Chồng Tôi Là Một Bá Tổng Có Trái Tim Yếu Đuối - Oneshort
Người người đều nói thái tử Bắc Kinh Thượng Dã Tước Đa là người lạnh lùng, cao quý khó gần.
Nhưng chỉ có tôi mới biết.
Bản chất anh chỉ như một đứa trẻ hay khóc nhè mà thôi.
Chỉ cần tôi không ôm hoặc hôn anh, anh liền khóc đến tận nửa đêm.
Chỉ cần tôi không công khai mối quan hệ với anh, anh liền ầm ĩ đến nghiêng trời lệch đất.
Chỉ cần tôi bị người đàn ông khác nhìn dù chỉ một chút, anh liền cầm lấy tấm lụa trắng ra đe dọa tôi...
"Em không được phép trả lời tin nhắn của anh ta!".
"Bằng không anh sẽ chết cho em xem! Huhu~".
________________________________________________________________________________
Thượng Dã Tước Đa lại muốn treo cổ tự tử. Tháng mười còn chưa qua được một nửa, anh đã đòi tự sát tận hai mươi lần.
Vừa mới bước vào cửa, tôi đã nhìn thấy cảnh này. Một bữa tối dưới ánh nến đầy tinh tế được bày ra trên bàn ăn. Mà Tước Đa đang ngồi bên cửa sổ, trên tay cầm mảnh lụa trắng, ánh mắt hờn tủi nhìn tôi.
"Ngư Nhi, em không quan tâm đến anh!".
Tôi có chút bất lực, khoanh tay nhìn anh, "Em làm sao lại không quan tâm đến anh?".
Anh hừ một tiếng, quay mặt đi... Nhưng quay đi lại không thấy được vẻ mặt của tôi, thế nên Tước Đa giãy giụa một lúc, lại lật đật quay mặt lại. Mắt anh rưng rưng, "Chúng ta đã không gặp nhau một thời gian rồi. Hôm nay gặp lại, em không nhớ anh một chút nào! Thậm chí còn không muốn nói chuyện với anh! Anh là một người đáng ghét đến vậy sao?".
Tình huống mà Tước Đa đang nói đến, chính là cuộc gặp gỡ tình cờ hồi sáng của chúng tôi. Đoàn làm phim đang quay ở dưới công ty anh, Tước Đa tình cờ đi ngang qua với một ai đó. Ngay khi nhìn thấy tôi, thái độ của anh liền quay ngoắt từ lạnh lùng sang ôn hòa.
Vì vui quá nên anh nhiệt tình chạy đến định bắt chuyện. Tôi sợ anh mất kiểm soát, làm bại lộ mối quan hệ của chúng tôi, bèn lấy lý do đi vệ sinh để tránh né.
"Đại Đa". Tôi thở dài, bước tới an ủi anh, "Không phải chúng ta đã thống nhất với nhau rồi sao? Ở bên ngoài chúng ta chỉ giả vờ không quen biết nhau thôi, đợi đến thời điểm thích hợp mới công khai mà".
"Đợi đợi đợi! Anh đã đợi em ba năm rồi! Rốt cuộc thì khi nào em mới chịu cho anh một danh phận đây?". Khóe mắt anh ửng đỏ, tràn đầy uất ức nghĩ đến điều gì đó, lập tức trở nên cảnh giác, "Hay là em không muốn chịu trách nhiệm với anh? Thôi được rồi, Ngư Nhi! Anh biết rồi! Em chỉ đang chơi đùa với anh mà thôi!".
"Vì sao lại không chịu công khai với anh? Anh là người không đáng để dựa dẫm đến vậy sao? Anh là tình nhân vụng trộm của em à? Được lắm, anh sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa, anh đi cho rồi. Sau này lễ tình nhân nhớ đốt giấy cho anh nhé, anh không thích lễ Thanh Minh đâu. Đêm Thất Tịch cũng nhớ đốt nhé".
............
Tước Đa nói liên tục, khiến tôi cảm thấy bối rối. Tôi cúi xuống, hôn lên môi anh, "Em xin lỗi, vì em đã xin lỗi anh rồi, cho nên anh sống thêm vài ngày nữa được không?".
Tước Đa khẽ khịt mũi. Anh ôm chặt eo tôi bằng tay trái, kéo tôi vào lòng anh, "Hôn anh thêm vài lần nữa đi, anh sẽ suy nghĩ lại".
________________________________________________________________________________
Tôi và Thượng Dã Tước Đa bắt đầu một mối quan hệ với nhau, thật ra là chuyện ngoài ý muốn.
Một cuộc gặp gỡ cực kỳ bình thường. Trong một buổi tiệc mừng tôi lỡ uống quá chén, vô tình vào nhầm phòng khách sạn.
Ngày hôm sau bị tiếng khóc của Tước Đa đánh thức. Anh kéo chặt chăn, khóc đến mức khó thở. Thấy tôi tỉnh lại, câu đầu tiên anh nói chính là muốn tôi phải chịu trách nhiệm, "Em đã lấy đi sự trong sạch của anh rồi! Em phải chịu trách nhiệm với anh! Tại sao em lại không nói gì hết? Em muốn bỏ chạy sau khi chơi anh phải không? Hu hu hu thật là nghiệt ngã mà, đất rau cải mát mẻ quá, người ta ngủ đã đời xong rồi không muốn chịu trách nhiệm nữa...".
Tôi bị tiếng khóc của anh làm cho choáng váng, lại nhìn anh quả thật rất giống bó rau cải tôi vừa ăn xong. Lúc này mới nhất thời mềm lòng, đồng ý với anh.
Trong ngày hôm đó, Tước Đa hào hứng chuyển đồ đạc của tôi đến nhà anh. Đến tận nửa đêm, tôi mới biết được: Đêm hôm trước tôi uống say, Tước Đa chỉ chăm sóc cho tôi suốt đêm mà thôi. Cái gì chúng tôi cũng chưa có làm.
Ôi đúng là đời mà! Thế cơ mà tôi vẫn phải chịu trách nhiệm.
________________________________________________________________________________
Tước Đa thỏa mãn còn tôi thì kiệt sức. Ngày hôm sau khi thức dậy, tinh thần anh phấn chấn, dưới mắt tôi thì có hai quầng thâm lớn.
"Chúng ta đã thống nhất với nhau rồi đấy!". Trong bữa ăn sáng, tôi nói với anh, "Hôm nay đoàn làm phim vẫn đang quay phim ở đây, anh không được phép đến nói chuyện với em đâu đấy".
Tước Đa đang cười ngây ngô, khi nghe thấy lời tôi nói môi lập tức xệ xuống. Anh cúi đầu ăn với vẻ mặt u ám, vẻ không vui hiện rõ trên mặt.
Khiến tôi cảm thấy hơi mềm lòng, "Thôi mà". Tôi véo mặt anh, nhẹ nhàng dỗ dành, "Đại Đa của em đẹp trai như thế này, vừa nhìn thấy là em liền mất tập trung, đến lúc đó lại bị đạo diễn mắng, anh có chịu được không?".
Khóe môi anh vô thức cong lên, nhưng cố ý nén lại. Sau đó anh cau mày nói, "Đạo diễn thường xuyên mắng em? Ông ta là ai, để anh đi tính sổ với ông ta!".
Tôi vội vàng lắc đầu, "Em chỉ là ví dụ mà thôi, đạo diễn rất tốt với em, anh đừng xúc động như vậy!". Nói xong, tôi giơ ngón út ra, "Chúng ta đã thống nhất rồi, trong giờ làm việc sẽ không gặp nhau, ngoéo tay nè".
Tước Đa lại không vui nữa. Anh không tình nguyện ngoéo tay với tôi, miệng vẫn than thở, "Lần này cũng vậy! Đợt này chúng ta đã lâu không gặp, anh lại không thể nói chuyện với em! Người yêu của tôi muốn ở riêng, lại không muốn giữ liên lạc với tôi, ôi số phận bi thảm của tôiiii".
Tôi: ...
Có chuyện như vậy hả, không phải ngày nào chúng ta cũng ngủ chung với nhau hay sao? Tại sao lại nói là ở riêng?!!
________________________________________________________________________________
Tước Đa rất nghe lời, không đến trường quay để tìm tôi nữa. Nhưng không biết tại sao, cứ một tiếng đồng hồ anh lại chạy xuống một lần. Khiến cho nhân viên lễ tân đều sợ hãi.
"Thượng Dã tổng hôm nay tâm trạng không tốt hay sao á? Sao cứ đi lên đi xuống liên tục vậy?".
"Trời ơi, em còn không dám cầm điện thoại nữa, sợ bị sếp tổng nhìn thấy em đang chơi câu cá".
"Thượng Dã tổng hôm nay cư xử rất kỳ lạ, có khi nào là đang yêu thầm nữ diễn viên nào đó trong đoàn làm phim hay không...".
Tôi đang nghỉ ngơi nghe thấy được, xém chút nữa phun ra ngụm cà phê đang uống. Quả nhiên! Chỉ có Tước Đa mới không nhận ra ánh mắt kỳ lạ của mọi người!
Tôi cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Tước Đa: [Anh đang làm gì thế?].
Anh trả lời ngay lập tức: [Anh đang nghĩ đến em! Em có nhớ anh không? Có phải em đang muốn gặp anh không? Anh đang xuống gặp em đây!].
Tôi choáng váng. Trước khi tin nhắn từ chối được gửi đi, cửa thang máy đã mở ra.
Tôi: ...
Tôi nghi ngờ Tước Đa đang ở trong thang máy nãy giờ. Nhưng tôi không có bằng chứng.
________________________________________________________________________________
Tước Đa bước nhanh ra ngoài, trên mặt tràn đầy gió xuân. Khoảnh khắc tiếng tin nhắn Wechat vang lên, nụ cười lập tức tắt ngấm. Anh nhìn tôi một cách đáng thương, thấy tôi trừng mắt nhìn, anh liền tỏ vẻ thương tâm bước vào lại thang máy.
Cả quầy lễ tân bị sốc.
"Mọi người có thấy gì không? Thượng Dã tổng vừa mới đi xuống!".
"Nhưng không hiểu sao lại đi lên rồi?".
"Trời ơi, tôi có cảm giác như đã bỏ lỡ một bí mật kinh hoàng nào đó!".
Đến cảnh của tôi, tôi không nghe nữa, liền đứng dậy rời khỏi. Mà lời cảnh báo của tôi dành cho Tước Đa trở nên có tác dụng, trong ba giờ tiếp theo Tước Đa chỉ xuống có một lần.
Không bị Tước Đa quấy nhiễu, tôi diễn một cách ổn định, hoàn thành tốt vai diễn của mình.
Đạo diễn rất hài lòng.
Trước khi đoàn làm phim kết thúc công việc ngày hôm nay, trợ lý của Tước Đa đã bước xuống. Nhìn anh ta thì thầm với đạo diễn mấy câu, đạo diễn nhịn không được cười toe toét, trong lòng tôi có một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên.
Sau khi anh ta đi, đạo diễn vỗ tay phấn khích, "Thượng Dã tổng nói hôm nay mọi người đã vất vả rồi, buổi tối hôm nay anh ấy sẽ chủ trì, chiêu đãi đoàn chúng ta một bữa tối!".
Tôi nghiến răng rủa thầm "Tước Đa, anh được lắm!".
Mọi người trong đoàn cũng trở nên phấn khích.
"Chẳng phải Thượng Dã tổng rất lạnh lùng, luôn sợ phiền phức hay sao? Không ngờ lại anh ấy lại khá tốt bụng, còn sẵn lòng đãi chúng ta một bữa tối nữa chứ!".
"Đúng vậy, tin đồn quả thật chỉ là tin đồn".
"Trước đây tôi từng nghe nói, vị sếp tổng này tính tình rất khó chịu, hơn nữa người ta cũng có địa vị nữa! Hôm nay thế mà lại chủ động mời chúng ta đi ăn, có phải là đã phải lòng ai đó trong đoàn làm phim của chúng ta không?".
"Cũng có thể! Thượng Dã tổng hôm nay đi xuống nhìn chằm chằm đoàn chúng ta rất nhiều lần! Hôm qua cũng đến tìm người, nhưng lại không biết anh ấy muốn tìm ai...".
Tôi đang xin phép đạo diễn vắng mặt bữa tối hôm nay. Sau lưng lại vang lên tiếng cười.
"Ai da, mọi người đừng đoán nữa! A Đa là một người rất dễ tính, anh ấy chỉ muốn làm hết sức với cương vị một chủ nhà mà thôi, mọi người không cần khẩn trương đến thế".
Tôi quay lại nhìn. Người đang nói chính là nữ diễn viên Hoàn Liễu, luôn đối đầu với tôi. Khi bốn mắt nhìn nhau, cô ta liền nở một nụ cười khiêu khích.
Mà những người khác bỗng nhiên hiểu ra.
"Trời ạ! Hoàn Liễu, chị có biết Thượng Dã tổng không?".
"Khó trách Thượng Dã tổng hôm nay lại xuống đây nhiều lần như vậy, chắc là muốn gặp chị phải không?".
"Hoàn Liễu, tất cả mọi người đều được hưởng phúc từ chị hết đấy!".
"Đã nghe đồn từ lâu rằng bạn trai của Hoàn Liễu là người ngoài ngành giải trí, không phải là Thượng Dã tổng đấy chứ!".
Hoàn Liễu càng cười vui vẻ hơn, "Ai da, mọi người đừng đoán nữa, cứ ăn uống thoải mái là được!".
Câu trả lời mơ hồ của cô ta, càng khiến mọi người chắc chắn hơn, liền khen ngợi không ngừng.
Mà cô ta lại liếc nhìn tôi. Giọng điệu chế nhạo, "Đêm nay Liễu Ngư đừng trốn nha. Người như A Đa, không phải muốn gặp là gặp được đâu, trân trọng cơ hội hôm nay đi. Nói không chừng đây chính là cơ hội duy nhất cả cuộc đời cậu đấy, hahaha".
Tôi mỉm cười lại với cô ta. Nhìn thấy tin nhắn từ Tước Đa, tôi liền chất vấn, "Ai nói với cô rằng Tước Đa sẽ đến?".
Hoàn Liễu sửng sốt, trong mắt tràn đầy giễu cợt, "Đạo diễn đã nói, tối nay A Đa sẽ đãi chúng ta bữa tối. Liễu Ngư, năng lực nghe hiểu của cậu còn không có ư?".
Những người khác tụ tập lại đây.
"Liễu Ngư, ý của cậu là Thượng Dã tổng sẽ đến đây vì Hoàn Liễu đúng không? Sao câu hỏi của cậu chẳng có ý nghĩa gì vậy".
"Hay là! Cậu đang ghen tị với tình yêu thắm thiết mà Thượng Dã tổng dành cho Hoàn Liễu?".
"Có người thật sự ăn không được liền nói nho chua sao!".
Tôi liếc xuống điện thoại của mình. Wechat tràn ngập biểu tượng cảm xúc khóc lóc do Tước Đa gửi. Cùng với đó là một tràn tin nhắn nối tiếp nhau.
[Em yêu, em phải tin anh! Anh không có liên quan gì đến người phụ nữ này!].
[Anh với cô ta chỉ gặp nhau một lần tại một bữa tiệc tối, thậm chí còn không nói với nhau một câu nào! Ở bên ngoài anh rất giữ mình, không bao giờ nói chuyện với những người phụ nữ khác!].
[Chờ anh! Anh đến ngay đây!].
Khóe môi tôi giật giật cười.
Hoàn Liễu vẻ mặt bình tĩnh, đang định nói chuyện, khóe mắt liền thấy thang máy chuyên dùng của Tước Đa mở ra, lập tức mỉm cười ngọt ngào bước tới, "A Đa...".
Nhưng chưa kịp đến gần, Tước Đa đã lùi lại vài bước.
Hoàn Liễu sững sờ tại chỗ, "A Đa, em...".
"Cô lại là ai đây?". Tước Đa như đang đối diện với kẻ thù truyền kiếp, "Gọi thân thiết như vậy, làm như tôi với cô có mối quan hệ gì với nhau không bằng, cô biết người yêu tôi là nam hay nữ chưa mà tự tin bắt quàng thân thiết, bóng gió đủ kiểu vậy. Phá hoại hạnh phúc của người khác sẽ bị sét đánh cô có biết hay không? Cô mà còn ba hoa chích chòe bóng gió là người yêu tôi, tôi liền cho cô không ngóc đầu dậy nổi để khỏi ba hoa bóng gió với ai nữa luôn bây giờ".
Hoàn Liễu lúc này sắc mặt tái nhợt, run rẩy sợ hãi, giọng lắp bắp xin lỗi không ngừng. Chỉ là Tước Đa không thèm để ý càng lộ ra vẻ chán ghét cách xa cô ta ra.
Xác định được khoảng cách an toàn giữa mình và Hoàn Liễu, anh chắp tay trước ngực cung kính nhắm mắt lại.
"Em yêu em thấy rồi đấy, anh với cô ta không có quan hệ gì cả, anh luôn biết giữ mình, cả đời chỉ yêu mình em! Người đàn ông một lòng với người yêu là ngôi sao tương lai, là trụ cột của đất nước, ông trùm kinh doanh trong tiểu thuyết đô thị. Là người luôn tự kiểm tra bản thân ba lần một ngày, là vua của rừng rậm tự nhiên, là người khinh miệt mọi điều xấu xa trên thế giới, đồng thời là người tạo ra vẻ đẹp và điều tốt đẹp cho thế giới này, đàn ông thương người yêu thì không bao giờ xấu. Em yêu, một tiếng em yêu, cả đời em yêu".
Bầu không khí trở nên khó xử. Nhân viên lễ tân đều trợn tròn mắt, nhất thời không thể kiểm soát được âm lượng.
"Trời ạ! Thượng Dã tổng còn có bộ dạng này sao?".
"Không phải mọi người đều nói Thượng Dã tổng đang độc thân hay sao? Đã vậy còn có thể là nam kìa".
"Đúng nha, tôi thường nhìn thấy Thượng Dã tổng đến công ty mà không đeo cà vạt, cổ đầy dấu hôn của son bóng mờ mờ, hóa ra vì là nam nên dấu hôn là của vết son bóng à...".
"Nhìn bộ dạng Thượng Dã tổng như thế này, có vẻ như người yêu tổng giám đốc không còn nữa thì phải...".
Tôi: ?
Tước Đa dính tôi như sam, mỗi buổi sáng đều phải để tôi thắt cà vạt cho anh mới chịu. Cho nên, cà vạt tôi thắt đâu rồi?
Sau khi tuyên thệ xong, Tước Đa lại tự mình đến tìm đạo diễn, lớn tiếng nói, "Đạo diễn! Buổi liên hoan hôm nay tôi sẽ không đi, người yêu của tôi có tính chiếm hữu cao, không thích tôi giao lưu ở bên ngoài! Còn nữa, ông nên quản tốt nữ diễn viên kia của mình, nếu còn để cô ta nói bậy nửa lời làm người yêu tôi phiền lòng, tôi dám chắc mấy người phải sửa kịch bản, đổi diễn viên đấy".
Nói xong liền khí thế quay đầu đi. Trước khi rời đi, còn nháy mắt với tôi nữa chứ.
Tôi lặng im, còn chưa hết choáng váng.
Hoàn Liễu bên kia thì bị xấu mặt, bị mọi người vụng trộm cười cợt. Đạo diễn cũng tức giận mắng té tát một trận dọa đuổi cô ta ra khỏi đoàn phim, làm cô ta rụt cổ sợ hãi cúi đầu bỏ đi.
________________________________________________________________________________
Khi tôi về nhà, Tước Đa đã chuẩn bị xong bữa tối. Thấy tôi bước vào, anh vội vàng lao đến, như thể muốn đòi phần thưởng, "Em yêu, biểu hiện của anh hôm nay như thế nào? Có giỏi không? Anh đã làm đúng như những gì em nói! Không gặp mặt, không nói chuyện, giữ mình trong sạch! Lại còn để cho người khác biết bản thân đã có người yêu!".
Tôi ngước nhìn anh. Mái tóc đen thấm mồ hôi dính trên trán, ánh mắt tràn đầy mong đợi, lấp lánh ánh sao, khiến người ta vô thức mê mẩn.
Tôi cảm thấy có chút áy náy. Địa vị của tôi và Tước Đa quá chênh lệch, vì không muốn người khác bàn luận cho nên sau khi quen nhau, tôi vẫn luôn không muốn công khai.
Tước Đa làm ầm ĩ chuyện này rất nhiều lần. Cuối cùng đành miễn cưỡng thỏa hiệp, sẽ không công khai mối quan hệ, nhưng sẽ cho mọi người biết rằng, anh là người đã có người yêu.
Sau khi lại bị tôi từ chối luôn chuyện này, vài ngày liên tiếp anh đều buồn bực không vui. Có lần tôi tỉnh dậy lúc nửa đêm, thấy Tước Đa đang quay lưng về phía tôi, phòng chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, chiếu lên đôi vai không ngừng run rẩy.
Khi quay lại nhìn tôi, khuôn mặt anh đẫm nước mắt, "Ngư Nhi, thật ra em không muốn có tương lai với anh! Không muốn công khai với anh, cũng không cho phép anh nói về việc bản thân đã có người yêu! Em có biết bên ngoài có bao nhiêu người đang để mắt đến anh không? Em không biết đâu, có rất nhiều người đang nhăm nhe đến người của em đấy...".
"Em là đang có phúc nhưng không biết hưởng... Không lẽ là em đang sở hữu một ao cá khổng lồ? Còn anh chỉ là một con cá bé nhỏ trong đấy thôi chứ? Với vẻ ngoài của anh nhất định sẽ là vua cá, em phải cân nhắc anh trước".
Càng nói anh càng suy sụp, cuối cùng bật khóc, "Vì sao lại không muốn anh nói ra, có phải là em muốn chia tay với anh từ lâu rồi, không còn muốn quen anh nữa...".
Tôi vội dỗ dành anh, dỗ đến tận bình minh anh mới chịu nín.
Mà hiện giờ, Tước Đa đang cực kỳ hào hứng, "Thật tốt quá, cuối cùng mọi người cũng biết anh đã có người yêu! Để anh chóng mắt xem còn ai dám cười nhạo anh độc thân nữa không! Em yêu mãi đỉnh!".
Thậm chí anh còn đăng bài lên Weibo.
[Tôi đã có người yêu, cậu ấy là nam. Chỉ là việc cá nhân của tôi, không muốn gây phản cảm, cũng không có ý định cười nhạo hay mỉa mai ai. Nếu lời lẽ của tôi hơi khó nghe thì tôi xin lỗi, nếu có từ ngữ nào xúc phạm cũng thật xin lỗi. Tôi chỉ muốn chia sẻ với mọi người rằng tôi và người yêu đã ở bên nhau được ba năm, không có ý gây tranh cãi, cũng không muốn làm tổn thương ai, càng không có ý gây thù địch. Mọi người có chọn ủng hộ hay không, không liên quan gì đến tôi, nếu vẫn cảm thấy bị xúc phạm tôi chỉ có thể nói là đừng ghen tị, không có người yêu không phải là một điều tồi tệ~].
Anh quay lại nhìn tôi vài lần, sau đó dường như nghĩ đến điều gì đó, nghiêm túc giơ bốn ngón tay lên, "Em yêu, anh thề, hôm nay là do hoàn cảnh ép buộc, anh không hề có ý định làm trái lời em!".
Tôi bật cười tiến tới ôm chặt lấy anh, "Trước đây đã khiến Đại Đa nhà ta phải chịu ấm ức rồi. Đợi thêm một chút nữa, đợi khi em giành được giải Nam diễn viên chính xuất sắc đầu tiên, chúng ta liền công khai được không?".
Tước Đa giật mình, thiếu chút nữa nhảy lên trời, "Em đã nói rồi! Không được nuốt lời đâu đấy!".
________________________________________________________________________________
Một tuần sau khi bộ phim kia đóng máy, tôi gia nhập đoàn làm phim mới. Trước đây các vai diễn tôi đóng đều là những vai phụ nhỏ không có bao nhiêu phân đoạn tình cảm. Nhưng lần này thì khác, tôi nhận vai chính, đây còn là một bộ đam mỹ hơn nữa còn có hai cảnh hôn nhau.
Vì thế, từ lúc đoàn làm phim khai máy, Tước Đa có điều gì đó rất kỳ lạ. Anh vẫn luôn tôn trọng công việc và sự lựa chọn của tôi, không yêu cầu xóa cảnh hôn, chỉ là mỗi ngày đều nhìn tôi với vẻ mặt oán hận và chua chát.
"Hôm nay em nói chuyện với anh ta hơi nhiều đó".
"Anh ta có đẹp trai không? Dẫu sao anh ta cũng không đẹp trai lắm đâu, cảm giác cũng chỉ có thế thôi".
"Thật ra vai nam chính công này chỉ ở mức trung bình, nhìn không có gì đặc biệt cho lắm".
"Hahaha! Anh ta trông thật giả tạo".
"Anh không có ghen đâu, anh tuyệt đối không bao giờ ghen mấy chuyện này. Dù sao em cũng là người yêu của anh, còn anh ta là cái thá gì, sao có thể ghen với anh ta được?".
"Ngày mai anh có thể đến thăm em được không? À anh cũng không muốn đi lắm, nhưng dù sao cũng là bạn trai của em, nên mời mọi người một bữa ăn vẫn là hợp tình hợp lý. Hừ, anh không có ý định gặp anh ta đâu, anh chẳng muốn gặp anh ta chút nào, không hề có ý định tuyên bố chủ quyền luôn".
"Nhưng mà anh ta trông thật giả tạo mà".
Tước Đa ăn giấm chua quá nhiều, vì để dỗ anh, ngày nào tôi cũng bị kiệt sức về mặt thể chất lẫn tinh thần.
Trời phật ơi.
________________________________________________________________________________
Buổi quay phim diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Đây là vai chính đầu tiên của tôi, mỗi một cử chỉ, lời thoại tôi đã nghiền ngẫm không biết bao nhiêu lần, để có thể miêu tả hoàn hảo nhất vai thụ chính trong kịch bản.
Ngay cả người luôn nghiêm khắc ít cười như Bùi Giang, cũng trở nên thân thiện một cách bất ngờ. Đang quay phim, Bùi Giang mỉm cười nói, "Thật ra chú đã biết con từ lâu rồi".
Tôi bất ngờ.
"Con là người yêu của Tước Đa đúng không?". Bùi Giang ngập ngừng, "Chú đã biết chuyện này rồi".
Tôi sửng sốt, nhất thời không biết nên nói gì. Cho nên là, Tước Đa đã tìm đến Bùi Giang sao?
Ông nhìn ra được tôi đang nghĩ gì, lắc đầu nói, "Con yên tâm, Tước Đa chưa từng vì con mà tìm đến chú. Con có thể nhận được vai diễn này, chính là nhờ thực lực của bản thân, không liên quan gì đến Tước Đa. Chỉ là lần đầu chú biết đến con là nhờ Tước Đa mà thôi".
"Hai năm trước, Tước Đa bắt đầu điên cuồng đầu tư vào các đạo diễn lớn. Nhưng điều kiện tiên quyết là ký hợp đồng độc quyền với tập đoàn Tán Dã Vũ, chú cũng nằm trong số đó".
"Con có thể không biết, Tước Đa đã lắp đặt tivi trong mọi thang máy ở tất cả tòa nhà văn phòng dưới trướng tập đoàn Tán Dã Vũ, chiếu liên tục mọi bộ phim có con đóng. Thậm chí còn đặt thời gian phát sóng chính xác vào giờ cao điểm của thang máy và thời gian đi ký hợp đồng của chúng tôi, tất cả đều là cảnh của con. Cậu ấy chưa bao giờ nhắc đến tên con, chỉ là dùng thủ đoạn ngu ngốc này, cho mọi người có cơ hội biết đến con".
Tôi đứng tại chỗ, nước mắt chảy dài trên má. Tên ngốc này! Chỉ có tên ngốc như anh, mới có thể làm ra những chuyện như thế này. Trước đó tôi vẫn luôn muốn giữ khoảng cách với anh trước mặt người ngoài, mãi đến bây giờ, tôi mới biết được tình yêu vụng về của anh từ miệng của người khác.
"Cậu ấy thật sự rất yêu con."
Tôi gật đầu, bật khóc, "Dạ con biết".
Tôi luôn biết điều đó, anh yêu tôi rất nhiều. Yêu tôi cực kỳ nhiều.
________________________________________________________________________________
Tước Đa lại định treo cổ tự tử. Chỉ vì nam chính chủ công Diêm Ân đã gửi cho tôi một tin nhắn Wechat.
"Em không được phép trả lời tin nhắn của anh ta! Bằng không anh sẽ chết cho em xem!".
Tôi dở khóc dở cười, "Ngày mai em phải tham gia lễ trao giải, anh ấy chỉ chào hỏi em một câu thôi, không có ý gì khác".
Tước Đa hừ một tiếng, vẻ mặt không cam lòng, "Có gì để chào hỏi, anh nghĩ anh ta đang có ý đồ xấu! Trong buổi tiệc mừng anh ta nói chuyện với anh với thái độ rất khó chịu, anh là đàn ông, đàn ông hiểu đàn ông nhất!".
Tôi cười khúc khích. Làm sao bây giờ! Dáng vẻ ngang ngược này của Tước Đa, trông đáng yêu chết mất!
"Đại Đa, ngày mai anh nhất định phải đến nha".
Vừa nói xong, Tước Đa liền hừ một tiếng, "Đương nhiên là phải đến rồi! Anh muốn tuyên bố chủ quyền của mình! Anh muốn cho anh ta biết, Thượng Dã Tước Đa này mới là bạn trai của em! Anh mới là công quân của em".
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, Tước Đa đã mời nhà tạo mẫu nổi tiếng cho chúng tôi. Sau khi tạo kiểu xong, anh nhìn trái nhìn phải trước gương rồi anh ghé sát mặt vào mặt tôi, "Em yêu, em thấy anh đẹp trai không? Hôm nay anh nhất định phải áp đảo anh ta! Cho anh ta nhìn thấy khí thế của chính cung là như thế nào!".
Tôi kiễng chân, hôn lên môi anh, "Đại Đa nhà ta vẫn luôn đẹp trai nhất, không ai có thể sánh bằng".
________________________________________________________________________________
Khi được gọi tên lên nhận giải, tôi không ngạc nhiên cho lắm. Dù sao bộ phim này đã tốn rất nhiều tâm huyết của chúng tôi, từ kịch bản đến diễn viên, thậm chí đến cả lồng tiếng và hiệu ứng ánh sáng, mọi thứ đều rất hoàn hảo.
Chiếc cúp rất nặng.
MC chủ động hỏi, "Cậu Liễu nay đã giành được giải thưởng lớn cho vai chính đầu tiên của mình, cậu có muốn phát biểu gì không?".
Tôi gật đầu, "Tôi có vài điều muốn nói. Để có thể giành được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất này, không thể không kể đến sự chỉ dẫn tận tình của đàn anh đàn chị và sự ủng hộ nhiệt tình của khán giả. Đương nhiên, cũng không thể không nói đến sự cố gắng không ngừng của tôi... Nhưng hơn thế nữa, tôi chỉ muốn hỏi bạn trai tôi một câu: Tước Đa, ở bên nhau lâu như vậy, anh không có ý định kết hôn với em sao?".
________________________________________________________________________________
Sau lễ trao giải, Tước Đa lại hờn dỗi một thời gian dài.
Anh bật khóc trước sự chứng kiến của khán giả, toàn bộ sự việc đã được phát sóng trực tiếp. Tước Đa leo lên hot search bằng thực lực.
#Não yêu đương.
#Thái tử Bắc Kinh hóa ra chỉ là một đứa trẻ hay khóc nhè.
Cư dân mạng thậm chí còn tạo ra nhiều meme, chúng trở nên phổ biến khắp mạng xã hội.
Tước Đa nghiến răng nghiến lợi, "Những người này thật quá đáng mà! Anh bực mình chịu không nổi hic hic hic...".
Mấy ngày sau đó, anh liên tục nói công ty có rất nhiều việc, mấy ngày liền không về nhà.
Nửa tháng trôi qua. Cuối cùng anh cũng lôi kéo tôi nói, "Em yêu, ra ngoài thư giãn đầu óc với anh nào".
Tôi biết anh đang âm mưu cái gì. Làm như tôi còn chưa hiểu rõ anh quá. Anh luôn cảm thấy việc cầu hôn là việc một công quân như anh nên làm, chưa thể cho tôi một hôn lễ hoành tráng, nên anh luôn cảm thấy thiếu nợ tôi.
Đáng nói hơn.
Anh còn mời người hâm hộ của tôi đến xem, thông tin chi tiết được thảo luận trong nhóm người hâm mộ. Chắc anh không nghĩ đến, tài khoản phụ của tôi cũng nằm trong nhóm đó... Nhưng tôi không muốn quấy nhiễu anh, đành phải giả vờ như không biết gì cả.
Hiện trường được trang trí rất đẹp, đúng phong cách tôi thích. Có điều trong mắt tôi chỉ có mỗi Tước Đa mà thôi, không có chỗ cho bất cứ cái gì khác.
"Ngư Nhi! Em có bằng lòng kết hôn với...".
Tước Đa quỳ một chân xuống, chưa kịp nói xong thì tôi đã đưa tay ra, "Em đồng ý! Hoàn toàn đồng ý!".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro