giải thoát thực sự cho cô ấy".
Liễu Ngư muốn nói chuyện, nhưng lại chỉ có thể nức nở như một con thú nhỏ, hai tay ôm chặt lấy cổ anh.
Tước Đa tăng tốc độ, đi về phía chiếc ô tô đậu cách đó không xa. Mở cửa sau, Tước Đa ôm người ngồi ở sau, Liễu Ngư ngồi trên đùi anh, hai mắt đỏ hoe, nước mắt trào ra, tụ ở cằm, rồi nhỏ giọt xuống ngực. Tước Đa ôm mặt hôn lên giọt nước mắt mặn chát của cậu.
Liễu Ngư nắm lấy áo anh, đôi mắt đẫm lệ trong đêm tối càng trở nên ẩm ướt, lộ ra một tia yếu ớt khó tả. Mắt cậu như đang thổn thức "Em làm chưa đủ tốt sao?".
Tước Đa ôm chặt lấy cậu, hôn cậu mãnh liệt. Anh kiên nhẫn dỗ dành, "Ngư Nhi là người tuyệt vời nhất trên thế giới và anh thực sự rất may mắn khi được gặp em".
Không biết họ hôn nhau bao lâu, Liễu Ngư thở hổn hển đẩy anh ra, cắn nhẹ vào cằm anh rồi an tâm ngủ trong vòng tay anh. Tước Đa đưa tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt ướt đẫm của đối phương, thương tiếc vuốt ve sườn mặt đến tai cậu, "Anh rất may mắn". Tước Đa chăm chú nhìn người trong ngực.
Sau đó, trong xe chỉ còn vang lên tiếng thở nhẹ của Liễu Ngư.
Tước Đa xuất thân từ một gia tộc chuyên hàn yêu phục ma, nhiều đời đi bắt quỷ, anh là người có thiên phú nhất trong thể hệ này của nhà Thượng Dã. Trưởng bối nói anh là đại sư bắt quỷ thiên tài thế nhưng tính cách lại ác liệt giống quỷ hơn cả chúng.
Nhiệm vụ của một đại sư bắt quỷ trước tiên là cứu nhân gian, sau đó mới bắt quỷ, phải nhân từ với mọi chúng sinh trên thế gian. Vì bản tính của mình, Tước Đa luôn hung tàn không thể làm được.
Nhưng Liễu Ngư hoàn toàn trái ngược với anh.
..................
Khi Liễu Ngư tỉnh lại, đầu óc choáng váng nhưng cậu không thể nằm được nữa, mở mắt nhìn lên trần nhà mấy phút, mới nhận ra đây không phải phòng mình.
Cậu cong mình bật người lên, cúi đầu nhìn xuống. Cái tên này, quần áo cũng thay rồi. Giờ cậu đang mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh đậm, bộ đồ ngủ này khiến làn da của cậu trông trắng hơn.
Tước Đa gần như là rơi tròng mắt khi mới mở cửa. Anh đang tự hỏi làm thế nào đêm qua anh có thể thay quần áo cho cậu mà không bị hóa thú. Nhẹ nhàng hôn lên trán bảo bối đang ngái ngủ, Tước Đa dẫn cậu vào phòng tắm.
Lúc Liễu Ngư ngồi trên sô pha cắn bánh bao nhân đậu đỏ, cậu vẫn không hiểu sao mình lại cùng Tước Đa về nhà. Tóc cậu sau khi ngủ vểnh lên, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi phồng lên khi nhai, hai chân khép lại, lưng thẳng, hai tay cầm một chiếc bánh bao nhân đậu, trông rất ngoan.
Tước Đa cầm ly sữa ấm nhìn cậu, đôi mắt đen trầm tràn ngập tình yêu. Ánh nắng ban mai hồng cam xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên đôi dép kề nhau của hai người. Tước Đa đặt sữa lên bàn rồi đứng dậy.
Một bóng đen phủ từ trên đầu cậu, Liễu Ngư ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo đầy thắc mắc.
Tước Đa cười nhẹ, cúi người hôn lên đôi môi mềm mại đầy đặn của đối phương, sau đó chậm rãi tiến vào sâu hơn. Chiếc bánh bao bị cắn dở rơi khỏi bàn tay trắng nõn, lăn xuống gầm bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro